Chiến Dịch Chia Tay

Chương 40




Edit: Sa

Thú thật, nếu mấy lần trước Kiều Lâm Lâm hăng hái hơn, khí phách hơn, thành công “hạ gục” nam thần thì bây giờ cô hoàn toàn không cần phải do dự mà hiển nhiên lựa chọn về nhà. Cứ nhìn trạng thái yêu đương của cô là biết, cô cực kỳ bám người và thích làm nũng, mà giỏi làm nũng nhường ấy hiển nhiên là bởi vì cô có một gia đình luôn cưng chiều cô hết mực.

Kiếp trước Kiều Lâm Lâm thi đại học đã không hề do dự chọn trường gần nhà chứ không có ý định đi du học, cũng không muốn học ở các thành phố lớn như bạn bè. Thật ra bố mẹ cô muốn cô đi học ở thành phố lớn để mở mang tầm mắt, nhưng cô chỉ muốn ở gần bố mẹ, như vậy thì cô không cần phải lo toan điều gì.

Sau đó đột nhiên xuyên không, tuy lúc đó Kiều Lâm Lâm còn cho rằng đây là thế giới song song, có điều đối mặt với ông bà Kiều không hề giống bố mẹ mình chút nào thì ban đầu cô cũng hơi gượng gạo, lúc đó cô còn vẽ ra một kế hoạch cực kỳ vĩ đại là phải chăm chỉ học hành, thi đậu trường tốt, tự lập không dựa vào bố mẹ, tương lai trở thành phụ nữ thành công trong sự nghiệp để có cuộc sống tốt hơn, đáng tiếc bà Kiều bảo bọc cô kỹ lưỡng quá, cô cũng thích ứng với thế giới mới và gia đình mới, dần dần khôi phục tính cách cũ, càng thân thiết với ông bà Kiều thì Kiều Lâm Lâm càng quên mất chí hướng ban đầu của mình.

Cô phát hiện bố mẹ ở thế giới này cũng rất thương yêu cô, họ không giàu có, năng lực có hạn, nhưng tình yêu họ dành cho cô là vô hạn. Sau đó Kiều Lâm Lâm sảng khoái dẹp mục tiêu trở thành phụ nữ giỏi giang và tự lập qua một bên, quyết định sau này sẽ không khổ cực như vậy nữa, lúc nên nằm thì cứ nằm, bởi vì cô vẫn có thể dựa dẫm vào bố mẹ mà.

Nghèo một chút cũng không sao, không có tiền sống theo cách không có tiền, tóm lại cô đã thích ứng với gia cảnh hiện tại rồi.

Bây giờ cô đã tới thế giới này được ba bốn năm, càng ngày càng hòa nhập vào thế giới này, sau khi lên đại học đã khôi phục bản tính quyến luyến gia đình, nếu không phải nhà cô xa trường quá, đi tàu điện ngầm rồi còn phải đi hai tuyến xe buýt, cộng thêm mỗi lần về nhà là phải giặt giũ, nấu cơm,… thì cô rất muốn tuần nào cũng về nhà. Về nhà chẳng những được bố mẹ cho ăn ngon mà còn có thể nhõng nhẽo hoặc đe dọa đồng chí lão Kiều nhằm cướp đoạt quỹ đen của ông, có ngu mới không về.

Ông Kiều khác với người bố ôn hòa nhã nhặn ở kiếp trước của cô, lão Kiều trầm tính, ít nói, hút thuốc, rượu chè, bài bạc có đủ, trong ký ức của nguyên chủ, cô ấy và bố rất ít khi trò chuyện, lúc mới tới đây Kiều Lâm Lâm cũng rất sợ ông, lâu dần mới biết người không giỏi ăn nói mới dễ dụ nhất, cô chỉ cần nũng nịu chút thôi là lão Kiều thiếu điều hái trăng cho cô, bà Kiều không cho cô mua thứ gì thì chắc chắn ông Kiều sẽ hứa mua cho cô. Tuy lời hứa của ông không có tác dụng, ở nhà không có tiếng nói nhưng vẫn không cản trở việc Kiều Lâm Lâm và đồng chí lão Kiều nhanh chóng kết thành đồng minh, tình cảm cha con tiến triển cực kỳ nhanh chóng, thỉnh thoảng Kiều Lâm Lâm còn dám hỗn hào gọi ông là “lão Kiều”, sau khi cô đậu đại học Trường Thanh giúp gia đình nở mày nở mặt, lão Kiều càng cưng chiều cô hết mực, cống hiến cho cô toàn bộ quỹ đen cực khổ giấu được. Đằng nào ông giấu tiền cũng chả làm gì đứng đắn, không lén đánh bài thì cũng hút thuốc uống rượu, vì vậy Kiều Lâm Lâm thẳng tay dụ lấy tiền của ông, mà lão Kiều cũng vui vẻ kính dâng tiền cho con gái, coi như một người thích chiếm đoạt, một người thích bị chiếm đoạt.

Lần này chẳng những có cơ hội cướp tiền riêng của lão Kiều mà lão Phật gia còn chủ đọng làm món khâu nhục cho cô, quả thực là đãi ngộ thần tiên mà Kiều Lâm Lâm còn chẳng dám mơ!

Song, giờ phút này, nhìn nam thần ngồi đối diện rồi nhìn điện thoại, cô lại do dự đầy hổ thẹn.

Có câu chỉ trẻ con mới lựa chọn, người trưởng thành là chọn hết, hiện giờ bày ra trước mặt Kiều Lâm Lâm hai lựa chọn là món khâu nhục cô thèm thuồng và thịt nam thần cô cũng thèm thuồng, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, bảo cô chọn một trong hai thì có khác gì muốn lấy mạng cô?

Kiều Lâm Lâm đau lòng không thốt nổi thành lời, bà Kiều cũng ngạc nhiên trước sự im lặng của cô, chẳng qua chỉ dừng một chút rồi nhanh chóng nói tiếp: “Mẹ đặt mấy cân thịt lận, tính nấu nhiều nhiều để con mang về trường cho các bạn cùng phòng ăn chung.”

Trời ơi, để nghênh đón cô về nhà mà lão Phật gia có thể nói là đã chảy không ít “máu”, chẳng những làm cho cô ăn mà còn chủ động bày tỏ nấu thêm phần cho cô mang về trường, Kiều Lâm Lâm cực kỳ giật mình, đây là đãi ngộ mà trước kia cô phải làm nũng đủ kiểu mới có đấy, cô suýt nhất thời xúc động gật đầu đồng ý ngay lập tức, có điều trước khi mở miệng, tầm mắt lại lướt tới gương mặt tuấn tú xuất chúng ở đối diện. Cố Chi Thu vẫn duy trì tư thế ngồi nghiêm chỉnh, lặng lẽ chờ cô nói chuyện điện thoại.

Nhan sắc của nam thần cũng có thể thay được cơm. Kiều Lâm Lâm tỉnh táo lại, cán cân trong lòng dần nghiêng về phía nam thần, yếu ớt hỏi: “Mẹ, sao bố mẹ đột nhiên gọi con về vậy? Khai giảng còn chưa tới hai tháng mà.”

Rõ ràng học kỳ trước cô ở trường hơn hai tháng mới bị bố mẹ triệu hồi về nhà. Kiều Lâm Lâm cảm thấy cú điện thoại này của lão Phật gia rất trái quy tắc.

Mẹ Kiều hơi khó hiểu: “Chưa tới hai tháng thì sao? Con còn tự đặt quy định thời gian về nhà nữa à?”

“Nào có.” Kiều Lâm Lâm phủ nhận, không dám lấy cớ này nữa, bèn cố gắng làm nũng, “Hay là tuần sau bố mẹ lại đặt thịt ạ, cuối tuần sau con về.” 

“Chiều nay người ta đưa thịt tới rồi, nếu con không muốn ăn thì bố mẹ ăn.” Bà Kiều lạnh lùng nói, “Cuối tuần sau con cũng khỏi cần về, việc buôn bán của mẹ càng ngày càng bận, xưởng của bố con cũng bắt đầu tăng ca rồi, không ai rảnh lo cho con đâu, cứ ở lại trường đi.”

Rốt cuộc Kiều Lâm Lâm cũng biết tại sao mẹ lại gọi cô về trước thời hạn, hóa ra là tuần sau bận rộn không có thời giờ lo cho cô, điều này khiến cô không dám do dự nữa, quyết định rất nhanh: “Mẹ, sáng mai con về!”

“Ừ.” Bà Kiều rất hài lòng cúp máy.

Cuối cùng Kiều Lâm Lâm cũng đưa ra lựa chọn, có điều sau khi cúp máy, nhìn nam thần chỉ ngồi im chờ cô nói chuyện điện thoại chứ chưa biết gì, cô lại cảm thấy hối hận với quyết định vừa rồi, ôm ngực nhăn nhó tỏ ra đau đớn khiến Cố Chi Thu chẳng hiểu ra làm sao.

Cố Chi Thu nghe Kiều Lâm Lâm nói thì cũng đại khái biết được cuối tuần này cô phải về nhà, có điều không nghe được người ở đầu dây bên kia nói gì, bây giờ nhìn hành động của cô, anh còn tưởng mẹ Kiều nói chuyện gì quan trọng với cô, quan tâm hỏi: “Sao thế?”

Kiều Lâm Lâm ôm ngực đáp lại hai chữ: “Gâu gâu…”

Cố Chi Thu: “…”

Lúc trước Kiều Lâm Lâm còn chắc chắn bảo nếu ngày mai ai thất hứa thì sẽ làm chó là vì muốn gây áp lực cho anh, tránh bị anh cho leo cây lần nữa, nào ngờ cô vừa hùng hổ xong thì đã bị vả mặt.

Nhưng cô nghĩ chuyện cũng không tệ lắm, đằng nào cô cũng chỉ bỏ lỡ ngủ với nam thần tuần này thôi, chờ cô về nhà ăn khâu nhục xong sẽ lại tiếp tục cố gắng hoàn thành mục tiêu vĩ đại này, danh dự là quan trọng nhất, mặt mũi gì gì đó có thể bỏ qua.

Rất hiển nhiên, Cố Chi Thu bị chấn động trước việc cô nói lời giữ lời, không gian yên tĩnh vài giây, anh cũng cố nhịn vài giây nhưng rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà khẽ phì cười, vội cúi đầu giấu đi: “Không cần thật thà vậy đâu.”

Kiều Lâm Lâm không bất mãn trước hành vi nén cười của bạn trai bởi vì cô nghe được ý tha thứ trong giọng nói của anh, liền tràn đầy mong đợi hỏi: “Vậy cuối tuần này em về nhà, cuối tuần sau mình đi Thập Sát Hải nhé?”

Thật ra Cố Chi Thu chưa đến mức tha thứ hay không bởi vì anh không quá để bụng “lời hứa” này. Tuy họ là sinh viên, phần lớn đều nghĩ cuộc sống đại học rất thoải mái, có lẽ có một số sinh viên rảnh rang thật, cả ngày chỉ lo chơi, nhưng tuyệt đối không bao gồm sinh viên Trường Thanh. Bài vở của Trường Thanh rất nặng, cho dù bạn gái anh luôn nói khoa Tiếng Trung rất nhẹ nhàng nhưng tiết học không thua kém bất cứ khoa nào khác, đặc biệt là các môn chuyên ngành, việc cúp học môn chuyên ngành là không thể xảy ra ở Trường Thanh, trừ khi không muốn tốt nghiệp.

Tóm lại nhà trường đặc biệt nghiêm khắc với hành vi trốn học, một khi phát hiện là xử lý thẳng tay, vì vậy ai muốn tốt nghiệp đúng hạn đều chăm chỉ học hành không dám lơ là, hơn nữa còn tham gia các hoạt động trong trường và các câu lạc bộ, vì vậy thời gian rảnh rất ít ỏi. Cuối tuần cũng không phải muốn làm gì thì làm bởi vì luôn có những tình huống phát sinh.

Tuần trước là do anh bận đột xuất, tuần này đến lượt cô bị triệu hồi về nhà, tuy có hơi mất mát nhưng Cố Chi Thu cũng hiểu điều này là rất bình thường nên sẽ không nhân cơ hội trả thù hay so đo cô như cô lo sợ. Anh đón nhận ánh mắt mong đợi của cô, điềm tĩnh gật đầu: “Nếu cuối tuần có thời gian rảnh thì đi.”

Kiều Lâm Lâm lựa chọn chỉ nghe chữ “đi”, cực kỳ hài lòng nên cũng có tâm trạng quan tâm tới anh: “Vậy ngày mai anh định làm gì?”

Cô cho rằng mình sẽ nghe được đáp án là học bài hoặc tới phòng thí nghiệm nhưng Cố Chi Thu lại trả lời dứt khoát: “Về nhà.”

“Mới vừa về tuần trước, tuần này cũng về nữa à?” Kiều Lâm Lâm vừa cầm đũa thì lại đặt xuống, nghiêm túc chất vấn: “Có phải anh không muốn đi chơi với em không?”

Tuy bạn gái nói gây sự là gây sự ngay, hoàn toàn không có tín hiệu báo trước nhưng Cố Chi Thu vẫn rất bình tĩnh, mí mắt cũng chẳng thèm giật, giải thích: “Về nhà là quyết định được ra cách đây một phút, còn tại sao lại về nhà hai tuần liên tiếp thì là vì hiếm khi bố mẹ anh ở nhà tận hai tuần.”

“Hở, bình thường cô chú ít ở nhà lắm hả?”

Cố Chi Thu gật đầu.

Lúc này Kiều Lâm Lâm mới nhận ra tần suất bạn trai về nhà không khác cô là mấy, hóa ra là cũng có nỗi khổ tâm, so với anh, có vẻ như cô hạnh phúc hơn một chút, ít nhất bố mẹ cô luôn ở nhà, chỉ cần cô không sợ làm việc nhà thì tuần nào cũng được gặp bố mẹ.

Nam thần đáng thương quá, Kiều Lâm Lâm không nỡ so đo với anh nữa, cô gật đầu nói: “Ờ, vậy thì ai về tìm bố mẹ người nấy.”

Giọng nói của cô vẫn còn hơi oán trách, nói chính xác hơn là phiền muộn, tất nhiên không phải nhắm vào Cố Chi Thu mà là vì ai về nhà nấy khiến cô không được ngủ với nam thần, sao cô không phiền muộn cho được!

Nghe giọng điệu não nề của cô, Cố Chi Thu nhíu mày, đột nhiên đề nghị: “Hay anh đưa em về nhé?”

- -----oOo------