Chiếm Lấy Vợ Nhỏ: Bảo Bối, Em Là Của Tôi

Chương 20: Di Di, em thật hư (p2)




"Cảnh sát Lưu, sao anh không thử nhìn lại mình xem? Mặt lúc nào cũng đồng dạng với một tảng băng trôi, dọa cho người đời sợ khiếp. Di Di ngốc nghếch lại nhát gan như vậy, anh nghĩ liệu cô ấy có đủ dũng khí để đi tranh luận với người mặt lạnh như anh sao?"

Lưu Minh lửa giận cơ hồ có thể thiêu rụi mọi thứ, nhưng anh vẫn cố nhịn xuống, miệng vẫn cong lên một đường cong đúng tiêu chuẩn:

"A, mặt tôi đáng sợ như vậy sao? Nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Người có tâm địa ác quỷ mới thật là đáng sợ!"

Anh chuyên trấn áp tội phạm, mặt lạnh cũng là điều dễ hiểu. Nhưng anh không có tỏ vẻ bề ngoài ấm áp. Giết người, hút ma túy các loại, đó mới là nỗi ám ảnh lớn nhất đối với An Vi Di!

Một cô gái nhỏ bé như cô, suốt ngày phải cùng anh ta chơi trò trốn tìm cùng với sự truy bắt của pháp luật, liệu có thể hạnh phúc sao?

Cô đơn thuần, ngây ngô như vậy, làm sao có thể để ác quỷ bẻ gãy đôi cánh của thiên thần?

Đối mặt với sự khiêu khích của anh, Lãnh Hàn Duật chỉ nhướn mày nhìn lại, tay càng ôm lấy An Vi Di chặt hơn. Nhưng không ai biết, bàn tay còn lại của anh đã nắm lại thành nắm đấm, trong lòng cũng dâng lên một nỗi lo sợ hoang mang.

"Nếu bên cạnh người mình yêu, chắc chắn ác quỷ đó cũng sẽ thay đổi bản thân trở thành thiên thần, cùng thiên thần bay lượn trên bầu trời tự do. Thiên thần trong sáng, thánh thiện như vậy, ác quỷ sẽ tìm mọi cách che giấu bản thân để sánh vai cùng với thiên thần. Cho nên, cảnh sát Lưu, anh cũng không cần thiết phải quá để tâm như vậy!"

Anh biết cô rất sợ máu tanh. Anh biết cô rất yếu đuối, rất nhút nhát, nhưng không phải đã có anh bên cạnh rồi sao? Anh sẽ che chở, bảo vệ và yêu thương, cưng chiều cô hết mực, sẽ không để cô phải chịu những tổn thương! Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ tuyệt đối không buông tay.

"Duật... cái gì thiên thần? Cái gì ác quỷ a? Tôi không hiểu chú nói gì hết á!"

An Vi Di ngẩng đầu, chăm chú ngắm nhìn cái cằm cương nghị của anh, đôi mắt linh hoạt khẽ chớp chớp, môi hơi chu ra, chính xác là đáng yêu chết người!

Lãnh Hàn Duật cúi xuống hôn môi cô, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng đủ làm cho người đối diện tức giận.

"Lãnh Hàn Duật!"

Lưu Minh vỗ tay xuống bàn cái rầm, gằn từng tiếng như quỷ thần hung dữ khiến An Vi Di đầy sợ hãi rúc thật sâu vào trong lòng Lãnh Hàn Duật, đôi mắt trong sáng cũng bắt đầu rưng rưng ngấn lệ. Chú Lưu manh lại nổi giận rồi! Cô rất sợ chú Lưu manh nổi giận! Rất sợ, rất sợ!

Lãnh Hàn Duật ôm thật chặt lấy An Vi Di, ánh mắt sắc lạnh bắn tới phía đối diện, trong giọng nói cũng chất chứa một nỗi tức giận khó che giấu.

"Cảnh sát Lưu, không phải anh cũng làm cho Di Di của tôi sợ hãi sao? Anh lấy tư cách gì mà trách mắng người khác? Trước khi tức giận lên người khác, hãy nhìn lại bản thân mình trước đi! Mang danh là cảnh sát mà không bao giờ lấy mình làm gương, vậy thì có tác dụng gì?"

"Vẫn còn tốt hơn người tỏ vẻ là loại thánh thiện nhưng trong lòng chất đầy những mưu kế thâm sâu khiến người khác phải kinh sợ"

Lưu Minh mặt tối sầm nhìn thẳng vào mắt Lãnh Hàn Duật, bao nhiêu nỗi uất hận mà anh phải chịu trước đây bỗng dưng ùa về như thác lũ. Đôi mắt anh đỏ au dính đầy tơ máu, lời lẽ sắc bén đầy ẩn ý vẫn không có ý định dời đi mục tiêu.

"Cảnh sát Lưu, có phải anh truy bắt tội phạm nhiều quá cho nên đầu óc bị ngu ngốc rồi có phải không? Tôi nói rồi, tôi không có phải giả nhân giả nghĩa. Không ai là tốt hết mọi mặt. Đối với nhân dân, anh đại diện cho chính nghĩa. Nhưng đối với phạm nhân, anh lại chính là ác quỷ đội lốt người. Cho nên, đừng bao giờ lấy suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác!"

Không để cho Lưu Minh nói thêm một lời nào, anh liền ôm An Vi Di đi thẳng, mặc cho người ở lại đang bị ngập chìm trong nỗi tức giận.

"Duật... chú sao vậy? Chú tức giận với tôi sao?"

An Vi Di rụt rè hỏi. Từ khi hai người bước ra khỏi quán, tâm trạng liền không tốt như vậy rồi. Có phải cô đã làm sai gì rồi đúng không? Sao ai cũng tức giận với cô hết vậy?

Lãnh Hàn Duật đi phía trước, sửng sốt quay lại nhìn cô:

"Di Di, sao em lại nói vậy?"

Cô uất ức mím chặt môi, len lén nhìn lên khuôn mặt của anh rồi lại sợ hãi cúi mặt xuống. Đúng rồi đúng rồi, chú Duật chắc chắn là lại giận cô rồi:

"Tôi... chú không thèm để ý, quan tâm tôi nữa rồi! Chú ghét tôi mất rồi! Có phải từ giờ chú sẽ bỏ mặc tôi đúng không?"

Anh đã hứa với cô sẽ cưng chiều cô cả đời. Anh cũng đã hứa làm chỗ dựa vững chắc cho cô. Anh hứa cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ luôn bên cô, luôn bênh vực cho cô. Nhưng sao... sao giờ anh lại sớm bỏ rơi cô như vậy? Có phải là do cô quá hư khiến anh chán ghét không?

Lãnh Hàn Duật nhẹ mỉm cười, bước lùi lại ôm lấy cô, bàn tay búng nhẹ vào mũi cô một cái thật là đau:

"Ngốc, sau này không cần phải nghĩ linh tinh như vậy nữa có biết không? Tôi cả đời có thể từ bỏ mọi thứ mà mình đang nắm trong tay, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không không cần em"

Đối với anh, cô chính là ánh sáng, là hơi thở, là cả nguồn sống của anh. Nếu ánh sáng mất đi, anh chỉ có thể đối mặt với bóng tối. Không có hơi thở, anh không thể cảm nhận được nhịp điệu cuộc sống. Không có những thứ quan trọng như vậy, thử hỏi, cho dù anh có tiền hay không, sống trên đời này cũng còn nghĩa lí gì sao?

"Sao... sao lại vậy? Tôi rất nghèo, cũng rất ngu ngốc, rất vô dụng, sao chú có thể cứ như vậy không không cần tôi?"

An Vi Di cảm động đến nước mắt trực trào rơi xuống, cả khuôn mặt cơ hồ hiện lên một mảng đỏ hồng. Tim cô đập rất nhanh, rất rộn ràng, nhưng cô không biết tại sao nữa? Cô thật ngốc, đúng không?

"Vì em rất hư được không? Em không ngoan ngoãn như những đứa nhỏ khác, rất dễ nuôi. Còn em hư như vậy, ngoài tôi ra, còn ai có thể có đủ khả năng nuôi nổi em hay sao?"

"Nhưng như vậy chú sẽ thật mệt mỏi"

"Vì em, tôi chấp nhận mệt mỏi cả đời. Ai kêu em rất ngốc, ngốc đến nỗi không thể rời bỏ tôi?"

Lãnh Hàn Duật nói từng lời từng chữ, như một sự hứa hẹn chung thủy đến hết đời. Chính anh cũng không hiểu nổi, tại sao cô đối với anh lại quan trọng đến như vậy? Có phải do cô bị bắt cóc vào trong trái tim anh, bị cánh cửa sắt đá trói chặt, muốn thoát ra cũng không đủ khả năng, chỉ có thể bám vào nó, mọc lên rễ cây vững chắc, để anh ngày đêm thương nhớ?

Như vậy, cô là đứa nhỏ thật là hư!

An Vi Di vươn tay ra ôm chặt tấm lưng rộng lớn, nước mắt vừa rơi ra liền thấm vào bờ ngực vững chắc của anh. Gặp được anh, có phải là sự may mắn nhất trong cuộc đời cô không? Cô luôn được sống trong sự bao bọc chở che của anh, khiến cô ngày càng chìm đắm trong sự hạnh phúc. Nhưng cô cũng thực sự rất sợ hãi. Nếu một ngày, số phận đẩy anh và cô đến hai nửa trái đất, anh không thể tìm thấy cô mà từ bỏ, để lại cô bơ vơ giữa dòng đời bạc bẽo này, cô liệu có đủ tự tin để tìm được lối thoát cho mình hay không?

"Duật, đừng bỏ rơi tôi, đừng bao giờ không cần tôi"

"Được, tôi dù có chết cũng sẽ đưa em đến bên tôi, có được không?"

Cô sửng sốt mà nhìn anh, nước mắt lã chã làm ướt hết cả khuôn mặt:

"Vậy... vậy là chú muốn giết tôi có phải không?"

Anh mỉm cười, gật đầu rất kiên định:

"Đúng vậy, nhưng chuyện đó chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra"

"Tại sao?"

"Tại vì tôi nhất định chỉ có thể chết vì tuổi già, nhất định tôi sẽ không bao giờ chết trước em. Nếu em ra đi sớm hơn, tôi liền cùng với em đi đến cuối đường"

"Duật..."

Cô cắn cắn môi, càng cố gắng ôm lấy anh chặt hơn, gương mặt đầy uất ức khiến anh đau lòng:

"Duật, chú phải hứa với tôi, nhất định không được chán ghét tôi"

Cô vươn ra ngón tay út, giơ đến trước mặt anh, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên cao.

Lãnh Hàn Duật nhịn không được bật cười. Anh đưa tay móc lại ngón út nhỏ nhắn, cúi đầu xuống hôn An Vi Di bằng tất cả sự yêu thương của mình.

Dưới ánh nắng, hai con người gần bên nhau, trái tim cùng hòa chung một nhịp đập mãnh liệt.