Chiếm Hữu

Chương 10




10

Đồng tử của anh ta dưới ánh trăng, phát ra màu đỏ tươi.

Trái tim tôi như bị một đôi bàn tay to lớn siết chặt, đau đến mức khó thở.

"Anh...em nghe không hiểu."

Tôi cầu nguyện mình có thể lừa gạt qua ải, nhưng Giang Hàn lại cười giễu cợt, "Em không biết sao, phòng của anh... cũng có camera."

Bùm một tiếng.

Đầu óc tôi như nổ tung.

Đúng vậy.

Tôi thật không ngờ kẻ bi3n thái này, thế mà ở trong phòng của anh ta cũng lắp camera.

"Phốc."

Giang Hàn lên giường, nằm ở trên người tôi, trong mắt lộ ra vẻ đùa giỡn.

Anh vươn tay xoa đầu tôi, thưởng thức điệu bộ sợ sệt của tôi: “Chiêu Chiêu thật đáng yêu, lừa em một chút, em đã tin rồi?”

Tôi nghiến răng, không nhịn được tức giận nhìn anh ta, "Anh rốt cuộc muốn gì?"

“Chiêu Chiêu sao lại căm ghét anh như vậy?” Giang Hàn vẻ mặt vô tội, sau đó cúi đầu, vùi vào cổ tôi nhẹ nhàng hô hấp, giống như ngửi được cái gì đó, “Anh chỉ giúp Chiêu Chiêu thôi.”

"Theo lý thuyết, Chiêu Chiêu phải trả ơn anh, đúng không?"

Tôi muốn đẩy anh ta ra, muốn lớn tiếng gọi bố mẹ.

Tôi muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh ta với cơ thể tôi.

Nhưng.

Ánh mắt anh ta trêu đùa, anh ta không sợ tôi uy hiếp chút nào, trái lại vô cùng lạnh nhạt.

Tôi không thể chịu đựng nổi.

Anh ta hoàn toàn chặn đường sống của tôi.

Trước mặt anh ta, tôi không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

“Ngoan một chút, Chiêu Chiêu.” Anh thì thầm bên tai tôi, sau đó nhẹ nhàng cắn vành tai tôi, “Em thật đáng yêu, thật đáng yêu.”

"Anh phải nghĩ cách đem giấu em ở nhà."

"Hay là nhốt vào trong tủ… Ngộ ngỡ bị người xấu bắt được thì sao bây giờ?"

Mỗi một câu nói, bàn tay to lớn của anh ta lại di chuyển xuống dưới một chút, rồi luồn vào trong bộ đồ ngủ của tôi như một con rắn khéo léo.

Những bàn tay ấm áp lướt trên da tôi, tôi hoảng sợ run rẩy.

Tôi muốn chạy trốn.

Nhưng mà, tôi có thể đi đâu?

Tay anh ta bóp da thịt tôi, dù không nhìn thấy nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được những dấu vết anh ta để lại trên người tôi.

"Em...em còn chưa, trưởng thành..."

Tôi nghiến răng nói những lời này.

Tay Giang Hàn dừng một chút, "Em lừa anh."

"Không phải!"

Nhận ra động tác của anh ta dừng lại, tôi như nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng, “Chứng minh thư ghi sai ngày, còn một tháng nữa mới đủ tuổi…”

"Giang Hàn..."

Tôi cố nén buồn nôn, vươn tay ôm lấy eo cường tráng của anh, "Chờ một chút..."

Sắc mặt Giang Hàn có chút âm trầm.

Anh ta không di chuyển.

Cơ thể tôi run rẩy, không biết câu này có tác dụng hay không.

Bởi vì tôi thật sự lừa anh ta.

Tôi đã trưởng thành, ngày trên chứng minh nhân dân đúng là sai, nhưng là, chậm một tháng.

Thật lâu sau, Giang Hàn mới khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn tôi, "Chiêu Chiêu, em thật sự tìm được cơ hội cho mình rồi."

"Quên đi... Mười hai năm rồi, anh cũng không vội."

Nói xong, anh ta bỗng nhiên cúi đầu hôn tôi, sau đó đi xuống dưới, cắn vào xương quai xanh và cổ, "Dù sao cũng phải để anh thu chút tiền lãi chứ?"

Tôi đau lòng nhắm mắt lại.