Chiếc Váy Của Cậu Ấy

Chương 12-2




Edit: Cháo

21.

“Hôm nay sao?” Vưu Bạch lùi đến bên mép giường, túm chặt lấy váy, “Mai, mai được không?”

“Anh thấy mới nãy em trêu chọc anh đâu có căng thẳng thế này đâu?”

“Em nào có trêu gì?”

“Lúc nãy ngồi trên sopha, tay em đặt ở đâu thế?”

Tầm mắt Vưu Bạch rơi trên quần Giang Nghiễn Bạch, chỗ đó hơi cương lên rồi, cậu nuốt nước miếng, vẫn hết sức chống cự: “Em không chú ý, không phải cố ý đâu, chỉ tùy tiện gác lên thôi, ai biết lại chạm phải chỗ đó của anh chứ.”

Giang Nghiễn Hàn đẩy cậu ngã ra giường, hai tay chia ra giữ lấy mỗi bên đầu gối của cậu, thân dưới của anh sáp tới, nói: “Chạm? Còn hơn thế mà.”

“Được rồi được rồi đồ hẹp hòi, em cũng cho anh chạm lại được không? Coi như bồi thường cho anh.” Vưu Bạch nói xong kéo váy lên cho Giang Nghiễn Hàn nhìn.

Giang Nghiễn Hàn lấy áo mưa và dầu bôi trơn từ trong ngăn kéo ra, sau đó ném xuống bên cạnh Vưu Bạch, cong miệng nói: “Nghĩ đẹp thế, đừng có mơ nữa.”

“A…”

Vưu Bạch cảm thấy cả người như đang bùng cháy, bởi vì Giang Nghiễn Hàn đang đốt lửa trên người cậu.

Giang Nghiễn Hàn, cái tên này nghe thì có vẻ chính trực lạnh lùng đấy, phần lớn thời điểm có thể xem là người cũng như tên, nhưng Vưu Bạch không nghĩ tới lúc ở trên giường Giang Nghiễn Hàn sẽ trở nên cầm thú như vậy.

Lúc mở rộng anh mò tới điểm nhạy cảm của Vưu Bạch, anh biết rõ Vưu Bạch sẽ không chịu nổi, cứ hăng say ma sát vào chỗ đó, khiến Vưu Bạch bị dày vò đến nỗi chỉ có thể co rúc lại trong ngực anh, gọi chồng gọi ba ba cầu xin tha thứ.

Vưu Bạch từ trước đến giờ rất biết làm nũng, Giang Nghiễn Hàn bình thường cũng toàn ăn thính này của cậu, nhưng lên giường rồi lại chẳng biết sử dụng chiêu trò gì, Giang Nghiễn Hàn muốn làm gì, Vưu Bạch chỉ có thể phối hợp. Giang Nghiễn Hàn bảo cậu ưỡn ngực, cậu chỉ đành ngoan ngoãn ưỡn ngực ra đến bên miệng anh, bảo cậu xoay người, cậu chỉ có thể càu nhàu quỳ xuống bên giường, Giang Nghiễn Hàn bảo cậu tự vén váy lên, Vưu Bạch cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vén váy lên.

Nhưng Giang Nghiễn Hàn chú ý tới cảm xúc của cậu, dừng lại, “Sao thế?”

“Anh cởi giúp em,” Vưu Bạch kéo tay Giang Nghiễn Hàn, đặt tay anh lên đùi cậu, còn đưa vào trong, cậu cụp mắt nói: “Anh tới đi.”

Giang Nghiễn Hàn hiểu ý, ngón tay thăm dò đi vào, một đường thẳng vào bên trong, anh phác họa chim nhỏ của cậu, từ chỗ túi nang trượt đến gốc đùi mềm mại của Vưu Bạch, anh duỗi tay, dùng sức xoa nắn chơi đùa giữa hai chân cậu, váy đã bị vén lên phần bụng, Vưu Bạch bắn lần đầu lên váy, cậu nhìn chỗ dịch trắng kia, đầu óc trống rỗng.

Vưu Bạch không còn trắng nữa, giờ cả người cậu đã nhuốm màu phấn hồng rồi.

Trong khoảnh khắc Giang Nghiễn Hàn tiến vào, Vưu Bạch chỉ cảm thấy cứ như có một thanh sắt vừa nóng vừa cứng trực tiếp đi vào, chẳng có chút dịu dàng đáng nói nào, nhưng Giang Nghiễn Hàn cúi đầu hôn cậu, răng môi quấn quýt đã dễ dàng trấn an cậu lại.

Giang Nghiễn Hàn thích kiểu tấn công quyết đoán, ra hay vào đều rất hung ác, tay đè ngang hông Vưu Bạch, mỗi lần Vưu Bạch muốn chạy trốn, Giang Nghiễn Hàn cũng có thể kéo cậu lại, sau đó càng tiến vào sâu hơn. Giang Nghiễn Hàn còn thích xoa nắn ngực cậu, dùng kẽ ngón tay kẹp lấy đầu nhũ của Vưu Bạch, làm cậu vừa bực vừa buồn cười.

Dầu bôi trơn mang theo dịch thể nơi hai người kết hợp chảy ra, rơi xuống giường, Giang Nghiễn Hàn cũng đã bắn, anh tháo bao ra, cầm cái bao đựng đầy con cháu của mình, đập hai cái lên mặt Vưu Bạch.

“Đáng ghét.”

“Ai bảo em quyến rũ anh?” Giang Nghiễn Hàn nâng cằm Vưu Bạch lên, hôn cậu một nụ hôn vừa dài vừa dịu dàng.

“Giang Nghiễn Hàn, anh tới đi.” Vưu Bạch cởi hẳn váy trên người ra, giang chân chờ hiệp hai.

Đến nửa đêm, Vưu Bạch nằm trên người Giang Nghiễn Hàn nửa tỉnh nửa mê, lẩm bẩm: “Anh xuất hiện sớm quá, em mới 20 tuổi.”

“Anh cho rằng em đang mong đợi chuyện này.”

“Không phải chuyện trên giường, em nói anh ấy, sao anh lại tốt với em như vậy chứ? Sau này em có thể gặp được người tốt như anh không.”

Giang Nghiễn Hàn không nói gì.

“Em không phải kiểu người bền bỉ gì, đa số thời điểm em đều đứng núi này trông núi nọ, cũng rất dễ mất đi cảm giác mới mẻ, một thứ cứ lặp đi lặp lại quá một tháng là em sẽ chán luôn. Em không có bạn bè, cho dù có ai có thể nói chuyện được, em cũng không dám chủ động tìm người ta, em luôn ôm thái độ tiêu cực với phần lớn sự việc, cũng rất bi quan chán đời, nào được như biểu hiện thoải mái bên ngoài đâu.”

“Mới làm xong đã bắt đầu ngẫm về đời người rồi?”

Vưu Bạch không để ý tới anh, tự nói: “Về chuyện tình cảm, em vừa mong chờ lại vừa sợ hãi, em muốn có người yêu em, cũng sợ người như mình không hợp để yêu, hại người hại mình, em cứ cảm thấy sau này em nhất định sẽ ngoại tình, 100% sẽ ngoại tình, em chính là người hư hỏng vậy đấy.”

Giang Nghiễn Hàn nhéo gáy Vưu Bạch, “Anh cũng không phải người tốt lành gì.”

“Với em, anh là người rất tốt.”

Giang Nghiễn Hàn cười một tiếng.

Vưu Bạch ngẩng đầu, nói: “Giang Nghiễn Hàn, hai kẻ xấu xa chúng ta tự tiêu hóa lẫn nhau đi, không được ra ngoài hại người khác.”