Chiến Binh Của Công Chúa

Chương 29




Ewan giành toàn bộ hai tuần sau đó để ép nàng nghỉ ngơi, tận tình tắm cho nàng – tất nhiên là riêng tư – và làm tình… Nàng hồi phục rất nhanh và đêm nào Ewan cũng khiến cả hai vô cùng thỏa mãn. Nhưng nàng không bao giờ nói yêu chàng. Nàng hào phóng khen ngợi chàng, và chàng cũng vậy. Nàng nói với chàng bằng giọng nói ngọt ngào nhất, rằng chàng đẹp trai, dũng cảm, kiêu ngạo… cho dù chàng không chắc tất cả những lời ca tụng đó là thật lòng. Đương nhiên nàng vô cùng thích thú với những kỹ thuật chăn gối của chàng, và cũng tự nghĩ ra kỹ năng của riêng mình khiến chàng điên đảo.

Nàng phải yêu chàng. Chàng không thể cho phép nàng chỉ cảm thấy những xúc cảm hời hợt. Nàng chắc chắn không dễ bảo, nàng cũng không thực sự ngoan ngoãn. Nhưng chàng thấy rõ cái cách nàng nhìn mình khi nàng nghĩ chàng đang lơ là. Chàng thấy rõ ràng tan chảy ra như thế nào trong vòng tay chàng mỗi đêm trong căn phòng tối.

Đúng vậy, nàng đã yêu chàng. Không còn lời giải thích nào khác. Chàng chỉ phải cho nàng thấy rõ điều đó.

Vụ trúng độc đã làm cho Mairin thận trọng hơn, và một điều khiến Ewan thích thú là nàng tôn trọng các yêu cầu của chàng hơn, chàng nhớ những cuộc đấu khẩu nảy lửa – từng xảy ra rất thường xuyên khi nàng bất chấp một mệnh lệnh. Chàng không thích sự quyến rũ tự nhiên của Mairin lại bị cướp đi bởi một lần suýt chết.

Chỉ có Ewan, hai người em trai, cùng với Gannon, Cormac và Diormid biết rõ sự thật. Rằng Mairin không phải là nạn nhân được nhắm tới. Có nhiều lý do khiến Ewan phải giữ kín thông tin này.

Thứ nhất, gia tộc của chàng trở nên rất thận trọng trong việc bảo vệ Mairin từ sau vụ việc. Họ quyết liệt đeo bám nàng và nàng không bao giờ đi đâu hay làm gì một mình. Điều đó hoàn toàn thỏa mãn mục đích của Ewan, vì dù có hay không có kẻ nào đó đang muốn giết Mairin, nàng vẫn phải đối diện với mối đe dọa từ Ducan Cameron.

Thứ hai, chàng không muốn Mairin lo lắng, nếu nàng biết Ewan là nạn nhân thực sự, không phải chỉ một mà là hai lần, không thể nói trước nàng có thể sẽ làm gì. Trong một thời gian ngắn, Ewan đã phát hiện ra nàng cực kỳ quyết liệt bảo vệ những gì nàng coi là của mình.

Và nàng coi Ewan là của nàng, điều khiến chàng vô cùng mãn nguyện. Có thể nàng không nói những lời chàng muốn nghe, nhưng không thể phủ nhận hành động muốn chiếm hữu của nàng đối với chàng. Chàng nhớ rất rõ ánh mắt nàng khi Rionna McDonald được giới thiệu.

Chàng mong chờ biết bao cái ngày họ không còn mối đe dọa nào nữa. Sự tăm tối bao trùm không khí chỉ ảnh hưởng đến Mairin mà tất cả mọi người. Mairin… Ewan đã không hề nghe về một sự náo loạn nào do nàng gây ra kể từ khi nàng khỏe trở lại.

Chàng biết rằng điều đó sẽ không kéo dài…

forums/

“Lãnh chúa, xin ngài đến đây ngay!” Owain vừa nói vừa chạy đến chỗ Ewan.

Cậu thở hổn hển khi dừng lại. Có vẻ như cậu ta đã chạy suốt quãng đường. Ewan quay đầu khi đang nghe người chăn cừu báo cáo chi tiết tình hình kho dự trữ của gia tộc và cau mày.

“Chuyện gì vậy, Owain?”

“Là phu nhân. Cả đại sảnh đang náo loạn. Cô ấy đã lệnh cho một nhóm đàn ông làm các công việc của đàn bà!”

“Cái gì?” Ewan hỏi. Chàng đưa tay lên sống mũi và hít một hơi thật sâu. “Nói rõ xem nào, Owain.”

“Heath đã khiến cô ấy tức giận nhưng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì thưa ngài. Cô ấy đã lệnh cho anh ta và nhóm đàn ông đi cùng làm công việc giặt giũ! Và nấu nướng nữa! Chúa cứu vớt chúng tôi! Cả việc lau bếp và sàn nhà…”

Owain dừng lại, thở gấp rồi tiếp tục. “Họ đang sắp nổi loạn vì hai em trai của ngài không kiềm chế được cô ấy.”

Ewan nhăn nhó và thầm nguyền rủa. Heath là một tên lính trẻ rất nóng nảy chỉ mới gia nhập nhà McCabe cách đây không lâu. Hắn là đứa con hoang của Lãnh chúa McKinley - một trong nhiều đứa - mà cha hắn không hay biết trước khi ông ta qua đời. Kết quả là hắn trở thành kẻ không nhà. Ewan đã thu nạp những thanh niên như thế nhiều năm qua để tăng quân số khi mà có quá nhiều người trong gia tộc của chàng đã bị tiêu diệt trong cuộc tấn công của Duncan Cameron. Ewan đã từng gặp rắc rối với Heath và một nhóm binh lính ít tuổi vênh váo đã chủ động liên kết với Heath không lâu sau khi hắn đến đây. Bọn họ đã từng rất có kỷ luật và Ewan đã quyết định đó sẽ là lần cuối cùng chàng cố gắng biến họ thành các chiến binh McCabe.

Nếu Heath có liên quan thì không ổn rồi. Đem so hắn với người vợ nóng nảy không kém gì của Ewan thì việc bùng nổ cơn giận là đương nhiên rồi.

“Hai em trai ta đâu?” Ewan hỏi.

“Họ đang ở đại sảnh cùng với phu nhân. Tình hình rất căng thẳng, thưa ngài. Có lúc tôi đã lo sợ cho sự an toàn của phu nhân.”

Đó là tất cả những gì Ewan cần nghe. Chàng lao về phía đại sảnh, và qua khúc cua rẽ vào sân, chàng thấy tất cả binh lính đang tập luyện bên ngoài đứng yên nghếch cao đầu khi họ nghe thấy tiếng hỗn loạn vọng lại từ phía trong tòa tháp.

Ewan xô đẩy toán lính, nhảy qua bậc thềm và xông vào trong.

Khung cảnh trước mắt chàng là một cuộc hỗn loạn. Một nhóm lính trẻ đang đứng giữa phòng, xung quanh bọn họ là hai người em trai của Ewan cùng với Mairin và Gertie.

Cormac và Diormid đang bị Gertie quát mắng gay gắt. Gertie tức giận đến nỗi bà giáng một cái thìa về phía hai người và cứ đến cú giáng thứ ba thì tìm cách đánh họ. Alaric và Caelen lộ vẻ phẫn nộ khi tìm cách đẩy Mairin ra sau lung nhưng chẳng có tác dụng gì. Tuy nhiên, Ewan chỉ chú ý đến Mairin. Nàng đang đứng giữa cuộc ẩu đả, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận đến nỗi trông nàng như sắp nổ tung. Nàng nhón cả chân lên để lăng mạ Heath khi bị Gannon ngăn cản và chặn lại.

Heath giận tím mặt. Nàng không hề hay biết đang tự đẩy mình vào mối nguy hiểm như thế nào. Nhưng Ewan thì biết. Chàng đã từng hơn một lần chứng kiến thái độ hỗn xược của gã lính trẻ. Ewan vừa bắt đầu chạy ra giữa căn phòng thì thấy Heath giơ một tay lên. Ewan thét vang, rút gươm ra và lao vào. Mairin cúi đầu né tránh, nhưng nắm đấm của Heath vẫn sượt qua hàm khi nàng quay đi. Nàng bật lùi lại đúng lúc Ewan bổ nhào vào Heath.

Nếu Caelen và Alaric không kìm chặt cả hai tay Ewan, chắc hẳn chàng đã giết chết hắn ngay tại đó rồi.

“Đúng như vậy, Heath ngã sóng xoài trên sàn, máu rỉ ra từ miệng hắn.

Ewan vẫy vùng trong sự kìm kẹp của hai người em nhưng họ kiên quyết không buông tay.

“Buông ta ra!” Chàng gầm lên.

Họ ghìm chàng lùi lại được vài bước nhưng cuối cùng chàng vẫn thoát ra được. Chàng giật mạnh cánh tay và lao đến chỗ Mairin đang tự mình bò dậy.

Chàng ôm khuỷu tay đỡ nàng đứng dậy. Rồi chàng ôm lấy cằm nàng mà nâng lên để có thể nhìn thấy quai hàm.

“Hắn suýt chạm vào em thôi,” Mairin thì thào. “Em không đau chút nào, Ewan.”

Chàng phẫn nộ, “Hắn không có quyền chạm vào nàng! Hắn sẽ phải chết vì đã tấn công nàng.”

Chàng buông tay và quay đi để dẹp cuộc náo loạn bằng ánh mắt dữ dội.

“Ai đó hãy nói ta biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây?”

Lập tức mọi người bắt đầu xì xào. Ewan nhắm mắt và thét lên yêu cầu tất cả trật tự. Chàng quay sang Mairin. “Nàng hãy nói ta nghe chuyện gì đã xảy ra ở đây.”

Mairin cúi nhìn tay nhưng chàng vẫn kịp thấy đôi môi nàng đang run lên.

“Tôi xin kể, thưa lãnh chúa,” Diormid lớn tiếng khi anh ta bước lên. “Phu nhân đã ra lệnh cho Heath, Robert, Corbin, Ian và Matthew làm các công việc của đàn bà.”

Có thể nhận thấy rõ sự hoài nghi và phẫn nộ của Diormid, đại diện cho các binh lính của chàng.

“Cô ấy yêu cầu tất cả bọn họ nấu nướng, dọn dẹp và lau sàn nhà!”

Ewan chăm chú quan sát khi Mairin chán nản ra mặt.

Nàng mím chặt môi, định quay đi và có lẽ đã bước ra khỏi sảnh nếu như Ewan không lập tức chộp cánh tay nàng ngăn lại.

“Nàng?” Chàng sẵn giọng.

Cằm nàng run run, và nàng chớp mắt cáu kỉnh.

“Chàng sẽ lại quát mắng, em không mong bị sỉ nhục lần nữa trước mặt gia tộc của mình.”

“Hãy nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra,” giọng chàng nghiêm lại. Chàng quyết không bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt mọi người. Dù chàng muốn ôm lấy nàng và hôn lên đôi môi đang run lên kia, nhưng lúc này, chàng phải tỏ ra công bằng và đúng nguyên tắc. Chàng có trách nhiệm phải công bằng với những ai có liên quan, điều đó có nghĩa nếu vợ chàng đã lại ngấm thực hiện một trong những kế hoạch liều lĩnh của mình, chàng buộc phải để nàng khóc. Nàng hất cằm khiến chàng cảm thấy nhẹ nhõm. Chàng thích sự đương đầu của nàng hơn là nước mắt.

Nàng chỉ tay vào Heath, “Tên… tên ngốc đó đánh Christina.”

Ewan đanh mặt rồi thình lình quay sang và thấy Heath đang được Diormid đỡ dậy.

“Thật vậy không?” Ewan hạ giọng hỏi.

“Ả rất láo xược,” Heath gầm gừ. “Ả đáng bị tôi quát.”

Mairin thở hổn hển vì giận dữ. Lẽ ra nàng đã lại xông vào Heath nhưng Ewan chộp lấy hông nàng và kéo mạnh người nàng áp sát lên ngực chàng. Nàng đá mắt cá chân chàng nhưng vẫn không thể thoát được. Chàng quay sang Alaric và đẩy Mairin sang tay anh.

“Không được buông cô ấy ra,” Ewan hạ lệnh.

Alaric ôm và giữ chặt Mairin, nàng vùng vẫy khiến chân nhấc hẳn lên khỏi mặt đất. Mairin phẫn nộ, nhưng Ewan quan tâm đến lời giải thích của Heath hơn.

Ewan quay sang Heath một lần nữa và nhìn hắn trừng trừng. “Ngươi kể lại mọi chuyện cho ta.”

Mairin vẫy vùng trong tay Alaric nhưng vẫn bị giữ thật chặt.

“Xin chàng, Ewan,” nàng khẩn nài. “Em sẽ kể mọi chuyện.”

Nàng vô cùng phẫn uất. Nàng đã quá bất bình với cái cách mà bọn đàn ông đối xử với các cô hầu gái đến mức sẵn sàng cầm lấy thanh gươm của Ewan và moi ruột tất cả bọn họ. Nếu có thể nâng được nó lên, chắc chắn nàng sẽ làm như vậy.

Nàng quay sang Alaric khi Ewan vẫn tiếp tục ra vẻ dửng dung. “Alaric, ta mượn thanh gươm của chú được không?”

Alaric nhướn lông mày hoảng hốt, “Chị không thể nâng được thanh gươm của em đâu.”

“Chú có thể giúp ta. Làm ơn, Alaric, ta cần lấy máu của hắn.”

Anh lập tức bật cười trước sự ngỡ ngàng của nàng. Tiếng cười vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

Mắt nàng ứa lên những giọt nước mắt phẫn uất. “Ta xin chú Alaric, những gì hắn làm là không đúng. Và bây giờ hắn sẽ bào chữa với Ewan về thái độ đang hổ hẹn của hắn, về thái độ của tất cả bọn họ.”

Ánh mắt Alaric dịu lại, “Ewan sẽ giải quyết chuyện này. Anh ấy là một người đàn ông công bằng.”

“Nhưng anh ấy là đàn ông,” nàng kiên quyết.

Alaric bối rối nhìn nàng. “Vâng, em vừa nói vậy mà.”

Trước khi Ewan có thể đưa ra một lời đề nghị giải thích nữa từ phía Heath, căn phòng lại náo loạn. Những người phụ nữ lan vào trong, tiếng gào thét của họ có thể áp đảo tiếng la hét của bất kỳ một chiến binh nào. Trước sự sửng sốt của Mairin, họ cầm một loạt các loại vũ khí tạm thời, từ cây xỉa, gậy cho đến đá và dao găm.

Ewan há hộc miệng đúng lúc Alaric thả Mairin ra. Nàng chạy huỳnh huỵch và bắt gặp cái nhìn bất bình của Alaric. Nhưng giống như những người lính khác, chàng sững sờ nhìn đám đàn bà đang lao về phía họ.

“Phu nhân, cô không sao chứ?” Bertha hỏi từ hàng đầu của đám đông.

Christina vội vã chạy về phía Mairin, chộp lấy tay nàng rồi ra hiệu cho Maddie trước khi kéo Mairin về phía họ.

Mairin siết chặt tay Christina khi nhìn vào vết tím đang thẫm lại trên má cô.

“Em không sao chứ?” Mairin thì thào.

Christina mỉm cười, “Vâng, nhờ phu nhân, em không sao.”

“Thưa lãnh chúa, chúng tôi cần ngài lên tiếng,” Bertha thét lên.

Cô giơ cây xỉa bày tỏ sự cương quyết trong khi Ewan tiếp tục sững sờ nhìn họ.

“Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?” Ewan hỏi. “Cả thế giới này điên hết rồi hay sao?”

“Lính của chàng cư xử quá quắt lắm,” Mairin nói.

Cánh phụ nữ bày tỏ sự đồng tình bằng cách giương cao vũ khí và giậm chân thình thình. Toán lính nhìn như thể họ không biết nên sợ hãi hay giận dữ.

Ewan khoanh tay trước ngực và nghiêm mặt nhìn nàng. “Họ đã làm gì?”

Mairin nhìn những người phụ nữ,, thu lấy dũng khí từ sự ủng hộ của họ. Rồi nàng hất cằm và cố gắng hết sức để bắt chước cái quắc mắt của chàng. Đó hẳn là một hành động đáng nể bởi chàng nhướng một bên lông mày khi nhìn nàng.

“Những người phụ nữ đang làm việc của họ, cũng như điều chàng mong đợi ở mấy người đàn ông. Kẻ ngốc đó đã thử quyến rũ Christina nhưng cô ấy từ chối. Hắn đã quá điên tiết và bắt đầu chỉ trích công việc của cô ấy. Chàng biết đấy, cô ấy còn đang chuẩn bị bữa chiều cho binh lính. Rồi hắn xem thường và hạ thấp công việc của phụ nữ nơi này. Họ giễu cợt và mỗi lúc một quá đáng. Họ la mắng Maddie khi bà ấy chưa mang đồ ăn đến kịp. Họ phàn nàn về sự chuẩn bị của Gertie khi cảm thấy thức ăn không đủ thơm ngon hay quá nguội.”

Nàng hít một hơi dài trước khi tiếp tục trút nốt cơn giận.

“Và khi Christina định báo cáo sự việc thì Heath đã ngáng đường khiến cô ấy làm đổ rượu lên láng, và hắn dám cả gan trừng phạt cô ấy vì đã làm bẩn quần áo hắn. Khi cô ấy chống đối, hắn đã ra tay đánh cô ấy.”

Mairin giận dữ nắm chặt tay khi bước lên, toàn thân run lên vì phẫn nộ. Nàng chỉ vào nhóm lính gồm có Heath, Robert, Corbin, Ian và Matthew. “Và không ai, không một ai trong số bọn họ can thiệp để giúp cô ấy. Không một kẻ nào! Không ai chịu giơ một ngón tay ra để dừng hành động bất lương của hắn đối với Christina. Bọn họ còn thoải mái cười nhạo và chỉ trích công việc của những người phụ nữ.”

Nàng dừng lại ngay trước mặt chàng và giơ một ngón tay ấn mạnh vào ngực chàng. “Em nói nếu những công việc này quá dễ dàng và đám đàn ông chỉ trích quá đáng, vậy thì hôm nay họ thể đảm nhận việc của đàn bà và chúng ta sẽ thấy họ làm như thế nào.”

Nàng nín thở đợi những lời phản bác của Ewan.

“Thưa lãnh chúa, tôi xin nói!” Bertha lớn tiếng. Giọng của bà lớn đến nỗi khiến cho nhiều phụ nữ nhăn mặt.

“Bà nói đi,” Ewan nói.

“Tôi sẽ không giải thích nhiều, nhưng xin hãy nghe điều này. Bây giờ phụ nữ ở đây sẽ không động một ngón tay vào công việc nào nữa. Và chúng tôi sẽ giữ phu nhân McCabe!”

Ewan lại nhướng mày. “Các người giữ bà chủ ư?”

Bertha gật đầu, “Vâng, cô ấy sẽ đi cùng với chúng tôi. Chúng tôi sẽ không để cô ấy bị trừng phạt vì đã bảo vệ chúng tôi.”

Ewan mỉm cười trước sự ngạc nhiên của Mairin.

“Có một vấn đề với điều đó, Bertha ạ.”

“Đó là gì ạ?” Bertha hỏi.

“Ta cũng sẽ giữ nàng.”

Lời tuyên bố khiến cho căn phòng rộn lên tiếng rì rầm. Cả đàn ông và đàn bà đều vươn người về phía trước, bối rối không biết lãnh chúa sẽ quyết định thế nào. Rõ ràng là chàng không hài lòng.

“Ta sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự hăm dọa và mệnh lệnh nào hết,” chàng nói.

Khi Bertha thở phù phù và chuẩn bị tuôn ra một tràng những lời lẽ giận dự khác, chàng giơ một tay lên khiến bà phải im lặng.

“Ta sẽ nghe cả hai bên trình bày những điều phải nói trước khi đưa ra phán quyết. Một khi phán quyết được đưa ra, chuyện này sẽ kết thúc. Tất cả rõ chưa?”

“Chỉ khi chàng đưa ra quyết định đúng.” Mairin lẩm bẩm. Ewan ném cho nàng cái nhìn chế ngự.

Chàng quay đi. Chàng không có vẻ gì là hài lòng khi nhìn Heath và bốn gã đang đứng ngang ngược bên cạnh hắn. Rồi chàng nhìn Gannon, người lớn tuổi nhất trong số tất cả bầy tôi.

“Ngươi có lời giải thích nào cho chuyện này không?”

Gannon thở dài, “Tôi xin lỗi, thưa lãnh chúa. Tôi đã không có mặt ở đó. Tôi đang ở trong sân với một số binh lính khác. Tôi đã thông báo rằng họ sẽ không được ăn cho đến khi họ hoàn thành tốt cuộc diễn tập.”

“Ta hiểu rồi,” chàng quay sang Cormac đang đứng ngay cạnh Diormid và Heath. “Cormac? Ngươi có muốn nói gì không?”

Cormac rất giận dữ. Anh ta đưa mắt về phía toán lính đang nhìn anh ta đầy trông chờ, rồi Ewan, người cũng đang đợi câu trả lời của anh ta.

“Sự việc đúng như những gì phu nhân đã kể lại thưa lãnh chúa,” anh ta nói có phần lí nhí. “Tôi vào sảnh đúng lúc Heath đang ngáng chân Christina.”

Cơn giận hiện rõ trên mặt Cormac khi anh ta nhìn sang Heath.

“Đây không phải là lỗi của Christina. Toán lính đã to tiếng lăng mạ cô ấy và khi Christina tỏ ra khó chịu, Heath đã tấn công cô ấy. Tôi muốn tự tay giết hắn, nhưng phu nhân đã cản lại trước khi tôi kịp hành động, sau đó mối quan tâm lớn nhất của tôi là bảo vệ sự an toàn của cô ấy.”

Ewan gật đầu đồng tình trước sự phán xét của Cormac, rồi quay sang chỗ Diormid đang đứng cạnh Heath. “Ngươi có ủng hộ hành động của hắn không?”

Vẻ mặt Diormid đầy hối hận vì đã tin những binh sĩ trẻ do anh ta trực tiếp chỉ huy. “Không, thưa lãnh chúa. Sự thật không giống như những gì hắn đã kể với tôi.”

“Vậy là ngươi không có mặt để chứng kiến mọi chuyện xảy ra?” Ewan hỏi.

Diormid lắc đầu. “Tôi bước vào sảnh khi phu nhân đang ra lệnh cho các binh lính làm công việc của đàn bà trong cả ngày hôm nay.”

“Và ngươi ủng hộ hành vi của hắn? Ngươi đứng về phía bọn họ?” Ewan hỏi.

Diormid lưỡng lự trước khi trả lời. “Không thưa ngài. Tôi cảm thấy hổ thẹn vì bọn họ.”

Rồi Ewan quay sang Bertha.

“Bà có thể dẫn mọi người về nhà nghỉ. Dù sao thì họ cũng muốn có một ngày nghỉ ngơi. Robert, Corbin, Ian và Matthew sẽ làm phần việc của mọi người.”

Mairin cau mày khi Heath được bỏ qua, những tiếng reo hò của những người phụ nữ đã ngăn nàng thể hiện sự bức xúc của mình.

Bùng nổ không kém là tiếng la hét bất bình của bốn tên mà Ewan đã phạt cho đi làm phần việc của đàn bà. Họ tỏ ra uất ức đến nỗi tất cả những gì Mairin có thể làm là cố gắng để không mỉm cười mãn nguyện.

Bertha rạng rỡ nhìn Mairin, “Xin hãy lại đây, cô phải ăn mừng cùng chúng tôi.”

Mairin toan rời khỏi đại sảnh cùng mấy người phụ nữ thì Ewan hắng giọng. Nàng từ từ quay đầu lại rồi lén nhìn chàng. Chắc chắn chàng đã không giận. Không hề sau khi được nghe toàn bộ câu chuyện. Chàng vẫn nghiêm nghị khi cong ngón tay chỉ về phía nàng. Nàng thở dài rồi rời Bertha tiến lại gần chồng. Những người phụ nữ nấn ná trong sảnh, hoặc vì tò mò không biết lãnh chúa muốn gì, hoặc để bảo vệ Mairin khỏi bị khiển trách, Mairin không biết chắc, nhưng nàng cảm thấy biết ơn vì sự ủng hộ của họ.

Khi còn cách một khoảng khá xa, nàng dừng lại và khoanh hai tay trước ngực. “Chàng gọi em?”

Chàng lại cong ngón tay, và nàng giận dỗi tiến lại gần hơn. Chàng đưa ngón tay ra chạm vào cằm nàng, nâng lên cho đến khi nàng nhìn thẳng vào mắt chàng.

“Ngài có điều gì muốn chỉ bảo, thưa lãnh chúa?”

“Đúng vây.”

Nàng hếch đầu lùi lại và đợi chàng ra lệnh.

Các ngón tay chàng rê qua cằm lên hàm, chỗ nắm đấm của Heath sượt qua. Rồi chàng rúc cằm vào những lọn tóc che lấp tai nàng, bàn tay ôm lấy gáy nàng và siết chặt với thái độ đầy sở hữu.

“Hãy hôn ta.”