Chiếc Ô

Chương 54: Mạc Hàm cắn răng mắng: €�Muốn đánh thì đánh, đừng con mẹ nó nói nhiều.”




Biên tập: B3

Mạc Hàm ngơ ngác nhìn vào hình ảnh cùng dòng chữ hiện lên trên màn hình điện thoại, đầu óc chợt trở nên trống rỗng.

Miệng chị Hồng vẫn liên tục mấp máy, không biết cô ấy đang nói những gì, vì hiện giờ bên tai Mạc Hàm chỉ có thể nghe thấy tiếng ù ù, không thể nghe được bất cứ điều gì khác.

Cô nghĩ có lẽ là do bị ảnh hưởng sau khi ngồi máy bay chăng?

Tình trạng này kéo dài đến tận lúc Mạc Hàm về đến Đồng Quan vẫn không khá hơn.

Trước kia cô cũng đã từng nghĩ đến trường hợp xấu nhất xảy ra, nếu như thực sự có một ngày mọi chuyện bại lộ, cô nên làm cái gì bây giờ?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại cảm thấy lạc quan hơn.

Là người bị hại, cô chẳng làm sai bất cứ chuyện gì, chẳng phải người bị trừng phạt chính là Từ Đào sao? Dựa vào đâu mà cô phải sợ?

Dù sau lưng có những lời đồn đại thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không sợ hãi, chính trực không sợ gian tà.

Thế nhưng tình huống thực tế lại tồi tệ hơn gấp trăm lần so với tưởng tượng của cô.

Kẻ phát tán video ra ngoài rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, ngoài một số lượng lớn các hình ảnh không đứng đắn, thì còn tung ra cả những lịch sử đen tối, những chuyện cô đã làm cách đây nhiều năm.

Kẻ kia núp trong bóng tối, nhưng dường như hắn nắm rõ toàn bộ quá khứ của cô trong lòng bàn tay.

Trên trang web có một bài viết ẩn danh rất dài, tất cả đều nhắm vào Mạc Hàm.

Lôi hoàn cảnh thân thế của cô lên, lôi ra gu ăn mặc của cô, đến cả chuyện đồ của cô mười thứ thì có đến tám thứ là hàng vỉa hè giá rẻ cũng nói, lôi ra những lời chửi mắng thô tục của cô, lôi ra chuyện cô thường xuyên tụ tập đánh lộn với người khác rồi bị tạm giam, lôi chuyện nửa đêm cô uống say tuý luý, bị một người đang ông đỡ ra khỏi quán bar.

Các loại vết nhơ, đủ để biến cuộc sống riêng của Mạc Hàm trở nên thối nát, trở thành loại người phóng túng truỵ lạc không thể chịu được.

Sự tức giận của mọi người lên đến đỉnh điểm chính là khi video cô đánh nhau hồi cấp hai bị tung ra, có một đứa con gái lớp dưới vô cùng kiêu căng phách lối, trước mặt mọi người đã ngang nhiên sỉ nhục ba và em trai Mạc Hàm, chê bai họ là lũ xấu xí. Tất nhiên là Mạc Hàm không thể nào nhịn được, sau giờ học cô liền gọi cô ta lên sân thương dạy dỗ một trận.

Trong video hiện lên cảnh nữ sinh bị Mạc Hàm đạp một cước ngã xuống đất, không hề có sức đánh trả, một đám người tụ tập vây quanh nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản.

Bên trong bài viết Mạc Hàm bị bôi đen thành tội “Bạo lực học đường”, không cần biết nguyên nhân hậu quả nhưng chỉ cần xem đoạn video này thì quả thật rất dễ dàng tin vào lời nói của kẻ đó.

Một người nghệ sĩ chưa chính thức ra mắt, chẳng có ai chống lưng, bị tuồn ra những thông tin xấu xa như vậy thì có công ty nào dám ký hợp đồng với cô nữa? Chỉ sợ là có bỏ ra bao nhiêu tiền để đầu tư thì cũng chẳng thể thu hồi vốn.

Mặc dù chị Hồng khéo léo nói rằng nội bộ công ty cô ấy còn cần phải bàn bạc lại, nhưng trong lòng Mạc Hàm biết rõ là chuyện này đã coi như xong rồi.

Mạc Hàm không có can đảm xem hết những lời bình luận công kích ác độc trên trang web kia, cô càng nghĩ càng không hiểu, rõ ràng mình không hề quen biết với họ, tại sao khi đọc được những thông tin chưa được kiểm chứng đó lại khiến họ phẫn nộ đến như vậy, cứ như là kẻ thù không đội trời chung.

Đứng trước cửa phòng bệnh, Mạc Hàm chần chừ hồi lâu không dám đẩy cửa bước vào, cô không biết bây giờ mình phải dùng vẻ mặt như thế nào để đối diện với ánh mắt tràn trề mong đợi của Mạc Tiểu Dương.

Cuối cùng thì mấy hoàn cảnh Mạc Hàm tưởng tượng đều không xảy ra, Mạc Tiểu Dương đã buồn ngủ từ sớm rồi.

Nghe y tá nói, sáng sớm hôm nay cậu bé sốt cao dẫn đến hôn mê, suýt chút nữa thì suy hô hấp, may mà nhờ vào dưỡng khí mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Chỉ nghe vài lời miêu tả của y tá thôi mà đã khiến Mạc Hàm sợ hết hồn hết vía, cô chỉ xa cậu bé có nửa ngày trời ngắn ngủi, thế nhưng Mạc Tiểu Dương đã kịp đi một vòng quanh quỷ môn quan rồi.

Cô ngồi xuống bên giường bệnh của cậu bé, nắm thật chặt bàn tay gầy trơ xương như que củi ấy, hận không thể thay cậu gánh chịu mọi đau khổ.

Ngồi ngơ ngẩn suốt nửa tiếng đồng hồ, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiện lên cái tên Chu Viễn An.

Tiếng chuông kêu ầm ĩ trong phòng bệnh yên tĩnh, Mạc Hàm cúi đầu nhìn điện thoại, chậm chạp không nhấc máy, để mặc cho nó kêu vang một lúc rồi im lặng.

Không được thấy ánh mắt dịu dàng của anh, không được sà vào vòng tay ấm áp của anh, Mạc Hàm chỉ sợ không khống chế được sự nhỏ mọn của mình mà nói ra những lời khó nghe, độc ác làm tổn thương anh.

Dữ liệu trên máy tính có thể xoá được, nhưng trí nhớ của con người thì không. Chuyện gì đã xảy ra chính là đã xảy ra, cho dù cô có tự thôi miên bản thân mình thì vẫn không nhịn được mà nghĩ về chuyện kia.

Lúc này không thích hợp để nói chuyện điện thoại, tốt nhất là hai người bọn họ nên tạm ngừng liên lạc với nhau một thời gian.

***

Ngày hôm sau cuối cùng Mạc Tiểu Dương đã hạ sốt, được bác sỹ cho phép ăn một chút cháo loãng.

Có lẽ đã phải ở bệnh viện quá lâu thế nên chính cậu bé cũng cảm nhận được thân thể mình đang mang bệnh nặng, vì thế rất lâu rồi Mạc Tiểu Dương không hỏi Mạc Hàm xem lúc nào cậu mới có thể trở về trường học.

Thời gian của cậu bé trở nên đảo lộn, sau khi tỉnh dậy liền hỏi Mạc Hàm bây giờ là mấy giờ.

Thỉnh thoảng Mạc Tiểu Dương cũng sẽ ôm búp bê Barbie ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đã ngồi thì sẽ ngồi suốt vài tiếng đồng hồ, Mạc Hàm hỏi cậu bé có phải đang nhớ Tiểu Mật Phong không, nhưng cậu bé chưa bao giờ chịu trả lời.

Mạc Hàm vẫn luôn cố gắng kể chuyện trường học cho cậu bé nghe, ít nhất còn có thể khiến cậu bé hy vọng, chứ không đến mức nản chí ủ rũ.

Sau bữa điểm tâm, Mạc Hàm cẩn thận nhờ vả y tá chăm sóc cho Mạc Tiểu Dương, còn mình thì ngồi xe đến ngôi miếu ở ngoại ô để cầu phước lành.

Lần này không có Chu Viễn An dẫn đường, cô cái nhớ cái không, mua một thẻ hương và một cây nến, sau khi vào miếu thì đi đến chỗ có nhiều người, cứ nhìn thấy tượng Phật là dừng lại thắp một nén hương.

Mặc dù không biết niệm Phật nhưng cô cũng bắt chước dập đầu ba cái, thành tâm cầu phúc cho Mạc Tiểu Dương.

Bên cạnh ban thờ có một gian hàng xin xăm, người trông coi là một vị đại sư có khuôn mặt phúc hậu, ông đang xem quẻ cho mọi người. Mạc Hàm do dự một chút, sau đó cũng đi về hướng đó.

Xin xăm mười đồng, đoán xăm thêm mười đồng nữa, Mạc Hàm liền trả hai mươi đồng.

Đại sư hỏi cô muốn cầu duyên hay cầu sự nghiệp, hay là cầu bình an cho người thân? Mạc Hàm nghĩ nghĩ, nói: “Tất cả đi.”

Hai tay cô nắm lấy ống trúc, không biết hôm nay trúng tà gì mà lần đầu tiên lại xóc hơi mạnh tay, thẻ xăm rơi đầy trên đất. Lần xóc thẻ thứ hai mới thành công, lát sau một thẻ xăm rơi ra.

Mạc Hàm nhặt lên đưa lại cho đại sư, là thẻ số năm mươi chín.

Đại sư nhìn qua một cái, không nói gì mà xoay người vào ngăn kéo tìm sổ để đọc xăm.

Mấy giây chờ đợi ngắn ngủi khiến tim Mạc Hàm đập rộn lên, chẳng hiểu sao trong lòng lại sinh ra một loại dự cảm hoang mang mãnh liệt.

Cô đột nhiên không dám đối mặt với câu trả lời, không chờ đại sư đưa kết quả đã nhanh chóng quay đi, gần như là chạy trốn ra khỏi điện.

Tâm loạn sinh ma, cô lo được lo mất như vậy, dù không nhìn kết quả cũng có thể đoán được đó nhất định sẽ là một thẻ xăm không tốt lành.

Sau khi xuống núi, Mạc Hàm nhận được điện thoại của chị Hồng.

Sống hay chết, dù sao cũng phải biết rõ.

“Thật xin lỗi em Tiểu Hàm à…” Lúc vừa nghe thấy câu này là Mạc Hàm đã biết rằng cô nhất định phải thất vọng rồi, nhưng cô vẫn cố nghe chị Hồng nói hết: “Công ty chị mở cuộc họp, chị đã cố gắng nói đỡ cho em, nhưng lãnh đạo suy tính sâu xa, không muốn phải mạo hiểm trên đầu sóng ngọn gió, cho nên… Chuyện ký hợp đồng tạm thời bị gác lại, em cũng đừng quá chán nản, nếu như sau này còn cơ hội, nhất định chúng ta vẫn sẽ có thể hợp tác với nhau.”

Mặc dù cô ấy nói khách khí như vậy, nhưng Mạc Hàm biết rõ là ít nhất trong hai năm tới cô sẽ chẳng thể nào ngóc đầu lên được, huống chi Mạc Tiểu Dương cũng không chờ được lâu như vậy.

Cô không nói gì, chỉ khách sáo nói lời cảm ơn chị Hồng.

Trên đường về nội thành, khi xe buýt dừng lại trên đường cao tốc, Mạc Hàm ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đầu dựa vào kính cửa sổ, cố gắng chờ thời gian trôi qua trong vô ích.

Cuối cùng cô không nhịn được mà lại mò lên mạng đọc bình luận.

Bi ai nhất chính là những fan hâm mộ của cô chỉ trong vòng một đêm đã quay lưng hết, trong blog cô đều tràn ngập tiếng mắng chửi, còn có không ít người công kích nói cô là kẻ lừa đảo, bắt cô phải hoàn trả lại toàn bộ số tiền.

Tình cảm của những fan hâm mộ vốn dĩ cũng chưa đến mức sâu nặng, nóng nhanh mà lạnh cũng nhanh, Mạc Hàm vô cùng tủi thân, nhưng cũng không biết nên oán trách ai.

Tiền quyên góp đều đã dùng để chi trả cho cuộc phẫu thuật của Mạc Tiểu Dương, bây giờ dù có bán cả người thì Mạc Hàm cũng không có khả năng hoàn trả lại.

Cho dù tâm trạng xuống thấp đến cực điểm, nhưng để kiếm kế sinh nhai thì buổi tối cô vẫn phải vực tinh thần dậy, ra ngoài làm việc.

Lúc nhìn thấy các thành viên trong ban nhạc, tất cả bọn họ đều có vẻ lo lắng, bầu không khí trầm xuống, không ai biết nên mở miệng an ủi Mạc Hàm kiểu gì, chỉ sợ lại chọc trúng vào chỗ đau của cô.

Mạc Hàm là người đến cuối cùng, cô vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nhìn sắc mặt mấy người rồi cười trêu: “Cả đám làm sao vậy? Thất tình tập thể hả?”

Cô lạc quan như vậy khiến Đại K bị đả kích: “Từ trước đến giờ chẳng có người yêu, lấy đâu ra mà thất tình?”

Mạc Hàm vỗ vỗ vai hắn: “Cố gắng không ngừng, rồi sẽ có thôi.”

Cô nói xong thì cõng guitar dẫn đầu đi vào quán bar, những người còn lại cũng xách đồ đi theo sau.

Lâu rồi ban nhạc không tập luyện, tối nay bọn họ đành phải hát lại những bài hát đã biểu diễn trước kia.

Sau tám giờ tối, khách khứa trong quán bar bắt đầu đông dần.

Ban nhạc Unicorn có một phong cách riêng, càng ngày càng trở nên nổi tiếng trong quán bar, rất nhiều khách khứa đến quán đều chỉ vì tiếng tăm của họ.

Mạc Hàm đã từng nhận được bao nhiêu hoa tươi và những tràng cổ vũ, thì bây giờ cô nhận được bấy nhiêu chỉ trích và dè bỉu.

Có không ít người đến để xem náo nhiệt, ẩn mình trong bóng tối chỉ chỉ trỏ trỏ, chỗ đau của người khác biến thành trò tiêu khiển của bọn họ.

“Mọi người có nghe tin gì về hát chính của ban nhạc này không? Dạo này rất nổi ở trên mạng đó.”

“Có nghe có nghe, hai ngày trước không phải có cả một bài bóc phốt về cô ta sao? Mọi người xem qua chưa?”

“Tất nhiên là xem rồi.” Gã đàn ông đổi giọng: “Nghe nói mẹ và em trai cô ta đều bị AIDS, không biết cô ta có bị không nhỉ.”

Cô gái cười duyên chọc chọc vào hắn: “Người ta lại không ngủ với anh, anh sợ cái gì?”

Gã đàn ông phì một tiếng: “Cô ta muốn ngủ với anh anh còn nhổ vào ấy, bẩn thỉu như vậy.”



Những âm thanh xì xào ầm ĩ, Mạc Hàm có không muốn nghe cũng không được.

Nhưng cô vẫn làm như lơ đễnh, không hề biểu lộ ra chút phản ứng nào, dễ dàng hoàn thành phần biểu diễn của mình.

Sau khi biểu diễn xong, ông chủ gọi bọn họ vào sau hậu trường, thanh toán tiền công của ngày hôm nay.

Ông chủ thanh toán cho Mạc Hàm năm trăm đồng, khẽ lắc đầu, nói đầy thâm ý: “Cô cũng vất vả rồi.”

Mạc Hàm ngẩn người: “Là sao?”

Ông chủ tỏ vẻ khó xử, mấy lần muốn nói lại thôi.

Mạc Hàm đợi rất lâu, rốt cuộc mới hiểu ra, đây là muốn sa thải cô.

Cô vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, miệng hơi há ra, nhưng vẫn không nói gì, cuối cùng lặng lẽ nhận tiền.

Đại K nổi giận, xông lên to tiếng: “Tôi không hiểu nổi, bọn tôi không đánh đập cướp đốt, cũng không cưỡng hiếp dâm ô, cái chỗ này của ông cũng không phải chỗ đứng đắn gì, vậy mà còn chê chúng tôi?”

Mạc Hàm đè vai hắn lại, nhẹ giọng nói: “Được rồi, Đại K.”

Đại K cũng không có ý định gây chuyện, hắn chỉ trợn mắt trừng ông chủ một cái, rồi vô cùng giận dữ kéo Mạc Hàm đi ra ngoài: “Chúng ta đi thôi Mạc gia, không cần!”

***

Cả ngày hôm nay Mạc Hàm đi tới đi lui khắp nơi, hiện tại vô cùng mệt mỏi, nên cô quyết định đêm nay không qua thăm Mạc Tiểu Dương nữa mà trực tiếp về thẳng nhà để nghỉ ngơi.

Nhân lúc đắp mặt nạ cô lên mạng tìm một lượt, muốn tìm xem có công việc nào không cần phải xuất đầu lộ diện mà vẫn có thể kiếm được tiền không.

Nhưng kết quả tìm được rất ít, nhân viên đánh chữ thì tiền lương thấp, giao hàng thì nguy hiểm, thiết kế bản vẽ thì không đủ khả năng… đừng nói là cô sẽ phải viết tiểu thuyết trên mạng chứ?

Thôi thì xe tới núi ắt sẽ có đường, càng nghĩ chỉ càng khiến bản thân lo lắng mà thôi, Mạc Hàm liền dứt khoát bỏ điện thoại sang một bên, đi rửa mặt rồi chui vào giường đắp chăn, ngả đầu xuống là ngủ ngay.

Sáng sớm ngày hôm sau, ban đầu cô định nấu một nồi cháo mang đến bệnh viện, nhưng đột nhiên bà dì đến thăm.

Cô ôm bụng đau đến chết đi sống lại, ngã xuống giường không buồn nhúc nhích.

Giãy giụa đến tận trưa, bụng Mạc Hàm đói kêu ùng ục, đành phải cố gắng lết xuống giường kiếm đồ ăn.

Tủ lạnh đã sớm trống không, thuốc giảm đau cũng bị Chu Viễn An vứt sạch không còn viên nào.

Mạc Hàm không ngừng kêu khổ, đành mặc tạm chiếc áo khoác mỏng ra bên ngoài bộ đồ ngủ, bấm bụng nhịn đau đi ra ngoài mua đồ.

Có lẽ là đói bụng quá mức đã khiến cô tạm quên đi cơn đau, sau khi ra cửa cô cảm thấy khoẻ hơn nhiều, cô liền nhanh chóng mua một hộp cơm rồi quay trở về.

Đồng Quan tháng bảy đã bước vào mùa hè nóng bức, nhiệt độ cao nhất ngoài trời vào lúc giữa trưa có thể lên đến ba mươi tám độ.

Trên đường chỉ có lác đác vài người qua lại, ai ai cũng vội vàng, không ai muốn phải phơi mình dưới ánh nắng mặt trời gay gắt chói chang cả, một mình Mạc Hàm mặc áo khoác liền trở nên khác biệt.

Đi đến dưới lầu tiểu khu, cô đã nhịn đến cực hạn, tay chân run rẩy móc chìa khoá ra cho vào ổ khoá.

Trong bụi cây nhỏ bên cạnh có ba người chậm rãi bước ra, giơ tay cản cô lại.

Một giọng nữ truyền vào tai cô: “Thật là đúng lúc nha, chị gái, bọn tôi mới đợi có mấy phút thì cô đã xuất hiện rồi.”

Mạc Hàm quay đầu lại, nhìn ba người trước mặt, cảm thấy có chút quen mắt, hoá ra là mấy nữ sinh ngày xưa gây sự với Lê Khả.

Cô khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì?”

Một người trong đó quan sát cô từ trên xuống dưới, Mạc Hàm đầu tóc rối bù mặt mũi dơ bẩn, dáng vẻ ảm đạm.

Cô ta cất giọng nhạo báng: “Không phải lúc trước bà chị dạy dỗ bọn tôi vẫn còn vênh váo tự đắc lắm sao? Có vẻ như bây giờ đang gặp khó khăn hả?”

Một nữ sinh khác vẫn còn ghi hận: “Đúng rồi, cô khiến mặt tôi thâm tím suốt một tuần lễ, bị bao nhiêu người chê cười đó nha.”

Mạc Hàm không nhịn được lạnh lùng nói: “Có rắm mau thả, đừng nói nhiều.”

Vừa dứt lời, đầu gối cô liền bị đạp một cước, đúng vào lúc cơ thể cô đang yếu ớt nhất, nên không có sức chống cự ngã lăn trên đất, làm một mảng bụi đất bay lên.

“Ai muốn nói nhảm với mày?” Một người khác cũng không chịu thua kém, lập tức đạp vào bụng cô một cái: “Mày thấy chúng tao giống như người chỉ nói miệng rồi thôi sao?”

Mạc Hàm kêu lên một tiếng đau đớn, cố gắng nuốt tiếng rên vào trong.

“Yếu như vậy sao?” Nữ sinh vừa đá cô tự lẩm bẩm, mấy giây sau liền phá lên cười: “Nhìn sắc mặt mày tái nhợt như vậy, có phải cũng bị bệnh nan y giống em trai mày không? Ha ha ha ha.”

“Chúng tao tới thật đúng lúc, nếu không mày chết mất rồi thì sao mà đánh được nữa.” Một nữ sinh khác xoa xoa nắm đấm, cười quái dị: “Đúng là thời thế thay đổi nha, hôm nay bọn tao sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại.”

Mạc Hàm cắn răng mắng: “Muốn đánh thì đánh, đừng con mẹ nó nói nhiều.”

“Con kỹ nữ bẩn thỉu này, vẫn còn to mồm à!” Nữ sinh cầm đầu hung hăng nhổ nước miếng, thuận tiện lại giơ chân đá vào bụng cô một cái.

Mạc Hàm lăn lộn, bị đối phương túm cổ áo xách lên, tóc bị kéo căng, đau đến chảy nước mắt.

Cổ tay cô bị bẻ ngoặt về phía sau, nữ sinh dần dần dùng sức, vặn thành một đường cong mất tự nhiên, gần như sắp trật khớp đến nơi, cuối cùng cô nhịn không được kêu thảm một tiếng.

Mấy nữ sinh càng thêm hưng phấn, cười lớn: “Sao không đánh lại? Không phải mày kiêu căng ngạo mạn lắm sao? Bây giờ chỉ biết võ mồm thôi hả?”

Một người khác vỗ vỗ lên mặt cô, hết sức khiêu khích: “Đúng đúng, nhẫn nhục chịu được là hèn lắm nha, mau đứng lên luyện tay với bọn tao một chút nào.”

Mạc Hàm cau mày, nắm chặt quả đấm đến mức khớp xương kêu răng rắc.

Cô đang muốn phát tác thì lại tưởng tượng ra cảnh Mạc Tiểu Dương nằm trong bệnh viện, vì thế nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cơn tức giận đang trào lên.

Thuở thiếu niên không biết cô lấy đâu ra một cỗ ngạo khí, không sợ trời không sợ đất, không ngán bất cứ chuyện gì.

Thế nhưng từ sau khi Mạc Tiểu Dương phát bệnh, dường như chỉ trong một tháng ngắn ngủi thôi cũng đã khiến cô trưởng thành hơn rất nhiều, không còn nghĩ đến việc tranh đoạt, chỉ mong có thể có được một cuộc sống êm đềm không sóng gió, cùng người thân của mình yên ổn sống đến hết cuộc đời.

Nhưng có lẽ quá khứ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, cái gì phải tới sẽ tới, chuyện mình đã gây ra thì chỉ có thể tự mình gánh vác.

Mấy người nữ sinh thấy làm nhục Mạc Hàm bằng lời nói không có tác dụng, lại tiếp tục quay sang dùng bạo lực.

Ba người thay phiên nhau ra đòn, những cú đấm cú đá liên tiếp nện lên người Mạc Hàm, sau đó mấy người họ mệt mỏi, liền đổi thành cởi giày ra đánh vào sau ót cô.

Mạc Hàm không thể chạy trốn, chỉ có thể co quắp lại thành một đống tự bảo vệ mình, cắn răng cố gắng chịu đựng.

Nội tâm cô chết lặng, cười nhạo chính mình cuối cùng cũng có ngày này, đúng là gieo gió gặt bão.

Tiếng mắng chửi và đánh đập tràn ngập nơi xó xỉnh âm u, những từ ngữ bẩn thỉu ngang ngược không ngừng vang lên.

Thính giác gắn liền với xúc giác, khi âm thanh lên đến một mức nhất định cũng có thể mang đến cảm giác đau đớn.

Từng trận quyền cước đấm đá thình thịch, lại giống như một thanh kiếm, cứ đâm từng nhát từng nhát một vào sâu trong buồng tim.



Qua giờ ngọ thời tiết càng lúc càng nóng bức, tiếng ve không ngừng kêu râm ran bên tai.

Mấy người nữ sinh phát tiết chán chê mới rời đi, Mạc Hàm tê liệt ngã xuống đất, sự lạnh lẽo dần lan toả khắp toàn thân. Tứ chi dường như đã mất hết tri giác, thỉnh thoảng lại hơi giật giật.

Đầu óc cô mê mang, chìm chìm nổi nổi, cảnh vật trước mắt biến thành màu đen, có lẽ nhờ tiếng ve không ngừng xâm chiếm vào thần kinh của cô nên mới khiến cho cô có thể duy trì được một chút ý thức.

Mạc Hàm thở hổn hển, cố gắng hết sức lôi được chiếc điện thoại từ trong túi ra, mở phần danh bạ.

Bây giờ nên gọi điện thoại cho ai?

Nhà Lê Khả gần đây nhất, nhưng lá gan cô ấy quá nhỏ, Mạc Hàm sợ cô ấy mà nhìn thấy đống vết thương chồng chất của mình thì sẽ bị doạ ngất mất.

Mạc Hàm suy tư một lúc, cuối cùng quyết định gọi cho Đại K.

Lúc Đại K chạy đến thì máu trên vết thương của Mạc Hàm đã khô lại, cô đang uể oải ngồi ở bậc cầu thang.

Tóc tai cô bù xù, dáng vẻ chật vật không chịu nổi, quần áo rách nát nhàu nhĩ, giống y như một nữ quỷ vậy.

Đại K sợ hết hồn, vội vàng chạy đến đỡ cô dậy: “Cậu bị làm sao thế?!”

“Thù cũ tìm đến.” Mạc Hàm nói.

“Mẹ kiếp, đứa nào?!” Đại K sững sờ, lập tức nổi giận rống to: “Nam hay nữ, bao nhiêu đứa?!”

Mạc Hàm quệt miệng, hời hợt trả lời: “Ba con nhóc nữ sinh, cậu gặp rồi đó, là mấy đứa bắt nạt Lê Khả ngày trước.”

Đại K ngẫm nghĩ một hồi, buồn bực nói: “Không thể nào, mấy đứa nó sao đánh lại cậu?”

“Tôi không đánh trả.” Mạc Hàm vịn tường, khó khăn bước mấy bước về phía trước, nhỏ giọng nói: “Đừng hỏi gì nữa, đưa tôi đi bệnh viện đã.”

“Tại sao không đánh trả? Cớ gì mà phải chịu đòn?!” Đại K không tài nào hiểu được, rống càng lúc càng to, gần như rung chuyển cả đất trời.

Mạc Hàm đang rất mệt mỏi, chỉ nói qua loa: “Hiện tại Mạc Tiểu Dương đang trong tình trạng nguy hiểm, tôi không thể đánh trả, chẳng may bị bắt nhốt mấy ngày thì ai sẽ chăm sóc em ấy?”

“Lấy đâu ra nhiều cảnh sát như vậy chứ?!”

“Ngay dưới lầu nhà tôi có một người.”

“…”

“Tôi mặc kệ! Cậu sợ tôi không sợ!” Đại K không tài nào nuốt trôi cục tức này, hùng hổ xắn tay áo: “Tóm lại chúng ta không thể ngậm bồ hòn làm ngọt được, thật sự là ép tôi phải động thủ đánh con gái rồi… Để hôm nào tôi gọi thêm mấy người đi chặn mấy đứa đó, phải cho chúng nó sống không bằng chết!”

Mạc Hàm rũ mí mắt, lực bất tòng tâm: “Đừng làm to chuyện nữa, cậu còn chê tôi bị chửi chưa đủ thảm sao? Để tôi thoải mái chút đi.”

Đại K bị câu nói của cô làm nghẹn họng, không thể nói ra lời.

Nhưng hắn vẫn không cam lòng: “Nhỡ chúng nó còn tìm cậu gây sự nữa thì làm thế nào?”

“Không có chuyện đó đâu.” Mạc Hàm hiểu rõ chính mình hồi mười bảy tuổi: “Mấy con nhóc đó muốn đánh cho hả giận thôi, chỉ cần tôi không đánh trả thì sẽ không có lần sau đâu.”