Chiếm Giữ Có Thời Hạn

Chương 16: Chương 16






Edit: Chanh
Beta: Dii
________________________________________________
23
Lúc Cố Triêu Sính tới đưa quần áo mới cho Cố Trầm Bạch, Đồ Ngôn mới đồng ý rời giường, ngồi bên giường chờ Cố Trầm Bạch giúp cậu lấy dép bông.
Sau khi ly hôn, sinh hoạt của Đồ Ngôn chẳng điều độ chút nào, trong nhà cũng không dọn dẹp, trong tủ giày chỉ toàn giày dép đi vào mùa hè.
Cố Trầm Bạch không nhìn nổi, bảo cậu ngồi yên, tự mình xoay người vào phòng cất đồ tìm dép bông cho cậu, đặt bên chân Đồ Ngôn, còn đưa cậu đôi tất len cao cổ.
Nếu là trước kia, chắc chắn Đồ Ngôn đã bệ vệ nằm xuống, gác chân lên đùi Cố Trầm Bạch để anh xỏ vào cho mình, bây giờ cậu nào dám làm thế, im lặng nhận tất rồi ngoan ngoãn đi vào chân.

Đi xong tất còn ai oán ngẩng đầu liếc Cố Trầm Bạch, Cố Trầm Bạch ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nói: “Xuống rửa mặt, đợi lát nữa ăn cơm.”
Cố Triêu Sính dựa theo địa chỉ Cố Trầm Bạch gửi, tìm tới nhà Đồ Ngôn, ấn chuông hai lần mà không thấy ai đáp.
Đang chuẩn bị gọi điện thì cửa bất chợt mở ra, Đồ Ngôn đứng bên trong, mắt mũi đều đỏ bừng giống hệt như chú thỏ.

Cậu thấy người đến là Cố Triêu Sính thì vội cúi đầu, không chào hỏi, đến cái vẻ giương cung bạt kiếm trước kia cũng chẳng thấy đâu, chỉ thoáng bất mãn quay lưng, đi về ngồi bên bàn ăn ngẩn người.
Cố Trầm Bạch bước ra từ trong bếp: “Anh đến rồi à, cùng ăn cơm đi.”

Cố Triêu Sính xua tay: “Khỏi, tối nay còn phải xã giao.”
Anh đặt túi ở cạnh huyền quan, thay dép bước vào, đánh giá một lượt căn nhà của Đồ Ngôn, sau đó dùng giọng điệu cáu kỉnh nói với cậu: “Nếu không phải nể mặt cậu đang mang thai, còn lâu tôi mới đồng ý để Trầm Bạch qua làm bảo mẫu miễn phí cho cậu, lớn tướng như vậy rồi còn phải để một người đi đứng bất tiện chạy đôn chạy đáo chăm sóc, cậu không thấy ngượng à?”
Đồ Ngôn nghe tiếng Cố Triêu Sính đã thấy phiền, liếc một cái rồi quay người sang hướng khác tiếp tục nằm bò ra.
Cố Trầm Bạch thấy dáng vẻ này của cậu thật sự quá đáng yêu, không nhịn được bật cười.
Cố Triêu Sính phát rầu vì người em trai nói mãi không thông: “Trầm Bạch, em có thể đừng làm chuyện dại dột được không? Cậu ta mà đã có ý với em dù chỉ một chút thì đã không thương tổn em như vậy rồi, lúc ly hôn chẳng phải dứt khoát lắm hay sao? Hiện tại vờ vịt đáng thương nỗi gì? Còn mang thai, ai biết là con của kẻ nào.”
Cố Trầm Bạch thấy Đồ Ngôn lại sắp khóc, vội vàng bảo Cố Triêu Sính đừng nói nữa: “Rồi rồi, anh có xã giao thì mau về đi.”
Cố Triêu Sính bực mà không có chỗ phát tiết, bụng đầy lửa giận không biết xả đi đâu, hắn nhìn dáng vẻ uể oải của Đồ Ngôn, cảm thấy bao nhiêu lời ban nãy như đánh vào bông vậy, bực lại càng bực.
Cố Trầm Bạch xới cho Đồ Ngôn nửa bát cơm, lại đặt canh gà đã để nguội ra trước mặt cậu, Đồ Ngôn cầm thìa ăn từng miếng nhỏ.
Cố Triêu Sính đứng ở đằng sau, khoanh tay lạnh lùng nhìn cậu, không hiểu nổi Cố Trầm Bạch rốt cuộc thích Đồ Ngôn ở điểm nào.

Omega này trừ gương mặt ưa nhìn ra thì gần như chẳng có chút ưu điểm nào hết, ngoài ăn cũng chỉ có nằm, được chiều thành thói, nói năng không được câu nào tử tế… Đúng là nghĩ thôi đã thấy ghét rồi.
“Trầm Bạch, Tiểu Sở lần trước anh giới thiệu cho em, em thấy thế nào?”
Cố Trầm Bạch đang cho rau vào nồi lẩu, không rảnh phân tâm nghe Cố Triêu Sính nói, nhưng Đồ Ngôn thì nghe rõ, cậu sững sờ, thìa sứ rơi “cạch” vào trong bát.
Cố Trầm Bạch còn tưởng cậu bị bỏng, vội vã buông đũa hỏi cậu: “Sao thế em?”
Đồ Ngôn lắc đầu.
“Anh hỏi em đấy, Trầm Bạch, em với Tiểu Sở nói chuyện thế nào rồi?”
Cố Trầm Bạch nhíu mày: “Tiểu Sở nào cơ?”
“Của Quốc tế Thừa Hà ấy, không phải từng ăn với nhau một bữa cơm rồi à? Chẳng phải lúc đó cậu ta cũng có hảo cảm với em còn gì, anh thấy hai người cũng có nhiều chủ đề chung.”
Đồ Ngôn bất chợt nắm chặt thìa sứ, cậu cúi đầu, nhưng Cố Trầm Bạch vẫn có thể nhìn rõ hàng mi của cậu đang rung lên.

Trái tim Cố Trầm Bạch mềm nhũn, thế là anh đáp lại: “Em với cậu ta không liên lạc gì nữa.”
“Vậy Nguyễn Nam Khinh thì sao? Hôm trước anh đến HT còn gặp ba của con bé——”
“Được rồi anh.” Cố Trầm Bạch ra hiệu cho Cố Triêu Sính, mong anh đừng nói lung tung nữa: “Không phải anh vẫn còn xã giao à?”
Cố Triêu Sính còn muốn tiếp tục, nhưng sắc mặt Cố Trầm Bạch đã lạnh xuống.

Cố Triêu Sính chỉ đành nuốt lời định nói trở về, khẽ hắng giọng, tự mình mở cửa rời đi.
“Không cần để ý đến anh ấy.” Cố Trầm Bạch múc thêm cho Đồ Ngôn muôi canh nóng: “Uống canh đi, ngoan.”
Đồ Ngôn buồn buồn đáp: “Không uống nổi.”

“Tại sao?” Cố Trầm Bạch biết rõ còn hỏi.
Đồ Ngôn đỏ mắt nhìn anh: “Anh tự biết.”
“Anh không biết.”
Đồ Ngôn tức giận đứng bật dậy, đẩy Cố Trầm Bạch một cái.

Vốn dĩ Cố Trầm Bạch chỉ đứng dựa vào bàn, không chống gậy, đột nhiên bị Đồ Ngôn đẩy, trọng tâm không vững, cứ thế lảo đảo về sau hai bước, trước khi ngã kịp đỡ lấy tủ rượu sau lưng theo bản năng.
Đồ Ngôn lập tức hoảng loạn, nhất thời quên cả chuyện hô hấp.
Cậu xông lên đỡ Cố Trầm Bạch, khoác cánh tay anh qua vai mình rồi dìu anh ngồi vững trên ghế đẩu.

Cậu giống như đứa trẻ mắc lỗi, trong mắt tràn ngập sợ hãi, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

Cố Trầm Bạch đang muốn an ủi thì cậu đã ngồi thụp xuống, hai tay nắm lấy cổ chân Cố Trầm Bạch, ngẩng đầu hỏi anh: “Có bị thương đến chỗ này không? Có đau không?”
Cố Trầm Bạch lắc đầu, thế nhưng Đồ Ngôn không tin, cậu luống cuống nắm lấy cổ chân phải gầy yếu của Cố Trầm Bạch, nhẹ nhàng xoa bóp.
Cố Trầm Bạch kéo cậu đứng dậy, bật cười: “Thỏ con, nơi đó mất cảm giác rồi mà.”
Đồ Ngôn không chú ý đến xưng hô của Cố Trầm Bạch, cậu lại sờ đến lưng anh, căng thẳng hỏi: “Phía sau bị đụng vào phải không?”
Cố Trầm Bạch vẫn lắc đầu.
“Xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”
Cố Trầm Bạch nắm tay Đồ Ngôn, kéo cậu vào vòng ôm của mình: “Anh biết, anh không sao.”
Đồ Ngôn ngờ ngợ nhận ra điều gì, cậu hỏi: “Ban nãy anh gọi tôi là gì?”
“Gọi em gì cơ?” Cố Trầm Bạch không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Anh, ban nãy anh… rõ ràng… anh gọi tôi…” Đồ Ngôn xấu hổ lắp bắp, lại sợ Cố Trầm Bạch nói mà không nhận, gấp đến mức lưỡi cũng xoắn cả lại.
Trong mắt Cố Trầm Bạch mang ý cười, nhưng cố ý chơi xấu: “Anh gọi em là Đồ Ngôn mà, sao thế? Em nghe thành gì?”
Đồ Ngôn lập tức nản lòng.
Nồi lẩu sôi, Cố Trầm Bạch đứng dậy chỉnh lửa sang mức nhỏ.
“Giờ ăn cơm trước đã, được chứ?”
“… Ừm.”
Đồ Ngôn ngoan ngoãn cầm bát, Cố Trầm Bạch gắp rau thì cậu ăn rau, gắp thịt thì cậu ăn thịt, giống như đứa trẻ làm sai đang cố gắng bù đắp lỗi lầm, ăn xong còn khen một câu “Ngon lắm.”
Cố Trầm Bạch mỉm cười, đưa tay sờ bụng của Đồ Ngôn: “Để anh sờ xem đã ăn no chưa nào.”
Bàn tay Cố Trầm Bạch chạm vào bụng Đồ Ngôn qua một lớp áo, chẳng biết có phải vì đang mang thai hay không mà cơ thể cậu nhạy cảm hơn bình thường.

Cậu cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Cố Trầm Bạch và cả lớp chai trên đó, cách một lớp vải, thoáng lướt qua, cũng đủ khiến cơ thể cậu râm ran.
Cố Trầm Bạch cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên bụng Đồ Ngôn, dịu dàng hỏi: “Con cũng ăn no rồi chứ?”
Đồ Ngôn sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng lại, anh đang nói chuyện với sinh mạng nhỏ trong bụng mình.
Cậu đang muốn đụng vào tay Cố Trầm Bạch nhưng anh đã thu tay về.
Cố Trầm Bạch chậm rãi ngồi thẳng lưng, nhìn Đồ Ngôn rồi nói: “Trước đây anh từng nghĩ, nếu như em có thể sinh cho anh một bé thỏ con thì tốt biết mấy.”.