Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 74: 74: Toà Thành Của “đạo Tặc”






-Tên này nhiều linh thạch như vậy??
Lý Kỳ Phong lục lọi một hồi trên người Tần Cối,khi hắn mở túi cẩm nang của gã ra thì kinh hãi thốt lên.

Bên trong lấp lánh toàn là linh thạch,chỗ này ít nhất cũng hơn ba ngàn linh thạch,ngoài ra còn vài lọ đan dược,chỉ tiếc là hắn không nhìn thấy một cuốn võ kỹ nào.

“Cũng đúng thôi,võ kỹ quý giá như vậy thì không phải lúc nào cũng mang trên người được”
Lý Kỳ Phong thuận tay vơ lấy một ngàn linh thạch,coi như bù chỗ linh thạch với cái lò luyện đan bị mất,sau cùng khi hắn mở lọ đan dược ra thấy bên trong có vài viên tụ khí đan,hơn nữa phẩm chất còn là cao cấp,có vẻ như số đan dược này còn thừa,vả lại Tần Cối đã là tu sĩ khai điền cảnh nên không dùng đến.

Bên cạnh hắn,Tuyệt Vô Mệnh lấy hết hơn hai ngàn linh thạch bỏ vào nhẫn trữ vật,còn mấy lọ đan dành cho tu sĩ khai điền cảnh thiếu niên cũng lấy sạch.

Thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt soi mói,thiếu niên thản nhiên đáp:
-Ngươi nhìn như vậy là có ý gì,đây là coi như bù vào số linh thạch hao tổn bày trận pháp.

Lý Kỳ Phong không khách khí nói:
-Vậy chứ ngươi lấy đan dược của hắn làm gì??
-Thế ngươi cũng lấy đan dược làm gì??
Tuyệt Vô Mệnh cũng nhìn hắn với ánh mắt kinh bỉ hỏi vặn lại,Lý Kỳ Phong ngập ngừng thần sắc cố tỏ ra chính khí nói:
-Ta bị hắn đánh nãy giờ,cơ thể bị thương trầm trọng,lấy một chút đan dược cũng không quá đáng chứ??
Tuyệt Vô Mệnh nham nhở đáp lại:
-A,ta cũng đánh nhau với y nãy giờ,chân khí vừa khéo hao tổn,cũng cần đan dược bù đắp!!
Lý Kỳ Phong thoáng phun ra một ngụm nước bọt khinh bỉ thiếu niên,chợt hắn nhìn bộ y phục trên người Tần Cối liền cảm thấy kinh ngạc.

Bộ y phục trên người gã nhìn vô cùng nổi bật khác hẳn những y phục khác,nó vẫn còn tỏa ra quang mang yếu ớt,tuy là bây giờ nó bị tàn phá đến rách nát thế nhưng nếu hắn không nhầm thì chính nó đã cản lại sức công phá của vụ nổ.

Tuyệt Vô Mệnh thấy vậy bâng cua nói:
-Không tồi đúng không,đây là một bộ thiên tằm y,là bộ huyền giáp tứ cấp đấy.

-Cái gì??
Lý Kỳ Phong nghe xong liền giật nảy mình kinh hãi,khác với huyền kiếm dùng để tấn công thì huyền giáp lại là đồ phòng thủ,nói như vậy giá trị của bộ y phục này ngang tầm với thanh huyền kiếm của lão già Trương Sơn.

Hô hấp của hắn liền trở nên dồn dập khi nhìn bộ y phục trên người Tần Cối,hắn khẽ thở dài thất vọng nói:
-Đáng tiếc nó đã bị phá hủy rồi.

Tuyệt Vô Mệnh gật đầu vẻ mặt đầy kiêu căng:
-Đương nhiên,uy lực của trận pháp của ta đâu phải là nhỏ,nếu không phải tên này có thiên tằm y thì sớm đã bỏ mạng rồi,cũng may tên này không tiếp tục mở,nếu không cho hắn dùng thêm chục bộ thiên tằm y cũng không sống nổi.

Lý Kỳ Phong miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm nước bọt,nghe khẩu khí của tên này hình như còn có trận pháp phía sau kinh khủng hơn.

Ngó thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bộ giáp với ánh mắt tiếc rẻ,Tuyệt Vô Mệnh mới vô tình nói:
-Sao ngươi không lấy mà dùng,tuy là nó đã bị hỏng nhưng chất lượng tài liệu vẫn dùng được,chỉ cần mang nó cho luyện khí sư là có thể sửa lại.

“Đúng nha”
Ánh mắt Lỳ Kỳ Phong sáng lên,luyện khí sư có thể tạo ra huyền binh và huyền giáp được thì tất nhiên cũng có cách sửa lại chúng,nghĩ vậy hắn lại nhảy vào lột bộ huyền giáp của Tần Cối ra.


Tuyệt Vô Mệnh thấy hành động của hắn buông lời châm chọc:
-Thế không cảm thông cho y nữa à??
Lý Kỳ Phong đâu còn tâm trạng nghe thiếu niên châm biếm,đây là một bộ huyền giáp đấy,là một bảo bối giữ mạng giá trị liên thành,liêm sỉ gì tầm này nữa.

Sau khi lột bộ huyền giáp trên người Tần Cối thì cả người gã đang trần như nhộng,bộ dạng vô cùng thảm hại,Lý Kỳ Phong đành phải cởi áo ngoài ra vứt lại che cho gã.


-Nhanh lên! chúng ta nhanh chóng chuồn khỏi đây nếu không e là sẽ phát sinh biến cố!!!
Lý Kỳ Phong mới mua xong vài bộ y phục,hắn rảo bước nhanh về phía trước,gấp gáp nói.

Tuyệt Vô Mệnh đi đằng sau,tay thiếu niên cầm một que kẹo đường,nghe hắn nói vậy liền tỏ ra mất hứng nói:
-Vội cái gì,ta còn chưa thăm thú hết cái thành này.

— QUẢNG CÁO —
Lý Kỳ Phong quay lại nghi ngờ nói:
-Ngươi là ngốc thật hay giả ngốc đấy??
-** ngươi,ngươi nói ai ngốc??
Tuyệt Vô Mệnh nghe xong liền sửng cồ lên,tất nhiên thiếu niên không thể chấp nhận cách hỏi này.

Lý Kỳ Phong liếc nhìn tên này thêm một lần,hắn khẽ “ồ” lên rất thú vị nói:
-Ta biết rồi,ngươi chỉ có IQ cao,nhưng EQ lại quá thấp!!
-Cái quỷ gì IQ,EQ??
Tuyệt Vô Mệnh ngơ ngác hỏi ngược lại,hiển nhiên là thiếu niên chưa từng nghe người ta nói cái này.

Lý Kỳ Phong cười tủm tỉm như bắt được thóp của thiếu niên,hắn cũng bắt chước bộ dạng cao thâm của y:
-E hèm,IQ cao tức là ngươi rất thông minh,tính toán nhanh nhạy! thế nhưng EQ của ngươi hình như rất thấp,tức là nói ngươi kiểm soát cảm xúc quá kém,hơn nữa hình như cũng không để ý đến cảm xúc của người khác.

Tuyệt Vô Mệnh nghe được đoạn đầu thì đắc ý không thôi,thế nhưng nghe đến đoạn sau thiếu niên liền bĩu môi nói:
-Cảm xúc,ta quan tâm cảm xúc người khác làm quỷ gì??
Lý Kỳ Phong cười cười nói:
-Có,rất liên quan là đằng khác,ta hỏi ngươi nhé,vừa nãy cái tên mà ngươi vừa đánh vừa cướp là ai??hắn có thân phận gì??
Tuyệt Vô Mệnh cười khinh thường nói:
-Tên kia??chỉ là nhi tử của một thành chủ nhỏ bé,kẻ như vậy ta đánh không có một ngàn thì cũng tám trăm,có gì đặc biệt hơn người.

Lý Kỳ Phong thoáng kinh ngạc nhìn thiếu niên,hắn lắc đầu nói tiếp:
-Ngươi không hiểu,ngươi đập tên kia như vậy thì gã có giận không,chắc chắn là có,hắn giận ngươi nhưng không đánh lại ngươi thì chắc chắn sẽ tìm người đối phó ngươi rồi,mà cha của y là một thành chủ,tu vi cao thế nào,đến lúc đó ngươi chống nổi không??
-Lúc trước ngươi hẳn là có cao thủ bảo vệ nên người ta mới không chọc đến ngươi,chứ bây giờ,hắc hắc,bằng vào chút kinh nghiệm xã hội non nớt của ngươi ta dám chắc ngươi hẳn là mới từ núi xuống đi.

Nghe đến đây Tuyệt Vô Mệnh liền nhìn hắn với ánh mắt sửng sốt,quả thật là đúng như tên này nói,lúc trước hình như đám người kia bị hắn đánh xong,còn bị y cướp sạch bảo bối mà không dám nói gì,bây giờ ngẫm lại hóa ra là bọn họ kiêng kỵ lão già nham nhở kia.

Thấy thiếu niên có vẻ bắt đầu hiểu ra,Lý Kỳ Phong đắc ý nói tiếp:
-Ngươi học được chỉ là chút tiểu thông minh vặt thôi,chỉ khi nào ngươi đoán được trong đầu người ta đang nghĩ gì thì mới có thể gọi là thông minh thật sự,mà muốn đoán được người ta đang nghĩ gì thì phải hiểu được cảm xúc của họ,chính ngươi cũng phải bình tĩnh kiềm chế cảm xúc để người khác không dễ dàng đoán ra ngươi nghĩ gì.

-Cái gọi là biết người biết ta,trăm trận trăm thắng,chính là như thế.


“Hóa ra là như vậy”
Tuyệt Vô Mệnh bừng tỉnh ngẫm nghĩ,thảo nào lão già kia cứ bảo hắn còn thiếu xót,muốn tiến thêm được một bước nhìn thấu thiên địa trước tiên phải nhìn thấu lòng người.

Thiếu niên gật gù lần đầu tiên đồng thuận với ý kiến của hắn:
-Cũng có lý,nhưng trước hết ta phải đi lấy lại bảo bối của ta đã,cái vòng tay với la bàn của ta bị mất ở nơi khác.

Lý Kỳ Phong nghe xong liền cảm thấy khó xử,thế nhưng chuyện đã đến mức này thì hắn cũng buông xuôi:
-Thôi kệ đi,ta cũng phải đi mua một cái lò luyện đan khác.

-Chúng ta gặp nhau ở Thủy Nguyệt Lâu.

-Được.

Lý Kỳ Phong không hề do dự đáp lời ngay.

Vậy là hai người bọn họ chia tay nhau,hắn tìm đến cửa hàng thảo dược ban đầu ném một đống linh thạch lên bàn cao giọng nói:
-Nhìn đi lão già,đây không phải linh thạch thì là cái gì đây??
Lão già chủ tiệm nhìn những viên linh thạch lấp lánh trên bàn rồi lại nhìn về phía hắn,gương mặt lão thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc:
-Tiểu oa nhi,ngươi lấy lại được linh thạch rồi??
Hiển nhiên là việc người đi đường có thể lấy lại được tiền tài là chuyện rất hiếm gặp.

— QUẢNG CÁO —
Event
Lý Kỳ Phong vô cùng đắc ý,sắc mặt hắn vô cùng kiêu căng nói:
-Lão già,lão có muốn bán hàng hay không đây??
Lão già chủ tiệm chỉ ngẩn người trong chốc lát,thần sắc vội vàng thay đổi nhanh chóng,lão niềm nở đáp:
-Có có,quan khách,không,tiểu công tử xin mời vào bên trong.

Lý Kỳ Phong khẽ vắt tay đằng sau chậm dãi đi vào bên trong,sau khi chọn được vài phần tài liệu luyện chế tụ khí đan,hắn liền mua thêm vài viên đan dược trị thương cùng một viên chân hoàn đan,đây là đan dược hỗ trợ đột phá khai điền cảnh,dù sao hắn cũng sắp cần đến nó.

Cuối cùng sau khi chọn mua được một cái lò luyện đan khác thì hắn cũng tìm tới điểm hẹn.

Thủy Nguyệt Lâu.

Đây là một cái lâu của những ca kỹ,nói trắng ra chính là lầu xanh,hắn thoáng lắc đầu không hiểu vì sao tên kia lại chọn điểm hẹn ở nơi này.

Khi Lý Kỳ Phong vừa bức vào bên trong sớm đã có một vị tú bà và một vài nữ tử trẻ tuổi đứng chờ sẵn ở đó.

Tú bà kia là một mỹ phụ trung niên,nhan sắc cũng xuống sắc nhiều,thấy hắn vào liền niềm nở nói ngay:
-Công tử,ngài là Kỳ Phong công tử đúng không??

Lý Kỳ Phong nghe vậy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu,nữ tú bà mừng rỡ như gặp được khách quý nói:
-Kỳ Phong công tử,mời đi lối này,vị công tử kia đang chờ ngài bên trong,các vị tỷ muội mau đón tiếp Phong công tử đi.

Vừa dứt lời thì đám nữ tử kia liền nhào tới khiến hắn tránh vội khẽ xua tay:
-Không cần.

.

không cần đâu,mấy vị tỷ muội cứ để ta tự nhiên.

Lý Kỳ Phong đương nhiên là cảnh giác với đám người này,nhất định không cho bọn họ chạm vào mình,bài học lúc sáng hắn vẫn còn nhớ rõ,thành trì này xem ra trộm cắp như rươi.

-Công tử,mời đi bên này!!
Đám nữ tử kia thấy hắn hành xử như vậy nhưng không tỏ vẻ gì là kỳ lạ,trái lại một vị nữ tử trong nhóm còn đi trước dẫn đường,những người khác liền tránh lui.

Lý Kỳ Phong thấy xung quanh có vẻ khác lạ liền nghi hoặc hỏi một câu:
-Tiểu tỷ tỷ,tại sao trong lâu này không thấy những vị khách khác vậy??
Hắn thực sự ngạc nhiên,từ lúc vào cho tới giờ hắn không bắt gặp một vị võ giả hay tu sĩ nam tử nào khác ngoài mấy tên tiểu nhị,không khí cũng không náo nhiệt cho lắm,cảm giác thật kỳ quái.

Nữ tử mỉm cười giải thích:
-Công tử,vị công tử bằng hữu của ngài đã bao trọn Thủy Nguyệt Lâu này rồi,thế nên hôm nay ngoài hai vị ra không có nam tử nào khác vào đây.

Lý Kỳ Phong nghe xong liền sững sờ,hắn bắt đầu hiểu ra tên kia vì sao lại nhanh hết linh thạch như vậy rồi.

Lý Kỳ Phong được nữ tử dẫn lên tầng lầu cao nhất,cũng là nơi xa hoa va rộng rãi nhất,chưa lên đến nơi hắn đã nghe được tiếng huyên náo ầm ĩ.

-Này,ngươi làm cái gì mà lâu thế,đến đây ăn uống vui chơi thoải mái đi,yên tâm hôm nay đạo gia bao trọn nơi này rồi.

Tuyệt Vô Mệnh vừa thấy hắn bước vào liền niềm nở nói.

Thiếu niên đang ngồi ở giữa,phía trước là một bàn ăn rộng rãi xa hoa,xung quanh có vô số nữ tử trẻ tuổi mời mọc,châm rượu,có nữ tử đang đánh đàn,ca múa,còn có rất nhiều nữ tử khác không có việc gì làm liền ngồi chơi,cười đùa.

Hình như tất cả nữ tử ở Thủy Nguyệt Lâu đều tụ họp ở đây rồi.

-Ngươi cứ chơi thoải mái đi,sáng sớm mai nhanh chóng lên đường,còn ta muốn đi tu luyện một chút.

Lý Kỳ Phong thoáng lắc đầu từ chối đáp,không phải là hắn không thích bầu không khí này,mà là hắn còn việc quan trọng hơn phải làm.

Trận chiến vừa rồi khiến hắn nhận ra mình còn quá yếu,nếu không nhanh chóng tu luyện thì sẽ không tồn tại được ở thế giới này,huống hồ hắn còn phải tìm đường về nhà.

Nói xong hắn cũng quay sang nhờ vị tỷ tỷ kia dẫn sang một căn phòng yên tĩnh.

-Nhàm chán.

Tuyệt Vô Mệnh dè bỉu nói một câu.

-Công tử,công tử,ngài há miệng ra nào??
Một thiếu nữ trẻ tuổi đưa cho hắn một chén rượu,nũng nịu nói.

-Công tử,công tử,ngài tuấn tú quá!!
— QUẢNG CÁO —

Một thiếu nữ nhỏ tuổi nhất trong đám người rụt rè nói,những người khác cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Hiển nhiên bọn họ lần đầu tiên gặp được một nam tử tuấn tú đến như vậy.

Tuyệt Vô Mệnh nghe xong liền cảm thấy vô cùng thư sướng,gương mặt sớm đã nở như hoa,thiếu niên cố làm vẻ nghiêm túc nói:
-Ừm,cũng tạm,mà vừa rồi các nàng nói đến đâu rồi nhỉ??
-Đúng đúng,công tử,ngài phải thật cẩn thận với tất cả tu sĩ trong thành này đó,những người ở đây đều có kỹ năng đánh cắp rất điệu nghệ.

Tuyệt Vô Mệnh nham nhở nói:
-Các nàng cũng như thế đúng không??
Đám người nghe thiếu niên nói liền đỏ bừng mặt,một nữ tử nũng nịu nói:
-Công tử??
-Hahaha,yên tâm đi,ta đâu có trách các nàng.

Tuyệt Vô Mệnh cười phá lên,thiếu niên vẫn không cho là đúng nói:
-Cũng chỉ là trộm vặt,ta chỉ cần chú ý một chút là được chứ gì??
Một vị nữ tử khác liền thấp giọng nói ngay:
-Công tử ở xa tới nên không biết,từng có một vị nguyên anh cao thủ từng buông lời thách thức khi đến đây,sau đó ngài biết không?vị tiền bối nguyên anh đó không biết vì sao bị người ta lột sạch tài phú trên người,ngay cả y phục cũng bị người ta lấy mất mà không hay biết.

-Có chuyện này??
Tuyệt Vô Mệnh hô lên một tiếng đầy kinh ngạc,nguyên anh cao thủ tuyệt không phải nói bừa được,thần thức và linh giác bọn họ vô cùng nhanh nhạy,thế mà bị người ta lấy mất đồ lúc nào không hay.

Nữ tử khẽ gật đầu,những người xung quanh cũng đồng ý,hiển nhiên là bọn họ cũng nghe được chuyện này.

Thần sắc Tuyệt Vô Mệnh lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy,hiển nhiên việc này thật sự không hề tầm thường,thiếu niên hỏi một câu:
-Tại sao,dù sao nơi đây cũng là một thành trì lớn(*),cần gì phải làm những thủ đoạn như vậy??
(*) ở đây thành trì này đương nhiên là lớn,so với một tiểu vương quốc thì nó là lớn rồi.

Nghe đến đây gương mặt tất cả nữ tử liền trở nên ảm đạm,một nữ tử ấm ức nói:
-Công tử ở xa tới nên không biết,ở vương quốc này có mỗi Hoa thành là không tiếp giáp với rừng,bởi vậy không có tài nguyên về rừng như:da,thịt,nội đan,thảo dược,! tất cả đều không có,chúng ta cũng là người mà,cũng cần tài nguyên tu luyện,không có tài nguyên tu luyện nên nhiều người đã bỏ đi,bởi vậy mọi người cực chẳng đã mới hành nghề đó.

Kể đến đây thì nàng liền sụt sùi trong nước mắt,những nữ tử khác cũng y như vậy.

Tuyệt Vô Mệnh nghe xong liền động lòng,thiếu niên khẽ vung tay trong nhẫn trữ vật ra rất nhiều linh thạch nói:
-Các vị tỷ muội vất vả rồi,ở chỗ ta cũng còn một ít linh thạch,các nàng cứ cầm lấy đi.

Nhìn thấy linh thạch linh thạch nhiều thành một đống nhỏ như vậy,ánh mắt tất cả nữ tử sáng lên,bọn họ rối rít nhào tới vơ lấy đám linh thạch,miệng thì rối rít nói:
-Đa tạ công tử,đa tạ công tử.

Tuyệt Vô Mệnh cũng khẽ “ừm” một tiếng đột nhiên nói:
-A,vừa rồi vị tỷ tỷ dẫn tên biểu đệ của ta đi tên gọi là gì thế??
Một vị nữ tử buột miệng nói:
-Tỷ ấy tên là Thu Linh.

-Còn có nữ tử nào khác trong này chưa đến đây không??
-Bẩm công tử,hết rồi,ngài đang tìm ai hả??
-À không,không có gì!!
Tuyệt Vô Mệnh khoát tay nói,vẻ mặt không có gì là khác lạ.

.