Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Căn phòng được bài trí đơn giản nhưng vẫn sạch sẽ, điều khiến Ngu Côn Sơn hài lòng nhất là chiếc bồn tắm lớn mới tinh, còn tỏa hương gỗ thông thoang thoảng.
Ngâm mình trong làn nước ấm bốc khói, cảm thấy toàn thân nở ra hết cỡ, y thỏa mãn ngâm nga.
Bên tai vang lên tiếng quần áo sột soạt, Ngu Côn Sơn nhướng mặt nhìn, thấy Vương Râu cởi quần áo sạch sẽ, xoay người bước vào bồn tắm.
Y chợt cau mày: “Anh vào đây làm gì!?”
Vương Râu choàng khăn lên vai, giang hai tay, tựa lưng vào thành bồn, “Tắm chứ làm gì?”
“Anh không thể đợi ta tắm rửa xong rồi lấy nước khác được à?”
Vương Râu cợt nhả đáp: “Tư lệnh của ta, súng của em ta còn liếm qua rồi, tắm chung một nước thì có làm sao đâu hả.”
Ngu Côn Sơn đỏ mặt, không biết do hơi nóng hun lên hay do xấu hổ với những lời dâm ô của gã lưu manh, bực bội đứng dậy định bước ra khỏi thùng.
Vương Râu vươn cánh tay ra ôm eo y kéo lại, tay kia sờ soạng đến giữa hai chân y, “Tắm nhanh thế? Để ta kiểm tra xem đã rửa sạch chưa nào?”
Ngu Côn Sơn bị xoa bóp nhiệt tình khéo léo, ngay lập tức có phản ứng.
Y ngẩng đầu, khẽ nhắm mắt ngả lưng vào khuôn ngực rộng lớn và cường tráng của gã tướng cướp, thả mình lên xuống theo từng đợt khoái cảm.
Vương Râu tuốt một lúc hạ thân gã cũng sưng đau, không nhịn được nữa bèn lặng lẽ duỗi tay trái xuống nước, ngập ngừng thò một ngón tay vào hậu huyệt y.
Ngu Côn Sơn đột nhiên mở mắt ra, gạt tay gã xuống: “Đừng ở đây!”
Vương Râu cười nói: “Được thôi, chúng ta đổi chỗ, lên giường đi …” Gã vòng tay ôm Ngu Côn Sơn đứng dậy, một cánh tay mạnh mẽ nhấc cả người y lên vắt lên vai, bước ra khỏi thùng tắm tiến đến giường ngủ.
Ngu Côn Sơn cảm thấy thân thể đột nhiên bay lên không trung, một trận gió lạnh nhỏ thổi qua lưng cùng bờ mông trần.
Y sững sờ, cong gối thúc vào bụng gã: “Thả ta xuống! Ta tự đi được.”
Vương Râu không để ý đến, cứ thế bế Ngu Côn Sơn vào tận phòng sau, đặt lên tấm nệm dày, đè lên cơ thể còn ướt sũng của y.
Ngu Côn Sơn không cam lòng đẩy gã ra: “Tại sao lúc nào ta cũng phải nằm dưới! Coi ta là phụ nữ à? Đồ khốn nạn!”
Thấy y giãy giụa dữ quá, Vương Râu lo lắng y cứ giãy thế này gã sẽ thành hiếp dâm mất nên đành phải nhượng bộ, lật người nằm ngửa dang hai tay hai chân, quay sang Ngu Tư lệnh nói: “Được rồi được rồi, em thích thì nằm trên đi.
Dù sao ông đây cũng không ngại để em làm, chỉ ngại em chê bẩn thôi.
“
Ngu Côn Sơn đã leo lên người gã rồi, nghe xong mới chợt nhận ra nơi mình sắp đi vào không hề sạch sẽ, ngay lập tức tụt hết hứng thú.
Vương Râu cười ha ha, túm lấy hai cánh mông y vạch ra, cạ dương v*t đã cương cứng bừng bừng lên miệng huyệt: “Em có thể tự ngồi xuống.
Cẩn thận kẻo gãy đồ của chồng em đấy.”
“Có gãy cũng đáng!” Ngu Côn Sơn nói khẽ, đồng thời cẩn thận ngồi xuống – phía dưới có gãy cũng không thành vấn đề, không phải chuyện của y, nhưng nếu phía trên bị rách thì y sẽ phải nếm mùi đau khổ.
“Sao lại đáng thế được, vợ à, đây là anh em nhà mình, em phải chăm sóc thương yêu chứ.” Lúc “em trai nhà mình” của Vương Râu tiến hoàn toàn vào trong cơ thể Ngu Côn Sơn, thể xác và tâm lý đều sướng đến bay lên trời.
Gã vươn một tay giữ lấy vòng eo thon chắc trắng nõn của Ngu Côn Sơn, một tay cầm lấy vật xinh đẹp đang đặt trên bụng mình, vừa tuốt vừa thúc giục: “Ta cử động hay là em?”
Ngu Côn Sơn đang chống ngón tay lên nệm, nhắm mắt ngửa đầu thở dốc, ngay cả môi răng cũng ngập tràn khoái cảm, không còn chỗ để cử động đầu lưỡi, đành phải dùng giọng mũi mềm mại phát ra một tiếng chỉ thị.
Máu trong người Vương Râu gần như sôi trào lên vì âm thanh này, tất cả đổ dồn về phía háng, sung sướng bóp eo Ngu Côn Sơn dập mạnh lên.
Ngu Côn Sơn cảm thấy như mình đang ở trên lưng ngựa, để có thể điều khiển con ngựa luôn khát tình này mà không bị văng ra ngoài, y theo bản năng di chuyển thắt lưng và hai chân lên xuống để điều chỉnh nhịp điệu của mình.
Trước khi bị khoái cảm cao trào nuốt chửng, y tự an ủi mình: Dù không phản công được nhưng ít nhất cũng ở trên, coi nhưlần này ông đây nắm quyền chủ động.
Trốn trong cái đại viện đổ nát này ba ngày mà không gặp nguy hiểm, việc tìm kiếm trong thành thực sự lơi lỏng hơn rất nhiều, có lẽ do bên ngoài giả vờ gây chiến hoặc Uesugi đoán rằng Ngu Tư lệnh đã trốn ra ngoài thành nên điều toàn bộ binh lính sục sạo bên ngoài.
Vì vậy vào buổi chiều ngày thứ tư, khi mặt trời lớn ấm áp hiếm hoi vào ngày đông khiến người ta buồn ngủ, Vương Râu mang theo Ngu Côn Sơn đã cải trang, trà trộn vào một đám người bán hàng rong, thuận lợi đi ra khỏi cửa thành.
Hai người không dám chậm trễ một phút, cưỡi ngựa thẳng về ngoại ô.
Tại điểm hẹn Ngu Côn Sơn nhìn thấy Du Đĩnh đã chờ đợi nhiều ngày, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu cũng tới đây? Sư đoàn ba đâu?”
“Tại thủ phủ tỉnh, mọi việc đã được sắp xếp, Lâm Ứng Long chịu trách nhiệm cầm quân.
Tôi chỉ mang theo cảnh vệ binh.”
“Tự tiện! Cậu là lãnh đạo của một sư đoàn, làm sao có thể xuất quân mà không được phép?” Ngu Côn Sơn mắng nhưng giọng điệu và biểu cảm không hề gay gắt.
“Tôi lo lắng cho an nguy của tổng tọa.
Sau khi quay lại, tổng tọa cứ xử lý theo quân luật.” Du Đĩnh bình tĩnh trả lời.
Ngu Côn Sơn không còn gì để nói, đành hừ lạnh một câu, “Quay về ta xử lý cậu.” rồi xuống ngựa.
Du Đĩnh theo thói quen tiến lên đỡ.
Ngu Côn Sơn vỗ vỗ cánh tay cậu, rất hưởng thụ nhưng lại chỉ trích, “Chừng nào cậu mới bỏ được cái thói quen phó quan này đây?”
Du Đĩnh nhanh chóng kiểm tra Ngu Côn Sơn từ đầu đến chân, cảm thấy rất chướng mắt bộ quần áo thô ráp và khuôn mặt ngụy trang lem luốc của y.
Ngu Tư lệnh chịu cảnh lôi thôi lếch thếch sẽ thấy còn khổ sở hơn cả bị thương.
Cậu hiểu rất rõ điều này, quay đầu ra lệnh cho thị vệ: “Mau mang một chậu nước sạch tới đây.”
Ngu Côn Sơn dịu dàng nhìn người sĩ quan trẻ bình tĩnh, có năng lực và rất hiểu ý mình đứng trước mặt, hài lòng nghĩ: Đây là một tay ta bồi dưỡng ra đấy.
Vì không có thời gian và điều kiện để tắm, y chỉ đành lấy khăn ướt lau mặt, thay bộ quân phục sạch sẽ, đeo vào đôi găng tay trắng không thể thiếu.
Vương Râu cũng thay quần áo, đón Ngu Côn Sơn đang chui ra khỏi lều hành quân, nhìn mái tóc đen đã ướt đẫm được chải vuốt ngay ngắn của y, cảm khái nói: “Vợ ta thật sự rất đẹp, dù có được chăm sóc hay không cũng vẫn đẹp.”
Ngu Côn Sơn lập tức nhìn xung quanh, sầm mặt nói “Nếu để người khác nghe thấy, ta sẽ bắn chết anh.”
Vương Râu cười toe toét trả lời: “Sau này ta sẽ chỉ gọi lúc không có ai khác.”
Ngu Côn Sơn muốn mắng gã, nhưng cảm thấy gã thổ phỉ sở hữu da mặt dày hơn góc tường thành, mắng cũng phí nước bọt nên giả vờ như không nghe thấy, quay đầu bỏ đi.
Vương Râu đuổi kịp y, cùng đi bên cạnh, quay lại chủ đề chính: “Một lát nữa em đi cùng cảnh vệ binh đi.
Ta mang Độc lập đoàn đi phía sau đề phòng bọn Nhật bắt kịp.”
Ngu Côn Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta mang theo một đội kỵ binh nhỏ đi theo đường mòn, di chuyển sẽ nhanh hơn.
Bảo Du Đĩnh dẫn cảnh vệ binh ở lại giúp đỡ anh.
Nếu xảy ra nổ súng không cần chiến đấu, nhanh chóng thoát thân quay về càng sớm càng tốt.”
“Chuyện này giao cho Độc lập Đoàn là đủ rồi …” Vương Râu vui mừng ngạc nhiên kêu lên: “Tư lệnh đang lo lắng cho ta sao?”
Ngu Côn Sơn cảm thấy lỗ tai có chút nóng, vừa bước nhanh hơn vừa cứng rắn nói: “Đây là bố trí quân sự.
Anh dám trái lệnh cấp trên à?”
Vương Râu cười khà khà, “Không dám không dám, vợ ta… à nhầm trưởng quan nói cái gì cũng đúng.”
“… Miệng mồm toàn nói linh tinh!” Ngu Côn Sơn trừng mắt với gã một cái.
Du sư trưởng không cam tâm chấp nhận việc “bố trí quân sự” của cấp trên này lắm.
Độc lập Đoàn tận hai vạn quân, cần gì trợ giúp của một nhóm cảnh vệ chỉ 2 ngàn người? Vả lại, bản thân Tư lệnh cũng từng nói sáp nhập đám thổ phỉ này vào quân chỉ để dùng làm bia đỡ đạn, sao bây giờ lại quan tâm như vậy! Tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, chỉ yên lặng làm theo lệnh.
Ngu Côn Sơn vội vã lên đường về nhà dưới sự hộ tống của một đội vệ binh, đi theo người của Lưu Hắc phái đến dẫn đường, luồn lách qua những con đường mòn trên núi, chỉ một thời gian ngắn đã đi xa hơn một chục dặm.
Đội quân đông đúc của Độc lập Đoàn vừa chui ra khỏi nơi ẩn nấp đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của Quân Nhật Bản.
Vì Ngu Côn Sơn trốn thoát ngay trong tổng bộ của cánh quân nên Sakamoto phải chịu trách nhiệm.
Hắn hoảng sợ nghĩ đến khuôn mặt già lạnh lẽo của Trung tướng Yumei, thêm cả Uesugi liên tục thúc giục nên vội vàng xuất toàn quân đi đuổi bắt.
Chưa đầy một giờ, hai đội quân đuổi kịp nhau, xảy ra nổ súng.
Vương Râu và Du Sư trưởng đã đạt được mục đích chuyến đi này, cũng không cố gắng chiến đấu đến cùng, chỉ chiến đấu đủ để rút lui, kéo xa khoảng cách nhanh chóng chạy thoát.
Đội quân của Sakamoto cũng biết họ không có tiếp viện, không nên tiến sâu vào lãnh địa của kẻ thù, thêm ba sư đoàn của Cứu quốc Quân đang đánh nhau tưng bừng với Canh Lệ Mẫn ở huyện thành bên cạnh, nếu cứ đuổi theo có khi không còn đường lui, nên chúng cố gắng tấn công hỏa lực ác liệt hết mức có thể hòng cắn xé nuốt trọn Độc lập Đoàn đang rút lui, thà chôn vùi Ngu Côn Sơn trong đạn pháo còn hơn thả hổ về rừng.
Sắc trời dần dần tối, ngoài đồng không còn một ngọn đèn nào, chỉ có ánh lửa từ họng súng lóe lên liên tục trong tiếng đạn pháo rát tai phản chiếu mờ ảo một dòng sông dài đen kịt và cây cầu nhỏ hẹp.
Vương Râu vừa giục các binh lính qua sông càng sớm càng tốt, vừa chỉ đạo một vài thân tín mang túi thuốc nổ gài lên cầu, chuẩn bị qua cầu rút ván đúng nghĩa đen.
Gã bận rộn chuẩn bị một hồi, quay đầu chợt thấy Du Đĩnh đứng thẳng như sư tử đá trên trụ cầu, ngơ ngác nhìn lên trời.
Vương Râu nhìn theo tầm mắt của cậu, ngoại trừ một mặt trăng khuyết hình lưỡi liềm, gã không nhìn thấy bất kỳ cái gì đẹp đẽ.
Gã nhủ thầm có khi nào thằng nhóc này bị tiếng pháo nổ làm cho đần độn rồi không? Thôi thây kệ, Côn Sơn cũng không dặn đem nó về nhà lành lặn, nhỡ trúng đạn lạc hay mảnh pháo thì là do số nó đen thôi.
Cơ thể Du Đĩnh cứng đờ, nhưng đầu óc thì trôi đi miên man – mặt trăng lưỡi liềm đung đưa trong mắt cậu như biến dạng, rồi chợt hóa thành một dấu cắn mới tinh trên vòng eo của người đó!
Du Đĩnh giật mình như bị sắt nung ấn vào, vai run rẩy, một ý niệm nào đấy chôn chặt trong lòng giờ như bị kích thích bởi hỏa pháo điên cuồng, bởi ánh lửa lóa mắt, nó nhảy ra ngoài không báo trước.
Một tên thổ phỉ mặc áo lính chạy tới: “Đại đương gia, đã đặt thuốc nổ xong, bây giờ mình châm ngòi nha?”
Thấy mọi người gần như đã rút hết, Vương Râu gật đầu nói: “Mọi người tránh xa ra.
Thuốc nổ ngoại này nổ rất mạnh.”
Binh lính đó quay đầu đi bật kíp nổ, Vương Râu nhìn xung quanh, tìm thấy một cái động nhỏ, có thể dùng làm nơi trú ẩn, không ngờ Du Đĩnh đã tỉnh lại từ trạng thái ‘hóa đá’, theo gã đi vào.
Vương Râu kinh ngạc, dùng cùi chỏ thúc cậu, “Tìm chỗ khác ngồi đi.”
Du Đĩnh thờ ơ nhìn gã, đột ngột hỏi: “Anh đã động vào Tư lệnh đúng không?”
Vương Râu giật mình, sau đó cười gằn ngạo nghễ: “Thì sao, muốn giành người yêu với ông đây à?”
Sau câu nói là một khoảng lặng rất ngắn.
Trong ánh sáng yếu ớt, đôi mắt đen láy trên khuôn mặt Du Đĩnh giống như một con thú bằng đá đã được hồi sinh đột ngột, tỏa sáng một cách đáng sợ.
Vương Râu cảm giác được nguy, hiểm lông tóc dựng đứng, tay trái túm lấy cổ cậu, tay phải đồng thời vươn ra phía sau rút súng.
Ngón tay vẫn đặt trên cò súng trong túi áo Du Đĩnh nhanh chóng bóp cò.
Một tiếng nổ lớn kèm theo ánh sáng chói mắt nhấn chìm hoàn toàn tiếng súng.
Đất đá lớn nhỏ rơi khắp trời, ầm ầm như mưa đá.
Một bóng người lăn ra rơi xuống từ bờ sông trong nháy mắt, khi rơi xuống nước chỉ nghe thấy một âm thanh nhỏ bị bóp nghẹt, thoáng qua trong tiếng ầm ầm của vô số tảng đá rơi xuống.
Đám khói còn sót lại của vụ nổ tan biến, Du Đĩnh bật dậy, vỗ nhẹ lớp bụi vàng trên bộ quân phục, bước từng bước chậm rãi ra bờ, nhìn xuống dòng sông đen như mực trong đêm.
Sóng trên sông dao động không ngừng, xé bóng trăng thành vô số mảnh sáng.
Du Đĩnh chợt cười.
Một nét sinh động từ tận đáy lòng trào ra từ đuôi mày khóe mắt, gột rửa cậu từ trong ra ngoài, rực rỡ hẳn lên.
Nhưng sự rực rỡ ngắn ngủi này kéo dài trong vài giây, ngay sau đó lại trở về trạng thái không cảm xúc như thói quen.
Du Sư trưởng quay lại, bình tĩnh nói với bọn thổ phỉ đang chui dần ra khỏi nơi ẩn nấp:
“Trưởng đoàn Vương bị trúng đạn lạc từ bờ đối diện, đã rơi xuống nước”..