Cái gì. . .Cô đang muốn đi tìm người lại phát hiện người kia đã xuống lầu, bản thân đứng ở trên cầu thang ngẫm nghĩ một lát, mới hiểu được ý tứ của anh. Rõ ràng anh luôn không thích cô gọi anh lại còn trách cô khi đến tìm Cổ Di xong sẽ phải mất công đi thêm một chuyến đến gọi anh. Anh không thể nói chuyện tốt với cô một chút được sao? Anh sẽ chẳng bao giờ nói là: Lần sau gọi tôi cùng đi ăn nữa!
Ninh Tiểu Tiểu lắc đầu, lại nở nụ cười, nếu thật sự như vậy chắc hẳn đó không phải Cung Đông, anh đối với cô như bây giờ không phải đã có tiến bộ rồi sao? Cô còn hy vọng xa vời cái gì nữa, hai người cùng chung sống dưới một mái hiên, không còn cảm thấy xấu hổ như trước kia đã là tốt lắm rồi.
Trong phòng học, Cung Hạ đang muốn đi tìm bạn học Lý Dục để chơi cùng, lại phát hiện vị trí bàn học của Lý Dục sớm đã không thấy đâu. Cậu đi tìm một lát, liền tìm thấy Lý Dục ở bên ngoài hành lang. Thân hình cao to của Lý Dục đang đứng ở trên lan can, ánh mắt nhìn xuống sân thể dục cách đó không xa.
Lại nói Lý Dục chỉ lớn hơn Cung Hạ một tuổi, cái đầu cao hơn so với cậu không ít, trong lòng Cung Hạ có điểm không phục,bất quá gần đây cậu cũng cao thêm rất nhiều, hiện tại cậu thích nhất là chuyện cùng Lý Dục so vóc người, xem xem bản thân đã đuổi theo được bao nhiêu.
Cung Hạ lặng lẽ đi qua vỗ vai Lý Dục một cái, Lý Dục quay đầu vỗ về cánh tay đang nổi da gà, mặt khác liếc xéo Cung Hạ. Nhìn bộ dáng của cậu, Cung Hạ sớm đã ôm bụng cười to.
" Thực xin lỗi nha, mình đã quên là không thể chạm vào cậu"
Trong lòng Cung Hạ luôn cảm thấy Lý Dục là một kẻ quái dị, lại cực kỳ thông minh, là một nhà khoa học thiên tài, nhưng cái chứng 'tự bế', nói cậu ta tự bế là có căn cứ, Lý Dục đối với mọi người luôn đạm bạc, những người bình thường cậu đều không để ý, luôn trưng ra bộ dáng cao thượng, nhưng không biết sao Cung Hạ lại có thể kết bạn chung với cậu, về sau Cung Hạ mới phát hiện ra mình đã hiểu nhầm Lý Dục, kỳ thực Lý Dục cũng không khó ở chung, chỉ là đối với mọi thứ xung quanh rất 'mẫn cảm', khi ở chung với cậu Cung Hạ đều thấy vui, cho nên trong trường Cung Hạ ngẫu nhiên trở thành người bạn duy nhất của Lý Dục, hiện tại bọn họ như vậy cũng tốt, Cung Hạ không cẩn thận đụng phải Lý Dục, khiến cho toàn thân Lý Dục nổi da gà.
" Trí nhớ của cậu thật kém." Lý Dục trừng mắt nhìn Cung Hạ, sau đó xoay người tiếp tục nhìn ra sân thể dục.
Cung Hạ bước lại gần, cũng ngó đầu nhìn theo " Này, nhìn cái gì vậy, cư nhiên cũng có người cảm thấy hứng thú với chuyện này sao?"
" Có nhìn thấy nữ sinh kia không? Đó là tân hoa hậu giảng đường của chúng ta" Lý Dục chậm rãi nói.
" Sở Oánh?" Cung Hạ nhanh chóng đáp trả, cậu nhìn không rõ lắm bởi vì bên người nữ sinh đó vây quanh rất nhiều người.
Lý Dục cắt ngang một tiếng " Tin tức của cậu quá chậm, hoa hậu giảng đường hiện tại là Tương Mộng Dao, là học sinh mới chuyển tới, cô ấy vừa đến Sở Oánh liền bị xếp xuống thứ hai."
" Thật sao?" Cung Hạ cố vươn cổ ra nhìn, rốt cục cũng thấy rõ, biểu cảm trên mặt theo đó biến hóa, Lý Dục nói cái nữ sinh kia rất đẹp, da thịt cũng vô cùng mịn màng, đôi mắt trong veo như nước. Cung Hạ đột nhiên cảm thấy tim mình đập rộn ràng.
" Lý Dục, lần đầu tiên tớ thấy có người so với cậu còn hoàn hảo hơn."
" Cậu thích cô ấy? Tương Mộng Dao?" Lý Dục cười hỏi.
" Tớ mới không có." Cung Hạ thề thốt phủ nhận, trên mặt đã có điểm phiến hồng " Còn cậu không phải đối với các cô gái không có hứng thú sao, thế nào lại ở chỗ này xem hoa hậu giảng đường, không phải cậu cũng thích cô ấy chứ?"
" Mình?" Lý Dục khẽ hừ một tiếng " Mình chỉ đi nghiên cứu xem nhóm ruồi bọ luôn vây quanh hoa hậu giảng đường cũ vì sao lại chuyển mục tiêu nhanh như vậy, lại nói mình cũng đã có mục tiêu" Trước mắt cậu liền hiện ra một rừng hoa bách hợp thanh thuần, cái cô gái ngày đó va phải cậu, cậu cư nhiên không có nửa điểm không khỏe, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác kỳ lạ.
" Cái gì? Cậu nói cái gì?" Cung Hạ giật mình nhìn Lý Dục " Cậu nói cậu đã có mục tiêu? Cậu nói cậu thích con gái?"
Lý Dục nhẹ nhàng cười " Đương nhiên là mình thích con gái, bằng không cậu sẽ còn lành lặn mà đứng ở chỗ này sao?" Cậu tà ác liếm môi một cái.
Cung Hạ không để ý tới liền tiến lên bắt lấy cánh tay Lý Dục " Ai? Người nọ là ai?" Hai mắt Cung Hạ tỏa sáng, bởi vì cậu không nghĩ tới tiểu hòa thượng này chán ghét con gái tới cực điểm sẽ đột nhiên nói có người trong lòng.
Lý Dục vội vàng nhích người ra xa, chán ghét đẩy hai tay Cung Hạ đang kéo cánh tay mình " Cậu còn chạm vào mình, mình liền đem cậu ném xuống dưới. . .Cô ấy là ai? Mình cũng không biết nữa."
" Cái gì?" Cung Hạ nhìn bộ mặt thản nhiên của Lý Dục, hoài nghi có phải đầu óc cậu ta bị hư, không biết, đầu của cậu ta không phải không giống với người thường hay sao.
" Vậy cô ấy ở đâu?"
" Ở đâu?" Lý Dục nhún vai " Quỷ mới biết cô ấy ở đâu?"
Lúc này Cung Hạ đưa mắt nhìn Lý Dục " Cậu hiện tại lập tức biến mất ở trước tầm mắt của tớ, bằng không tớ cũng không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Lý Dục cười, xoay người đi vào trong phòng học. Cung Hạ hít lấy một hơi, xoay mặt nhìn xuống phía dưới, đột nhiên hai mắt sáng lên, cậu phát hiện ra hoa hậu giảng đường đang ở ngay dưới lầu, cậu vội vã lấy điện thoại trong túi quần ra, điều chỉnh góc độ, 'tách' một tiếng khuôn mặt xinh đẹp của Tương Mộng Dao liền xuất hiện trên màn hình di động của cậu, nhìn vào đôi mắt trong veo, môi cậu bất giác cong lên.
Buổi chiều, Ninh Tiểu Tiểu đang ở trong vườn hái rau chuẩn bị cho bữa tối, đột nhiên nghe được một trận tiếng bước chân, cô ngừng tay, ngẩng đầu nhìn, nhìn đến Cung Đông cùng một cô gái hướng nơi này đi tới, trên người Cung Đông mặc bộ đồng phục học sinh, khuôn mặt tuấn tú băng lãnh, cô gái nhỏ chạy phía sau anh, trong tay cầm theo một chiếc hộp tinh xảo, hi vọng nói.
" Cung Đông, đợi mình với, đợi mình với"
Cung Đông ngừng bước chân, mày hơi cau lại nhìn cô gái trước mặt, cô gái ngẩng đầu nhìn anh, mang theo khuôn mặt thẹn thùng.
Tâm Ninh Tiểu Tiểu bị đụng một cái chỉ cảm thấy cô gái kia rất xinh đẹp, quả thực giống như tiên nữ.
" Cung Đông sinh nhật vui vẻ!" Hai tay cô gái giơ chiếc hộp về phía Cung Đông, hai mắt ngập nước hàm chứa ý xuân.
" Cảm ơn!" Khuôn mặt Cung Đông không mang theo chút biểu cảm tiếp nhận chiếc hộp, xoay người đi về phía trước. Cô gái vẫn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh, vẻ mặt đầy kinh hỉ che miệng lại.
" Cảm ơn cậu đã nhận quà của mình!"
Hóa ra hôm nay là sinh nhật Cung Đông, cư nhiên lại nhận được món quà của cô gái xinh đẹp, nhìn khuôn mặt vẫn lạnh tanh thế kia nhưng trong lòng nhất định là đang cao hứng đi. Trong lòng Ninh Tiểu Tiểu thầm nghĩ, cô đứng lên, trong tay còn cầm một nắm rau hẹ, đang muốn cùng Cung Đông chào hỏi, thấy Cung Đông đã bước đi lên bậc thềm, tùy tiện đem chiếc hộp trong tay quăng vào sọt rác.
Ninh Tiểu Tiểu kinh hô một tiếng, cô nhìn về phía cô gái đang cách đó không xa, cơ hồ có thể nghe được thanh âm tan nát cõi lòng của cô gái. Chỉ trong chớp mắt Cung Đông đã mở cửa vào nhà. Ninh Tiểu Tiểu nhìn thùng rác trước mặt, chiếc hộp bị nứt lộ ra chiếc bánh ngọt do tự tay cô gái làm, cùng một tấm thiệp, trên đó có ghi tên: Tương Mộng Dao
Tên đẹp quá, đáng tiếc đại thiếu gia nhà cô lại không biết thương hương tiếc ngọc, trong lòng Ninh Tiểu Tiểu đầy nuối tiếc, lại nhìn về phía cô gái, cô gái cơ hồ muốn phát khóc, cô ai oán đứng một hồi lâu rồi mới xoay người rời đi.
Thật đáng thương. . .Cô gái xinh đẹp như vậy Cung Đông lại không thích, vậy anh thích bộ dáng như thế nào nữa đây. Phỏng chừng cô gái phù hợp với anh trên thế giới này còn chưa sinh ra? Cô gái nào mà thích Cung Đông thì thật sự rất đáng thương, hơn nữa khẳng định cũng không chỉ có một mình Tương Mộng Dao. Trong lòng Ninh Tiểu Tiểu không khỏi sinh ra vô hạn thương hại. Cô nhìn rau hẹ trong tay, tối nay thực đơn hẳn là phải thay đổi, hôm nay là sinh nhật Cung Đông, Cổ Di thế nào lại không nói cho cô.