Chiếc Váy Của Cậu Ấy

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cháo

12

Giang Nghiễn Hàn lại trốn ở công ty rồi.

Bởi vì đợt này Vưu Bạch quá là dính người, ăn cơm cũng phải ngồi trên đùi anh ăn, mỗi tối trước khi đi ngủ thì cứ rón ra rón rén bám lấy cửa phòng ngủ của Giang Nghiễn Hàn, cong đầu ngón tay gõ hai cái, vô cùng đáng thương hỏi: “Anh Nghiễn Hàn, suy nghĩ sao rồi?”

Giang Nghiễn Hàn tăng xông, đè trán từ chối: “Không được.”

Vưu Bạch cũng không tức giận, mặt dày đi tới bên giường Giang Nghiễn Hàn, muốn trèo lên giường anh, mỗi lần như vậy Giang Hàn Nghiễn phải tốn rất nhiều sức mới lôi cậu xuống được.

Có một lần thật sự không thể làm gì được cậu, anh dứt khoát xuống giường, sang phòng ngủ của Vưu Bạch, nhưng vừa mới nằm xuống anh đã thấy có gì đó sai sai, trên giường Vưu Bạch bày một đống váy của cậu, có dài có ngắn, có lụa có cotton, trải đầy hơn một nửa giường, còn có cả mùi hương đặc trưng của cậu trên đó nữa.

Lúc Giang Nghiễn Hàn sầm mặt trở lại phòng mình, Vưu Bạch đang ngồi bên mép giường đung đưa chân.

Cậu cười hì hì trêu chọc Giang Nghiễn Hàn, “Anh, thì ra anh muốn ở trên chiếc giường kia à…”

Từ trước tới giờ Giang Nghiễn Hàn vẫn luôn nhẫn nhịn Vưu Bạch, anh không nói được lời ác độc với cậu, nếu giờ anh còn không nhận ra tâm ý của mình thì đúng là sống uổng bấy lâu nay, nhưng mỗi khi anh muốn đồng ý với Vưu Bạch, trong lòng lại luôn có âm thanh nói: “Không được, không được, Vưu Bạch thật sự thích hợp với mày sao?”

Vưu Bạch quả thật khiến anh động tâm, 25 năm Giang Nghiễn Hàn sống xuôi chèo mát mái, đây là lần đầu tiên anh rơi vào trạng thái rối loạn như thế này.

Có lẽ chính bởi vì đây là lần đầu tiên, nên mới khiến anh lo lắng đến vậy.

Nhưng có lo lắng cũng vô ích, thế công của Vưu Bạch quá hung mãnh, Giang Nghiễn Hàn chỉ có thể tránh, anh mượn cớ đi công tác ở vùng khác, kết quả anh bị Vưu Bạch bắt tại trận ngay dưới công ty.

Sao lại bị người ta đuổi đến nỗi thảm hại thế này? Bản thân Giang Nghiễn Hàn cũng không thể hiểu nổi.

Tối nay có xã giao, giám đốc công ty đối phương tửu lượng cao còn thích ép rượu, lại thêm trong lòng Giang Nghiễn Hàn đang có chuyện, không cẩn thận uống nhiều hơn hai ly.

Đến tận 12 giờ đêm Vưu Bạch không thấy người về, trực tiếp gọi điện qua, mới biết Giang Nghiễn Hàn đã bị vị giám đốc kia kéo lên tầng phòng cho khách nghỉ, Giang Nghiễn Hàn say đến nỗi mơ hồ, nhưng may còn có thể nói ra được vị trí của mình.

Vưu Bạch không kịp thay quần áo, mặc áo khoác dài vào, đội mũ đeo khẩu trang, vội vàng gọi xe đi qua, đến phòng nghỉ của nhà hàng rồi, Giang Nghiễn Hàn lảo đảo đi ra mở cửa, cửa mới mở được một nửa, người đã ngả ra đằng sau, Vưu Bạch vất vả lắm mới kéo anh lại được, để anh gục lên người mình.

Mùi rượu nồng nặc bay ra từ người Giang Nghiễn Hàn, Vưu Bạch ghét bỏ đánh anh hai cái.

13

Hai người ôm ôm đỡ đỡ nhau bước đi khó khăn, khi Vưu Bạch lôi được Giang Nghiễn Hàn ngã nằm xuống giường rồi thì cả người đã đầy mồ hôi.

Cậu vừa định đứng dậy, Giang Nghiễn Hàn đột nhiên lật người giữ cậu lại.

“—— Giang Nghiễn Hàn?”

Giang Nghiễn Hàn khép hờ mắt nằm bò trên người Vưu Bạch, hai chân quấn chặt lấy chân của Vưu Bạch khiến cậu không nhúc nhích được.

“Sao cậu lại tới đây?” Giang Nghiễn Hàn không hiểu hỏi.

“Sợ anh bị người khác nhặt đi, cho nên tới đây tìm anh.”

Vưu Bạch nghĩ trong đầu: Bắt anh đi mất rồi, sau này ai làm kim chủ cho tôi nữa?

Giang Nghiễn Hàn không hiểu sao lại cười một tiếng, tay anh bất giác mò lên đùi Vưu Bạch, thăm dò tiến vào trong váy.

Vưu Bạch hoảng đến nỗi không hét nổi tiếng nào, tay Giang Nghiễn Hàn dứt khoát xông thẳng vào trong, chạm tới quần lót của cậu, là chất liệu ren, Giang Nghiễn Hàn chôn mặt sau gáy Vưu Bạch, bật cười, “Ngay cả cái này cũng mặc kiểu nữ.”

“Cậu là cô gái à?”

Giang Nghiễn Hàn nói xong thì ngủ luôn, rất nhanh, Vưu Bạch đã nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của anh.

Vưu Bạch cảm thấy chân mình tê hết cả rồi, vùng da thịt bị Giang Nghiễn Hàn chạm vào như bị lửa đốt vậy, từ một đốm lửa rất nhỏ sau đó lan ra toàn thân.

Tay Giang Nghiễn Hàn rất khô, bởi vì say rượu mà lòng bàn tay ấm nóng, mới nãy anh vừa cưỡng ép lại vừa dịu dàng vuốt ve chân Vưu Bạch, đầu ngón tay trêu chọc bên mép quần lót, gẩy gẩy phần ren để nó nhẹ nhàng bắn lại lên đùi cậu.

Khiến trái tim Vưu Bạch cũng nảy lên theo.

Vưu Bạch đã từng mặc đồ nữ ra ngoài, cũng võ trang đầy đủ như hôm nay, cũng có người đàn ông gọi cậu là ‘cô gái’, nhưng ánh mắt người đó khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Giang Nghiễn Hàn giống như người đi qua vườn hoa bí mật của cậu vậy, không nhòm ngó, không tò mò, cũng không bỏ đá xuống giếng.

Vưu Bạch sờ gáy Giang Nghiễn Hàn một cái, sau đó đặt một nụ hôn xuống bên tai anh.

Sáng hôm sau, Giang Nghiễn Hàn mơ màng tỉnh lại.

Sau đó phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ!

Vưu Bạch đang ngủ bên cạnh anh, vẫn chưa tỉnh, dây áo trượt trên bả vải trơn bóng.

Trong lòng Giang Nghiễn Hàn rung mạnh, cẩn thận nhớ lại xem tối qua đã xảy ra chuyện gì, đáng tiếc anh không nhớ nổi chút gì cả.

Khi anh định xuống giường, Vưu Bạch bị đánh thức, cậu dụi dụi mắt, trong cơn mông lung hừ một câu “Ngủ thêm đi, tôi mệt quá.”

“Đây là đâu? Sao cậu lại ở đây?”

Giọng Giang Nghiễn Hàn nghe có chút lạnh lùng, Vưu Bạch lập tức thanh tỉnh.

Cậu nhìn chằm chằm anh mấy giấy.

Sau đó ngồi dậy, kéo lại dây áo, nháy mắt với Giang Nghiễn Hàn một cái, “Tối qua anh uống say, người ta đặt phòng cho anh nghỉ, em lo cho anh, nên chạy qua tìm.”

“Vậy sao cậu cũng ngủ ở đây?”

“Bởi vì khi em vừa tới đây, anh đã đè em xuống giường,” Vưu Bạch lộ ra vẻ mặt tủi thân, miệng cũng phịu xuống, “… Sau đó làm chuyện đó với em.”

~~~~~~~~~

Váy minh họa chương 6

hãy tự tưởng tượng có dây buộc qua cổ:v

Quần lót Vưu Bạch mặc có lẽ dạng này