Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Chương 3: Anh Quả Thật Có Bệnh




Lâm Bảo Bảo bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đem ba lô để vào trên ghế sa lon, mở điện thoại, liền nhìn thấy thông báo, mấy cuộc gọi nhỡ cùng với mấy tin nhắn chưa đọc, lúc trước bởi vì lên lớp nên cô vẫn để yên lặng, nhất thời chưa đụng tới, cho nên cũng không kịp nghe điện thoại.

Mở điện thoại di động lên xem, phát hiện đều là cuộc gọi của nhóm Lâu Linh.

Bởi vì cô không nghe điện thoại, họ liền nhắn cho cô trên WeChat, hỏi cô đang ở đâu, có đi ăn thịt nướng không, đồng thời gửi kèm mấy tấm ảnh bọn họ đang nướng thịt, một đám người trẻ tuổi cười hì hì, gương mặt ai nấy cũng đều tràn trề thanh xuân, khói bốc lên nóng hôi hổi, mùi thịt nướng thơm ngát, người nhìn thấy thèm ăn không thôi, đặc biệt là thời điểm đang đói bụng này.

Lâm Bảo Bảo liếc một cái về phía phòng bếp, tiếc nuối trả lời bọn họ: 【 bây giờ mình đang có chút việc không đi được, hẹn gặp lần tới chúng ta tụ tập nha.

】 【 Niên Linh Trên Lầu: cậu có việc gì thế? Thật đáng tiếc nha, thịt nướng ở tiệm này ăn rất ăn ngon, nguyên liệu lại còn tươi mới lắm.

】 【 Nhị Bảo Không Phải Bảo: không có việc gì, lần sau chúng ta lại tới đó nhé.

】 【 Niên Linh Trên Lầu: vậy cậu bây giờ ăn gì chưa? 】 【 Nhị Bảo Không Phải Bảo: mình còn chưa được ăn, thật là đói &gt__&lt......】 【 Niên Linh Trên Lầu: chẳng lẽ soái ca mang cậu đi không cho cậu ăn cơm? 】 【 Nhị Bảo Không Phải Bảo: hình như là vậy đó......】 Lâm Bảo Bảo không quá xác định nhìn về phía phòng bếp, Đàm đại thiếu gia từ trước tới giờ chưa bao giờ vào bếp, cô cũng không biết anh sẽ nấu ra món gì, thật lo lắng.

Lâm Bảo Bảo một bên cùng Lâu Linh nói chuyện phiếm, một bên chờ Đàm đại thiếu gia trong phòng bếp, qua khoảng mười mấy phút, Đàm đại thiếu gia cuối cùng cũng đi ra, trên tay bưng một cái chén lớn.

Lâm Bảo Bảo thận trọng ngồi trên ghế sa lon, nhìn anh.

“Tới đây.” Đàm Mặc nói, đem cái chén đang cầm trong tay để lên trên bàn cơm.

Lâm Bảo Bảo đói gần chết, cũng không còn thận trọng bước nhanh qua, chẳng qua là khi nhìn thấy đồ ăn trong chén trên bàn, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

“Anh thật sự để tôi ăn những thứ này?” Lâm Bảo Bảo chỉ vào cái chén chỉ có mì, có chút sụp đổ.

Một bát mì, chớ hoài nghi, thật sự đúng ý nghĩa của nó - một bát mì nấu với nước trắng.

Nước của mì sợi nấu sôi mang theo vẩn đục màu trắng sữa, không có một chút mỡ đông, cũng không có trứng hoặc các loại rau cỏ, chính là một bát nước trắng đun sôi và thả mì vào.

Cô tin tưởng, có lẽ đến cả muối cũng không có, hơn nữa sợi mì như bị nát, rõ ràng nấu quá mức.

Cô quả nhiên không thể tin Đàm Mặc - vị đại thiếu gia này.

Bởi vì Lâm Bảo Bảo nghiêm trọng kháng nghị, chén mì nấu với nước trắng chỉ ăn hai đũa, liền bị vứt qua một bên.Ngay cả khi cô coi như đói gần chết, cũng không ăn loại không có muối cũng không có dầu như này.Đôi mắt Đàm Mặc đen như mực không chút gợn sóng yên lặng nhìn cô, thấy thế cô suýt chút nữa không nhịn được muốn nhượng bộ, thì anh nói: “vậy em muốn ăn cái gì?” “Ít nhất không phải loại mì nấu với nước này, chẳng có mùi vị gì cả!” Lâm Bảo Bảo nén giận nói, trong lòng cảm thấy nhất định là vị đại thiếu gia này đang chơi cô.

Đàm Mặc nhìn cô một lúc giống như mới nhớ ra cái gì, hỏi cô: “đồ ăn nhanh có được không?” “Có thể!” Lâm Bảo Bảo tình nguyện ăn đồ ăn nhanh, cũng tốt hơn một bát mì nấu cùng nước trắng.

Đàm Mặc lấy điện thoại di động ra, nhưng anh nhìn mình chằm chằm phần mềm trên điện thoại di động, trong lúc nhất thời dường như không biết bắt đầu từ đâu.

Đàm Mặc ở tận thế sống quá lâu, lâu đến mức anh quên mất cách sử dụng khoa học kỹ thuật và công nghệ của con người, thậm chí ngay cả đặt đồ ăn nhanh, cũng là do thấy cô tức giận nên mới nhớ tới, cũng không phải là cố ý trêu cô.Đã từng là đại thiếu gia nhà họ Đàm, anh cũng chưa bao giờ ăn đồ ăn ngoài, tất nhiên không biết việc đặt đồ ăn nhanh như nào.

Lâm Bảo Bảo đói gần chết, càng đói dạ dày càng khó chịu, lúc này cũng không lo được tới "ân oán" của mình cùng Đàm đại thiếu gia, tiến tới nhìn một chút điện thoại di động của anh, tiếp đó mặt không thay đổi dời mắt, nói: “Thôi quên đi, tôi tự mình gọi món, anh có ăn không?” Đàm Mặc chần chừ một lúc, gật gật đầu.

Thế là Lâm Bảo Bảo mở điện thoại di động của mình, hai tay bấm nhanh chóng, lựa chọn địa điểm cũng như chọn vài món ăn vừa túi tiền và ngon, rồi đợi những món ăn ngon được chuyển tới nhà.

Đàm Mặc an tĩnh ngồi ở đối diện nhìn cô.

Lâm Bảo Bảo không để ý tới hắn, cau mày, tay nắm thành quả đấm che dạ dày, nhìn có chút không thoải mái.

“Em......!Không thoải mái?” Đàm Mặc chần chờ hỏi.

“Nói nhảm.” Lâm Bảo Bảo nguýt hắn một cái, cô từ nhỏ đã bị đau dạ dày, nếu không ăn cơm đúng giờ, chỉ cần đói quá mức dạ dày sẽ bắt đầu tạo phản.

Sắc mặt của cô có chút tái nhợt, sắc màu trên bờ môi cũng nhạt, nhưng so với mặt lại hồng hơn một chút.

Ánh mắt của hắn rơi xuống trên môi của nàng, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt có chút mờ mịt.

Thẳng đến khi đồ ăn nhanh đưa tới cửa, Lâm Bảo Bảo nhanh chóng đi ra lấy, đem cơm hộp xách tới trên bàn.

Đồ ăn trong hộp còn nóng, Lâm Bảo Bảo không quan tâm đến Đàm Mặc ở bên cạnh, tùy tiện đưa cho anh một hộp cơm, tự mình mở ra một hộp và bắt đầu ăn.

Cô vừa ăn vừa nhíu mày tại đau dạ dày nên dù có là gan rồng phượng tủy cũng không cảm thấy ngon cho lắm.

Một bữa cơm cuối cùng cũng đã ăn xong.

Lâm Bảo Bảo chỉ ăn một nửa, nhưng cô nhìn sang, phát hiện Đàm đại thiếu gia một nửa cũng chưa ăn tới, so với cô mới chỉ ăn 1⁄3.

Một đại nam nhân sức ăn so với một nữ nhân còn kém hơn, vẫn được xem là nam nhân sao? Chẳng lẽ anh ta đang giảm cân? Nghĩ như vậy, Lâm Bảo Bảo liếc hắn một cái, không có nói gì nhiều.

Đem rác vứt xuống thùng rác trong phòng bếp, Lâm Bảo Bảo rửa tay sạch sẽ, hắng giọng nói: “nếu như không có việc gì tôi đi về trước, buổi chiều còn có lớp.” Buổi chiều đương nhiên không có lớp, nhưng cô không thích dành thời gian cho anh.

Đàm Mặc nhìn chằm chằm cô, không nói gì.

Lâm Bảo Bảo bị hắn nhìn toàn thân không được tự nhiên, cuối cùng cứng đờ cầm balo lên, đi ra cửa.

Nhưng mà vừa tới cửa ra vào, lông tơ của cô bất chợt dựng đứng, vừa xoay người, chỉ thấy Đàm đại thiếu gia lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau cô, như một bóng ma ừ ám, dùng cặp mắt đen như mực nhìn cô,anh ta nhìn cô như vậy, cô thấy trong nội tâm mình phát lạnh, chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng.Vì khẩn trương nên cô lấy tay đang xách ba lô đập về phía anh ta.

Trong ba lô chứa mấy quyển sách chuyên ngành, rất nặng, đập vào người sẽ cảm thấy rất đau.

Còn chưa đập xuống, anh đã đưa tay cướp đi balo của cô, cũng không nhìn cô một cái, mang theo balo của Lâm Bảo Bảo đi về hướng một căn phòng, đem ba lô ném vào, sau đó khóa cửa lại.

Lâm Bảo Bảo ngây dại.

Đây là chuyện gì? “Đàm Mặc!” Cô tức giận kêu lên, “Có phải anh bị bệnh không?” Đàm Mặc yên tĩnh đứng ở cửa phòng, cứ nhìn cô như vậy, nhìn cô tức thở hổn hển, bởi vì tức giận nên gương mặt đỏ ửng, lộ ra sinh động đẹp đẽ, là một người sống sờ sờ mà có thể đứng trước mặt anh phát cáu gầm thét, mà không phải là người nhận hết mọi cực khổ và rời khỏi thế giới một cách yên bình trong vòng tay của anh.

Đúng vậy, anh có thể thật sự là có bệnh.

Anh trở thành yêu quái không phải người cũng chẳng phải ma, lưu lạc trong tận thế mười năm.

Nguyên bản khi ấy có cô làm bạn, anh còn có thể kìm chế bản năng giết chóc trong cơ thể mình, chỉ cần cô chịu ở cùng với anh một chỗ, anh nguyện ý dùng ý tốt để đáp lại thế giới này.

Cho đến khi cô vì báo thù, dứt khoát lựa chọn cái chết, để anh lại một mình, toàn bộ thế giới đều bị anh dùng để chôn vùi cùng cô.

Không có cô ở thế giới này, ở lại để làm gì?Anh vốn là quái vật do tận thế tạo ra, chẳng có lo lắng, chẳng có mục tiêu sống, chỉ còn lại một tia ý chí chống đỡ cái cỗ thi thể này.

Đến người còn kp là người, thì sống để làm cái gì.

Cho nên sau khi cô chết, anh hủy diệt thế giới, cùng thế giới đồng quy vu tận, hoàn thành dự tính ban đầu khi những người kia tạo ra anh, phá hủy những thứ cuối cùng còn sót lại mà đáng lẽ ra đã bị hủy diệt.

Thế nhưng là anh đột nhiên lại sống lại.

Anh giống như được sống lại trước tận thế, nhưng dường như đây chỉ là một giấc mộng, tất cả đều là giả, nói không chừng lúc anh mở mắt lại lần nữa, cô vẫn chỉ là một cỗ thi thể, mà anh vẫn là một quái vật không cho phép tồn tại trên đời.

Anh quả nhiên bị bệnh..