Chiếc Ô

Chương 4: Nh luôn là người ngồi vẽ tranh ở trong góc, như cái hũ nút




Biên tập: B3

Ăn cơm được một lúc, Mạc Hàm đột nhiên kéo Lý Việt Hải ra bên ngoài nói chuyện riêng.

Lý Việt Hải rất không tình nguyện đi theo cô, đi được một đoạn liền mất kiên nhẫn, đứng lại nói: “Không phải vừa nãy đã nói với em là chỉ đùa một chút thôi sao, em lại còn phải tìm anh hỏi tội nữa hả?”

Mặt Mạc Hàm tối sầm, trừng hắn: “Không phải nói chuyện đó.”

“Vậy thì là chuyện gì?” Lý Việt Hải hỏi vặn.

Mạc Hàm nói: “Là chuyện của Lê Khả.”

Lý Việt Hải ngừng một chút, hỏi: “Lê Khả thế nào?”

Mạc Hàm không lên tiếng, một lúc sau mới nói: “Có phải anh đang theo đuổi cậu ấy không?”

“Cũng không tính là theo đuổi.” Lý Việt Hải nhấc chân đá một cục đá nhỏ, vẫn dùng cái giọng điệu phong lưu thường thấy: “Mọi người cùng làm quen kết bạn, chơi cùng nhau thôi mà.”

Những lời này đã được nói ra từ miệng Lý Việt Hải không dưới trăm lần, hắn quá ham chơi, “bạn nữ” bên cạnh đếm cũng không hết, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa một lần nghiêm chỉnh.

Thái độ của Mạc Hàm lại hiếm khi nghiêm túc như vậy: “Anh muốn chơi đùa thì tìm người khác đi, đừng tìm Lê Khả.”

Lý Việt Hải nhìn cô một lúc, hỏi: “Tại sao?”

Mặt trăng bị đám mây che phủ, bóng dáng Mạc Hàm đứng dưới tán cây, khuôn mặt biến ảo không ngừng.

Vài giây sau cô mới mở miệng: “Lê Khả là người quá đơn thuần, cậu ấy sẽ tưởng thật. Hơn nữa hoàn cảnh gia đình nhà cậu ấy cũng không tốt, không có thời gian chơi đùa với anh.”

Những lời này không biết có chỗ nào chọc cười Lý Việt Hải, hắn nhếch môi nói: “Em còn nói người ta, gia cảnh nhà em cũng không tốt, chẳng phải cũng vẫn thường đi chơi bời cùng anh sao?”

Lời nói không suy nghĩ, diễn đạt không đúng ý, đại khái là sai lầm mà ai cũng mắc phải trong thời niên thiếu.

Mạc Hàm trầm mặc hồi lâu, lông mày khẽ nhíu.

Cuối cùng Lý Việt Hải cũng đã ý thức được có chút không thích hợp, nụ cười trên mặt dần trở nên ảm đạm.

Hắn bước lên một bước, khẽ thở dài: “Anh không có ý đó… Em đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Mạc Hàm nhìn xuống dưới chân, bình tĩnh nói: “Không sao đâu, em biết.”

Thật ra con người Mạc Hàm rất mâu thuẫn.

Bình thường cô gan dạ hào phóng hơn bất cứ ai, không câu nệ tiểu tiết, nhưng một khi liên quan đến vấn đề riêng tư như gia đình thì ngược lại, chỉ cần một ai đó nhắc qua một chút thôi, cô sẽ cực kỳ nhạy cảm, thần hồn nát thần tính.

Luôn có một người ngoại lệ như vậy, trong lòng cô lưu giữ một nơi mềm mại, sẵn lòng tin tưởng hắn sẽ không cố ý làm tổn thương mình.

Đối với cô mà nói, Lý Việt Hải chính là cái người kia.

Lời nói khiến bản thân không vừa ý, trong chốc lát hai người né tránh, không dám nhìn vào mắt nhau.

Cuối cùng Lý Việt Hải vội vàng ho khan, lảng sang chuyện khác: “Em không cần vội trả giày cho mẹ anh đâu, hôm qua mẹ anh mới bị trẹo chân, chắc là sẽ không thể đi giày cao gót trong một thời gian.”

Mạc Hàm không yên lòng “Ừm” một tiếng.

Lại không biết phải nói cái gì.

Lý Việt Hải dùng cùi chỏ đụng đụng vào cô, hỏi: “Chúng ta quay lại đi? Đừng để cho mấy thằng nhóc kia ăn hết mất đùi dê.”

Mạc Hàm không lên tiếng, một lát sau mới nói: “Anh phải đồng ý với em trong khoảng thời gian này không được làm phiền Lê Khả, cậu ấy đang muốn sớm thi lên Đại Học, đừng làm cậu ấy phân tâm”

Lần này Lý Việt Hải lại rất thoải mái gật đầu một cái: “Được, được, anh đã biết.”

***

Một nhóm người ăn khuya xong thì đường ai nấy đi. Cả quãng đường trở về phòng vẽ không biết Lý Việt Hải gọi điện thoại với ai, vừa nói vừa cười.

Mạc Hàm không cần đoán cũng biết đầu dây bên kia là một cô gái, cũng lười phản ứng.

Đến phòng vẽ, Mạc Hàm không thể không đối mặt với hai mươi bức phác thảo chưa hoàn thành của mình, nhịn không được than thở.

Lý Việt Hải thì khác, hắn ở một ban đặc biệt hứa hẹn, học phí so với lớp bình thường cao hơn mấy vạn đồng.

Nghe nói người phụ trách lớp đặc biệt này có hậu thuẫn phía sau. Bao nhiêu năm qua vào mỗi kỳ thi đều sẽ tham gia vào những hoạt động bí mật, đảm bảo rằng thành tích của học sinh có thể qua được.

Không biết chuyện này thực hư ra sao, nhưng dù sao hiện tại Lý Việt Hải cũng rất tin tưởng vào điều đó không hề nghi ngờ chút nào, thế nên khi đi học hắn đều rất thoải mái chơi bời lêu lổng, thầy giáo cho bài tập cũng chưa bao giờ thèm làm.

Mạc Hàm muốn tìm hắn giúp một tay cũng không dám, cái trình độ kia của hắn quả thực là như gà bới, trái táo cũng có thể vẽ thành toa thuốc.

Mười giờ rưỡi đêm, người bình thường đã sớm tắt đèn đi ngủ, nhưng trong phòng vẽ đèn đóm vẫn sáng trưng như ban ngày, học sinh bọn họ túm lại một chỗ làm bài tập.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp phổ thông là một người hoà đồng vui vẻ, tính khí cũng rất đàn ông, ngày thường hay cùng học sinh cười đùa hí hửng. Nhưng thay đổi một cái cũng rất đáng sợ, học sinh đều phải e dè ông ấy ba phần, không ai dám trốn nộp bài tập.

Mạc Hàm cam chịu số phận ngồi xuống chỗ của mình, cầm lấy bản ký hoạ, giở sách tìm một thứ đơn giản, bắt đầu bắt tay vào vẽ lại.

Cô bị đau mắt hột, nếu để mắt mệt mỏi thì sẽ bị sưng lên. Sau khi ký hoạ được năm bức, mặc dù đầu óc và tinh thần vẫn còn tỉnh táo, nhưng hai mí mắt trên dưới lại nhịn không được bắt đầu đánh nhau.

Cô đành phải bỏ bút chì xuống, đi bộ xung quanh một vòng.

Người trong phòng vẽ chẳng biết đã đi gần hết từ lúc nào, giờ chỉ còn lại phân nửa. Cô liếc một cái liền nhìn thấy Chu Viễn An đang ngồi dựa lưng vào tường, liền đi về phía anh.

Chu Viễn An đang cúi đầu chăm chú vẽ, không hề để ý tới xung quanh.

“Cậu vẫn còn vẽ à?” Vừa hỏi, Mạc Hàm vừa thuận tay cầm luôn trái táo trên bàn, cọ hai phát vào quần áo rồi cho lên miệng gặm.

Chu Viễn An ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào quai hàm đang chuyển động của cô, nói: “Đó là tĩnh vật dùng để phác hoạ trong giờ học ngày mai.”

“Ừ, tôi biết rõ mà.” Mạc Hàm gật đầu.

Chu Viễn An yên lặng hai giây: “… Cậu ăn.”

“Đúng vậy.” Mạc Hàm vẫn như cũ gật đầu, chưa hề phát hiện ra sai lầm của mình: “Làm sao vậy?”

“Cậu đang ăn tĩnh vật.” Dường như sợ cô nghe không hiểu, Chu Viễn An lại lặp lại một lần, khẽ tăng thêm âm lượng: “Tĩnh vật.”

Mạc Hàm cắn thêm một miếng táo, nuốt ực một cái, gật đầu: “Ừm, ăn thật là ngọt, cậu có muốn ăn một miếng không?”

“…” Chu Viễn An sẽ không mắng người, lời nói đến mức này rồi mà da mặt Mạc Hàm vẫn dày như thế, anh cũng thực sự bó tay.

Mạc Hàm biết rõ suy nghĩ của anh, cô khoát tay, cười dửng dưng: “Ai da, lần trước tôi còn trông thấy Tiểu Hồ Tử lấy hai quả chuối mang về cho vợ thầy ấy ăn, không có lý gì mà chỉ cho phép châu quan phóng hoả không cho dân chúng đốt đèn chứ?”

“…” Chu Viễn An nói không lại cô, im lặng một chút, cuối cùng đành phải cúi đầu xuống tiếp tục vẽ tranh.

Ngòi bút của anh nhanh chóng di chuyển trên tờ giấy trắng, phát ra tiếng kêu sột soạt, một mảng đen trắng hiện ra.

Mạc Hàm sáp đầu lại xem, vẫn không hiểu cuối cùng anh đang vẽ cái gì. Cô dứt khoát sải bước chân, vòng qua tĩnh vật trên bàn, ngồi xuống cái ghế xếp bên cạnh anh.

Cô bên cạnh vừa nhai táo vừa nói tiếp: “Em gái An, không phải cậu nói là cậu vẽ xong hai mươi bức rồi sao?”

Đối với cái việc hạ bút thành văn này, không có trách nhiệm trả lời cách xưng hô mới, phản ứng duy nhất của Chu Viễn An là không thèm để ý.

“Ách, tôi biết rồi.” Chu Viễn An không đáp lời, Mạc Hàm lầm bà lầm bầm: “Cậu đang vẽ cho người khác chứ gì? Có phải cái loại mười đồng một bức đó không?”

“…” Anh vẫn không để ý tới.

Mạc Hàm vẫn không nản lòng: “Tôi đang nói chuyện với cậu đó, em gái An.”

Cuối cùng Chu Viễn An cũng dừng bút lại, mím môi, nhịn một lúc mới mở miệng: “Tên tôi là Chu Viễn An.”

“Tôi biết.” Mạc Hàm nói: “Em gái An là biệt danh tôi đặt cho cậu, cậu không thích sao?”

Chu Viễn An lắc đầu: “Không thích.”

“Vì sao? Tôi cảm thấy rất dễ nghe mà.”

Nguyên nhân rõ ràng: “…Tôi là nam.”

Mạc Hàm không khỏi tức cười: “Cái này có làm sao, cậu không biết à? Biệt danh của Lý Việt Hải là “Hải điểu” (*), biệt danh của A Phong là “Chó điên”, hai người bọn họ đều khác chủng loại, cậu chẳng qua chỉ là đổi giới tính thôi mà, cần phải vui mừng.”

(*) Hải điểu: Chim biển.

Chu Viễn An: “…”

Thật là, đạo lý đều bị cô chiếm hết.

Mắt thấy Chu Viễn An lại chuẩn bị tránh né cô rồi cúi đầu xuống tiếp tục vẽ, Mạc Hàm lanh tay lẹ mắt, đoạt lấy bức ký hoạ của anh.

Chu Viễn An quay đầu nhìn cô, cô có chút đắc ý nhếch mày với anh, mang dáng vẻ thiên tử nói chuyện với quần thần.

“Thương lượng với cậu chuyện này nhé, vẽ giúp tôi mười bức ký hoạ đi, được không?”

“…”

“Mười bức thôi.”

“…”

“Có được không vậy? Hả?”

Tóc trên trán Chu Viễn An có hơi dài, khẽ cúi đầu liền không nhìn thấy ánh mắt, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn.

Anh chậm rãi nói: “Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi.”

Từ chối kiểu này vốn không đuổi được Mạc Hàm, cô nhìn đồng hồ, nói: “Mới mười một giờ mà cậu đã đi ngủ? Định lừa ai đó?”

“Tôi không nói dối cậu.” Giọng nói của Chu Viễn An thành thật, trả sách lại cho cô rồi đứng lên: “Mười một giờ là lúc gan trong cơ thể thải độc, nhất định phải đi ngủ.”

Mạc Hàm lợi dụng sơ hở: “Được rồi, cậu đi ngủ đi, một lúc nữa tôi sẽ gọi cậu dậy.”

Chu Viễn An: “…”

Cùng Mạc Hàm khoa môi múa mép, chắc chắn Chu Viễn An sẽ là người thua, cuối cùng anh đành phải nhẫn nhục ngồi vẽ giúp Mạc Hàm mười bức ký hoạ.

Chu Viễn An đã quen với kiểu việc này, tốc độ vẽ không phải là chậm, Mạc Hàm lại đi ăn trộm thêm một khối tĩnh vật, anh đã vẽ xong một bức, chất lượng tốt hơn nhiều so với bức vẽ cẩn thận của cô.

Mạc Hàm ôm bắp đùi thành công, đương nhiên là vô cùng đắc chí. Cô một bên vừa bóc vỏ chuối, một bên vừa ngó sang xem Chu Viễn An vẽ.

Ngoại trừ vóc dáng cao ráo ra, Chu Viễn An gần như có đủ những đặc điểm của con trai phương Nam, làn da trắng nõn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không nữ tính, khiến cho người nghe hết sức thoải mái.

Trước ngày hôm nay, Mạc Hàm tuyệt đối sẽ không chú ý tới anh, anh luôn là người ngồi vẽ tranh ở trong góc, như cái hũ nút.

Cô đã đọc một cuốn sách nói về bản chất con người, cái hiểu cái không, nhưng cô vẫn nhớ rõ trong sách có nói qua, những người bình thường hay thu mình, yên lặng, nếu như vì lý do nào đó mà bùng nổ, nhất định sẽ không giống người thường.

Nghĩ như vậy, cô không khỏi cong khoé miệng.

Có chút ý tứ nha.

***

Cuối cùng cộng thêm mười bức ký hoạ Chu Viễn An vẽ giúp, tổng cộng Mạc Hàm đã hoàn thành được mười lăm bức.

Số lượng này đã tương đối khá, Tiểu Hồ Tử cũng không phải là loại người đặc biệt cố chấp, chỉ cần học sinh không quá biếng nhác, ông cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Giải quyết xong việc đại sự còn vướng trong lòng, đêm hôm đó Mạc Hàm ngủ đặc biệt an ổn.

Ngày hôm sau hiếm khi cô dậy sớm, liền chủ động nhận trọng trách đi mua đồ ăn sáng cho các bạn cùng phòng.

Thời gian học tập và nghỉ ngơi của học sinh cấp ba bình thường đều phải dậy trước sáu giờ, học sinh nghệ thuật bọn họ thì hạnh phúc hơn nhiều, ngủ thẳng đến tám giờ mới tới cũng không bị muộn.

Lúc Mạc Hàm xuống lầu đã tám giờ mười lăm phút, trong phòng vẽ tranh không có một bóng người, yên tĩnh không hề có tiếng động.

Cô đi xuyên qua hành lang, lúc bước qua thùng rác lớn gần ngã rẽ thì nhìn thấy mấy nam sinh vây quanh một chỗ, đang xé một đống giấy ký hoạ trắng xoá.

Mạc Hàm nghĩ bọn họ đang huỷ những bản vẽ hỏng nên không nghĩ nhiều, trực tiếp bước qua.

Hôm nay không biết có chuyện gì mà trong quán ăn sáng đặc biệt đông người, Mạc Hàm phải đứng xếp hàng rất lâu mới mua được bốn phần cháo thịt nạc, gọi bà chủ gói lại vào túi để mang đi.

Trước khi đi cô liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, trong lòng lập tức lộp bộp một cái, không xong, bị muộn rồi.

Phòng vẽ tranh vào sớm hay vào muộn tất cả đều do tâm tình của Tiểu Hồ Tử làm chủ, mà tâm tình Tiểu Hồ Tử tốt hay xấu lại trực tiếp liên quan đến việc thầy ấy có cãi nhau với vợ hay không quyết định.

Ai mà biết được tối hôm qua vợ chồng thầy ấy có cãi nhau không cơ chứ?

Nghĩ như vậy, bước chân của Mạc Hàm liền không khỏi nhanh hơn.

Chân cô đi giày cao gót sáu phân thế nhưng bước chân chạy nhanh như một cơn gió.

Lúc dừng lại ở cửa phòng vẽ, Mạc Hàm lo lắng đến mức không thở được, sau lưng túa ra một lớp mồ hôi.

Cô điều chỉnh hô hấp, giống như bình thường bước vào phòng vẽ tranh, nhưng lại phát hiện Tiểu Hồ Tử cùng trợ giảng đều chưa đến, hơn một nửa chỗ ngồi trong phòng vẽ vẫn trống không.

Một đám người hoàn toàn không có tâm trí ngồi vẽ tranh, chụm đầu ghé tai nhau lại tranh cãi ầm ĩ.

Mạc Hàm không biết việc gì đang xảy ra, trở về chỗ ngồi của mình, đưa một phần cháo thịt nạc cho Tiểu Nguyệt, thuận tiện hỏi thăm: “Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Nguyệt cũng đang cùng người khác trò chuyện không ngừng, rốt cục thấy ăn mới dừng lại, nói với Mạc Hàm: “Chu Viễn An gặp phiền toái rồi.”

Mạc Hàm sững sờ một lúc: “Cậu ấy làm sao?”

Tiểu Nguyệt giải thích: “Không phải cậu ấy vẽ ký hoạ giúp người khác rồi nhận tiền sao? Trước đó vẫn tốt, không bị Tiểu Hồ Tử phát hiện. Sáng sớm hôm nay không biết thế nào, những bức ký hoạ cậu ấy vẽ không cánh mà bay, làm hại mười mấy người không có bài tập để nộp. Tiểu Hồ Tử nổi trận lôi đình, gọi họ đến phòng giáo viên tra hỏi, kết quả là những người đó liền khai ra Chu Viễn An.”

Viên Hương cũng tiếng lại gần nói: “Mình vừa đi nghe lén ở cửa phòng giáo viên, Tiểu Hồ Tử tức giận không nhẹ đâu, lúc nói chuyện đều rống lên, nói với Chu Viễn An là sau này còn dám làm những chuyện đó sau lưng thầy ấy thì ngay lập tức phải cút khỏi đây.”