Chiến Dịch Mùa Hè - Lãng Nam Hoa

Chương 40




Edit: Thuỳ Linh
❀✿❀
Xém chút nữa là cô quên lời hứa của mình với anh, nghe anh nhắc nhở như thế này cô mới nhớ ra mọi chuyện, chỉ là lúc bấy giờ bầu không khí rất khô nóng, não cô cũng đang lâng lâng, mọi suy nghĩ rối lại một cục, chỉ có ý nghĩ “Muốn thân mật với cậu ấy” là bất biến.
Hai người sát gần nhau cực, dường như không có khe hở.
Chúc Úy Hàng đưa tay vén áo lên một chút, áo trắng vướng lên vòng eo, bụng nhỏ có cơ bắp căng cứng lộ ra trong không khí.
Lương Nhạc cúi đầu, thở ra một hơi dài, tựa hồ sợ hãi, cô vươn ngón tay ra, hững hờ chạm vào bụng anh, rất cứng rắn.
Nghe thấy tiếng thở dốc của Chúc Úy Hàng trên đỉnh đầu thì cô mới cẩn thận ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt đen tối sâu thẳm, lóng lánh nước, gằn giọng nói: “Đừng nghịch.”
Lương Nhạc nói: “Mình có nghịch đâu.”
Chúc Úy Hàng cười.
Ý anh là đừng hờ hững trêu anh như vậy.
Cô giống như một con thỏ con trốn trong hang, anh ghé vào cửa hang chờ cô, gọi mãi thì cô mới đưa lưng về phía anh, lộ ra cái đuôi ngắn ngủn, cái đuôi kia với anh mà nói thì đó là một sự hấp dẫn mê người không thể cưỡng. Nhưng anh không dám băng lên, sợ làm đau cô nên chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành lừa cô ra ngoài.
Anh đứng dậy, cởi áo ra, nửa người trên hoàn toàn bại lộ.
Lần đầu tiên Lương Nhạc được tiếp xúc gần với cơ thể con trai đến vậy.
Vóc dáng thiếu niên cao lớn, cơ bắp cân xứng, cánh tay sẫm màu hơn vì dạo này anh phải đi làm thêm bên ngoài, nhưng trái lại nó còn tăng sức quyến rũ hơn.
Anh sát lại gần cô hơn, hơi thở bên tai cô: “Thế này được chưa?”
Lời nói này qua tai Lương Nhạc biến thành —
“Cậu muốn làm gì cũng được.”
Cô sát lại trên ngực anh, nghiêng đầu nghe tiếng tin đập, dường như còn nhanh hơn cả cô nữa. Ngón tay cô nhẹ nhàng sờ lên hông anh, chọc chọc rồi áp tay lên.
Lòng bàn tay mềm mại nóng ướt làm Chúc Úy Hàng nổi điên, hình như anh cũng say rồi, đầu óc nhức không chịu được, hoặc là nơi khác cũng đang nhức nhối. Anh không hiểu được, chỉ thở dốc theo bản năng, tới gần cô, rồi hôn lên gương mặt của cô.
Nụ hôn vụn vặt rơi trên má mình, theo đà đi xuống, hôn đến cổ, để lại dấu vết của chính anh trên làn da mềm mịn, thơm tho.
Tất thảy dường như trở nên lộn xộn.
Không, hoàn toàn lộn xộn.
Khi tay Lương Nhạc chính xác chạm vào nơi đó của anh, trong đầu anh chỉ có những lời này.
Nhưng anh vẫn còn tâm tư để nghĩ rốt cuộc là ai thúc đẩy vở kịch khôi hài, hoang đường này tới mức này —
Là chính anh với cô.
Anh cúi đầu nhìn cô, lời từ chối ở bên miệng nhưng không thể thốt ra. Anh không muốn cô rời đi, không muốn cô dừng lại, anh muốn cô, muốn cô như thế.
Trong mắt Lương Nhạc dần mờ mịt, ẩm ướt như thể cô vừa bị bắt nạt, gương mặt đáng thương vô cùng. Nhưng ai mà ngờ cô mới là người nắm chắc thế cục chứ?
Anh nhìn cô chằm chằm, không nhịn được mà cúi đầu xuống hôn, đôi môi ướt át chạm vào nhau, hai đầu lưỡi cũng nhanh chóng quấn quýt.
Vài giây sau, hai người thở hổn hển tách ra, tay Lương Nhạc vẫn không rời đi, thậm chí còn thử thăm dò vào bên trong.
Ngón tay nắm lấy được lưng quần của anh.
Thái dương của Chúc Uý Hàng nhói lên vì đau đớn, vừa mong đợi vừa sợ hãi. Sợ cô sẽ làm ra chuyện gì đó khiến chính mình phải hối hận, lý trí vẫn trên cơ, anh vươn tay nắm lấy cổ tay cô, buộc cô dừng lại.
Nhỏ giọng nói: “Cậu đừng làm trò điên.”
Lương Nhạc nghe thế cũng không tức giận, tinh nghịch cười cười, nói nhỏ: “Nhưng mà cậu cứng quá… Chọc vào tay mình luôn rồi này.”

Chúc Úy Hàng cảm thấy ngại vì anh có cảm giác mình bị trêu chọc, rồi lại thấy hưng phấn. Dục vọng không thể nói ra đã bị cô nhìn thấu được, thậm chí anh còn cảm nhận được sự khoái cảm vô hình nào đó. Trong đầu bỗng có một sự thôi thúc nào đó không thể nào hiểu được —
Anh nghĩ, thế thì thôi vậy, đành phải lôi kéo cô chìm đắm cùng anh thôi.
Môi anh áp trên trán cô, nhẹ nhàng lướt qua làn da, giọng nói trầm vô cùng: “Vậy cậu muốn làm sao?” Thật ra là anh đang dụ dỗ, chỉ cần cô nói thì anh sẽ buông bỏ mọi thứ ngay lập tức.
Hơi thở của Lương Nhạc nóng ẩm, dính nhớp hơn cả gió biển ngày hôm qua, cô trầm mặc trong chốc lát, đến khi Chúc Úy Hàng sắp phát điên vì phải chờ đợi thì chợt nghe thấy tiếng cô.
Giọng nói cô yếu ớt, nũng nịu, không giống như ngày thường.
Lương Nhạc: “Cậu muốn làm tình với mình à?”
Chúc Úy Hàng cười một tiếng, không nói gì mà chỉ nhích lại gần cô hơn. Thật ra mọi thứ không cần nói cũng biết, lúc anh cứng thì anh cũng đã nói đáp án cho cô rồi, và hoàn toàn hiến thân mình cho cô.
Kỳ thật Lương Nhạc cũng kg biết mình đang làm gì, vị cồn làm não cô hỗn độn thất thường. ***, cô bị Chúc Úy Hàng dụ dỗ nói hết mọi thứ ra.
Môi của Chúc Úy Hàng lần xuống, dán trên làn môi của cô, cắn mút, liếm môi cô ướt nhèm: “Muốn thì sao.”
Đôi mắt Lương Nhạc chớp chớp: “Nhưng mà… Mình nghe nói là sẽ đau, mình sợ đau.”
Nũng nịu mềm mại làm trái tim Chúc Úy Hàng nhũn cả ra, anh ôm chặt cô, rồi lại hôn: “Cậu muốn làm với mình không?”
Tuy Lương Nhạc bị say rượu nhưng vẫn còn chút cảm giác thẹn thùng, bị anh nhìn chằm chặp như thế nên cô không thể tự nhiên nói ra chữ “Muốn” được. Suy nghĩ một lúc, cô ưỡn người, đến gần bên tai anh, nói nhỏ: “Muốn chút chút.” Thật ra vì rượu đã làm cho cô can đảm hơn, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn cho anh biết tâm tư của mình.
Chúc Úy Hàng kéo cả người cô lại, làm cô gục trong lòng anh, duỗi tay ấn đầu cô đáp trên vai anh, hai người kề sát nhau không có kẽ hở. Ngực anh, đang phập phồng theo nhịp thở của anh, mỗi lúc một dài. Chạm nhau rồi khẽ xa nhau, giây sau lại bị hấp dẫn phải kề nhau lần nữa.
Lương Nhạc bị anh ôm, chỉ có thể nhìn thấy tủ quần áo ở phía sau giường, bóng dáng của hai người hiện trên tủ quần áo, màu đen phập phồng.
Cô thấy Chúc Úy Hàng đang động đậy.
Anh lui về sau, hình như đang cởi quần.
Trái tim cô đập thình thịch, cứng đờ không dám nhúc nhích.
Anh thật sự cởi ra.
Cô nghe thấy tiếng sột soạt, lỗ tai như sắp bị thiêu cháy. Cô mặc váy ngủ, vạt áo đã sớm bị vén lên vì hành động lúc nãy, làn da nóng bỏng tiếp xúc với phần đùi trơn bóng, không hiểu vì sao cô bắt đầu rùng mình.
Hình như Chúc Úy Hàng nhận ra phản ứng sợ hãi của cô, nên anh dịu dàng thân mật vuốt ve sau cổ cô, trước kia anh thường bóp nó để không cho cô chạy trốn, bây giờ thì lại mơn trớn, nhưng mục đích vẫn là không cho cô chạy khỏi.
“Không làm, đừng sợ.”
Nhịp thở của Lương Nhạc chậm lại, giây tiếp theo, đột nhiên cô run lên, trong miệng thốt ra một tiếng ưm. Cô bị dọa —
Hình như đùi cô đã đụng phải thứ kia.
Đụng nhau không hề bị cách trở.
Cô không rõ, trong mơ hồ chỉ cảm giác được nó vừa nóng vừa cứng, đỉnh tròn. Lúc nãy có vẻ như phần đỉnh đã cọ lên đùi cô.
Chúc Úy Hàng cười, tay anh phía sau cổ cô bắt đầu chặt cứng, anh nói: “Mình xin lỗi.”
Cả người Lương Nhạc tê tê, biết rõ còn cố hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
Phần dưới của hai người bị tách ra, để lại một khoảng không mơ hồ, cô cảm nhận được tay của Chúc Úy Hàng cục cựa nhẹ ở chỗ đó.
Chúc Úy Hàng không đáp, chỉ nghiêng đầu hôn lên gương mặt cô, vừa thở hổn hển vừa cắn vành tai của cô, thỉnh thoảng còn có tiếng rên rỉ khó chịu từ chố mũi tràn ra.
Lương Nhạc biết anh đang làm gì, trái tim cô mềm mại, vì thế càng cẩn thận không dám nhúc nhích.
Đã rất nhiều lần anh không cẩn thận đụng vào đùi cô, cô không bỏ dở cũng không thét chói tai, nhẹ nhàng hừ một tiếng coi như là đang kháng nghị, nhưng như thế thì càng làm Chúc Úy Hàng thêm hưng phấn, động tác anh càng mạnh bạo hơn nữa, thậm chí có mấy lần anh vô tình chạm vào cô nhiều hơn.
Còn cô thì sắp nổi điên lên rồi, trái tim đập bùm bùm, cả thở thôi cũng khó khăn, bàn tay đáp trên lưng anh dần dần trở nên ướt át, trong mắt cô cũng tự dưng ngấn nước.
Cô nhỉ giọng hỏi: “Được chưa.”
Chúc Úy Hàng thở gấp, hỏi: “Khó chịu hả?” Nhưng động tác vẫn như cũ, không chịu dừng lại.
Lương Nhạc chớp chớp mắt ra vài giọt nước mắt: “Có chút.”
Chúc Úy Hàng hỏi: “Khó chịu chỗ nào?” Anh hoin nước mắt cô đầy tình cảm.
Thật ra Lương Nhạc cũng không biết mình khó chịu chỗ nào, chỉ là cô thấy không được bình thường, cả người như chìm vào trạng thái trôi nổi, trong chốc lát thì nổi lên, lúc sau lại chìm xuống, cô không quen nên thấy sợ hãi. Cô nghĩ, cảm thấy chắc là do mình bị thiếu nước —
Mồ hôi, nước mắt, cả hơi thở của cô đều bị bốc hơi ra ngoài.
Cơ thể nóng bỏng cũng cần bổ sung nước để cô hạ nhiệt độ.
Thế nên cô khàn giọng nói: “Khát nước.”
Chúc Úy Hàng sửng sốt: “Khát hả?”
Nhớ tới lúc nãy anh luôn hôn nước mắt của cô, hôn môi cũng không ngừng, Lương Nhạc rầu rĩ nói: “Ừm, nước trong người mình đều bị cậu uống hết rồi.”
Chỉ một câu trẻ con như thế lại làm sợi dây trong đầu Chúc Uý Hàng căng chặt.
Anh hôn lên mặt cô: “Mình xin lỗi.”
Lương Nhạc vỗ lưng anh: “Không sao đâu, nhưng cậu có thể nhanh lên được không?”
Chúc Úy Hàng cười một tiếng, thở hổn hển hai lượt rồi nói được.