"Chiến" Chiếm Hữu

Chương 24: Cuộc chiến thứ 24




Chiến Chiến vọt vào trong đại sảnh lầu nhà trọ của Tề Tễ, bác bảo vệ vừa thấy là cô, lập tức lộ ra nụ cười hiền lành: "Chiến Chiến tới rồi."

"Bác, mau đưa cháu cái chìa khóa dự phong của nhà, cháu vội lắm!"

Tề Tễ ở chỗ này hơn bốn năm, bác bảo vệ sớm rất quen thuộc với hai cô gái này, Chiến Chiến thường tới đây ăn chực, hai người đã để một chìa khóa dự bị ở chỗ bác bảo vệ, như vậy vô luận Tề Tễ có ở nhà không, Chiến Chiến cũng có thể qua lại tự nhiên.

"Nhưng Chiến Chiến. . . ."

Bác bảo vệ vừa định lời nói cái gì, Chiến Chiến đã nóng nảy: "Bác ơi cháu rất là gấp, chờ cháu làm xong việc mới tán gẫu với bác nhé?"

Bác bảo vệ thấy bộ dạng vội vội vàng vàng của cô, vội vàng tìm chìa khóa phòng của Tề Tễ đưa tới, không đợi ông nói câu nào với Chiến Chiến nữa, cô đã vọt vào thang máy.

Bác bảo vệ sờ sờ đầu húi cua của mình: vì sao nhất định phải lấy chìa khóa dự bị, Tề Tễ rõ ràng ở nhà. . . . Vừa rồi ông còn thấy.

Nhưng Chiến Chiến cũng không biết, cô ở trên đường gọi điện thoại nhà Tề Tễ và điện thoại di động nhưng không ai nhận, cô liền đoán lúc này trong nhà nhất định không có ai. Cho nên khi cô mở cửa, thấy người trên ghế sa lon, liền sợ ngây người.

Cũng có thể nói, chân chính làm Chiến Chiến khiếp sợ không phải Tề Tễ ở nhà, mà là, Khâu Triết cũng ở đây, mà hai người, đang dùng tư thế vô cùng mập mờ quấn lấy nhau.

"Cạch!" Một tiếng thanh thúy của chìa khóa rớt xuống đất, rốt cuộc khiến hai người đang bận rộn chú ý, Khâu Triết lõa lồ thân trên đè trên người Tề Tễ, lúc này nghiêng đầu qua, mà Tề Tễ, là từ không gian anh nhường ra nhìn.

Mặt Chiến Chiến đờ đẫn đứng ở trước cửa lớn mở ra, nhìn hai người kia, thật lâu, Chiến Chiến mới hô to một tiếng: "A! !! ! !" Rồi sau đó nhanh chóng chạy đi, phịch một tiếng đóng cửa lại, cùng thời khắc đó, Tề Tễ trong cửa đạp Khâu Triết trên người mình một cái rớt xuống ghế sa lon.

Chiến Chiến đứng ở ngoài cửa liều mạng vỗ gò má của mình, nội tâm điên cuồng hét lên: tôi sắp đau mắt hột! Vào lúc này cô sớm quên nguyên nhân mình tới nơi này, đỏ mặt cúi đầu liền đi tới thang máy, nhưng còn chưa đi ra hai bước, cửa phía sau lại đột nhiên mở ra, thanh âm rõ ràng của Tề Tễ truyền đến: "Chiến Chiến cậu vào đi."

******

Lúc Chiến Chiến vào nhà lần nữa, Tề Tễ và Khâu Triết cũng đã quần áo chỉnh tề, Khâu Triết che ngực dựa vào trên ghế sa lon, mặt bất mãn trợn mắt nhìn Chiến Chiến một cái. Chiến Chiến vốn đang bị tâm tình lúng túng chôn, bị anh trừngnhư vậy ngược lại lửa giận dâng trào, cô vọt tới trước mắt Khâu Triết, từ trên cao trừng hắn: "Cậu tới đây làm gì?"

Khâu Triết nhàn nhạt lườm Tề Tễ một cái, nhún nhún vai: "Không phải cậu thấy hết rồi sao."

Tề Tễ giống như người không có sao, căn bản không để ý tới anh ta, đứng dậy đi ến tủ lạnh cầm thức uống đưa cho Chiến Chiến, Chiến Chiến thấy bộ dạng cô, cũng không dám hỏi nhiều, Khâu Triết không nhịn được nhìn đồng hồ, không vui hỏi: "Vậy cậu tới chỗ này làm gì?"

Lúc này Chiến Chiến mới nhớ tới mình là tới làm việc chính, Tùy Nhạc cũng vẫn còn ở bên ngoài chờ cô, cô vỗ ót nhảy lên: "Xem mình xem, Bàn Nha, cậu đưa những hợp đồng mình để trong tủ bảo hiểm cho mình."

Tề Tễ gật đầu một cái, cùng Chiến Chiến vào thư phòng tìm văn kiện, để lại mình Khâu Triết ngồi ở trong phòng khách. Hai người vừa mới tiến vào trong chốc lát, chuông cửa đột nhiên vang lên, Khâu Triết cau mày: hôm nay sao mà nhiều người như vậy?

Hơi nóng nảy, Khâu Triết chợt kéo cửa ra, sắc mặt không vui nhìn về phía người ngoài cửa, chỉ liếc mắt một cái, mặt của Khâu Triết cứng lại.

"Cô. . . . Cô. . . ." Anhnhìn mẹ Chiến ngoài cửa, kinh ngạc cà lăm “Cô. . . Sao cô lại tới?"

Mẹ Chiến đang mỉm cười nhận lấy đồ của mình từ trong tay Tùy Nhạc, nhưng một khắc nhìn thấy Khâu Triết lại đổi sắc mặt, bà hết sức nhịn xuống lửa giận, lạnh giọng quát lớn: "Cậu tới đây làm cái gì!?"

Trong mắt mẹ Chiến có chán ghét và hơi hận ý, trầm mặt nói: "Bây giờ cậu lập tức đi ra ngoài cho tôi." Khâu Triết trầm mặc đứng ở cửa không nhúc nhích, Chiến Chiến và Tề Tễ bởi vì nghe được âm thanh nên chạy ra, Chiến Chiến vừa nhìn thấy người tới, kinh hô một tiếng: "Mẹ!"

Mẹ Chiến nhìn thấy con gái từ trong nhà ra ngoài, tức giận trên mặt càng tăng lên, giọng nói đối với Khâu Triết càng lúc càng lớn: "Cậu còn mặt mũi đến tìm con bé?!"

Đang khi nói chuyện, mẹ Chiến đưa tay kéo Khâu Triết, giống như là muốn ném chàng trai cao lớn này ra cửa. Tùy Nhạc từng gặp mặt Khâu Triết một lần, vào lúc này bởi vì Chiến Chiến ở đây, rốt cuộc để ý rõ ràng hiện trạng, anh chỉ ngây ngốc mấy giây, liền vội vàng tiến lên kéo mẹ Chiến: "Bác gái, bác tỉnh táo một chút."

Mẹ Chiến mới vừa phát tiết một trận, vào lúc này bị Tùy Nhạc kéo, thoáng khôi phục lý trí, bà hít một hơi thật sâu, nói với Tùy Nhạc: "Tiểu tử, để cho cậu chê cười, đây là chuyện nhà tôi, cám ơn cậu giúp tôi cầm đồ lên, không phải cậu còn đợi bạn gái sao, đừng chậm trễ thời giờ của cậu."

Tùy Nhạc nhìn người trong cửa một chút, nhanh chóng suy tư xong, anh mỉm cười đỡ cùi chỏ mẹ Chiến đưa bà vào trong nhà: "Bác gái, cháu còn chưa tự giới thiệu mình, cháu tên là Tùy Nhạc, là bạn trai của Chiến Chiến."

******

Mấy cái hộp đã bị vứt trên mặt đất, mẹ Chiến đã không còn tâm tư lo đến mấy món ăn bà vừa tự mình làm có đổ ra ngoài hay không, bà ngồi ở trên ghế sa lon một tay khẽ chống trán đau đớn, nhìn lên ba người đang ngồi trước mặt.

Ở đây tự nhiên không bao gồm Khâu Triết, anh bởi vì tức giận mãnh liệt của mẹ Chiến, thức thời tự rời đi, mẹ Chiến bình phục một lúc lâu, mới nhớ tới phát hiện khiến mình kinh ngạc vừa rồi.

Mẹ Chiến nhìn Chiến Chiến, lại nhìn Tùy Nhạc, lại xác nhận một lần nữa: "Cháu nói cháu là bạn trai của Chiến Chiến?"

"Vâng" Tùy Nhạc cung kính trả lời.

Mẹ Chiến lại nhìn chằm chằm Chiến Chiến sợ hãi rụt rè bên cạnh: "Chiến Chiến, sao con chưa bao giờ nhắc với mẹ?"

"Con. . . ." Vấn đề này quả thật hỏi đến Chiến Chiến á khẩu, hai người từ chung đụng đến lúc ở chung, đều là Tùy Nhạc chủ động hơn, mà hiện tại mặc dù đã thích ứng thân phận của hai người và cử động thân mật, thậm chí lúc yếu ớt tìm được sự nương tựa, lại thật không nghĩ tới tình yêu, không chỉ là chuyện hai người, mà còn có gia đình của mình.

Nhất là ở lúc cô xảy ra xung đột với gia đình, cô càng thêm không suy tính đến vấn đề này.

"Con. . . . Con. . . ."

"Bác gái, cháu và Chiến Chiến mới vừa ở cùng nhau không lâu, còn chưa kịp đi ra mắt bác." Tùy Nhạc nói tiếp “Là cháu không suy tính cẩn thận."

Trong giọng điệu của anh có che chở, mẹ Chiến từng trải làm sao có thể không nghe hiểu, bà vốn đang có chút hoài nghi, nhất là lúc chứng kiến Khâu Triết ở trong nhà, vào lúc này nhìn thẳng vào mắt của Tùy Nhạc và Chiến Chiến, là không lừa được người.

"Cháu tên là Tùy Nhạc?" Mẹ Chiến quan sát người trẻ tuổi cho bà ấn tượng rất tốt này lần nữa, bề ngoài tuấn lãng, cử chỉ lễ phép, nói năng thỏa đáng, trong lòng yên lặng đón nhận sự thật này.

"Dạ, Tùy trong Tùy Đường, nhạc trong Thái Nhạc, mẹ cháu họ Nhạc, là lấy họ của hai người họ để đặt tên."

Mẹ Chiến gật đầu một cái: "Cháu làm nghề gì?"

"Nhà cháu làm buôn bán, bây giờ cháu còn chưa có tiếp quản sự nghiệp trong nhà, tự cháu mở một tiệm ăn nhỏ, trước rèn luyện một chút."

Nghe được câu trả lời của anh, trị giá trong lòng mẹ Chiến lại đề cao chút, thần sắc bà dần dần nhu hòa: "Làm sao quen Chiến Chiến?"

"Mẹ hỏi nhiều như vậy làm gì nha." Lúc này tâm tình Chiến Chiến hơi ngượng, khi nói mình đã yêu với Tề Tễ cũng không cảm thấy, nhưng sau khi bị mẹ biết, thậm chí có cảm giác xấu hổ quẫn bách không nói ra được.

Tùy Nhạc quay đầu qua nhẹ nhàng nhìn cô, thân mật lại không quá nổi, sau đó mới trả lời vấn đề của mẹ Chiến: "Bởi vì làm bạn nên biết, trong tiếp xúc cháu đã bất tri bất giác bị tính cách của cô ấy hấp dẫn, thời gian theo đuổi rất lâu, Chiến Chiến rốt cuộc đáp ứng lui tới với cháu."

"Chiến Chiến, con đã có bạn trai, tại sao không nói với ông nội, nhất định làm ông giận vậy." Mẹ Chiến thở dài, lại nghĩ tới chuyện ngày đó.

"Con không có chọc giận ông, là ông nội không nói đạo lý."

"Đứa bé này!" Mẹ Chiến không đồng ý cau mày “Sao có thể nói người lớn như vậy!"

"Mẹ! Mẹ nói thật đi, ngày đó con sai chỗ nào, nếu như không phải ông nội vừa vào cửa đã nổi giận dã man không hiểu chuyện, con cũng sẽ không chống đối ông!" Chiến Chiến quay đầu nhìn Tề Tễ “Bàn Nha, cậu cũng ở đó, cậu nói xem”.

Tùy Nhạc vỗ nhẹ tay Chiến Chiến, ý bảo cô thu lại, Chiến Chiến không cam lòng cau lại lỗ mũi, rốt cuộc vẫn không có nói gì nữa, mà Tề Tễ, lại an tĩnh giao công việc trấn an cho Tùy Nhạc, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

"Nhưng cũng thế" mẹ Chiến vẫn nói nhỏ “Bây giờ nếu như con tự mang người ông nội không biết trở lại, cậu đoán chừng cũng không thể dễ dàng vượt qua kiểm tra như vậy."

"Hừ, ông nội biết thì thế nào, mấy đối tượng hẹn hò ông tìm cho con cũng không đáng tin, nhất là Lưu Kỷ Tài!" Chiến Chiến vẫn canh cánh trong lòng chuyện Lưu Kỷ Tài tiết lộ bí mật.

Mẹ Chiến trợn mắt nhìn con gái một cái, ý bảo cô đừng nói lung tung ở trước mặt Tùy Nhạc, Chiến Chiến không phục trả lời: "Anh ấy biết chuyện con xem mắt, mẹ đừng trừng con!"

Tùy Nhạc sáng suốt mỉm cười trầm mặc.

"Nhưng chuyện này thật đúng không phải đứa bé Lưu gia nói" Mẹ Chiến giải thích “Hình như ông nội đến khách sạn Dung Giang chỗ con xem mắt, lấy video xem, mới biết."

"Việc này rất không có khả năng." Tùy Nhạc đột nhiên nói, trông thấy tất cả mọi người nhìn anh, anh cúi đầu suy tư “Bởi vì bảo vệ riêng tư của khách hàng là đạo đức nghề nghiệp, loại video này bình thường sẽ không cho người khác xem."

"Bác nghe ông nội nói, hình như là tìm người quen biết giúp một tay." Mẹ Chiến nhớ lại nói.

Tùy Nhạc gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.

"Ai, đúng rồi." Mẹ Chiến giống như nhớ tới cái gì nên hỏi “Tùy Nhạc mới vừa ở dưới chờ Chiến Chiến là chuyện gì xảy ra, Chiến Chiến con còn phải đi ra ngoài?”

“Ai u hư! Con lại quên chuyện hợp đồng!"

******

Cuối cùng cũng đã gửi hợp đồng qua, mẹ Chiến cũng đã đi về nhà, Chiến Chiến ngồi trên ghế sa lon động cũng lười động, Tùy Nhạc cúi người xoa xoa mặt của cô: "Thế nào?"

Chiến Chiến đẩy móng vuốt của anh ra, ném đi qua một câu: "Phiền!"

Tùy Nhạc cười ôm cô vào trong ngực: "Vậy còn đi mua đồ hay không? Hay vẫn dùng đồ cũ trước đã, mốt mới đi, chúng ta về nhà trước?"

Vừa nhắc tới mua đồ, Chiến Chiến liền giận dễ sợ, cô đẩy hai bàn tay to giam cầm mình ra đứng lên: "Mua cái đầu anh!"

Xem ra tâm tình Tùy Nhạc cực tốt, Chiến Chiến tránh thoát không ra, hô với Tề Tễ: "Bàn Nha, hôm nay mình muốn ở chỗ cậu!"

"Không được."

"Không được."

Hai tiếng cự tuyệt nhanh chóng khiến Chiến Chiến sững sờ, cô bất mãn nói: "Ngộ nhỡ mẹ mình lại đột nhiên tập kích thì sao, mình ở chỗ này mới an toàn, hơn nữa ông nội cũng không còn động tĩnh, cũng sẽ không đuổi mình đi."

"Mẹ cậu ngày mai sẽ đến trại lính của ba cậu, cậu quên à, muốn đi một tháng." Tề Tễ phơi bày cớ của cô, mà Tùy Nhạc, là trực tiếp xốc cô lên đi ra.

"Bàn Nha mình phát hiện hôm nay cậu chính là muốn đuổi mình!"

Tề Tễ không để ý cô, nhưng trầm mặc đã nói rõ ý của cô, Tùy Nhạc gật đầu một cái với Tề Tễ, lấy đi hai cái từ trong mớ hộp của mẹ Chiến, ôm hông của Chiến Chiến liền mang theo cô ra ngoài.

"Anh làm gì thế! Buông tay, như vậy không dễ đi. . . ." Trước khi hai người đi vào thang máy, Tùy Nhạc giống như vô tình liếc mắt nhìn lối đi bộ, cười khẽ nhéo người không có nhãn lực trong ngực.

Một khắc cửa thang máy đóng lại, Khâu Triết từ cửa lầu đi ra, từ trong túi móc ra cái chìa khóa mở cửa chính nhà Tề Tễ ra.