Chiến Binh Của Công Chúa

Chương 9




Ewan dừng lại bên ngoài phòng Mairin và mỉm cười trước sự gần gũi của nó với nơi ở của chàng. Có lẽ nàng sẽ không hài lòng nếu biết chàng đã sắp xếp cho nàng ở gần mình đến thế nào. Gõ cửa để tỏ ra lịch sự, nhưng chàng không chờ nàng đáp lại mà mở luôn cửa và bước vào trong.

Mairin đang đứng bên cửa sổ liền quay ngoắt lại, mái tóc nàng bồng bềnh xõa trên vai. Tấm rèm cửa bằng lông thú đã được kéo sang một bên để đón ánh nắng mặt trời, nàng tạo dáng tựa một bức chân dung đầy mê hoặc với đôi mắt bừng sáng.

Nàng là một cô gái mảnh dẻ, thật tuyệt nếu cưới nàng và có con cùng nàng. Khi đã quyết tâm hành động theo kế hoạch, chàng mong đến lúc được đặt Mairin lên giường mình.

Trông nàng có vẻ tức giận trước sự xâm phạm đường đột của chàng, nhưng trước khi nàng kịp buông lời quở trách mà chàng biết chắc là nàng sắp nói, Ewan đã giơ một tay lên. Cô gái này không hề tôn trọng quyền lực của chàng, nhưng chuyện đó sẽ sớm thay đổi. Khi nàng đã là vợ của chàng, chàng sẽ thích thú giảng giải cho nàng biết bổn phận của mình đối với chàng, và quan trọng nhất, nàng phải tuân theo lời chàng mà không được phép thắc mắc.

“Nàng sẽ nói cho ta điều ta cần biết bây giờ chứ?” Chàng hỏi. Để công bằng - chàng luôn là người công bằng - chàng muốn nàng có cơ hội để kể về bản thân trước khi nói ra điều chàng đã biết.

Nhưng đúng như chàng tiên liệu, nàng vênh cằm lên thách thức và lắc đầu cương quyết. “Không, tôi sẽ không nói. Ngài không thể bắt tôi tin ngài. Đó là điều nực cười nhất mà tôi từng nghe.”

Nhận thấy nàng như đang chuẩn bị lao vào cuộc khẩu chiến, chàng làm điều sẽ khiến nàng im lặng.

Nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa họ, chàng vòng tay ôm lấy cánh tay nàng rồi nhấc bổng nàng lên. Trong nháy mắt, môi chàng tìm đến môi nàng, tiếng thở hổn hển vì tức giận của nàng bị chàng khóa chặt.

Nàng cứng người lại, tay cố đẩy chàng ra. Chàng quét lưỡi lên môi nàng, nếm sự ngọt ngào, và tìm lối vào miệng nàng.

Nàng hổn hển, đầu hàng sự khát khao của mình. Môi nàng hé mở rồi nàng mềm người ngả vào ngực chàng như mật ấm. Nàng quá mềm mại và vừa vặn với chàng như thanh gươm nằm gọn trong tay chàng vậy. Thật hoàn hảo.

Chàng đẩy lưỡi lướt trên lưỡi nàng. Nàng cứng người lại, ngón tay bấu vào ngực chàng như những con dao găm nhỏ. Chàng nhắm mắt lại và tưởng tượng chúng sẽ đâm vào lưng chàng như thế nào khi họ ân ái.

Chúa ơi, nàng ngọt ngào quá. Lên giường với nàng chắc chắn sẽ rất tuyệt. Hình ảnh nàng sưng phồng với cậu bé của chàng lóe lên trong đầu, và chàng thấy mình thật hài lòng trước hình ảnh đó. Cực kỳ hài lòng.

Khi chàng cuối cùng cũng buông được nàng ra, mắt nàng đang đờ đẫn, môi nàng sưng lên gợi cảm, và người nàng lả đi như cây non trước gió.

Nàng chớp mắt mấy lần rồi cau mày rất sâu. “Tại sao ngài lại làm thế?”

“Đó là cách duy nhất để khiến nàng im lặng.”

Nàng bừng lên vì giận dữ. “Khiến tôi im lặng ư? Ngài cướp đi sự tự do của… của… của môi tôi để khiến tôi im lặng ư? Ngài thật xấc xược, Lãnh chúa ạ. Tôi sẽ không bao giờ để ngài làm thế một lần nào nữa.”

Chàng mỉm cười và khoanh tay trước ngực. “Có, nàng sẽ cho phép thôi.”

Miệng há hốc kinh ngạc, rồi đôi môi nàng mấp máy liên tục khi cố bật ra. “Tôi đảm bảo với ngài là không.”

“Ta đảm bảo với nàng là có.”

Nàng giậm chân, và chàng cố nén cười khi thấy sự giận dữ trong đôi mắt nàng. “Ngài mất trí rồi! Đó là mánh lới của ngài phải không? Ngài dùng cách đó để dụ dỗ tôi nói cho ngài biết tôi là ai?”

“Không hề, Mairin Stuart ạ.”

Nàng giật nảy mình vì sốc. Nếu chàng còn chút nghi ngờ nào về lời khẳng định của Maddie thì lúc này chúng đã hoàn toàn biến mất. Phản ứng của Mairin quá thật. Nàng thực sự kinh hoàng khi thấy chàng nói ra tên của mình.

Nàng nhanh chóng nhận ra mình đã để lộ danh tính, vì nàng đã không phủ nhận nó. Nước mắt trào dâng, nàng quay mặt đi, nắm tay đưa lên miệng.

Một cảm giác khó chịu bóp nghẹt lồng ngực chàng. Hình ảnh nàng đau khổ làm chàng thấy không yên. Cô gái này đã phải chịu đựng quá đủ rồi và giờ trông nàng như thể hoàn toàn bị đánh bại. Ánh sáng lấp lánh đã tan biến khỏi đôi mắt nàng ngay lúc bị chàng nhắc tên.

“Mairin,” chàng bắt đầu nói và nhẹ nhàng chạm vào vai nàng. Mairin run rẩy trước sự đụng chạm đó, và chàng nhận ra nàng đang run lên vì nức nở. “Đừng khóc. Chuyện này không tệ đến mức đó đâu.”

“Không ư?” Nàng sụt sịt và giằng ra khỏi bàn tay chàng, lại bước đến gần cửa sổ. Nàng cúi đầu, mái tóc rủ xuống mặt, cản tầm nhìn của chàng.

Chàng không giỏi đối diện với nước mắt. Chúng làm chàng lúng túng. Chàng thấy thoải mái hơn rất nhiều nếu phải đối mặt với sự giận dữ của nàng. Vậy nên, chàng làm điều mà biết sẽ khiến nàng cáu tiết. Chàng ra lệnh cho nàng ngừng khóc.

Đúng như chàng dự đoán, nàng quay lại, gắt lên như một con mèo đã bị dồn đến chân tường.

“Tôi sẽ khóc nếu tôi muốn. Ngài thôi cái việc ra lệnh cho tôi đi!”

Chàng nhướng một bên mày. “Nàng dám ra lệnh cho ta ư?”

Nàng đỏ mặt, nhưng ít nhất là nàng không khóc nữa.

“Giờ thì nói cho ta biết về hình xăm trên đùi nàng đi. Gia huy của cha nàng ấy. Ta muốn xem nó.”

Nàng đỏ bừng mặt và lùi lại một bước cho đến khi chạm phải khung cửa sổ. “Tôi sẽ không làm một việc đáng hổ thẹn như vén đùi lên cho người khác xem đâu!”

“Sau khi chúng ta kết hôn, ta sẽ còn nhìn nhiều hơn thế,” chàng nói nhẹ như không.

“Kết hôn? Kết hôn ư? Tôi không lấy ngài, Lãnh chúa ạ. Tôi sẽ không lấy ai cả. Đến bây giờ thì chưa.”

Từ “chưa” khiến Ewan tò mò. Rõ ràng là cô gái này không phải là không đếm xỉa gì đến việc lấy chồng, và dường như nàng đã bình tĩnh lại, nên nàng nhận ra tầm quan trọng của việc kết hôn. Nàng không thể sinh ra một người thừa kế Neamh Álainn nếu nàng không lấy chồng.

Chàng ngồi lên giường và duỗi thẳng chân. Chuyện này sẽ mất thời gian một chút, và chàng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

“Nói cho ta biết tại sao lại là “chưa”. Chắc chắn là nàng đã nghĩ đến việc kết hôn.”

“Phải, tôi đã nghĩ đến việc đó. Tôi đã nghĩ về một số chuyện khác nữa trong những năm qua,” nàng buột miệng. “Ngài có biết là mười năm qua với tôi như thế nào không? Sống trong sợ hãi, phải chạy trốn khỏi những người đàn ông bắt tôi phải làm theo ý họ và đòi tôi kết hôn với họ. Những kẻ muốn được gieo mầm mống của chúng vào bụng tôi và sẽ vứt bỏ tôi ngay khi tôi sinh con.”

“Khi còn là một đứa bé, tôi đã bị buộc phải đi trốn. Một đứa bé. Tôi cần thời gian để lập kế hoạch. Mẹ Serenity khuyên tôi nên tìm một người đàn ông, một chiến binh, với đủ sức mạnh để bảo vệ quyền thừa kế của tôi, nhưng đó cũng phải là một người đàn ông có danh dự. Một người đối xử tốt với tôi,” nàng nghĩ thầm. “Một người đàn ông sẽ trân trọng món quà tôi mang đến cho cuộc hôn nhân ấy, và trân trọng cả tôi nữa.”

Chàng hơi choáng trước sự yếu đuối trong giọng nói của nàng. Những giấc mơ của một người phụ nữ trẻ nghe thật mạnh mẽ trong câu chuyện nàng vừa kể. Điều đó thật bất khả thi, nhưng khi nhìn nàng, chàng hiểu rằng nàng đã từng tuyệt vọng và lo sợ đến thế nào, vì vậy nàng đã bám vào hy vọng là sẽ tìm được người đàn ông như thế trong số tất cả những kẻ sẽ làm điều mà nàng vừa nói: cưới nàng, làm nàng có thai, và bỏ rơi nàng khi nàng không còn có ích cho mục đích của hắn nữa.

Chàng thở dài. Nàng muốn được yêu thương và tôn trọng. Chàng không thể mang lại cho nàng điều đó, nhưng chàng có thể mang lại cho nàng sự quan tâm và bảo vệ. Chúng lớn hơn rất nhiều so với những gì Duncan Cameron sẽ cho nàng.

“Ta sẽ không bao giờ làm nàng tổn thương, cô gái ạ. Nàng sẽ được tôn trọng khi là vợ của lãnh chúa gia tộc McCabe. Ta sẽ bảo vệ nàng và những đứa con nàng sinh cho ta. Nàng muốn một người đàn ông có đủ sức mạnh để bảo vệ tài sản thừa kế của nàng. Ta chính là người đàn ông đó.”

Nàng ngước đôi mắt tổn thương lên nhìn chàng, sự hoài nghi bừng lên trong ánh mắt. “Không phải tôi muốn sỉ nhục ngài, thưa Lãnh chúa, nhưng pháo đài của ngài đã bị đổ nát. Nếu ngài không thể bảo vệ những thứ thuộc về chính mình thì làm sao ngài hy vọng bảo vệ được một tài sản lớn như Neamh Álainn?”

Chàng cứng người trước lời lăng mạ, dù có cố ý hay không.

“Ngài không thể tức giận trước một sự thật như thế,” nàng vội vã nói. “Tôi có quyền được chất vấn những phẩm chất của người đàn ông mà tôi sắp lấy làm chồng và đặt cả cuộc đời mình vào tay người đó.”

“Ta đã dành cả tám năm vừa rồi để huấn luyện quân đội của mình. Không có đội quân nào lớn hơn và hùng hậu hơn của ta trên toàn Scotland này.”

“Nếu điều đó là sự thật thì tại sao ngài lại để cho pháo đài của ngài trông như thể nó bị tàn phá nặng nề trong một trận chiến như vậy?”

“Đúng vậy,” chàng thẳng thừng đáp. “Tám năm trước. Kể từ đó, mục tiêu của ta là duy trì cho gia tộc được no đủ và lính của ta được huấn luyện. Việc sửa chữa là một ưu tiên thấp hơn rất nhiều.”

“Tôi vẫn chưa muốn kết hôn với ai cả,” nàng nói bằng giọng thiểu não.

“Phải, ta có thể hiểu chuyện đó. Nhưng có vẻ như nàng không còn lựa chọn nào khác. Nàng đã bị phát hiện. Nếu nàng nghĩ rằng Duncan Cameron sẽ bỏ cuộc khi một khối tài sản như Neamh Álainn đang bị đe dọa thì nàng mất trí rồi.”

“Không cần phải xúc phạm tôi,” nàng ngắt lời. “Tôi không mất trí.”

Chàng nhún vai, mỗi lúc một bực bội trước hướng đi mà cuộc nói chuyện này đang dẫn tới. “Theo ta hiểu thì bây giờ nàng có hai lựa chọn. Duncan Cameron. Hoặc ta.”

Nàng tái nhợt và hai tay xoắn vào nhau vì bối rối.

“Có lẽ nàng nên suy nghĩ về chuyện đó. Linh mục sẽ đến đây trong vòng hai ngày nữa. Đến lúc đó ta mong sẽ có câu trả lời.”

Phớt lờ vẻ sửng sốt trong mắt nàng, chàng quay người và bước ra ngoài. Ewan dừng lại ở cửa và nhìn nàng chằm chằm.

“Đừng có nghĩ đến việc bỏ trốn lần nữa. Nàng sẽ thấy ta không có kiên nhẫn đuổi theo những cô nàng khó bảo trên lãnh địa của ta đâu.”