Chiếm Núi Làm Vua

Chương 3: 3: Tâm Sự Của Gã Tướng Cướp






Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Hơn nửa giờ sau, các Trưởng đoàn, tham mưu, sư đoàn phó đã tề tựu đông đủ, luôn miệng thăm hỏi nhau làm ồn ào cả căn phòng.

Ngu Côn Sơn đứng dậy, lấy cuộn roi ngựa gõ gõ mặt bàn, phòng họp lập tức im lặng trở lại,
“Chúng ta bắt đầu cuộc họp.” Y cao giọng nói, “Ta biết các vị rất bận việc, thời giờ quý giá, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề.

Các vị hẳn là nghe nói Cảnh Vệ doanh của chúng ta đi núi Sư Đầu đàm phán bị Vệ Dân quân đánh úp, hy sinh rất nhiều người rồi phải không? Ta muốn lấy từ mỗi đoàn thêm 200 quân, để củng cố lại lực lượng cho Cảnh Vệ doanh.

Chỉ lấy lính tinh nhuệ, không lấy gà mờ!”
Ngu Côn Sơn ngừng lại một chút, hớp ngụm trà cho thấm giọng, nghe thấy phía dưới bắt đầu xì xầm bàn tán, nói biên chế không đủ, không có người.

Y đập nhẹ chén trà lên bàn một cái, “Ta biết các người rất yêu quý cái chức vị hiện tại, nhưng đừng quên, không có đầu đại bàng, một hai cái lông vũ cũng không bay lên được! Với cả, không phiền mọi người nhọc lòng, Tổng tư lệnh đã đồng ý chiêu quân thêm rồi, các Đoàn trưởng hãy tích cực tuyển thêm người mới, lương thực và đạn dược vài hôm nữa sẽ được chở thêm về.

Sư đoàn ba của chúng ta vốn đã ít quân hơn sư đoàn một và hai, tranh thủ cơ hội này chúng ta mở rộng binh lực luôn.

Ta đã mất mặt rất nhiều với Tổng tư lệnh để xin được chiêu binh, mong mọi người hãy tận dụng.” 
Đoàn trưởng đoàn kỵ binh Chu Tồn tiên phong hưởng ứng, “Không chỉ hai trăm quân, Sư trưởng muốn bao nhiêu cứ việc chọn, biên chế cái gì mà lo, tìm bừa một cái thôn nhỏ là có thể tuyển được vài chục binh lính rồi, chỉ cần cấp trên chịu phát lương, bao nhiêu lính cũng chiêu được.” 
Ngu Côn Sơn ném cho hắn một ánh mắt tán thưởng. 
Có người tiên phong “phát biểu lý do”, các đoàn trưởng khác cũng trở nên sôi nổi, liên tục đồng ý với Ngu Côn Sơn.
Y cảm thấy cấp dưới của mình rất biết điều nên mở lòng tâm sự một chút, “Thật ra ta đang vừa đau lòng binh sĩ hy sinh, lại vừa nén giận, vì ta biết có kẻ mượn dao giết người, ném đá giấu tay, khinh thường chèn ép sư đoàn ba của chúng ta, chuyện này đối với ta như một cái tát thẳng mặt, không thể cho qua! Tục ngữ nói, có thù không báo thì không phải quân tử, bên Vệ Dân quân ta đương nhiên báo thù, nhưng kẻ âm thầm ngáng chân ta cũng sẽ không tha thứ.

Các vị đã hiểu ta quá rồi đúng không, không chắc chắn ta sẽ không hành động, ta cũng chưa từng bạc đãi các vị.

Lần chiêu binh này, các vị cứ yên tâm tuyển lính, vượt biên chế hay chuyện súng ống đạn dược lương thực các vị không cần phải lo.


Mẹ nó! Ta quyết ăn thua đủ với Vệ Quân dân, phải cho bọn chúng biết sư đoàn ba này không dễ chọc, nếu chúng ta nhân nhượng, chúng sẽ được nước lấn tới!” 
Lời vừa nói dứt, các tướng lĩnh đều xoa tay hằm hè, khí thế bốc lên hừng hực, cứ như Vệ Dân quân bên kia là miếng thịt ngon lành chờ được cấu xé. 
Mọi người thảo luận về vụ trí phân bố binh lực thêm chút nữa thì cuộc họp tan. 
Ngu Côn Sơn trở về phòng mình, cảm thấy rất mệt mỏi.

Sự mệt mỏi này không phải đến từ thân thể, mà là mệt mỏi về tinh thần.

Mấy ngày nay nếu không phải nói chuyện một hai với bọn đầu trộm đuôi cướp dơ bẩn thì cũng là đi nói chuyện với mấy lão lính thô lỗ cứng đầu miệng văng phụ khoa suốt ngày.

Đối với người có thói tự kiêu và ở sạch nghiêm trọng như Ngu Côn Sơn, đây là sự tra tấn tinh thần ở cấp độ cao nhất. 
Lúc mới vào quân đội, Ngu Côn Sơn vẫn còn cái cách nói lịch sự nhã nhặn của một thư sinh, người có học.

Nhưng y nhanh chóng nhận ra, binh tướng trong đội dù là trưởng đoàn, mười người cũng hết sáu bảy người không có học thức chữ nghĩa, ba bốn người còn lại khá khẩm lắm cũng chỉ trọ trẹ viết được một lá thư gửi về gia đình. 
Ngu Côn Sơn tự nhận thức được mình bất đồng với đám người còn lại.

Y là người học cao hiểu rộng, cũng có hùng tâm tráng khí, tuy không phải quá mức giỏi giang nhưng vẫn rất chênh lệch so với những tướng lĩnh khác. 
Vài năm đầu đó y rất khó để giao tiếp với người khác.

Sau khi cố gắng học cách chửi thề, mắng mỏ, bắt chước người khác đập phá đồ đạc linh tinh y mới bắt đầu chậm rãi “hoà nhập” được với mọi người, nhưng khảm trong xương cốt y vẫn là sự kiêu ngạo và tự tôn của người có học đó.

Y rất ít khi trở nên quá điên cuồng, nhưng nếu có nổi nóng, y cũng nhanh chóng trấn áp lại được, trở về làm Ngu Côn Sơn bình tĩnh như mọi ngày. 
Lúc nãy trong cuộc họp, để thể hiện sự tức giận và cảm xúc mãnh liệt, y phải lên giọng quá to, giờ y cảm thấy cổ họng mình đau quá, giống như một đống lửa than hun đúc trong đó, chỉ để lại một tiếng khàn khàn.
Ngu Côn Sơn muốn rót một ít trà nhưng phát hiện ra ấm trà rỗng tuếch.

Y cố gắng gọi Tiểu Tôn nhưng cũng không ai trả lời.


Lửa giận bừng từ cổ họng lên đỉnh đầu, y cầm ấm trà ném mạnh vào cửa. 
Tiểu Tôn còn ở trong sân nói chuyện phiếm với lính cần vụ, nghe một tiếng vỡ toang trong phòng mới biết có chuyện, cậu thấp thỏm chạy về phòng.

Vừa mở cửa Tiểu Tôn đã ăn một cái tách trà vào giữa đầu, nhưng vẫn cố nén đau thấp thỏm hỏi: “Sư trưởng cần gì ạ?” 
Cần cái quỷ gì! Lúc cần thì chẳng thấy đâu.

Ngu Côn Sơn muốn mắng mỏ, nhưng cổ họng khô khốc lại không thể phát ra tý âm thanh nào.

Y đành chỉ biết chỉ tay vào ấm trà đã vỡ tan tành, làm khẩu hình miệng: Trà! 
Tiểu Tôn phản ứng rất nhanh, “Trà ạ, vâng vâng em đi pha trà ngay đây!” rồi lập tức xoay người chạy mất. 
Ngu Côn Sơn thở hắt ra, cố gắng chịu đựng những cơn đau truyền đến từ cổ họng, ngồi trên ghế suy nghĩ xem có phải mình đã quá dễ dãi với thằng nhóc này hay không nên nó mới lười biếng như thế. 
Chỉ một lúc sau, Tiểu Tôn đã chạy ù về phòng, đem một bộ ấm trà mới cẩn thận rót trà ra tách đem cho Ngu Côn Sơn.
Ngu Côn Sơn hớp một ngụm, thấy trà có độ ấm vừa phải, liền rót uống liền ba bốn tách.

Cổ họng cũng đã bớt đau đớn, lửa giận cũng nguội đi.

Lúc này y mới chú ý đến vết máu trên trán Tiểu Tôn, cố gắng dùng cổ họng vẫn chưa khỏi hẳn thều thào hỏi: “Đau không?”
Tiểu Tôn cúi đầu, im lặng nhìn mũi giày.
“Nhìn dáng vẻ của cậu giống như vừa bị ta ức hiếp lắm vậy.” Ngu Côn Sơn khàn giọng nói, “Không thích ở với ta thì cứ nói thẳng, ta sẽ để cậu đi, làm kỵ binh đánh giặc hay làm cần vụ tùy cậu quyết định.” 
“Đừng, Sư trưởng, em không muốn đi đâu cả, em muốn ở bên ngài thôi!” Tiểu Tôn sợ hãi quỳ mọp xuống sàn cầu xin, “Sư trưởng, do em không được việc, ngài cứ đánh em đi, nhưng xin ngài đừng đuổi em đi, em chỉ muốn theo Sư trưởng thôi, em không muốn đi theo ai cả!” 
Cậu biết rất rõ, ở cạnh Ngu Côn Sơn thật ra là an nhàn nhất, tuy có lúc y nổi nóng làm người ta sợ hãi, nhưng chỉ là quăng vài món đồ, quất vài roi, sau đó sẽ lại rất dịu dàng.

Nếu đi theo những sư trưởng đoàn trưởng khác, cậu ta sẽ tan xương nát thịt chỉ trong vài ngày. 
Ngu Côn Sơn nhìn cậu nhóc cuộn tròn trên mặt đất, đã mười sáu tuổi nhưng nó gầy gò như một đứa trẻ mới mười hai mười ba, giống hệt một con mèo con cuộn tròn dưới chân y, y bỗng nhiên cảm thấy đáng thương, lại ngẫm từ trước đến giờ theo hầu y chỉ có Tiểu Tôn là chu đáo nhất.


Vì thế y hắng giọng nói: “Thôi đứng lên đi, tắm rửa sạch sẽ, nhìn bẩn muốn chết.” 
Tiểu Tôn được tha bổng, lại trở về cái vẻ hoạt bát mọi ngày, đứng thẳng dậy: “Sư trưởng, em nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt, sẽ không lời biếng nữa, nếu không ngài cứ lấy roi quất nát người em luôn đi!”
“Cái thằng này, còn tưởng cậu phát biểu nào hay ho lắm!” Ngu Côn Sơn vừa mắng vừa cười: “Thôi đi đi.” 
Ngu Côn Sơn nhìn thân thể thiếu niên, càng thấy cậu giống con mèo nhỏ ở nhà bếp, màu lông đại trà, chủng loại đại trà, vui vui thì ném cho một miếng cá, không vui thì vung chân đá bay nó văng vào vách tường lăn mấy vòng, dù có bỏ chạy đi nhưng hôm sau vẫn lại cọ cọ vào chân đòi ăn.

Tuy láu cá và mặt dày chẳng biết sợ ai, nhưng vẫn khiến người ta mềm lòng với nó.
Ngày hôm sau, mỗi đoàn trưởng điều động ra hai trăm lính đưa đến chỗ Ngu Côn Sơn, y nhờ Sư phó đếm lại tổng số lính vừa đến thì đã đến 927 quân, cộng với vài chục lính còn lại ở Cảnh Vệ doanh, đã đạt đến một ngàn quân, chuẩn một đoàn quân tiêu chuẩn.
Ngu Côn Sơn rất vừa lòng.

Y nhanh chóng phát biểu mong muốn tăng cường sức mạnh Cảnh Vệ đoàn ra, sau đó mở tiệc thết đãi những binh lính mới, Các binh lính thấy cấp trên của mình từ Trưởng đoàn đổi thẳng thành Sư Trưởng, cảm giác chính bản thân cũng như vừa được tăng thêm một cấp, thế là vui vẻ hồ hởi nhậu nhẹt, phỏng chừng giờ bị gọi về đoàn cũ cũng không cam lòng. 
Rượu thịt của Ngu Côn Sơn dĩ nhiên không phải là hàng miễn phí, y muốn huấn luyện những người này thành cận vệ và đội quân mũi nhọn, răm rắp nghe theo mệnh lệnh của y, và trung thành tuyệt đối.

Vì để ủng hộ sĩ khí, Ngu Côn Sơn thậm chí còn tự mình ra sân huấn luyện chính mình làm mẫu bắn súng cho binh lính. 
Một đám binh lính trơ mắt nhìn tài bắn súng của Ngu Côn Sơn, kinh ngạc nể phục, sau đó mừng thầm, may quá Sư trưởng không phải làm mẫu môn vật lộn nếu không bọn họ xác định sẽ nằm la liệt trên mặt đất. 
Cảnh Vệ đoàn hối hả luyện tập, các Trưởng đoàn hối hả chiêu binh, Ngu Côn Sơn ngược lại lại trở nên ăn không ngồi rồi, nhưng nhàn chỉ là cơ thể, tâm trí y đều bị bao bọc bởi ý muốn trả thù, ảnh hưởng tính tình cũng bực dọc vô cớ. 
Sư đoàn phó Phương Kim Thủy thấy như vậy không ổn bèn liều mạng thuyết phục Ngu Côn Sơn ra ngoài dạo chơi.
Phương Kim Thuỷ không cao lắm, nhưng cơ thể rất cân xứng, có đầu hơi lớn một tý, là một người rất mồm mép, chọc cười người khác là sở trường.

Nhưng lối sống của Phương Kim Thủy thì không được thanh tịnh lắm, hắn chuyên đi lê la các quán nhậu, là khách quen của các lầu xanh nhà thổ trong khu vực.

Đương nhiên ở trước mặt quan trên cũng không dám thể hiện quá nhiều, chỉ viện cớ mở tiệc sinh nhật, sau đó mời Ngu Côn Sơn cùng tất cả Sư phó Đoàn trưởng và ban tham mưu đến cái tửu lầu xa hoa nhất huyện thành ăn tiệc. 
Trời bắt đầu vào đông, trại thổ phỉ ở Sư Đầu trở nên sinh động hẳn lên. 
Thật ra đi cướp của thì làm gì cần coi mùa, nhưng Vương Râu lại có vài bản năng giống mấy con thú, gần tới đông là tự nhiên thèm gom góp của cải lương thực để dự trữ qua mùa, vì thế điều động ba bốn ngàn người lẫn ngựa, đi càn quét sạch sành sanh trong phạm vi 100 dặm. 
Những huyện thành có binh lính đóng như Lam Thủy và Tử Bình gã đương nhiên không dám rớ vào, nhưng mấy thôn trang lớn và mấy huyện ven thì chạy trời không khỏi nắng.
Theo lệ thường thì bọn gã sẽ không cướp của nhà nghèo.

Mà thật ra nhà nghèo có cái quái gì để cướp đâu, đã không xơ múi được gì còn bị mang tiếng, “đạo đức” thổ phỉ bị ô uế, tiếng xấu vang xa.


Thế là bọn nhà giàu bị gã gõ cửa không sót nhà nào, của cải lương thực chờ về từng xe từng xe, có khi còn tịch thu được cả súng ống đạn dược của cảnh sát địa phương và mấy tay địa chủ. 
Càn quét nửa tháng, băng cướp mới mãn nguyện làm trận vơ vét cuối cùng ở huyện Thiệu Ninh.

Đợt ở Thiệu Ninh, huyện trưởng kịp thời trốn mất nhưng bọn gã bắt được con và vợ của ông ta, thế là trói lại đòi được thêm một mớ tiền chuộc. 
Chuyến này xem như thắng lợi, Vương Râu và lâu la đánh mấy chục chiếc xe ngựa chất đầy vàng và lương thực mỹ mãn khải hoàn về núi.

Trên đường đi ngang qua huyện Tử Bình, gã bỗng nhớ tới một chuyện, lòng chợt rung động.

Gã gọi Lưu Diệu Tử tới hỏi, “Lần trước mày nói tên họ Ngu kia ngồi xe jeep lao được ra ngoài, không chết phải không?” 
“Đúng rồi á đại ca, xe jeep lao được ra ngoài, nhưng người có chết hay không thì không chắc được, tại em thấy đạn bắn theo xe như mưa vậy.”
Vương Râu lẩm bẩm, “Nếu còn sống, sao lại không thấy đến đây nữa.

Tổng tư lệnh Điền nói việc đàm phán là do hắn đảm nhiệm mà?” 
Lưu Diêu Tử gãi đầu, “Hay….hay là sư trưởng đó bị thương nặng quá, bị tàn phế hay đang hấp hối trị liệu….” 
“Trị cục c*t! “ Vương Râu thô lỗ ngắt lời, chửi ầm lên, “Thằng miệng quạ đen, mở miệng là trù ẻo!” 
Lưu Diêu Tử cảm thấy còn oan hơn Thị Kính, rõ là đại ca hỏi trước, hắn chỉ trả lời thôi mà! 
“Con quạ đen” dù không dám hó hé nữa nhưng Vương Râu cũng nổi trận lôi đình chẳng hiểu sao, mặt mày sưng sỉa nhìn ai cũng không vừa mắt.
Lưu Diêu Tử càng lúc càng cảm thấy không ổn, liền đi tìm “quân sư” cầu cứu.

“Quân sư, đại ca dạo này tính tình rất quái lạ, em không tự giải quyết được phải đi cầu cứu đến anh.” 
“Quân sư” của băng cướp tên Trần Lương Nghĩa, vốn xuất thân từ một thầy phong thủy, trong trại cần làm gì đều phải tìm hắn bấm ngày giờ hoàng đạo, ngày thường còn lo việc viết công văn, nom cũng chẳng kém gì một bậc quân sư trưởng.
Trần Lương Nghĩa cũng nhìn ra Vương Râu có tâm sự, bèn lân la lại gần hỏi, “Đại đương gia, có tâm sự gì, có thể bộc bạch, kẻ hèn này có thể tâm sự với đại ca.” 
Vương Râu thô lỗ đáp, “Tâm sự gì chứ? Ông đây thì có gì để tâm sự!” 
“Tôi đã nhìn ra, đại đương gia không cần phải giấu, tâm sự không được thoát ra, sẽ nghẹn lại thành bệnh đó.” 
Vương Râu giật mình, cũng cảm thấy mình đúng là đang nghẹn thật, lần ngủ với phụ nữ gần đây nhất cũng non nửa tháng rồi, cái thứ khó nói kia tích nhiều trong người không được ra ngoài đúng là làm người ta cảm thấy khó chịu. 
Nghĩ thế, gã thít chặt cương ngựa, quay đầu về hướng huyện thành Tử Bình.
Trần Lương Nghĩa không nghĩ là đã đả động được đến tâm tình đại ca, hắn tự nổi lên ý dâm, cười hì hì bày mưu tính kế, “Hay là để cho anh em đánh xe về núi, chúng ta đi đến huyện thành uống rượu và tâm sự với vài cô em nhé?” 
Vương Râu nghĩ nghĩ một lúc rồi gật đầu nói, “Được.”.