Trừng: Trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp, hai ta đều đã từng vọng tưởng rằng, chỉ cần hai người yêu nhau thắm thiết là có thể khiến đối phương thay đổi. Đó chẳng phải rất giống một bài hát hay sao? Anh là một cục bùn, em cũng là một cục bùn, khi vo hai cục bùn vào nhau thì bên trong em có anh, mà bên trong anh cũng có em.
A Tảo: Đó chỉ là bịp bợm mà thôi. Trong toán học có một thí nghiệm tên là “kẹo Mole”. Một kỹ sư người Mỹ tên là Mole đã bỏ hai loại kẹo màu xanh lá cây và kẹo màu đỏ có số lượng bằng nhau vào một lọ thủy tinh, sau đó ông lắc đều lọ cho đến khi chúng trộn vào nhau thành một hỗn hợp có màu đồng nhất. Anh nghĩ rằng kẹo màu đỏ và kẹo màu xanh sẽ trộn đều vào với nhau ư? Không phải đâu. Những gì anh thấy là một mảng lớn các viên kẹo màu đỏ không đều màu đan vào những viên kẹo màu xanh. Tuy chúng đựng chung trong 1 chiếc lọ nhưng màu sắc của 2 loại kẹo đó vẫn không đổi. Em chưa từng thay đổi anh, và anh cũng chưa bao giờ thay đổi em. Bất kể có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn chỉ thuộc về 2 hướng khác nhau. Ngày chúng ta chia tay, em đã nói với anh: “Sau này đừng để tôi gặp lại anh nữa.” Có lẽ anh sẽ nghĩ rằng vì em quá ghét anh nên em đã nói thế, nhưng không phải vậy đâu, chỉ là em không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy anh phải đau khổ.
Cho dù chúng ta có cố hàn gắn lại một lần nữa thì cuối cùng chúng ta vẫn sẽ xa nhau mà thôi. Khi anh rời đi, em đã hy vọng rằng chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nỗi đau đớn mà em phải chịu đựng khi chia xa anh, một lần là đủ lắm rồi. Nếu như có một ngày anh bỗng nhiên nhận được thứ gì đó của em gửi tới thì có lẽ khi đó em đã không còn trên cõi đời này nữa.