Edit: Thuỳ Linh
❀✿❀
Cách đó hơn 100m có một căn nhà gỗ nhỏ, Chúc Úy Hàng đi đằng trước.
Lương Nhạc nhìn bóng dáng cao lớn của anh mà trái tim đập thình thịch, quay đầu nói với Hứa Tiếu Nam rằng mình là “con người có 3 việc gấp” rồi chuồn đi mất.
Đi ba bước là quay đầu lại nhìn, chắc chắn là Hứa Tiếu Nam không để ý đến cô là cô lập tức trốn sau căn nhà gỗ nhỏ.
Chúc Úy Hàng đã đứng nơi đó chờ cô, còn chưa thấy mặt anh mà đã bị anh kéo vào lòng. Chóp mũi bỗng ngửi thấy mùi thân quen, lúc này lại còn được trộn lẫn chút không khí của biển, nhưng lại rất hài hòa.
Thấy hành động hít hà của cô, Chúc Úy Hàng duỗi tay chấm chấm lên trán cô, “Ngửi gì đấy?”
Lương Nhạc ngượng ngùng rời khỏi ngực anh, hỏi lại: “Kéo làm gì?”
Chúc Úy Hàng đã quen thái độ đột nhiên cáu kỉnh của cô rồi, anh không tức giận, trầm mặc trong chốc lát anh cong môi, lôi lại nợ cũ ra: “Lưu Hựu đẹp lắm à?”
Nhớ tới tình huống xấu hổ khi bị bắt gặp vừa rồi, Lương Nhạc cứng đờ người một lúc, thấp giọng nói: “Không có mà, chỉ là lỡ thấy chút thôi, ai bảo cậu ta mặc lộ liễu như vậy.” Cô trả đũa bằng cách đổ thừa Lưu Hựu.
Chúc Úy Hàng cúi đầu nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào, hơi thở ướt nóng ẩm phả vào mặt cô mang theo cảm giác hiện hữu. Cô lui về sau theo bản năng, anh cũng tiến lên trước một bước.
“Nếu cậu thích nhìn thì có thể nói thẳng… Cậu ta có thì mình cũng có.”
Lương Nhạc nghe vậy thì sửng sốt, không ngờ Chúc Úy Hàng khi ghen lại có thể bán đứng chính bản thân mình, cô giương mắt, đối diện với đôi mắt đang áp chế của anh, ấp úng: “Mình có nói là thích nhìn đâu, chỉ là vừa khéo thấy được thôi mà.”
Chúc Úy Hàng trên đỉnh đầu nhẹ à một tiếng, như là đang cười cô mạnh miệng, tiếp tục nói: “Thành thật chút đi.”
Lương Nhạc chớp chớp mắt, bất chất tất cả mà thừa nhận: “Thì tại đẹp đó, nhìn hai ba lần có chết đâu, mình cũng không sờ vào, chỉ nhìn thôi mà.”
Chúc Úy Hàng nói: “Nhìn mình này.”
Lương Nhạc không nhịn được cười, vẫn muốn trêu anh, cô giật nhẹ khóe miệng: “Yêu cầu biến thái gì đây?”
Chúc Úy Hàng buồn bực thở dài, như là đang mở mang kiến thức cho cô: “Lương Nhạc, phải biết quý trọng những gì mình đang có. Đối với cậu mà nói thì trên người mình vẫn còn nhiều chỗ mà cậu chưa khai phá lắm đấy.”
Khóe miệng Lương Nhạc giật giật, cô giả ngu: “Ý cậu là sao?”
Chúc Úy Hàng bực bội hất cằm lên, bó tay không còn cách nào khác, anh lùi về sau một bước: “Nghe không hiểu thì thôi vậy.” Đúng lúc này, Lương Nhạc đột nhiên nhào vào lòng anh, đôi tay quàng lấy eo anh, ngón tay chấm chấm lên làn da bên eo anh.
Chúc Úy Hàng sửng sốt, cúi đầu nhìn cô.
Lương Nhạc ngẩng đầu, nhìn anh cười khanh khách.
Chung quanh không có tí ánh sáng nào, nhưng đôi mắt cô lại sáng ngời, lóng la lóng lánh như hắc diệu thạch.
Cô nói: “Mình hiểu, mình hiểu mà. Tối về mình xem, được không?” Thật ra cô rất thích việc mình dỗ dành Chúc Úy Hàng, thích thú khi anh bị xù lông vì bị mình trêu rồi được cô dỗ ngoan, có cảm giác thành tựu, trong lòng còn ngọt ngào.
Chúc Úy Hàng không nói, đôi mày nhăn được giãn ra, anh nhìn môi cô chằm chằm, khàn giọng nói: “Bây giờ mình hôn cậu được không?”
Lương Nhạc hơi giật mình, lông mi run rẩy, còn chưa đưa ra đáp án thì anh đã cúi đầu hôn cô rồi.
Chỉ nhẹ nhàng đụng vào cánh môi mà thôi, thế mà cả người như có dòng điện chạy qua, cảm quan của Lương Nhạc đều chết đứng trong giờ phút này, mọi thứ cô cảm nhận được chỉ có anh —
Cảm nhận được đôi môi ấm áp và mềm mại của anh, hơi thở cũng nóng rực, thừa nhận tình yêu mê ly lại thành khẩn của anh.
Cô trở nên mê mẩn, trá tim nặng trĩu như thấm đầy nước.
Lúc anh vừa lòng rời môi, cô lại còn chưa đã thèm mà hơi cọ vào môi anh chút nữa, đối diện với ánh mắt bất ngờ mà cẩn thận của anh cô mới thấy thẹn thùng, cúi đầu ghé trên vai anh, dùng trán cọ lên đầu vai anh, cắn răng hỏi: “Nhìn gì đó?”
Chúc Úy Hàng cười, tìm được cổ tay của cô, chậm rãi vuốt ve làn da mềm mại kia nhất: “Không nhìn gì hết.”
Một đoạn đối thoại vô nghĩa nhưng Lương Nhạc lại cảm nhận được sự “cưng chiều”, thế là mặt cô càng đỏ hơn.
Ở trong căn nhà gỗ quấn lấy nhau được một thời gian thì hai người mới buông đối phương ra, nhưng vẫn còn hơi bám lấy nhau, phải trong chốc lát cô mới làm trái tim kinh hoàng bình tĩnh lại được.
Lúc trở về, gương mặt Hứa Tiếu Nam xấu không chịu được, Lương Nhạc biết đuối lý nên nịnh nọt ngồi bên cạnh cô ấy, nói giỡn: “Lúc không có mình ở đây thì cậu cãi nhau với Hứa Lộ à? Sao mặt lại xấu như vậy.”
“Còn dám hỏi thế hả?” Hứa Tiếu Nam khó chịu đáp.
Lương Nhạc chớp mắt: “Sao?”
Hứa Tiếu Nam: “Hai người đi vệ sinh cũng đi chung với nhau à?” Vạch trần lời nói dối của cô.
Lương Nhạc cúi người, mạnh miệng: “Đúng lúc gặp nhau trên đường thôi mà, nói với nhau hai ba lời thôi à.”
“Nói hai ba câu? Hôn như vậy rồi mà còn nói dối không chớp mắt.” Hứa Tiếu Nam nhìn môi cô.
Lương Nhạc hoảng sơn, vội vàng che miệng mình lại: “Lộ liễu thế à?”
Hứa Tiếu Nam cũng đỏ mặt: “Đồ ngốc mới không nhìn ra thôi.”
Lương Nhạc đỡ trán, thấp giọng lẩm bẩm: “Cứu…” Dùng ánh mắt ai oán nhìn Chúc Úy Hàng cách đó không xa, anh còn đang bận rộn bên giá nướng BBQ. Lưu Hựu thì không thấy đâu, hỏi Hứa Tiếu Nam mới biết là cậu ấy đi lấy đồ uống rồi.
Vài phút sau, Lưu Hựu đi về với một túi đồ uống.
Sắp xếp lên bàn xong mọi người mới biết, đồ uống của cậu là “rượu”. Lúc trước Lương Nhạc chưa từng được thử nghiệm tửu lượng của mình, nhưng thấy mấy chai nước đầy sắc màu trên bàn cũng thấy không có vấn đề gì, cả Chúc Úy Hàng nướng BBQ cũng uống không ít. Hứa Tiếu Nam không uống ngụm nào, chỉ thỉnh thoảng cầm một xiên trên bàn, ăn từng miếng, vô cùng trầm mặc trong 5 người.
Cảm xúc của Lương Nhạc biến đổi vì rượu, cảm thấy không thể ngồi yên trên ghế được nữa nên kéo Hứa Tiếu Nam đi dẫm bọt sóng.
Bầu trời đã hoàn toàn đen, ánh đèn đường ven biển phát sáng như những ánh sao.
Xung quanh có thêm nhiều người, có rất nhiều du khách giống bọn họ, ba năm tốp bạn thân quây quần bên quán nướng nói chuyện phiếm, uống rượu.
Hứa Tiếu Nam bỗng không thấy gì vui, nên Lương Nhạc đi hóng gió trong chốc lát cũng đi về.
Đi được nửa đường thì cô dừng bước, híp mắt nhìn Chúc Úy Hàng cách đó không xa và một cô gái bên cạnh anh. Cô gái đó cao gầy lại gợi cảm, mặc đồ tắm, tóc đen dài được buộc thành tóc đuôi ngựa nghịch ngợm, đứng bên cạnh Chúc Úy Hàng nói gì đó với anh.
Lưu Hựu và Hứa Lộ thì ngồi bên ghế cười cười, Lưu Hựu vừa ngước mắt thì thấy cô và Hứa Tiếu Nam, ý cười của cậu ta càng sâu, đôi mắt đã cong, nhưng không nhắc nhở Chúc Úy Hàng mà chờ để xem kịch hay.
Lương Nhạc thấy cô gái đó lấy điện thoại ra, Chúc Úy Hàng ngồi trên ghế vô cảm, chỉ nhìn chằm chằm que nướng đang cầm trên tay, sắc mặt cô gái đó cứng đờ, hai giây sau đỏ mặt rời đi.
Lương Nhạc nhìn chằm chằm bisg dáng của cô gái đó, kinh ngạc vì sao đôi chân của cô ấy lại thon dài mà thẳng như vậy.
Hứa Tiếu Nam kéo cổ tay cô: “Ghen à?”
Lương Nhạc cúi đầu, rầu rĩ phản bác: “Chỉ thấy hâm mộ mà thôi.” Lại thoáng nhìn qua gương mặt của cô gái ấy, sắc sảo mà xinh đẹp, dường như có thể nói là cấp độ hotgirl, cô nói nhỏ: “Xinh thật.”
Hứa Tiếu Nam gật đầu: “Ừ, xinh thật.”
Đại não Lương Nhạc có hơi nóng, bị cồn làm cho sưng lên, cô dẫm lên bờ cát mịn về lại trên ghế. Chúc Úy Hàng đưa cho cô xiên que nhưng cô không nhận, liếc mắt rồi lắc đầu, mím môi: “Mình hơi mệt.”
Chúc Úy Hàng cười: “Uống rượu trái cây mà còn như vậy.”
Lương Nhạc chớp mắt, cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, quay đầu nói với Hứa Tiếu Nam: “Cậu về không?”
Hứa Tiếu Nam cầu mà không được, cầm lấy chìa khóa cừu nhỏ đứng dậy: ” Mình đưa cậu về nhé?”
Ba người còn lại không ngờ hai người sẽ đi về, Chúc Úy Hàng đứng dậy ấn lấy cổ tay Lương Nhạc, “Cậu đi với mình.”
Lương Nhạc rút tay ra, nhìn về phía Lưu Hựu: “Cậu giúp cậu ấy dọn dẹp tàn cục đi. Mình với Hứa Tiếu Nam về trước.”
Lưu Hựu phì cười: “Thế này mà đã về rồi?”
Lương Nhạc và Hứa Tiếu Nam cùng nhau gật đầu: “Tạm biệt.”
Chúc Úy Hàng và Lưu Hựu nhìn chằm chằm bóng đang của hai người rời đi, như đang suy tư gì đó.
Lưu Hựu huých vai Chúc Úy Hàng: “Mày chọc người ta giận à?”
Chúc Úy Hàng liếc mắt cậu ta: “Tưởng tao là mày chắc?”
Lưu Hựu cười cười: “Mày so với tao được á? Chó độc thân.”
Chúc Úy Hàng à lên, nghĩ một lát rồi nhấc chân rời đi: “Mày với Hứa Lộ dọn nha, lần sau tao sẽ mời hai người ăn cơm.”