Chiến Binh Của Công Chúa

Chương 33




“Có chuyện không hay rồi, thưa ngài lãnh chúa.” Gannon nói với giọng đáng lo ngại.

Không thích cái giọng điệu ấy của người chỉ huy, Ewan cau mày nhìn lên khi Gannon sải bước về phía chàng, người vẫn dính đầy bụi sau chuyến đi.

“Ngươi có đưa được Cha McElroy đến không?” Ewan hỏi. Điều cốt lõi là thời gian Ewan đã phái Gannon đi tìm vị linh mục để làm chứng cho lễ cưới của chàng và Mairin. Họ chỉ còn đợi linh mục đến trước khi lên đường tới cung điện.

“Ông ấy chết rồi.” Gannon nghẹn lời.

“Chết?”

“Ông ấy bị sát hại.”

Ewan thốt lên. “Khi nào?”

“Hai ngày trước. Ông ấy đang đi về hướng nam đến khu vực nằm giữa lãnh thổ của McLauren và McGregor thì bị bọn trộm tấn công. Bọn chúng để xác ông ấy cho thối rữa và ngày hôm sau ông được binh lính nhà McGregor phát hiện.”

Ewan nhắm nghiền hai mắt. Trộm ư? Không thể nào. Linh mục thì có gì để mà lấy. Một tên trộm sẽ chẳng rỗi hơi. Rất có khả năng Cameron đã dàn xếp việc sát hại linh mục để ông ta không thể làm chứng trước đức vua được nữa.

Quân bài mà Ewan nắm giữ đó là Mairin, cháu gái của đức vua, chắc chắn Người sẽ lắng nghe nàng kể lại toàn bộ sự việc. Phụ nữ thường không được lên tiếng trong những trường hợp như thế này, nhưng Ewan không nghĩ đến đức vua sẽ bỏ qua lời nói của người có chung huyết thống với mình.

“Hãy chuẩn bị ngựa và binh sĩ.” Ewan ra lệnh cho các em trai. “Ta sẽ báo với Mairin, chúng ta phải cấp tốc lên đường.”

Hai giờ sau, khi binh lính cả McDonald và McLauren đến nơi để hỗ trợ việc phòng thủ pháo đài McCabe, Ewan cùng người của mình khởi hành. Mairin cưỡi ngựa đi trước Ewan. Một chiếc kiệu được xếp ở cuối đoàn phòng khi Mairin quá mệt vì cưỡi ngựa, nhưng cho đến lúc đó, Ewan muốn nàng càng ở gần chàng càng tốt.

Những người ở lại tụ họp để tiễn họ, trên mỗi khuôn mặt đều hiện rõ sự lo lắng. Cuộc chia tay buồn bã và căng thẳng mọi người đều cầu nguyện cho lãnh chúa và phu nhân an toàn trở về.

Đoàn người không hối hả như trong những tình huống khác. Họ dừng lại nghỉ qua đêm trước khi trời tối, và dựng lều đốt lửa xung quanh.

Ewan cắt cử quân lính thay phiên nhau canh gác vùng ngoài, cả bên ngoài trại của chàng và Mairin. Mairin ăn ngủ không được tốt. Nàng lo lắng và bực bội, và càng đến gần Lâu đài Carlisle, sự u tối càng đượm trong đôi mắt sâu thẳm của nàng.

Quân của Ewan cũng căng thẳng và trật tự như thể họ đang chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến. Ewan không thể phủ nhận sự thật rằng họ rất có thể sẽ phải chiến đấu. Không chỉ chống lại Cameron, mà còn là chống lại đức vua.

Hành động như vậy sẽ khiến họ mang danh những kẻ phàm tội suốt quãng đời còn lại. Suốt tám năm qua, cuộc sống của gia tộc McCabe cũng đã không mấy suôn sẻ, sẽ chỉ tồi tệ hơn một khi người ta treo giải thưởng để lấy đầu họ.

Đến ngày thứ năm, Ewan lệnh cho Diormid đi trước báo tin họ sắp đến nơi, cũng là để xem Cameron đã đến chưa và tình hình trong cung điện thế nào.

Họ tạm nghỉ và Ewan dỗ dành Mairin ăn thêm chút ít trong lúc đợi Diormid quay lại.

“Ta không muốn thấy nàng lo lắng.” Ewan thì thầm.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt chàng, đôi mắt xanh biếc, tàn ngập tình yêu thương. “Em tin tưởng vào chàng, Ewan.”

Ewan quay đầu khi nghe thấy tiếng ngựa lại gần. Chàng ra ngoài đón Diormid vừa trở về từ lâu đài.

Khuôn mặt anh ta tỏ ra khắc nghiệt. “Tôi nhận được chỉ dẫn từ người của đức vua. Lãnh chúa phải để binh lính của mình bên ngoài tường thành lâu đài, ngài và phu nhân Mairin sẽ được hộ tống vào trong, tại đó phu nhân sẽ được đức vua bảo vệ cho đến khi mọi việc được giải quyết xong. Ngài sẽ ở một khu vực riêng cho tới lúc được triệu kiến để lấy lời khai.”

“Còn Cameron?” Ewan hỏi.

“Hắn cũng ở một khu vực riêng. Đức vua sẽ cho người bảo vệ phu nhân Mairin một cách nghiêm ngặt.”

Ewan không buồn quan tâm đến mệnh lệnh đó. “Nàng sẽ không đi đâu hết. Nàng sẽ ở cùng ta.”

Chàng quay sang hai người em trai và ba người chỉ huy tin cậy của mình. “Mọi người cũng cùng ta vào trong thành. Sẽ có những lúc ta phải rời Mairin để gặp đức vua, và ta không muốn cô ấy không có ai bảo vệ trong bất cứ giây phút nào.”

“Vâng, thưa lãnh chúa. Chúng tôi sẽ bảo vệ phu nhân bằng cả mạng sống của mình.” Gannon thề.

“Ta biết các ngươi sẽ làm như vậy.”

Họ đi thêm một giờ đồng hồ và khi gần đến nơi, họ gặp một nhóm binh lính hoàng gia và được hộ tống vào trong thành.

Ở phía đông tường thành, người của Cameron đã có mặt, trại của họ mang theo phù hiệu Cameron và cờ bay phấp phới trên mái.

Ewan ra lệnh cho người của chúng ta cắm trại ở khu vực phía tây và yêu cầu họ phải luôn cảnh giác.

Khi các binh lính đã đi khỏi, chỉ còn lại Ewan cùng với Mairin, Caelen, Alarie và ba người chỉ huy mà chàng giao trách nhiệm giữ an toàn cho Mairin.

Họ cưỡi ngựa qua cây cầu dài bắc ngang cái hào băng qua cổng đã đến lối đi có mái vòm dẫn vào sân trong. Cung điện đang rất tấp nập, nhiều người đứng lại để quan sát khi Ewan cùng người của mình dừng lại.

Khi cận thần của đức vua quan sát những người đi cùng Ewan, hắn đón chàng với một cái cau mày. Ewan đỡ Mairin xuống, đẩy nàng về phía Alarie, rồi quăng mình xuống ngựa và kéo Mairin đứng cạnh mình.

“Tôi được lệnh hộ tống phu nhân Mairin đến chỗ ở riêng.”Tên cận thần nói khi tiến lại gần.

Ewan tuốt gươm và chĩa thẳng vào hắn khiến hắn dừng lại. “Vợ ta sẽ ở cùng với ta.”

“Đức vua vẫn chưa tuyên bố phán quyết của Người.”

“Không sao. Vợ ta sẽ không đi đâu hết. Ngươi hiểu chứ?”

Hăn nhăn mặt. “Ta sẽ báo lên đức vua chuyện này.”

“Ta mong là như vậy. Người hãy nói thêm với đức vua rằng vợ ta đang mang thai, và cô ấy đã đi một chặng đường dài đến đây để nghe cái trò hề này. Ta chẳng vui vẻ gì khi phải đưa cô ấy ra khỏi pháo đài trong lúc cô ấy cần được chăm sóc.”

“Tất nhiên tôi sẽ gửi lời nhắn của ông lên đức vua.” Hắn đáp lại với vẻ hằn học.

Hắn quay đầu ra lệnh cho hai thị nữ đang chờ bên ngoài đợi lệnh. “Chỉ cho lãnh chúa McCabe và người của ông ta nơi để họ nghỉ ngơi.”

Ewan đỡ Mairin đi lên những bậc thang uốn khúc đến khu vực phòng khách. Alarie, Caelen cùn ba vị chỉ huy của Ewan được dẫn đến phòng sinh hoạt đã mở cửa, bên trong có một dãy giường ngủ còn Ewan và Mairin được dẫn vào phòng lớn hơn phía cuối hành lang.

Ewan ôm lấy Mairin và đỡ nàng nằm lên giường. “Hãy nghỉ ngơi đi, tình yêu của ta. Chúng ta phải giữ sức trong thời gian ở đây.”

“Chúng ta sẽ làm gì, Ewan?” Nàng hỏi trong lúc rúc đầu vào cổ chàng. “Em không muốn vào cung. Em không có quần áo đẹp để dự bữa tối. Em không thể giả vờ dửng dưng khi mà ý nghĩ về việc phải ngồi ăn tối cùng bàn với Duncan Cameron khiến em buồn nôn.”

“Chúng ta phải hành động như là lẽ phải thuộc về mình. Nếu ta trốn tránh, mọi người sẽ cho rằng ta phải che giấu điều gì đó. Nếu ta tránh mặt Duncan Cameron, mọi người sẽ nói ta sợ hắn.”

Chàng vuốt má Mairin và nhìn vào mắt nàng. “Ta phải luôn cảnh giác và không để cho ai nghĩ, dù một giây phút thôi, rằng những lời tuyên bố của Cameron là thật. Nếu gặp được đức vua sớm, ta tin rằng tất cả sẽ được làm sáng tỏ và chúng ta có thể trở về.”

“Em hiểu.” Nàng thì thầm, nhích lại gần hơn trong vòng tay chàng rồi ngáp lớn. Chàng hôn lên đôi lông mày và giục nàng ngủ. Chuyến đi đã khiến nàng rất căng thẳng và khó chịu mà nàng thì cần có đủ sức khỏe cho những chuyện sắp xảy ra.

Tiếng gõ cửa vang lên khiến Ewan bừng tỉnh. Mairin vẫn đang ngủ say, mặt rúc vào cổ chàng. Chàng từ từ xoay người dậy, mặc quân phục.

Khi chàng mở cửa, một tên đầy tớ cúi chào và trình đưa một chiếc đĩa nạm ngọc trên đó có một cuộn thư. Ewan cầm lấy cuộn thư rồi gật đầu với người đầy tớ.

Ewan mang thư vào trong và ngồi xuống chiếc bàn nhỏ có đặt một cây nến đang cháy dở, chàng mở thư ra và đọc lệnh triệu tập. Ewan được lệnh phải đi ăn bữa tối tại bàn tiệc của đức vua trong chính điện.

Chàng đưa mắt nhìn Mairin vẫn đang ngủ say vì kiệt sức. Chàng không muốn nàng phải chịu đựng sự căng thẳng của một bữa ăn nơi mà Cameron có mặt, nhưng cũng rất cần phải tỏ rõ cho mọi người thấy họ không làm điều gì sai trái. Mairin là vợ chàng. Người vợ yêu dấu đang mang thai đứa con của chàng. Đức vua và cận thần của Người cần phải trực tiếp thấy rõ sự vô lý trong những lời buộc tội Ewan.

Chàng thở dài khi đánh thức Mairin dậy. Chàng không mang theo trang sức để cho nàng đeo, nhưng vẻ đẹp vô cùng rạng rỡ và không cần đến sự phù trợ của bất cứ loại trang sức nào. Chiếc váy của nàng là một sản phẩm đơn giản mà những người phụ nữ trong gia tộc đã may vội khi biết tin nàng phải khởi hành đến cung điện. Một thị nữ trong cung mang đến làm tóc cho Mairin, tết chúng lại rồi cuộn chúng lại thành dải nặng trĩu đến đỉnh đầu. Thị nữ đó toan bỏ đi, nhưng Mairin giữ tay cô ta lại. “ Một người phụ nữ đã có chồng mà để lộ mái tóc của mình trong cung điện là điều không thích hợp, mà tôi lại là vợ của Lãnh chúa McCabe. Làm ơn quấn một chiếc khăn quanh tóc cho tôi.”

Ewan lâng lâng kiêu hãnh trước sự nhanh trí và điềm tĩnh của vợ, cho dù chàng biết nàng đang lo sợ đến thế nào. Khi người thị nữ đã làm xong. Mairin đứng lên và quay sang chồng. “Chàng đã sẵn sàng đưa em đến bữa tối chưa?”

“Ta đã sẵn sàng.”

Chàng cầm tay nàng, lồng dưới cánh tay mình rồi lại đặt bàn tay kia lên khi đưa nàng ra khỏi căn phòng. Hai người em trai đang đợi ngoài hành lang cùng với Gannon, Corman và Diormid đứng ngay cạnh. Họ tạo thành một đội hình rất ấn tượng khi đi qua các sảnh của lâu đài trên đường đến chính điện. Thực ra, khi họ bước vào căn phòng mọi cuộc trò chuyện đều dừng lại và mọi người quay ra nhìn Ewan.

Khi Ewan đưa vợ tiến về phía chiếc bàn danh dự trên bục, tiếng rì rầm vang lên và loan ra từ bàn này sang bàn khác. Mairin cứng rắn bên cạnh chàng ngẩng cao đầu. Nàng nhíu mắt lại và toàn cơ thể toát lên một vẻ điềm tĩnh. Ewan hộ tống nàng đến ghế ngồi, như trong ngày cưới, nàng bước đi kiêu ngạo bên cạnh chàng với dáng điệu của một công chúa, tiến vào chính điện.

Tiếng rì rầm lại vang lên, lần này to hơn, Ewan quay lại thấy Duncan Cameron đang bước về phía họ với một vẻ mặt vô cùng thư thái. Ewan giữ chặt Mairin đằng sau trong khi hai người em trai của chàng bước về phía trước, nhưng Cameron đứng lại và quỳ dưới chân Mairin.

“Cuối cùng thì vợ ta đây rồi. Sau quá nhiều ngày tháng, ta đã tưởng như không bao giờ được gặp lại nàng nữa.”

Mairin lùi lại, tránh xa khỏi Cameron và ôm chặt tay Ewan. Ewan nhìn thấy vẻ suy đoán và cảm thông mà sự cự tuyệt của Mairin tạo ra trong chính điện đông đúc. Cameron đang đóng vai nạn nhân, rõ ràng hắn nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người bằng cách hạ mình dưới chân Mairin.

Cameron đứng dậy, nét mặt khắc sâu sự đau khổ. Hắn quả là một diễn viên tài ba, thậm chí hắn còn cố tạo cho mình vẻ xanh xao, tái nhợt khi lui như một kẻ bại trận đến chỗ ngồi phía đối diện.

Mairin và Ewan vừa ngồi xuống thì tiếng kèn trumper vang lên báo hiệu đức vua đang đến. Tất cả mọi người đứng lên và hướng mắt ra cửa, nhưng không phải là Vua David mà là một nhóm những cận thần của Người, trong đó có em họ của Người là Archibald, kẻ đã phát lệnh triệu tập Ewan.

Archibald vênh váo gật đầu và ngồi xuống ghế vốn dành cho đức vua. Đầu tiên nhìn Duncan Cameron, rồi quay sang Ewan trước khi liếc sang Mairin đang ngồi bên phải chàng.

“Ta tin chuyến đi của cô không quá mệt mỏi, phu nhân Mairin. Ta chỉ vừa mới nghe về việc cô đang mang thai.”

Nàng cúi đầu e lệ.

“Cám ơn ngài đã quan tâm. Chồng tôi đã chăm sóc rất chu đáo.”

“Đức vua đâu?”

Archibald không thích câu hỏi này. Mắt hắn nheo lại khi nhìn Ewan chằm chằm. “Đức vua có một số việc khác phải giải quyết tối nay.”

Hắn quay sang quan sát đám đông đang ngồi ở các bàn trong điện. “Chúng ta ăn thôi.” Hắn tuyên bố.

Người hầu đang xếp hàng sát các bức tường bắt đầu ồ ạt làm việc, rót rượu vào ly và bày đồ ăn lên mâm. Mùi hương bốc lên thơm nức và bàn nào cũng đầy ắp.

“Nàng ăn đi,” Ewan thì thầm với Mairin. “Nàng phải lấy lại sức.”

Sự hiện diện của Ewan và Duncan trên cùng một bàn khiến bầu không khí căng thẳng đến nỗi những quý tộc còn lại đang ngồi xung quanh họ không ai dám nói gì. Tuy nhiên, Archibald chẳng hề cảm thấy khó chịu và vẫn ăn một cách say sưa, hắn gọi hai rồi ba lần món gà quay. Ewan đã sẵn sang kết thúc bữa ăn để chàng và Mairin có thể về phòng nghỉ ngơi, nhưng Archibald vẫn cứ tiếp tục ăn uống đồng thời huyên thuyên những câu chuyện buồn chán khiến Ewan đau đầu. Chàng không có đủ kiên nhẫn cho những trò chơi của bọn cận thần. Mọi người đều biết tại sao chàng và người của mình đến đây, bầu không khí xung quanh như nạp đầy dự báo về một nguy cơ đối đầu tiềm tàn. Có vẻ như sự kiện kiểu như vậy đang rất được đám đông này tò mò.

“Đức vua đang xem xét vấn đề của hai người.’’ Cuối cùng Archibald nói, tựa lưng vào ghế. “Người đành gọi cả hai lên để giải trình vào ngày mai. Người hiểu rằng đây là khoảng thời gian khó khăn đối với phu nhân Mairin, và nó không có lợi cho một người phụ nữ đang trong tình trạng nhạy cảm như thế này.”

“Tên cô ấy là phu nhân McCabe.” Ewan nói.

Archibald nhướng lông mày. “À phải, đây có vẻ như là một vấn đề cấp bách. Đức vua sẽ giải quyết vào ngày mai.”

“Nếu vậy, xin ngài thứ lỗi, tôi xin phép đưa vợ về phòng để cô ấy có thể nghỉ ngơi.”

Archibald vẫy tay. “Tất nhiên là được. Ta biết đây hẳn là một thử thách lớn đối với cô ấy.”

Ewan đứng lên và đỡ Mairin dậy. Nàng lại khoác lên một vẻ lạnh lùng, vương giả. Nàng đi qua từng bàn, ngẩng cao đầu cho đến khi nhiều người đang nhìn nàng phải quay đi với thái độ khó chịu.

“Nàng làm tốt lắm.” Ewan lẩm bẩm. “Chuyện này sẽ được giải quyết vào ngày mai và sau đó ta có thể trở về nha.”

“Em hy vọng chàng nói đúng, Ewan.” Nàng lo lắng trả lời khi chàng đóng cửa phòng. “Duncan Cameron khiến em thấy khó chịu. Hắn không phải là kẻ dễ dàng chấp nhận như vậy và cũng chẳng chơi trò tự làm nhục bản thân. Em không thích gã cận thần của đức vua.” Nàng nói thẳng thừng. “Em sẽ thấy thoải mái hơn khi trình bày vấn đề trước chú của mình, đức vua. Người rất công bằng và sùng đạo, giống như cha em. Chắc chắn Người sẽ đưa ra mọt phán quyết công bằng như ý nguyện của Chúa.”

Ewan không tin chắc vào lòng mộ đạo của đàn ông và việc họ sẵn sàng hành động theo ý Chúa, nhưng chàng không nói điều đó cho Mairin. Chàng muốn nàng tin rằng mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc và lợi thế sẽ nghiêng về họ. Vậy nhưng trong lòng Ewan vẫn chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Sáng hôm sau, Ewan thức dậy trước bình minh. Chàng đi đi lại lại trong phòng đợi chờ trong lo lắng. Đêm hôm trước, chàng đã nói chuyện với hai em trai sau khi Mairin ngủ và họ đã lên kế hoạch cho mọi tình huống bất ngờ.

Có tiếng gõ cửa và Ewan vội vã ra mở để Mairin không bị đánh thức.

Một tên lính hoàng gia đang đứng bên ngoài.

“Đức vua yêu cầu phu nhân Mairin diện kiến. Người sẽ cử lính đến để hộ tống trong một giờ nữa, còn ngài phải đợi cho đến khi có lệnh mới.”

Ewan cau mày.

“Phu nhân sẽ được chăm sóc cẩn thận, thưa Lãnh chúa.”

“Ngươi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô ấy.”

Ewan nói với giọng đe dọa.

Tên lính gật đầu rồi đi dọc hành lang.

“Ewan?”

Ewan ngoảnh lại và thấy Mairin đang chống khuỷu tay ngồi dậy, tức thì tóc nàng xõa xuống vai.

“Chuyện gì vậy chảng?”

Ewan băng qua phòng và ngồi xuống mép giường. Không thể cưỡng lại, chàng đưa tay vuốt ve phần bụng phình ra của nàng.

“Nàng thấy con của chúng ta cử động chưa?”

Nang mỉm cười áp tay mình lên tay chàng. “Chỉ chút ít thôi, gần giống như khẽ cù lên da.” Nhưng có, em có thể cảm nhận được.

Ewan kéo chiếc váy ngủ cảu Mairin lên cho đên khi nhìn thấy làn da mịn màng nơi vùng bụng nàng. Nó đã khá to, dấu hiệu rất rõ ràng của một em bé mà nàng đang mang trong người. Ewan chắc chắn chàng chưa bao giờ nhìn thấy một hình ảnh đẹp hơn thế. Chàng cảm thấy một thích thú và vô cùng cảm động. Chàng có thể dành hàng giở để âu yếm làn da nhợt nhạt, mịn màng như nhung và vẻ đẹp của người phụ nữ đang mang thai đứa con của chàng. Mairin luồn ngón tay vào mái tóc dài của Ewan.

“Tên lính đó nói gì vậy chàng?” Nàng thì thầm.

Ewan ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nàng. “Hắn truyền lệnh của đức vua gọi nàng vào diện kiến trong một canh giờ nữa. Đức vua sẽ phái lính đến hộ tống nàng, sau đó sẽ cho gọi ta đến chính điện.”

Đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng, môi nàng mím chặt. Nàng bồn chồn dưới bàn tay của chàng ôm trên bụng, chàng bắt đầu vuốt ve để làm vơi đi sự căng thẳng ấy.”

“Ta không nghĩ đức vua để nàng gặp bất cứ nguy cơ nào. Nàng là cháu của Người, là dòng dõi của Người. Đối với Người, việc không đảm bảo an toàn cho nàng sẽ không có lợi. Quyền cai trị của Người quá yếu đuối trước mối đe dọa của Malcolm và người của hắn. Người sẽ không làm bất cứ điều gì làm mất đi điểm tựa ấy.”

Nàng nghiêng người ôm lấy khuôn mặt chàng, hai ngón tay cái lướt trên gò má. “Chàng luôn biết phải nói gì. Em yêu chàng vì điều đó, chiến binh vĩ đại của em.”

Chàng quay đầu để miệng lướt qua lòng bàn tay nàng và đặt một nụ hôn lên làn da mềm mại. “ Ta cũng yêu nàng. Hãy luôn nhớ điều đó.”

“Chàng hãy gọi thị nữ. Em sẽ cần người giúp nếu phải gặp đức vua trong một giờ nữa.” Nàng nhăn nhó.

Ewan đứng lên và đỡ Mairin dậy. “Ta sẽ cho gọi ngay.”

Nàng đứng bên cạnh và ngước mắt lên để nhìn sâu vào đôi mắt chàng. “Chàng hãy hứa rằng chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay khi vấn đề này được giải quyết. Em muốn về nhà với gia đình của mình.”

“Ta hứa.”