Tần Chí Xuyên ôm lấy cô, ở trên mặt cô hôn mấy cái, hàm răng của anh va chạm xuống làn da mềm mại khiến cho cô cảm thấy hơi đau.
Cô mặc một bộ áo đầm, bàn tay to nhanh chóng chui vào bên trong cách lớp quần áo con xoa nắn bộ ngực của cô, hô hấp của người đàn ông trở lên gấp gáp hơn tràn đầy dục vọng.
Ninh Tiểu Tiểu lắc đầu né tránh, nhưng làm như thế nào cũng trốn không thoát khỏi đôi môi nóng bỏng, anh đem toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô làm cho ướt nhẹp.
" Có nghĩ muốn tôi?" Tần Chí Xuyên một bên thân cô một bên hỏi.
Ninh Tiểu Tiểu lôi kéo bàn tay to của anh:" Tôi... Tôi sắp không thở nổi..."
Tần Chí Xuyên mạnh mẽ hôn thêm một cái, phát ra tiếng vang đầy thanh thúy " Không trả lời chính là cam chịu."
Rốt cục Ninh Tiểu Tiểu cũng tránh thoát khỏi anh " Không phải nói muốn tôi nấu cơm cho các ngài sao?"
Tần Chí Xuyên nhìn cô cười, thấy cô như thế nào anh cũng đều thích, vật nam tính bên trong quần khoan khoái vặn vẹo, bất quá cừu non ngay ở trước mắt, anh không vội, sớm muộn gì anh đều sẽ ăn.
" Nhìn xem, muốn giữ được đàn ông trước tiên phải bắt được dạ dày của anh ta, cô bé em đều tới biết đạo lý này."
Tần Chí Xuyên cười nói với Đường Phong, ánh mắt lại nhìn Ninh Tiểu Tiểu. Ninh Tiểu Tiểu đỏ mặt, cô mới không có ý tứ này, bất quá cô biết giải thích cũng vô dụng, anh lại sẽ có một cái đạo lý khác. Đường Phong cũng không nói chuyện, như trong phòng không có anh cũng chẳng sao, anh giống như chỉ mang theo miệng đến, để chờ ăn cơm.
Tần Chí Xuyên lấy giấy bút ra viết một chuỗi thực đơn giao cho Ninh Tiểu Tiểu: " Hôm nay làm những món này đi"
Ninh Tiểu Tiểu cầm xem, mi nhẹ nhàng nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nét nghiêm túc " Có hai người mà ăn nhiều đồ ăn như vậy sao? Chính phủ không phải nói tiết kiệm là quang vinh, lãng phí thật đáng xấu hổ sao? Vậy bí thư đây..."
Thanh âm nhỏ dần chỉ còn lại tiếng muỗi vo ve, bất quá cũng lọt vào tai Tần Chí Xuyên. Anh không tức giận, ngược lại nở nụ cười.
" A, còn biết giáo huấn người? Được, tôi không lãng phí." Anh vươn tay cầm lấy tờ giấy, sửa lại vài thứ " Vậy là được rồi, hai người chúng tôi đều ăn rất nhiều, mà ăn nhiều mới có sức để làm. . . kiếm sống thôi." Anh là cố ý, đem lời nói nói thành như vậy.
" Tôi chính là ăn nhiều lắm." Đường Phong chậm rì rì chêm vào thêm một câu. Mặt của Ninh Tiểu Tiểu càng thêm đỏ ửng.
" Tôi đi làm." Cô xoay người rời đi, bị Tần Chí Xuyên gọi lại, anh nghiêng mặt nhìn Đường Phong " Tiểu Phong, cậu chở cô bé đi mua nguyên liệu nấu ăn."
Suy nghĩ cả nửa ngày, bọn họ nhất thời nảy ra ý định này, ngay cả đồ ăn cũng còn chưa mua. Đường Phong không tình nguyện đứng lên, run lẩy bẩy cầm quần áo muốn đi ra khỏi cửa.
" Tôi cũng đi." Ninh Tiểu Tiểu nói.
Đường Phong liếc mắt nhìn cô một cái, lại nhìn Tần Chí Xuyên
" Cậu đi đi thôi, không lại đem cô bé của tôi làm cho mệt muốn chết." Tần Chí Xuyên vươn tay ôm lấy cô.
" Đồ ăn nhiều như vậy, tôi sợ ngài ấy mua không được, nếu thiếu gia vị món ăn sẽ không ngon." Ninh Tiểu Tiểu vội vã nói.
" Đi đi đi." Tần Chí Xuyên đẩy cô ra " Tiểu Phong, cậu mang theo nho nhỏ đi mua đồ ăn, nghe theo chỉ thị của cô ấy."
Đường Phong ngửa mặt nhìn trần nhà, cảm thán nói " Đi thôi."
Ninh Tiểu Tiểu vội vàng chạy theo phía sau lưng anh.
" Lá gan cũng đủ lớn, cô không bồi anh ta mà muốn theo giúp tôi, không sợ tôi ăn cô sao?" Đường Phong vừa đi vừa bỡn cợt hỏi.
" Anh đối với tôi không có hứng thú." Ninh Tiểu Tiểu bình thản trả lời.
Đường Phong xoay người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút non nớt, một lát sau mới hừ một tiếng: " Cô biết được là tốt rồi."
Bọn họ ngồi lên trên xe, khi Đường Phong nổ máy khởi động cô mới lên tiếng " Tôi không phải là người hay đi xe hơi, tôi muốn ngồi lên phía trước."
Ninh Tiểu Tiểu cũng không ngại ngùng, chui lên phía trước, xe chạy như bay trên đường, hai người nửa câu cũng chưa nói, Đường Phong làm như cô là người trong suốt, ở trong điện thoại cùng Lục Vi liếc mắt đưa tình, hóa ra Lục Vi đã ở chợ mua đồ ăn, Đường Phong cho cô ấy biết khi anh tới chợ sẽ ở bãi đỗ xe chờ cô ấy.