Chiếc Ô

Chương 5: “Cậu định giở trò lưu manh hả!”




Biên tập: B3

Nửa giờ sau mấy người kia mới quay trở lại phòng vẽ, xem ra đã bị giáo huấn rất thảm.

Mạc Hàm nghe tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm được Chu Viễn An đi phía sau cùng của đoàn người.

Không hiểu sao cô có chút nôn nóng, rất muốn mau chóng nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng Chu Viễn An cứ một mực cúi đầu, mái tóc đen che gần hết đôi mắt.

Cuối cùng, lúc anh đi gần tới chỗ cô, khi sát ở bên cạnh. Chỉ thoáng qua hai giây thôi nhưng Mạc Hàm cũng đã nhìn thấy cả khuôn mặt của anh.

Cô cho là anh sẽ ủ rũ, sẽ khổ sở, thế nhưng trên khuôn mặt đó lại không biểu lộ bất cứ tình cảm nào, không vui không buồn, cũng không hề tức giận, tĩnh lặng như mặt nước.

Chu Viễn An như không có chuyện gì xảy ra trở lại chỗ của mình ngồi xuống, nhặt mấy cây bút chì gãy, thu dọn lại.

Mạc Hàm không yên tâm ngoái đầu, tầm mắt đuổi theo anh.

Chu Viễn An cũng nhìn thấy cô, nhưng lại không nói gì, đối mặt nhau chỉ một giây sau đó lặng lẽ cúi đầu xuống.

Bởi vì chuyện này mà không ít người trong phòng vẽ xì xào bàn tán, Mạc Hàm nghe được nhiều nhất mấy câu đại loại như “Nghèo đến điên rồi sao.”

Một lát sau Tiểu Hồ Tử bước vào, mạnh tay vỗ một cái lên chiếc bảng đen, nghiêm nghị nói: “Ồn ào cái gì? Tự mình vẽ cho tôi.”

Ông vừa nói vừa lại gần tĩnh vật trên bàn, phân công nhiệm vụ: “Sáng hôm nay vẽ phác hoạ, vẽ tổ hợp đồ gốm và trái cây, ba giờ sau…”

Mới nói được một nửa thì đột nhiên im bặt, hai mắt trợn to, nổi trận lôi đình: “Quả táo để ở đây ngày hôm qua đâu? Ai dám ăn trộm tĩnh vật??!”

Mạc Hàm: “…”

Thật ra thì cách xử lý của Tiểu Hồ Tử trong chuyện này cũng đã để lại cho Chu Viễn An chút mặt mũi, mặc dù trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng ông không phê bình công khai, cũng không có báo cáo lên ban giám hiệu, chẳng qua chỉ trừng phạt một chút mang tính tượng trưng, đó là bắt mấy người này trong vòng một tuần phải hoàn thành bốn mươi bức ký hoạ, sau đó nộp lên.

Đây chính là lý do vì sao cho đến bây giờ Mạc Hàm vẫn không đối chọi với Tiểu Hồ Tử.

Ông với những giáo viên cấp ba ăn thịt người không nhả xương kia hoàn toàn khác nhau, ít nhất là biết quan tâm tới học sinh. Nếu như đổi lại là giáo viên môn Lịch sử của Mạc Hàm, cô đã có thể tưởng tượng được khuôn mặt chanh chua khắc nghiệt của ông ta khi thêm mắm dặm muối vào câu chuyện, đem lũ học sinh này phê bình đến không còn một mảnh.

***

Buổi trưa sau khi tan lớp, Mạc Hàm tới ban của Lý Việt Hải tìm hắn, A Phong cũng ở đây, ba người cùng đi ăn cơm trưa.

Phòng vẽ ở cạnh một quán mỳ hoa lan mùi vị không tệ, giá tiền cũng phải chăng, hầu như mọi ngày Mạc Hàm đều ăn ở đó.

Sở thích của ba người không giống nhau, mỳ trứng cà chua của Mạc Hàm được bưng lên trước tiên, khẩu vị của cô trăm năm không đổi, cầm bình giấm trực tiếp đổ vào trong bát.

A Phong bịt mũi khoát khoát tay: “Ai nha, Mạc Gia, lần sau cậu ngồi một mình một bàn đi.”

Mạc Hàm không thèm để ý tới hắn, tách đôi đũa cho vào bát khuấy mấy cái, cúi đầu xuống hít hà mùi hương đang bay lên.

Hai người kia nhìn cô ăn, không khỏi nuốt nước miếng một cái, nhưng chỉ nhìn thôi chứ không ăn được, đành phải quay sang trò chuyện với nhau để di dời sự chú ý.

Mặc dù không học chung một lớp, nhưng Lý Việt Hải cũng nghe được chuyện của Chu Viễn An, hắn cảm thấy lần này mình vô cùng may mắn: “Ha ha, thật may là mấy ngày trước không nhờ Tiểu An vẽ cho tôi, nếu không thì hôm nay tôi cũng không có bài tập mà nộp.”

So với hắn thì A Phong biết điều hơn, khuyến cáo: “Tôi thấy tốt nhất là từ giờ cậu tự mình vẽ đi, sau chuyện này Tiểu Hồ Tử nhất định sẽ càng nghiêm khắc, lại tránh được mùng một nhưng không tránh khỏi mười lăm.”

Lý Việt Hải “Xì” một tiếng coi thường: “Sợ cái gì, Tiểu Hồ Tử vẫn mặc kệ lớp của bọn mình mà, cho ông ấy biết cũng chả làm sao.”

Mạc Hàm định nói chen vào, nhưng lúc ngẩng đầu lại thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trong cửa hàng bán đồ ăn nhanh bên kia đường.

Tại cái thị trấn nhỏ chủ yếu ăn mỳ phở này, quán bán đồ ăn nhanh thường rất vắng khách.

Toàn bộ cả quán chỉ có một mình Chu Viễn An, anh ngồi trong cái bàn với đĩa cơm ú ụ, có vẻ rất thịnh soạn, cho dù tóc bị gió thổi tán loạn nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào tới việc thưởng thức của anh.

Mạc Hàm nhìn từ xa, không nhịn được buồn cười.

Lý Việt Hải nghe tiếng cười, quay đầu lại hỏi cô đang nhìn cái gì, Mạc Hàm đang muốn trả lời, đột nhiên nhíu mày một cái.

Trong tầm mắt đột nhiên nhiều thêm ba bốn người, nghênh ngang bước vào quán đồ ăn nhanh, rõ ràng bọn chúng đang đi về phía của Chu Viễn An, vừa bước vào quán liền vây quanh bàn của anh.

Mấy kẻ kia kẻ nào cũng mặt mũi dữ dằn, mục đích bất thiện, chưa nói được mấy câu liền bắt đầu động chân tay. Vóc dáng Chu Viễn An cao như vậy, nhưng lại giống như con gà bị người ta xách cổ, lôi từ chỗ ngồi dậy.

Mạc Hàm chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, Chu Viễn An đã bị đấm một quyền vào bụng, anh bị đau cúi gập người xuống, cả cơ thể biến mất khỏi tầm nhìn của cô.

Gân xanh trên trán Mạc Hàm giật giật, dứt khoát đứng lên, bưng bát mỳ trứng gà mới ăn được một nửa mang theo ra ngoài.

Lý Việt Hải ngờ vực, gọi cô lại: “Em đi đâu vậy?”

“Có chút việc.” Mạc Hàm không quay đầu lại nói.

Cô bước đi rất nhanh, gần như là chạy băng qua đường, có một chiếc xe máy gào rú phóng qua suýt nữa đâm vào cô, liền quay đầu lại mắng: “Thần kinh à!”

Bước chân vừa dừng ở cửa hàng ăn nhanh, Mạc Hàm giơ tay vỗ vào bả vai một kẻ trong đó, hắn chính là kẻ vừa đánh Chu Viễn An.

“Ai vậy?” Kẻ đó quay đầu lại, lập tức bị một bát mỳ trứng gà vẫn nóng hổi đổ ụp vào mặt.

Nước mỳ trên mặt hắn từ từ chảy xuống, trên trán còn dính mấy lá rau cải cùng trứng gà, trông cực kỳ chật vật.

Kẻ đó sững sờ một giây, sau đó liền nổi điên, đẩy mạnh vai Mạc Hàm một cái: “Mày làm cái gì đấy hả!”

Đến cùng thì Mạc Hàm vẫn là con gái, không thể đọ sức được với con trai, bị đẩy một cái như vậy, liền lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Cô nhanh chóng đứng vững lại, khí thế không thua kém chút nào, trợn đôi mắt to lên trừng hắn: “Đổi lại chính tao cũng muốn hỏi chúng mày đang làm gì đó!”

Nam sinh kia quan sát Mạc Hàm từ trên xuống dưới, rồi nhìn về phía Chu Viễn An bên cạnh, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười gian xảo: “Yo, Mầm Đậu, không tệ nha, đại mỹ nữ của phòng vẽ chúng ta còn bất bình thay mày kìa.”

Mạc Hàm cũng nhìn qua Chu Viễn An một chút, đỡ anh đứng lên, hỏi: “Cậu có sao không?”

Chu Viễn An lắc đầu một cái, trả lời rất nhỏ: “Không sao.”

Nam sinh kia vừa gạt những thứ bẩn thỉu ra khỏi đầu vừa hất cằm chỉ về phía Chu Viễn An, giọng nói thô lỗ: “Bọn tôi thuê nó vẽ giùm mấy bản ký hoạ, cuối cùng nó không kịp hoàn thành, khiến thầy giáo phạt bọn tôi vẽ bốn mươi bức, kiểu gì cũng phải đi tìm nó tính sổ chứ nhỉ?”

Mạc Hàm nhíu mày, nghĩ lại một chút, chợt nhớ ra kẻ đang nói chuyện chính là một trong những kẻ đứng cạnh thùng rác vào sáng sớm nay.

Cô không ngu, nên ngay lập tức đoán ra mấy kẻ này là cố tình tìm Chu Viễn An gây sự, như vậy thì không cần phải nói lý với chúng, dù sao chúng cũng sẽ không nghe.

Cô sa sầm mặt, nói: “Đừng tưởng không có ai biết các người làm những điều đáng buồn nôn kia, lại còn dám tới đây vừa ăn cắp vừa la làng, khôn hồn thì cút ngay!”

Nam sinh kia không ngờ lại bị cô vạch trần, khuôn mặt không kìm được tức giận, giọng nói cũng thay đổi: “Mày đừng có xen vào việc của người khác!”

Mạc Hàm giang rộng hai chân, đứng chắn trước mặt Chu Viễn An: “Tao cứ thích xen vào việc của người khác đó, thế nào?”

Nam sinh kia đen mặt, dùng ánh mắt uy hiếp: “Tốt nhất là mày nên tránh ra.”

Mạc Hàm vẫn không thèm nhúc nhích: “Tao càng không tránh đấy!”

“…” thấy nói cũng không được, kẻ đó cắn răng: “Vậy thì đừng có trách tao không nói trước.”

Mạc Hàm lau miệng, một chút tà khí từ trong xương cốt nổi lên, cười cười: “Mày có thể thử nhìn một chút!”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt cô tối sầm lại, tiên hạ thủ vi cường, nhấc chân phải đạp mạnh vào người tên kia, động tác lưu loát nhanh nhẹn mang theo một cơn gió.

Mấy kẻ bên cạnh cũng chẳng ngồi không, lập tức bước đến chặn cô lại, có cái móng lợn còn tiện thể bôi dầu vào bắp chân cô.

Mạc Hàm mặc váy ngắn, mắt cá chân bị giữ chặt giữa không trung, bắp đùi mảnh khảnh thẳng tắp lộ ra dưới ánh mặt trời, con mắt của vài kẻ không ngừng nhìn vào dưới váy cô, nhướn mày huýt sáo.

Mạc Hàm dùng sức rút mấy lần mới thoát được, giày cao gót vẫn bị kẻ kia cầm trong tay, cô đứng chân trần trên mặt đất, khuôn mặt đã bắt đầu tức giận: “Đây là muốn tự tìm cái chết!”

Từ khi tới phòng vẽ đến bây giờ đã rất lâu rồi không động tay động chân với người khác, thực sự là có chút không quen.

Mạc Hàm vặn cổ một cái, hoạt động gân cốt, đang chuẩn bị đánh một trận lớn, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói: “Chờ một chút!”

Cô quay đầu lại, thấy Lý Việt Hải cùng với A Phong đang chậm rãi bước tới, trong tay mỗi người bưng một tô mỳ, chẳng có vẻ gì là đến để đánh nhau.

Lý Việt Hải đi tới bên cạnh, cúi đầu xuống ăn ngấu ngiến vài miếng rồi mới để bát sang một bên, nói với kẻ cầm đầu đứng giữa bọn kia: “Đừng nói là chúng mày đang bắt nạt con gái đấy nhé?”

Mấy kẻ kia đều biết Lý Việt Hải và A Phong, trước kia đã cùng bọn hắn đụng độ qua mấy lần, lập tức biết chuyện hôm nay không dễ làm.

Nam sinh bị hắt mỳ nhổ một bãi nước bọt, thấp giọng chửi: “Lý Việt Hải, mày lại muốn thế nào?”

Một đám người ánh mắt giằng co, ngay cả không khí trong phòng cũng trở nên giương cung bạt kiếm.

Mạc Hàm thấy Lý Việt Hải cùng A Phong đến, trong lòng cũng bình tĩnh lại vài phần, có hai người kia đến thì căn bản không còn cần đến cô nữa, cô kéo Chu Viễn An tách ra khỏi đám người, tránh cho bị ngộ thương.

Chờ đến khi đi được một đoạn đủ xa mới dừng lại, Mạc Hàm chợt thấy dưới chân nhói đau, lúc này mới nhớ ra chân phải từ nãy đến giờ không đi giày.

“Ai da…” Cô hít một hơi, tìm một bức tường dựa vào, cúi người xuống gỡ ra mấy viên đá nhỏ đang ghim vào lòng bàn chân.

Chu Viễn An nãy giờ luôn im lặng đột nhiên ngồi xổm xuống, rút ra một tờ khăn giấy, tay còn lại nâng chân cô lên, dường như muốn giúp đỡ.

Mạc Hàm có chút mất tự nhiên, đem chân phải rút về: “Để tôi tự làm.”

“Không sao đâu.” Chu Viễn An ngẩng đầu nhìn cô, đang muốn nói gì, đột nhiên ánh mắt rơi phải chỗ nào đó.

Đầu tiên Mạc Hàm không hiểu lắm, rồi ngay sau đó hai mắt trợn to, hai tay chặn làn váy, hung dữ nhìn Chu Viễn An: “Cậu định giở trò lưu manh hả!”

“…” Chu Viễn An há to miệng, giải thích: “Tôi không có.”

Anh vội vàng cúi đầu xuống, thuần thục cởi dây giày, đem chiếc giày của mình cởi ra, sau đó đi vào chân phải của Mạc Hàm.

Mạc Hàm để mặc anh chăm sóc, hơn nữa còn rất hưởng thụ, lát sau mới bĩu môi chỉ đạo: “Dây giày buộc hơi chặt nha.”

***

Một lát sau, Lý Việt Hải với A Phong giải quyết xong chuyện bên kia, đến tìm bọn họ.

Mạc Hàm hỏi tình hình thế nào, Lý Việt Hải khinh thường nói: “Mấy đứa kia toàn là lũ cọp giấy, chỉ giỏi đi bắt nạt người khác, đến lúc đánh nhau thì mới lộ ra, anh với A Phong còn chưa kịp làm gì đã doạ tụi nó chạy hết.”

Lời này đương nhiên là có chút phóng đại, trên mặt Lý Việt Hải với A Phong cũng có chút xíu bầm tím, chẳng qua một chút vết thương nhỏ này với họ chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa, không đáng nhắc đến.

Lý Việt Hải nói chuyện với Mạc Hàm xong, quay đầu nhìn Chu Viễn An, sau khi cân nhắc mấy giây, giọng nói có chút thận trọng: “Hay là sau này Tiểu An ăn cơm cùng với bọn mình nhé.”

Mạc Hàm liền gật đầu, thay Chu Viễn An quyết định: “Được đó.”

Lý Việt Hải quá sơ ý, mặc dù đã giúp đuổi hết lũ người gây chuyện, nhưng lại quên lấy lại giày cao gót cho Mạc Hàm.

Trên đường trở về, cô đành phải một chân đi giày cao gót, một chân còn lại đi giày thể thao, hai bên cao thấp rõ ràng, bước đi vô cùng vặn vẹo.

Lý Việt Hải không thể nhìn tiếp cái dáng đi khập khiễng của cô, liền dứt khoát ôm ngang hông, vác cả người cô lên.

Mạc Hàm giật mình kêu lên một tiếng, chân cô đang mang giày của Chu Viễn An, vốn đã lỏng là lỏng lẻo, ngay lập tức liền rơi ra khỏi chân.

Người Mạc Hàm vốn cao, Lý Việt Hải ôm không dễ dàng, hai tay cô khó khăn lắm mới vòng được qua cổ hắn tránh cho bị ngã xuống đất, cô tức giận đẩy hắn một cái: “Anh làm cái trò gì vậy?”

Lý Việt Hải cười xấu xa, đắc ý nói: “Em cẩn thận một chút, coi chừng ngã bây giờ.”

“…” Mạc Hàm tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái, nhưng vì an toàn của bản thân nên vẫn không dám lộn xộn.

Cái con người Lý Việt Hải này chính là đồ bỉ ổi, Mạc Hàm đã không thèm phản ứng lại, hắn còn cố tình tiếp tục sàm sỡ cô: “Anh thấy em ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm đều mặc đồ trắng, chậc chậc, có phải là vì lười không chịu giặt đồ lót không?”

Mạc Hàm tức đến độ nhéo tai hắn một cái, không nương tay chút nào: “Cái miệng nói nhảm này! Anh nói nhảm nữa đi!”

“Ái ui!” Lý Việt Hải rên một tiếng, đau đến tận óc, liền cầu xin tha thứ: “Được, được, được! Anh không nói nữa anh không nói nữa, mau buông tay! Không em nhéo đứt tai anh bây giờ!”

A Phong đứng ngoài xem trò vui, còn không sợ lớn chuyện, không tim không phổi cười đến khoái chí, vỗ tay nói: “Mạc Gia chớ buông tay! Phải trừng trị cậu ta cho tốt! Lâu lắm rồi tôi không được thấy Hải Điểu bị mẹ cậu ta nhéo tai, ha ha ha ha!”

Chu Viễn An vẫn luôn yên lặng đi phía sau ba người, nhìn bọn họ vừa nói vừa cười, cãi nhau ầm ĩ đi dần ra xa.

Anh không nói tiếng nào cúi người xuống, đem chiếc giày Mạc Hàm đánh rơi dưới đất nhặt lên, sau đó mới sải dài bước chân đuổi theo sau.