Chiếc Ô

Chương 7: Lê Khả




Biên tập: B3

Giờ học ký hoạ buổi tối yêu cầu vẽ người, các bạn học trong lớp thay phiên nhau làm người mẫu, trước đó mỗi một người sẽ tự chuẩn bị một tư thế khác nhau.

Tối nay đến lượt của Mạc Hàm, cô đã hao tâm tổn trí nghĩ ra một tư thế đặc biệt khó vẽ – nửa khom người chải mái tóc dài của mình, nửa nghiêng người nhìn về phía sau. Tư thế này mà vẽ không tốt thì sẽ biến thành tác phẩm “Eo gãy”

Vì vậy Tiểu Hồ Tử đã tuyên dương cô, nhân tiện phê bình người làm mẫu lần trước cơ thể quá cứng, hết đứng lại ngồi, chẳng có gì mới mẻ.

Đáng tiếc Mạc Hàm tính toán không được chu toàn, cuối cùng tự làm khổ mình.

Giữ nguyên tư thế đó suốt mười lăm phút không được cử động, thực sự so với chỉ đứng nghiêm khổ sở hơn gấp trăm lần, mỗi phút mỗi giây dường như dài cả thế kỷ.

Sau khi kết thúc cô chỉ cảm thấy đau lưng mỏi eo, hai chân gần như run cầm cập, lúc bước đi cũng phải nhờ Tiểu Nguyệt đỡ.

Mạc Hàm về chỗ ngồi rên rỉ không ngừng, bên ngoài đột nhiên có người gọi một tiếng: “Mạc Hàm! Lê Khả đến tìm cậu này!”

Cô ngừng bóp chân, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy Lê Khả đã lâu không gặp đang đi về hướng này, trong tay còn cầm mấy cái túi nilong đựng hộp cơm.

“Ai nha!” Mạc Hàm hét lên kinh ngạc, lập tức eo không còn mỏi chân không còn đau, vui vẻ đứng lên: “Sao đột nhiên cậu lại nhớ mà đến tìm mình thế?”

Bình thường vào thời điểm này các trường đại học và cao đẳng vẫn chưa bắt đầu học, Lê Khả đang ở nhà nghỉ hè, không có việc gì thì sẽ đến phòng vẽ tìm Mạc Hàm chơi, tiện thể mang một ít đồ ăn ngon đến cho cô.

Lần này chính là món chân gà muối của mẹ Lê Khả làm, là đặc sản của quê các cô, Mạc Hàm vô cùng thích ăn, nhưng ở Đồng Quan căn bản không thể mua được món này, cho nên mỗi lần Lê Khả mang đến cô đều coi như bảo bối vậy, nhai hết cả xương không chừa lại chút nào.

Lê Khả biết cô thích ăn, nên đặc biệt mang cho cô hẳn ba hộp, đủ cho cô gặm trong mấy ngày liền.

Nhiều thức ăn ngon đã an ủi phần nào nỗi đau của thân thể, Mạc Hàm đang ăn hăng say, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi Lê Khả: “Có phải gọi Lý Việt Hải đến không?”

Lê Khả da mặt mỏng, Mạc Hàm vừa nói đã doạ sợ cô ấy.

Cô ấy kìm nhỏ tiếng, nhưng giọng điệu vẫn hơi cao: “Gọi cậu ta làm cái gì?”

Nhìn bộ dáng xấu hổ như một cô vợ nhỏ của cô ấy, trong lòng Mạc Hàm bật cười.

Thảo nào Lý Việt Hải luôn thích những cô gái hiền lành nhu thuận, chỉ hơi trêu chọc một chút liền biến thành quả táo đỏ, chơi thật là vui.

Mạc Hàm hỏi lại một lần nữa: “Thực sự không muốn gặp anh ấy hả?”

Lê Khả lắc đầu liên tục: “Dĩ nhiên là không rồi!”

Mạc Hàm không nhịn được liền bật cười thành tiếng, lúc này mới biết cô ấy nói thật.

Nhắc tới Lý Việt Hải, nhân tiện cô liền hỏi thêm một câu: “Gần đây anh ấy không đến làm phiền cậu chứ?”

Lê Khả lắc đầu, giọng nói vẫn nhỏ như cũ: “Không có!”

Mạc Hàm ừ một tiếng: “Vậy thì tốt.”

Trời đã về khuya, Lê Khả về nhà quá muộn sẽ không an toàn, chỉ trò chuyện một chút rồi chuẩn bị tạm biệt, Mạc Hàm đưa cô đến bến xe buýt gần đó.

Hai người vốn đã cố tình muốn tránh Lý Việt Hải, ai mà biết lại không được như ý muốn, vừa đi tới cửa liền đụng phải Lý Việt Hải đang nghênh ngang đi tới, bị tóm ngay tại trận.

Mạc Hàm tranh thủ thời gian cho Lê Khả xoay người đi vào bên trong, thế nhưng vẫn không kịp.

Lý Việt Hải vốn định nhân cơ hội trong giờ học đến tìm Chu Viễn An, không ngờ lại thu hoạch được một niềm vui bất ngờ như vậy. Vừa muốn mở miệng chào hỏi thì người ta đã bị Mạc Hàm kéo ra phía sau lưng.

Hắn cũng không lấy làm giận, ỷ vào người cao chân dài, dễ dàng đưa tay qua tai Mạc Hàm, vỗ vỗ tay trước mặt Lê Khả, cười nói: “Lâu rồi không gặp em, Lê Khả, sao lâu nay không thấy tới chơi?”

Lê Khả vừa nhìn thấy hắn liền căng thẳng nói không ra hơi, lại có chút sợ hãi, nhanh chóng trốn ra phía sau lưng Mạc Hàm.

Mạc Hàm như gà mẹ bảo vệ gà con cũng không nhường nửa bước, đôi mắt trừng Lý Việt Hải, cố gắng ra hiệu qua ánh mắt: “Mới đó anh đã quên lời cam đoan hôm trước?”

Lý Việt Hải cố một lúc cũng không qua được chỗ Lê Khả, cuối cùng cũng đành dừng lại, hơi mất hứng nói: “Anh chỉ muốn chào hỏi thôi mà, có làm gì đâu, sao em hung dữ vậy?”

Mạc Hàm không để ý tới hắn, kéo Lê Khả đi thẳng ra ngoài, mặc kệ Lý Việt Hải đứng đó.

Hai người vừa mới ra tới cửa, không may trời lại bắt đầu đổ mưa.

Hiện giờ đang là mùa mưa, từng cơn mưa luôn tới bất ngờ, đáng ghét vô cùng.

Mạc Hàm thoáng dừng lại, bất đắc dĩ, quay đầu dặn dò Lê Khả: “Chờ mình một chút nhé, mình lên lầu lấy ô.”

Lê Khả gật nhẹ đầu, lại rụt rè liếc sang Lý Việt Hải đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Được!”

Mạc Hàm quay trở lại ký túc xá tìm ô mất một lúc lâu, cô là một người đãng trí điển hình, luôn tiện tay nhét ô vào trong góc rồi bỏ quên mất, những lúc cần dùng đều không tìm được, toàn phải mượn của người khác, lúc này không có ai ở đây, cô chỉ có thể sốt ruột đi loanh quanh.

Vất vả một lúc lâu mới tìm được cái ô phủ đầy bụi bặm dưới gầm giường, không cần biết có phải của mình hay không, Mạc Hàm cứ cầm trước đã.

Đến lúc cô vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, thì lại không thấy bóng dáng của Lê Khả với Lý Việt Hải đâu.



Không phải đã nói là sẽ đứng đợi cô sao?

Cô lo lắng đi tìm một vòng bên ngoài phòng vẽ, vẫn không thấy người, liền kéo Chu Viễn An đến, hỏi: “Lý Việt Hải đâu?”

Chu Viễn An nói: “Bọn họ đi rồi.”

“…” Mạc Hàm tí nữa thì nghẹn họng.

Sắc mặt cô lập tức trở nên khó coi, lại hỏi: “Đi lâu chưa?”

Chu Viễn An đáp: “Chưa lâu.”

Mạc Hàm vung ô, xoay người muốn đuổi theo.

Cô đi nhanh tới cửa phòng vẽ, mở ô ra. Cái ô này đúng là đã bị bỏ quên quá lâu, giống như dưa bắp cải già, bộ khung còn bị gãy mấy cái.

Mạc Hàm chê bai hai giây, thở dài nghĩ, có thể sử dụng là được.

Cô không để ý nhiều, cúi đầu đang muốn lao vào trong màn mưa, sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói: “Dùng của tôi này.”

Mạc Hàm nghe tiếng liền dừng bước chân, Chu Viễn An đang cầm ô đi về phía cô.

Đó là một chiếc ô thật dài, màu đen, không trang trí bất kỳ cái gì, được buộc lại gọn ghẽ cẩn thận, nhìn qua đúng là bền chắc hơn nhiều so với ô của cô.

Thấy Mạc Hàm không nói lời nào, Chu Viễn An lại nói thêm một câu: “Bên ngoài rất tối, đừng đi một mình.”

Mạc Hàm suy nghĩ, nói vậy là muốn đi cùng với cô chăng?

Cô không nghĩ nhiều nữa, đồng ý rất nhanh: “Được, đi thôi.”

Vì vậy hai người sóng vai nhau cùng đi, đi trên đường lúc trời mưa vào giữa đêm, so với tưởng tượng của Mạc Hàm thì cảnh vật còn đáng sợ hơn nhiều. Con đường nhỏ lầy lội không chịu nổi, cách mấy chục mét mới có một ngọn đèn đường, xen kẽ là những đoạn đường tối mịt, không nhìn rõ cái gì.

Ban đầu Mạc Hàm vẫn còn để ý, luôn duy trì một khoảng cách với Chu Viễn An. Không lâu sau cô liền vô thức khoác tay Chu Viễn An, đứng sát vào bên cạnh anh, để tránh cho mưa không rơi vào ướt hết bả vai.

Tâm trạng của cô không vui, giọng nói cũng không được tốt: “Tôi hơi cận thị một chút, cậu dẫn tôi đi cẩn thận đó.”

Chu Viễn An thản nhiên “ừ” một tiếng.

Vừa dứt lời xong thì chân cô đạp ngay vào một đống bùn, lập tức liền nổi điên: “Cậu ngứa đòn phải không?”

Chu Viễn An: “…”

Hai người cứ như vậy đi dưới mưa mười mấy phút, đừng nói Lý Việt Hải với Lê Khả, dọc đường đi ngay cả một bóng người cũng không có.

Cuối cùng Mạc Hàm không chịu được nữa, đứng lại, bao nhiêu tức giận trong người liền trút hết lên đầu Chu Viễn An: “Đây gọi là vừa mới đi chưa lâu?”

“…” Chu Viễn An không còn lời nào để nói, nhưng vẫn phải thốt lên: “Có thể tốc độ đi bộ của bọn họ nhanh hơn chúng ta.”

Mạc Hàm không nhịn được hai mắt trợn trắng, Lê Khả kia gót sen ba tấc, đi bộ chậm như ốc sên, lại còn nói đi nhanh?

Cô ngẩng đầu nhìn ra xa, những ngọn đèn từ chợ đêm toả ra ánh sáng nhu hoà giữa màn mưa, tưởng như có thể chảy ra nước, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.

Mưa vẫn rơi, từng giọt tí tách như không có điểm dừng. Thỉnh thoảng có chiếc xe chạy ngang qua bọn họ, đi về hướng chợ đêm, cô đoán có lẽ Lý Việt Hải với Lê Khả cũng tới nơi đó.

Mạc Hàm cúi đầu nhìn lại bản thân, nhờ phúc của Chu Viễn An, dọc đường đi cô đạp trúng rất nhiều vũng nước đọng, giày với bắp chân bám đầy bùn, trong kẽ hở giữa các ngón chân cũng toàn là vụn đất đá, nhếch nhác đến cực điểm.

Không nhịn được tự hỏi mình ——

Liệu có cần thiết không?

Con đường phía trước dài đằng đẵng, cô cuối cùng cũng từ bỏ: “Không đi tìm nữa, trở về thôi.”

Đoán chắc Lý Việt Hải cũng không dám làm gì Lê Khả đâu, gan của tiểu tử kia còn chưa lớn đến mức ấy.

Chu Viễn An không thắc mắc gì, nghe lời liền quay đầu trở về.

Mưa có xu hướng càng ngày càng to, bụng Mạc Hàm lại bắt đầu không chịu yên phận, giữa đường kêu rột rột mấy lần, ngay cả tiếng mưa to ầm ĩ cũng không thể che giấu được.

Đột nhiên cô nói: “Chúng ta đến cửa hàng lúc trưa đi, tôi muốn ăn bát mỳ.”

Chu Viễn An không đáp ứng luôn, mà giọng nói uyển chuyển: “Còn phải lên lớp nữa.”

Mạc Hàm bướng bỉnh nói: “Mặc kệ, tôi đói bụng, đi ăn cái gì trước đã.”

“…” Chu Viễn An vẫn còn suy nghĩ.

Mạc Hàm thừa dịp anh không chú ý, liền nhanh tay nắm chặt ô, chiếm đoạt quyền kiểm soát: “Dù sao đi nữa tôi cũng phải ăn cái gì đó, cậu sợ muộn thì cứ về trước đi.”

Chu Viễn An tí thì ngất, hai tay anh trống trơn, chẳng lẽ cứ thế đội mưa mà về? Cái người này cũng thật quá không có đạo lý đi.

Cuối cùng không còn cách nào khác, anh đành để Mạc Hàm kéo mình đến quán mỳ hoa lan, kỳ thật Chu Viễn An cũng có chút đói bụng. Mạc Hàm gọi bát mỳ, anh thì gọi một phần cơm, hai người ngồi đối diện nhau.

Trong lúc đợi món, Mạc Hàm nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy không yên tâm cho lắm, muốn gọi điện cho Lê Khả hỏi một chút.

Cô đi quá vội, quên không mang điện thoại, đành phải mượn điện thoại của Chu Viễn An.

Trái lại điện thoại được kết nối rất nhanh, đầu dây bên kia của Lê Khả rất yên tĩnh, không hề nghe thấy tiếng mưa rơi, Mạc Hàm hỏi: “Các cậu chạy đi đâu vậy hả?”

Lê Khả vừa nhận ra giọng cô, liền vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi Mạc Hàm, mình muốn đợi cậu, nhưng Lý Việt Hải kéo mình đi, mình…”

“Không sao đâu.” Mạc Hàm cắt ngang lời cô ấy, ra vẻ không quan tâm, cô rất ít khi nổi giận với Lê Khả: “Bây giờ các cậu đang ở đâu? Lý Việt Hải vẫn đang ở đó sao?”

“Cậu ta không có ở đây.” Lê Khả nói: “Mình đang ở trên xe buýt rồi, cậu ta đưa mình đến bến xe buýt rồi quay trở về.”

“Ừ, vậy thì tốt.” Mạc Hàm tạm yên tâm, lại dặn dò: “Cậu đi về nhớ cẩn thận đó.”

“Ừ, mình biết rồi.”

Cúp máy, Mạc Hàm chuẩn bị trả điện thoại lại cho Chu Viễn An, nhưng đầu ngón tay lại vô tình trượt một cái vào màn hình, chẳng may mở phần album ảnh ra.

Trùng hợp làm sao, cô lại thấy trong đó có rất nhiều ảnh chụp của mình.

Có vài bức là vừa chụp trong lớp vẽ ký hoạ, cũng có hình chụp hôm cô biểu diễn ở quán bar, còn có mấy bức Mạc Hàm không có ấn tượng gì, đại khái có lẽ là chụp từ khi cô mới tới phòng vẽ.

“Ái chà?” Mạc Hàm có chút kinh ngạc: “Sao trong điện thoại cậu có nhiều ảnh tôi vậy?… Thầm mến tôi hả?”

Loại chuyện kiểu này không thể bị bắt tại trận như vậy, thế nhưng Chu Viễn An lại vô cùng lạnh nhạt, chẳng có bất kỳ phản ứng nào.

“Nghe nói rất nhiều nam sinh sẽ dùng ảnh con gái để quay tay.” Lời Mạc Hàm nói ra mà không khiến người ta kinh ngạc thì chết cũng không dừng lại, ánh mắt cổ quái liếc về phía Chu Viễn An: “Không phải cậu cũng…”

“Phốc…” Chu Viễn An bị sặc, liên tiếp ho khan không ngừng.

Mạc Hàm không nghĩ anh lại phản ứng dữ dội như vậy, bị chọc cười, liền giúp anh vỗ lưng cho dễ thở: “Đừng kích động, đừng kích động, tôi chỉ đùa cậu một chút thôi mà.”

Chu Viễn An cầm lấy cái cốc trên bàn, uống liền một hơi mấy ngụm nước, lúc này mới ngừng cơn ho.

Mạc Hàm còn nói tiếp: “Lần sau nếu muốn hình của tôi có thể trực tiếp nói với tôi mà, tôi sẽ cho cậu vài bức đẹp mắt, chụp trộm kiểu này thật không có tí nghệ thuật nào cả.”

Chu Viễn An: “…”

Mạc Hàm cầm di động lướt qua vài lần, không tìm thấy gì cả, cô liền “Ơ” một tiếng, hỏi: “Sao lại không tìm thấy hình bạn gái cậu?”

Chu Viễn An không hiểu: “Bạn gái nào?”

Mạc Hàm nói: “Chính là cái người nhắn tin với cậu hơn nửa đêm không chịu đi ngủ đó.”

Chu Viễn An trầm mặc hai giây, lại giải thích lần nữa: “Đó không phải là bạn gái tôi.”

“Vậy thì là gì?”

“Chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Mạc Hàm chậc chậc, vẻ mặt nghi hoặc: “Nam hay nữ?”

Chu Viễn An dường như đang suy nghĩ có nên trả lời vấn đề này hay không, cuối cùng vẫn nói cho cô: “Nữ.”

“Đây lại còn không phải bạn gái?!.” Mạc Hàm dùng cùi chỏ đụng đụng vào anh, cười ranh mãnh: “Hai chúng ta quen biết như vậy, cậu còn không chịu nói thật với tôi?”

“Tôi không lừa cậu.” Chu Viễn An không chớp mắt nhìn cô, ánh mắt bình thản: “Thực sự là không phải.”

Mạc Hàm nhìn thẳng vào mắt anh hai giây, rồi thu hồi tầm măt, không muốn tranh cãi với anh nữa: “Được được, cậu nói không phải thì là không phải.”

Thực ra Mạc Hàm vẫn không quá tin tưởng, trực giác của con gái luôn vô cùng chính xác, người gửi tin nhắn cho anh chắc chắn là một người có quan hệ rất đặc biệt.

Thế nhưng anh kiên trì không chịu thừa nhận cũng không sao, rất nhiều người con trai khi sống ở nơi đất khách đều không muốn nhận mình đã có bạn gái, nhất là trước mặt người khác phái.

Không ai có thể nói họ cố ý làm loạn, bởi vì dường như đây là bản tính không thể sửa đổi của tất cả đàn ông.

Chẳng qua Mạc Hàm cảm thấy, Chu Viễn An phải là người tâm địa không quá gian xảo mới đúng.

Cô không suy nghĩ nữa, đem điện thoại trả lại cho anh, lại đồng thời vỗ vỗ bả vai anh.