Chiếm Hữu Cực Độ

Chương 13: C13: Chương 13




Thông báo: Vào một ngày bình thường như mọi ngày, không vì lý do nào cả mà tại vì tự dưng mình muốn gỡ hết pass truyện này thôi. Các chương truyện sẽ từ từ được update lên đây nhé.

Bên WordPress thì mình chưa có thời gian rảnh nên chưa thể cập nhật luôn, nhưng mình sẽ ngưng nhận cmt và xét duyệt cho truyện này.

****

Máu, rất nhiều máu...

Hàn Diệc hoảng sợ chạy trong khuôn viên vắng vẻ lúc giữa đêm, thỉnh thoảng hình ảnh Trần Minh nằm bất tỉnh trên vũng máu lại hiện ra trước mắt cậu.

Lúc bị tấn công Trần Minh có vẻ hoang mang xen lẫn kinh ngạc, dường như không thể ngờ được một con mèo bị thuần hóa sẽ duỗi móng vuốt phản kháng. Khi ngã xuống đất, vẻ mặt hắn trông rất đáng sợ nhưng cũng rất cam chịu.

Hàn Diệc mờ mịt chạy ngay trong đêm, mặc chiếc áo sơ mi không vừa vặn và chiếc quần dài mặc vội, chân đi dép lê. Cậu chạy ra khỏi ký túc xá đã giam cầm mình hơn một năm.

Trái tim cậu đập mạnh mẽ, mỗi hơi thở đều tràn ngập khát vọng tự do. Cậu cứ chạy về nơi có ánh sáng mà không dám quay đầu lại cũng không dám dừng lại, chỉ biết tiếp tục chạy về phía trước.

"Hô... hô..."

Có một cảm giác đau nhói ở bụng dưới như thể nhắc nhở cậu rằng vẫn còn một sinh mệnh nhỏ bé cần được đối xử tử tế.

"Đều tại con, đều tại con, tại sao con lại xuất hiện..."

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống trong lúc hoảng loạn, Hàn Diệc nắm chặt chiếc áo trên người và nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con đi đi, thế giới này không chào đón con, cha, cha cũng không chào đón con..."

Vừa khóc cậu vừa nói xin lỗi một cách vấp váp, rồi tiếp tục chạy về phía trước.

Không thể bị bắt, không thể quay lại đó.

Cậu không muốn sinh con!

Cậu sẽ chết.

Phía trước thỉnh thoảng có đèn xe nhấp nháy, rõ ràng cổng trường đã đóng nhưng vẫn có mấy chiếc xe nhanh chóng chạy về phía khuôn viên, mấy chiếc xe liên tiếp chạy qua khiến cậu khá nôn nao.

Hàn Diệc trốn trong bụi cỏ ven đường nhìn dòng xe cộ qua lại, cuối cùng lấy hết can đảm đi xin giúp đỡ lại thấy một chiếc xe cứu thương lặng lẽ tiến đến.


Ánh đèn xe lập lòe chiếu vào mắt Hàn Diệc, hô hấp của cậu trong nháy mắt ngừng lại.

Khi xe cứu thương chạy ngang qua Hàn Diệc, nhân viên y tế ngồi trên ghế phụ lái kinh ngạc nhìn cậu. Nhưng chiếc xe chạy qua quá nhanh khiến anh ta tưởng mình bị hoa mắt, khung cảnh bên ngoài cửa sổ vụt qua làm anh ta nhanh chóng lãng quên.

Sắc mặt Hàn Diệc tái nhợt, cứng ngắc đứng ở ven đường. Thân hình gầy gò, quần áo xốc xếch cùng với mái tóc che khuất nửa khuôn mặt khiến cậu giống như ma quỷ đi lấy mạng người.

Đôi mắt run rẩy của cậu ngước nhìn theo nơi xe cứu thương biến mất, cũng chính là nơi cậu vừa chạy ra.

Trong lòng bồn chồn, cậu hoảng sợ trốn vào khu rừng tối một lần nữa.

***

Xe cứu thương lặng lẽ dừng lại ở tầng dưới ký túc xá, đầu của Trần Minh được quấn trong nhiều lớp gạc dày và được đưa vào trong xe, trong khi đó Trần Túc đứng ở một bên với vẻ mặt u ám.

Một người đàn ông trung niên bên cạnh cũng có sắc mặt rất tệ, thời gian không để lại nhiều dấu vết trên người ông, nước da trắng và đường nét trên khuôn mặt trông có chút giống Trần Túc.

Ông mặc một bộ tây trang như thể vừa mới tham dự xong một bữa tiệc đã vội vã chạy đến đây, hạ giọng gầm gừ, "Cái quái gì đang xảy ra vậy?"

Trần Túc giữ im lặng, nắm chặt một lọ thuốc trong tay.

Đó là lọ thuốc y muốn mang đến cho Hàn Diệc.

Lúc trở về y phát hiện cửa ký túc xá đã mở, còn Trần Minh đang nằm im trong vũng máu. Lúc y băng bó khẩn cấp cho Trần Minh, trong cơn mê mang hắn kéo tay áo y và nói với giọng khàn khàn, "... Mang... Trở về."

Tất nhiên phải mang về.

Không có sự cho phép của họ, sao Hàn Diệc có thể bỏ trốn khi đang mang thai đứa con của họ?

Trần Túc cụp mắt xuống không để ý đến câu hỏi của người đàn ông trung niên, đút lọ thuốc trong tay vào túi quần. Y không lên xe cứu thương mà một mình đi đến khu rừng bên cạnh ký túc xá.

Người đàn ông phía sau mắng: "Trần Túc! Em trai đang bị thương thế này mà con còn định đi đâu?"

Trần Túc không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Đồ của chúng con bị trộm, hiện tại con muốn đi lấy lại."

Nghe y nói năng không đầu không đuôi nên người đàn ông cũng không kịp nghĩ đến điều gì khác, sốt ruột nói: "Đến bệnh viện trước đi, những cái đó không quan trọng!"


Không, rất quan trọng.

Chắc chắn phải bắt về.

Khi y đi ngang qua xe cấp cứu, một nhân viên y tế đang thì thầm với đồng nghiệp: "Hồi nãy tôi nhìn thấy một người đàn ông trong rừng có khuôn mặt nhợt nhạt như ma, cứ đứng bên ven đường..."

"Sợ quá, đừng nói bậy."

"Sợ cái gì? Đâu phải chưa từng thấy qua người chết, cậu từng đi nhà xác mà còn sợ những thứ này..."

Trần Túc ngừng bước, đôi mắt từ từ nheo lại.

***

Trong khu rừng im lặng và tối tăm đến mức không thể nhìn thấy ngón tay của mình.

Hàn Diệc vừa cắn ngón tay vừa đi trong bóng tối mà không có bất cứ suy nghĩ nào, nỗi sợ hãi và hoảng loạn bao trùm khiến cậu không thể suy nghĩ mà cứ vô thức đi đến nơi có ánh sáng.

Sợ gặp phải những chiếc xe đó một lần nữa.

Đó chắc chắn là xe cấp cứu do Trần Túc gọi đến, vì vậy cậu không thể gặp lại nữa.

Cậu nghẹn ngào nhưng vẫn cố kiềm chế tiếng nức nở trong cổ họng, trong khi đi từng bước chân loạng choạng.

Bụng nặng trịch giống như muốn rớt xuống, hơi hơi co giật vì đau, Hàn Diệc đành phải đi vài bước rồi nghỉ ngơi một lát. Giữa hai mông dính đầy chất lỏng không biết là mồ hôi hay là cái gì, chiếc quần thấm ướt lại bị gió thổi lạnh thổi qua khiến Hàn Diệc không khỏi rùng mình một cái.

Cậu dựa vào thân cây từ từ ngồi xuống với đôi chân khẽ run, đầu ngón tay vô tình chạm vào cái bụng hơi nhô lên rồi đột ngột rụt lại như bị phỏng. Cậu mở to mắt và mím chặt môi: "Con, làm sao để con biến mất...". Ngôn Tình Xuyên Không

Cậu thẫn thờ lẩm bẩm, con đường đã ở ngay phía trước nhưng cậu dường như không thấy một chút hy vọng nào. Cậu từng nhìn thấy phá thai ở bến xe và biết phá thai rất phổ biến, nhưng cậu lại không có một xu dính túi vậy phải đi đâu để phá thai đây?

Cơ thể song tính của cậu có thể làm phẫu thuật được chứ?


Cậu lo lắng ngồi đó với thắt lưng và tay chân đau nhức, bụng đau nhói, trong lòng dần cảm thấy bất lực.

Cậu định làm gì?

Trong bóng tối Hàn Diệc không hề để ý có một bóng người đang dần tiến lại gần mình. Cậu kéo chiếc quần ướt sũng nhớp nháp, vì không mặc quần lót nên lớp vải thô ráp cứ cọ xát vào giữa hai chân làm cậu rất khó chịu.

Một giọng nói quỷ mị vang lên bên tai: "Sao em không chạy trốn?"

Tóc gáy trên cơ thể Hàn Diệc lập tức dựng đứng, máu trên người đông lại. Cậu còn chưa kịp suy nghĩ thì thân thể đã vô thức bò về phía trước.

Bên tai vang lên tiếng tim đập, cậu không dám quay đầu nhìn lại mà chỉ biết yếu ớt bò về phía trước.

Người đàn ông ôm cậu từ phía sau, giam cầm cậu thật chặt trong vòng tay. Hơi thở nóng bỏng phả vào tai cậu, thở hổn hển nói: "Sao lại chạy, chẳng phải em đã đập đầu Trần Minh đến chảy máu sao? Em lợi hại như vậy còn chạy đi đâu?"

Tiếng khóc của Hàn Diệc tràn ngập không gian, điên cuồng siết chặt hai tay và nắm lấy mặt đất để cố gắng chống lại Trần Túc. Nhưng sức lực của cậu thật sự quá yếu nên rất nhanh đã bị người đàn ông ôm vào trong ngực, ngay cả sức lực giãy giụa cũng không có.

Cậu ngẩng đầu khóc sướt mướt: "Hức hức... buông, buông tôi ra..."

"Tôi xin anh... Tại sao không thả tôi ra..."

"Ahhh..."

Trần Túc bình tĩnh thì thầm bên tai cậu: "Em vội vàng chạy trốn để làm gì?"

Hàn Diệc khóc lóc lắc đầu.

Lòng bàn tay của người đàn ông chậm rãi trượt xuống đặt trên cái bụng hơi nhô lên của cậu, cảm nhận được thân thể lập tức cứng ngắc dưới lòng bàn tay nên Trần Túc khẽ nói: "Em muốn mang con của chúng tôi đi đâu?"

Hàn Diệc hoảng sợ kêu lên: "Tôi không muốn đứa con này... Không muốn!"

Trần Túc khẽ thì thầm bên tai cậu: "Sinh con xong tôi sẽ cho em đi học, được không?"

Hàn Diệc sửng sốt, nước mắt lã chã rơi trên cằm, ngay cả động tác giãy giụa cũng rất nhỏ.

Cậu nhìn vào mắt Trần Túc dưới ánh trăng.

Đối mặt với điều kiện hấp dẫn như vậy, cậu chắc hẳn nên gật đầu. Nhưng Hàn Diệc nhìn y, lần đầu tiên nhận ra rằng họ sẽ chỉ tiếp tục chiếm hữu và lừa dối cậu mà thôi!

Cậu nghiến răng nghiến lợi, "Anh nói một chữ tôi cũng không tin!"

"Tôi sẽ không sinh ra đứa nghiệt chủng này!"


Toàn thân cậu run rẩy và phản kháng cuồng loạn, khiến Trần Túc vốn luôn điềm tĩnh cảm giác có chút khó chịu: "Vậy em vĩnh viễn đừng đi ra ngoài."

Y lạnh lùng nói xong một câu, đột nhiên nắm chân Hàn Diệc rồi bế cậu đứng lên.

"Đừng! Đừng quay về đó!"

"Thả tôi ra... Thả tôi ra!!"

Hàn Diệc nóng nảy đá y một cái thật mạnh, cũng may Trần Túc e ngại cậu đang mang thai nên để mặc cậu muốn làm gì thì làm, trong lúc y lơ đãng Hàn Diệc có cơ hội tuột xuống từ giữa hai cánh tay của y.

Trần Túc đưa tay muốn kéo cậu lại nhưng Hàn Diệc đã tránh được, với chút sức lực cuối cùng cậu cố gắng chạy về phía trước. Xuyên qua một bụi trúc rậm rạp, hai mắt cậu bỗng nhiên sáng ngời khi thấy một con đường rộng rãi.

Cậu muốn tiếp tục chạy nhưng đã bị người đàn ông đuổi theo từ phía sau nắm lấy cổ áo, cả hai người cứ như thế giằng co bên đường. Gân xanh trên mu bàn tay Trần Túc nổi lên, muốn giơ tay đánh ngất cậu lại bị đèn xe đột nhiên bật sáng cách đó không xa làm chói mắt.

Y nheo mắt rồi ngoảnh đầu sang chỗ khác.

Hàn Diệc nhân cơ hội thoát khỏi y chạy về phía trước.

Một loạt tiếng bóp còi đinh tai nhức óc vang lên, đồng tử của Trần Túc đột nhiên mở to. Y không chút nghĩ ngợi lao thẳng về phía Hàn Diệc ôm chặt cậu vào trong ngực, một tay vùi đầu cậu vào trong ngực trong khi một tay khác ôm eo cậu...

Khi bị một chiếc ô tô đâm, đầu óc của Hàn Diệc trở nên trống rỗng trong giây lát. Khung cảnh trước mặt cứ thay đổi, từ màn đêm thăm thẳm đến ánh đèn xe rời rạc.

Khi rơi xuống mặt đất, tiếng thở dốc còn vang lên bên tai...

Một lượng lớn máu từ sau lưng hai người tràn ra, không thể phân biệt được là của ai. Có tiếng hét lớn và cảm thán từ xa, ai đó đang gọi tên của Trần Túc nhưng Hàn Diệc không thể nghe rõ hơn.

Cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông chậm rãi nhắm mắt lại, nằm ở lồng ngực rộng lớn của y mà bỗng cảm nhận hô hấp dần dần trở nên yếu ớt.

Y sắp chết sao?

Vậy cậu sẽ thoát khỏi bọn họ sao?

Cậu sững sờ, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Cánh tay của người đàn ông hơi nới lỏng, nhưng vẫn ở tư thế ôm chặt lấy cậu. Khóe môi y giật giật, áp sát vào tai Hàn Diệc rồi khẽ nói: "Cả đời này em đừng mong rời xa chúng tôi…"

Y giống như một bệnh nhân mắc bệnh, vào giây phút cuối cùng sắp hôn mê y vẫn muốn giữ chặt vật sở hữu của mình. Uy hiếp cậu, giam cầm cậu, càng không cho phép cậu rời đi.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.