Chiếc Ô

Chương 49: Gió có dịu dàng hơn anh?




Biên tập: B3

Đêm trước khi diễn ra cuộc thi cấp tỉnh, Mạc Hàm vẫn cảm thấy bài hát mình hợp tác với Vương Lâm không được ổn cho lắm, sau khi cân nhắc một hồi, cuối cùng cô đành quyết định đổi sang bài khác.

Bài hát cô viết cho Chu Viễn An đã hoàn thành được mấy tháng, nếu như không phải đột nhiên có chuyện, trong lúc tức giận cô ném bản nhạc đi thì bài hát này đã sớm được biểu diễn rồi.

Lần đầu tiên tự sáng tác tự biểu diễn, đối với thành quả của mình Mạc Hàm không tự tin cho lắm. Vốn dĩ cô định đợi tới kỷ niệm tròn ba trăm ngày yêu nhau sẽ tặng cho Chu Viễn An, cuối cùng lại đành phải bất đắc dĩ mang ra công bố trước thời hạn.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến cuộc thi, bây giờ mà đổi sang bài khác thì rõ ràng là không hay cho lắm. Nhưng Mạc Hàm lại sử dụng chính bài hát do mình sáng tác, có lẽ sẽ được cộng thêm điểm.

Ngày diễn ra cuộc thi, trái ngược với hình ảnh trưởng thành và quyến rũ ở các vòng thi trước, Mạc Hàm đã khiến cho ban giám khảo ngạc nhiên bởi sự giản dị khi bước lên sân khấu.

Một đôi giày vải trắng tinh, một chiếc váy dài, chất vải mỏng manh nhưng không hề hở hang, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, đẹp đến không chút tỳ vết.

Tuy cô là một mỹ nữ nhưng rốt cuộc vẫn không phải là một gương mặt quen thuộc nên tiếng vỗ tay rất thưa thớt.

Cô đi tới giữa sân khấu, cúi người chào khán giả: “Xin gửi đến mọi người bài hát ‘Nơi xa có Viễn An’, xin cám ơn.”

Ánh đèn dần tối lại, Mạc Hàm ôm một cây đàn guitar ở trong ngực, chậm rãi ngồi xuống, hai mắt khép hờ.

Khúc nhạc dạo du dương vang lên, cô nhẹ nhàng hắng giọng, cất lên tiếng ca.

“Vì anh, em đến nơi xa.

Muốn nhìn xem ở nơi ấy liệu biển có xanh hơn.

Mặt trăng có tròn hơn.

Gió có dịu dàng hơn anh?

Vì anh, em đến nơi xa.

Bất kể bầu trời cao cỡ nào, quãng đường dài bao nhiêu.

Chỉ cần nơi nào có anh.

Nơi đó sẽ trở nên êm đềm.”

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ở các quán bar, giọng hát của Mạc Hàm đã tự có một hương vị riêng, vừa sâu lắng đầy tình cảm, lại vừa bình thản nhưng rung động.

Giai điệu của bài hát này nhẹ nhàng mộc mạc, có lẽ là ở cô toả ra sự quật cường không tài nào kiềm chế, vậy nên đã khiến bài hát có một sức hút độc đáo rất riêng.

“Vì anh, em đến nơi xa.

Nơi xa có Viễn An.

Vượt qua núi Nam biển Bắc, gạt đi sương mù tăm tối.

Nhưng cuối cùng lại phát hiện ra.

Ở nơi xa, cái gì cũng không có, ngoài anh.”

Hôm đó Chu Viễn An cũng ngồi xem dưới khán đài, cách mấy hàng ghế, ánh mắt anh chân thành tự nhiên nhìn cô.

Tiếng hát của cô phóng khoáng, tự do như cơn gió. Nhưng lại bởi vì anh mà ở lại, vì anh mà dừng chân.

Thấm thoắt thời gian hai người quen biết đã được một năm rưỡi, đó là cả một khoảng thời gian dài vui vẻ và hạnh phúc.

Mạc Hàm vẫn đang hát: “Nếu như có một ngày, nơi xa không có anh.

Cơn gió cự tuyệt biển khơi, vỏ sò lạc lối trong dãy san hô.

Nếu vậy thì cần gì phải vượt núi băng đèo.

Chi bằng mua dây buộc mình.

Viễn An ở nơi xa.

Anh hãy cho em biết.

Liệu anh có thể ở mãi bên em, bảo vệ em một đời bình an?”

Khi câu hát cuối cùng cất lên, Mạc Hàm khẽ gảy dây đàn, tiếng hát từ từ ngân vang, đi sâu vào lòng người nghe.

Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, cô đứng dậy cúi người cám ơn.

***

Cùng ngày Mạc Hàm nhận được tin tức, cô đã thuận lợi tăng thứ hạng, cũng là người giành được sự bình chọn nhiều nhất của khán giả.

Vốn dĩ ban đầu chỉ là thử tham dự xem sao, bây giờ lại đạt được thành tích cao, khiến cô lại cảm thấy có chút áp lực.

Sau đó, đối mặt với cô là cuộc tranh giải toàn quốc, phải cạnh tranh với những thí sinh khác xuất thân từ khoa thanh nhạc chuyên nghiệp. Cuộc thi sẽ ngày càng khó khăn, vì thế nhất định cô phải nâng cao tinh thần chiến đấu lên một trăm phần trăm.

Bài hát “Nơi xa có Viễn An.” được tung lên mạng, gây nên một cơn sốt không nhỏ.

Không có nhiều người biết tên Mạc Hàm, mà người khiến tất cả mọi người cảm thấy hứng thú chính là chàng trai tên là Viễn An xuất hiện trong bài hát.

Rốt cuộc thì mặt mũi anh ra sao, tình yêu của bọn họ như thế nào, câu chuyện nơi xa của bọn họ diễn ra ở đâu.

Thế nhưng mọi chuyện cũng chỉ đến đó thì ngừng, Chu Viễn An không cần phải mượn Mạc Hàm để nổi tiếng, cuộc sống của cả hai cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

Mạc Hàm không có ước mơ trở thành ngôi sao, từ trước đến giờ lý tưởng duy nhất của cô chính là được làm một người giáo viên tốt.

Nhưng cô vẫn có chút lòng hư vinh, khi đi trên đường vẫn không nhịn được mà ảo tưởng, có khi một thời gian nữa sẽ có người tìm cô xin chữ ký cũng nên.

Trước mắt thì không có ai xin chữ ký cả, mà chỉ có rất nhiều người muốn tiếp cận cô mà thôi.

Từ trước đến nay Mạc Hàm luôn có rất nhiều hoa đào vây quanh, nhưng công khai theo đuổi cô thì không được mấy người, toàn là thập thò dưa vẹo táo nứt, trong đó đa phần là các ông chú hơn ba mươi tuổi. Có lẽ là do tính tình cô luôn sắc sảo nên khiến những nam thanh niên sàn sàn tuổi e sợ.

Trái lại gần đây có một tên nhà giàu trong trường liên tục quấy rầy cô, Mạc Hàm phớt lờ không thèm để ý tới, chỉ có những lúc cãi nhau với Chu Viễn An thì mới thèm lật bài tử của hắn.

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến kỷ niệm ba trăm ngày yêu nhau, Mạc Hàm và Chu Viễn An đều kín lịch học, buổi trưa chỉ có thể tranh thủ đến căng tin ăn một bữa xa xỉ năm thịt ba món ăn, coi như là cùng nhau ăn mừng.

Hai người hẹn nhau ở trước cổng trường để cùng đi đến căng tin.

Chu Viễn An đeo túi xách giúp cô, hai người vừa đi được một đoạn thì thấy một chiếc Maserati từ từ đi ở bên cạnh họ, bám theo bằng tốc độ chậm nhất.

Cửa kính xe hạ xuống, một khuôn mặt đeo kính đen thò ra, chào hỏi với cô: “Hi Mạc Hàm!”

“Ăn trưa rồi sao? Em có thể cho anh được vinh hạnh mời em ăn trưa một lần không?”

“Em định đi chỗ nào? Để anh tiễn em một đoạn nhé?”

“Để ý đến anh đi, người đẹp!”

Rốt cuộc Mạc Hàm mới lạnh nhạt nói một câu: “Căng tin.”

Kính đen kêu to: “Căng tin thì có gì ăn chứ! Đi, anh đưa em đi ăn đồ Pháp, đảm bảo là em sẽ thích!”

Mạc Hàm không buồn phản ứng, nhưng lại cảm giác được Chu Viễn An ở bên cạnh lẳng lặng nắm chặt tay cô.

“Ở đó có rượu nho nguyên chất, em muốn uống bao nhiêu cũng được hết!”

“Đi với anh không, Mạc Hàm?”

Kính đen cứ bám theo lải nhải suốt cả đoạn đường dài, lỗ tai Mạc Hàm sắp bị hắn mài đến chai ra rồi.

Cô dừng bước, xoay người sang nhìn hắn, cười một tiếng: “Anh nghe bài hát của tôi chưa?”

“Nghe rồi nha.” Kính đen không ngừng gật đầu: “Nơi xa có Viễn An, tối nào anh cũng phải nghe đi nghe lại đó!”

“Vậy chắc hẳn anh cũng biết là bài hát này tôi viết cho bạn trai tôi chứ?”

“Biết.”

“Đây là bạn trai tôi.” Mạc Hàm vỗ vai Chu Viễn An, nghiêm túc nói: “Nếu như anh đồng ý mời hai chúng tôi ăn cơm trưa thì tôi sẽ không ngại đâu.”

“…”

Vẻ mặt của kính đen cứng đờ, lập tức yên lặng lái xe đi.

Mạc Hàm nhìn chiếc xe đi xa dần, quay đầu lại nháy mắt với Chu Viễn An: “Anh thấy không? Vì anh mà em cự tuyệt một triệu. Sau này nhất định anh phải thành công, vượt hơn hẳn mọi người nha, nếu không em sẽ thua lỗ to đó.”

Cô chỉ nói đùa một câu, nhưng khi vào tai Chu Viễn An lại thành một câu nói có vô cùng có ý nghĩa.

Thật lâu anh không lên tiếng, câu nói đó đã khắc sâu vào trong lòng anh.

***

Sau khi gọi thức ăn, hai người ngồi trong căng tin, giơ cao sữa đậu nành trong tay lên cụng ly.

“Chúc mừng kỷ niệm ba trăm ngày!” Mạc Hàm cao giọng hoan hô.

Cô vốn không phải là một người kiên nhẫn, có thể kiên trì lâu như vậy khiến bản thân cảm thấy vô cùng tự hào.

Chu Viễn An cũng cụng ly với cô: “Chúc mừng kỷ niệm ba trăm ngày.”

Mạc Hàm mỉm cười, giọng nói ngọt như mật: “Hy vọng em với anh sẽ tiếp tục có thêm nhiều kỷ niệm ba trăm ngày nữa.”

Chu Viễn An gật đầu: “Ừ.”

Mạc Hàm nâng đũa gắp một miếng thịt bò to, sau khi ăn xong đột nhiên cảm khái chuyện nhân sinh: “Khi em còn là một con nhóc, luôn nghĩ rằng đã yêu là nhất định trong đời phải yêu đương mấy lần, nếu không sẽ lãng phí tuổi thanh xuân.”

“Nhưng bây giờ em lại thấy những người như thế chắc sẽ rất vất vả, tình cảm đến đến đi đi, cuối cùng bọn họ cứ phải quanh quẩn đi trên con đường cũ với những người mới, đâu có chút ý nghĩa nào?”

“Cho nên tình trường phong phú không có gì đáng để tự hào, mà chính là có một tình yêu bền vững mới là tuyệt vời nhất.”

Mạc Hàm tương đối nhiều cảm xúc, lúc nào hứng lên thì sẽ nói luôn mồm, bàn luận trên trời dưới biển.

Mặc kệ Chu Viễn An có đồng tình hay không thì cũng chỉ cần ngồi vỗ tay là được rồi.

Tưởng là đã nói xong, đột nhiên cô lại cất tiếng: “Chu Viễn An, em đã nghiêm túc cân nhắc về lời nói của anh, sau này em sẽ lấy kết hôn làm mục tiêu cuối cùng với anh.”

Động tác của anh khựng lại, từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô.

Vẻ mặt Mạc Hàm nghiêm túc, nhìn thẳng vào anh: “Nếu như mười năm nữa chúng ta vẫn còn ở bên nhau, khi đó em sẽ gả cho anh.”

Chu Viễn An vô cùng vui mừng, chẳng qua đang ở trước con mắt của bao nhiêu người xung quanh nên không dám phản ứng quá mạnh.

Anh sửng sốt một lúc, sau đó khẽ mỉm cười: “Mười năm quá lâu, có thể gả ngay bây giờ.”

“Anh cái đồ…” Mạc Hàm giả vờ trừng anh: “Em đồng ý đã là tốt lắm rồi, anh còn được voi đòi tiên hả.”

Chu Viễn An vẫn cười không nói.

Bầu không khí đang ngọt ngào thì đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên, Chu Viễn An nhìn một cái, nhấc máy.

“Xin chào.”

“…”

“Đúng vậy.”

“…”

“Tháng sau sao?”

“…”

“Được, tôi lúc nào cũng rảnh.”

Sau khi cúp điện thoại, Mạc Hàm nghe thấy giọng nữ, tò mò hỏi anh: “Ai vậy?”

“Thư ký của Tổng giám đốc Lạc Hiển.” Chu Viễn An đáp.

“Tổng giám đốc Lạc Hiển?” Mạc Hàm nghi ngờ: “Sao anh lại có quan hệ với bọn họ?”

Chu Viễn An nói: “Hoa Kỳ X muốn mở một triển lãm tốt nghiệp, nên phải lôi kéo nhà tài trợ.”

“Lại tìm nhà tài trợ nữa?” Mạc Hàm há to mồm: “Chủ tịch của bọn anh chỉ đến để giữ tiền thôi sao? Bắt thành viên nhỏ nhoi như anh lo nhiều chuyện như vậy?”

Chu Viễn An nói: “Sang năm chủ tịch tốt nghiệp rồi, nên muốn cất nhắc anh lên làm tân chủ tịch.”

Mạc Hàm nuốt nước bọt: “Anh… Mới được một học kỳ mà anh đã được đề bạt lên làm chủ tịch? Thật trâu bò.”

Chu Viễn An lơ đễnh, hỏi ngược lại: “Còn em đó, chuyện cai thuốc phải thế nào?”

Mạc Hàm suýt nữa bị sặc, bắt đầu né tránh ánh mắt anh: “Em có hút nữa đâu.”

“Nói dối.” Chu Viễn An hời hợt nói: “Lần trước anh đến phòng ký túc xá của em, vẫn tìm thấy tàn thuốc trong thùng rác.”

“…” Mạc Hàm không còn gì để cãi, buồn buồn nói: “Không phải anh vẫn chưa chính thức được làm chủ tịch sao? Thi thoảng em hút vài điếu cũng không phải là thất hứa.”

Chu Viễn An không buồn tranh luận với cô, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Một lúc sau Mạc Hàm mới dè dặt hỏi: “Lần này anh phải lôi kéo Lạc Hiển tài trợ sao?”

Chu Viễn An gật gù: “Ừ.”

Vẻ mặt Mạc Hàm đầy nghi ngờ.

Dù thế nào thì Lạc Hiển cũng là thương hiệu sản xuất đồ da lớn số một số hai trong nước, sao lại có thể hợp tác với một người vô danh tiểu tốt như Chu Viễn An?

Nghe qua thật như mò trăng dưới nước.

“Gần đây Lạc Hiển ra loại túi xách mới dành cho giới trẻ, nhưng doanh số bán ra không khả thi cho lắm.” Chu Viễn An bình thản phân tích với cô: “Anh đã điều tra qua, trong ấn tượng của đại đa số những người thuộc tầng lớp học sinh sinh viên thì Lạc Hiển là một thương hiệu xa xỉ, rất ít khi mua, vì thế lần này Lạc Hiển đã không chọn đúng thị trường.”

Mạc Hàm im lặng lắng nghe, Chu Viễn An nói tiếp: “Mỗi kỳ tốt nghiệp của Hoa Kỳ X đều được mọi người vô cùng trông đợi, vì trường chúng ta là một trong những trường đại học, cao đẳng chất lượng nhất. Lượng người tới tham quan vào kỳ tốt nghiệp là một con số không thể khinh thường. Có rất nhiều thương hiệu muốn chọn chúng ta làm nơi quảng bá, mặc dù hiệu quả tuyên truyên không được tốt bằng quảng cáo trực tiếp, nhưng mà giá thành không cao, có lẽ Lạc Hiển sẽ không từ chối.”

“Nếu như tổng giám đốc của Lạc Hiển đồng ý phương án này, chúng ta sẽ liên kết tất cả bảy học viện của trường cùng nhau tuyên truyền cho họ, chắc chắn hiệu quả sẽ rất tốt.”

Mạc Hàm cái hiểu cái không nghe anh thao thao bất tuyệt xong, lắc đầu thở dài: “Không dễ dàng chút nào, hội sinh viên bọn anh phải tận tâm tận lực như vậy, đáng lẽ phải có tiền lương mới đúng.”

Chu Viễn An nói: “Không có tiền lương, nhưng nghe nói Chủ tịch và hội trưởng cũng sẽ được một chút hoa hồng.”

Nghe xong lời này, Mạc Hàm không nhịn được bắt đầu thận trọng, thấp giọng hỏi: “Kiếm được bao nhiêu?”

“Tuỳ xem hoạt động lớn hay nhỏ, đối tác lần trước tương đối kỹ tính, cơ bản không kiếm được. Nhưng nếu như lần này thành, chắc cũng phải được bốn, năm nghìn.”

Mạc Hàm không hiểu mấy chuyện này cho lắm: “Bốn nghìn là nhiều hay ít?”

Chu Viễn An trầm ngâm, nói: “Một hoạt động khoảng mấy trăm nghìn thì hoa hồng một, hai nghìn là nhiều nhất. Tóm lại, ăn nhiều hay ít đều do tuy người.”

Vậy bốn, năm nghìn kia… Chẳng phải là cao hơn gấp đôi so với cái “nhiều nhất” kia sao?

Mạc Hàm trợn mắt há mồm: “Thực sự là anh học khoa kiến trúc đấy hả?”

“Sao vậy?”

“Anh chắc chắn mình không phải là người ở trong đường dây bán hàng đa cấp chứ?”

“…”

Hết chương 49.