Chiếc Ô

Chương 30: Lý Việt Hải, anh thật độc ác




Biên tập: B3

Mạc Hàm đã hẹn trước với Chu Viễn An rằng buổi chiều cô sẽ đi đón Mạc Tiểu Dương tan học, buổi tối sẽ đến quán bar mọi ngày biểu diễn, để khi Chu Viễn An học xong tiết học buổi chiều thì cứ thế đến thẳng đó.

Chu Viễn An đến coi như vừa đúng lúc, khi Mạc Hàm bắt đầu hát đến bài thứ hai thì nhìn thấy anh phong trần mệt mỏi đẩy cửa quán bar bước vào.

Mạc Hàm vừa đánh đàn guitar vừa huýt sáo với anh.

Chu Viễn An đi xuyên qua đám người, tới chỗ ngồi sát sân khấu, kêu phục vụ rót cho mình cốc nước lọc, sau đó ngồi xuống im lặng nghe cô hát.

Ánh mắt Mạc Hàm luôn dõi theo anh.

Tối nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ quốc khánh, quầy bar rất náo nhiệt, người lui tới nhộn nhịp, tiếng cụng ly xen lẫn tiếng hoan hô rất dễ dàng át đi tiếng hát của cô.

Mạc Hàm nhắm mắt, hoà vào trong những giai điệu của bài hát, tâm trí cô trở nên tĩnh lặng, đắm chìm vào thế giới của riêng mình.

Em đã thấy cơn mưa lớn đổ xuống sa mạc

Đã thấy biển khơi trao nụ hôn cho loài cá

Đã thấy ánh hoàng hôn cố đuổi theo ánh bình mình

Nhưng chưa được thấy anh.

Em đã được nghe tiếng đồng hoang vu trở nên náo nhiệt

Được nghe tiếng bụi bặm chôn vùi lâu đài

Được nghe tiếng bầu trời từ chối loài chim

Nhưng chưa được nghe tiếng anh.

Em đã có thể từ chối ánh trăng tròn vành vạnh

Từ chối hết thảy những điên cuồng

Từ chối những mời gọi dụ dỗ

Nhưng em sẽ không từ chối anh.”

Đây là lời tỏ tình nghe qua thì đơn giản nhưng cũng êm ái nhất của cô.

Chỉ tiếc rằng chưa từng gặp được một người nào tốt đẹp như trong lời bài hát.

Hát ra cũng chỉ khiến bản thân tự ôm ấp tình cảm mà thôi.

Sau khi biểu diễn xong, Mạc Hàm rời đi bằng cửa sau của quán bar.

Không phải chờ lâu, ngay lập tức Chu Viễn An cũng theo ra ngoài.

Câu đầu tiên anh vội vàng giải thích: “Xin lỗi, sau khi tan học người của hội sinh viên tới thông báo anh đi phỏng vấn vòng hai, cho nên mới tới muộn.”

“Nhanh như vậy sao?” Mạc Hàm ngạc nhiên nói: “Buổi sáng mới phỏng vấn, buổi chiều đã phỏng vấn vòng hai luôn?”

“Đúng vậy.”

Mạc Hàm cười cười, hỏi: “Vậy kết quả ra sao rồi?”

Chu Viễn An nói: “Không rõ nữa, bí thư nói sau kỳ nghỉ quốc khánh mới thông báo kết quả.”

“Ừm, vậy thì ngồi chờ tin tốt thôi.”

Mạc Hàm chào tạm biệt với những thành viên khác trong ban nhạc, lát nữa cô không cùng đi uống rượu với bọn họ, cô về nhà luôn với Chu Viễn An.

Từ quán bar đến trạm xe có một đoạn đường mòn vòng vèo, Chu Viễn An không nhớ đường, Mạc Hàm bèn nắm tay dắt anh đi.

Trạm xe ở khu này rất nhỏ, ít người đi nên cũng chỉ có hai tuyến chạy qua, trung bình cứ mười lăm phút mới có một chuyến.

Mạc Hàm đưa túi xách cho Chu Viễn An, mình thì lười biếng tìm một chỗ ngồi xuống.

Cả ngày cô chạy khắp nơi không được nghỉ chút nào, hai mí mắt mỏi rũ xuống, ánh mắt mơ màng nhìn xunh quanh không mục đích.

Đèn đường sáng rực, những con phố ngang dọc cũng vừa mới bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Đối diện trạm xe là một dãy nhà dân chật chội, nước sơn đã bị mưa nắng ăn mòn, trở nên loang lổ nhạt màu, nhưng lại tăng thêm một chút mùi vị sinh hoạt khói lửa.

Những năm gần đây nhiều gia đình bắt đầu mở khách sạn nhà nghỉ nhỏ để kinh doanh, Mạc Hàm dõi mắt nhìn theo, từng dãy bảng hiệu chi chít chằng chịt khiến mắt hoa cả lên, đa phần đều là bảng trắng chữ đỏ, điều kiện tốt hơn một chút thì dùng hộp đèn neon.

Red City Hotel, Khách sạn sinh viên Hưng Long, Khách sạn công cộng… đếm không xuể, tất cả đều chỉ cần nhìn qua một lần là dễ dàng quên mất.

Xa xa, có một đôi trai gái say rượu đang đỡ nhau đi vào một khách sạn, ôm ôm ấp ấp, tư thế vô cùng mập mờ, không cần đoán cũng biết họ đi vào đó làm cái gì.

Mạc Hàm ngáp một cái, thu hồi ánh mắt.

Cô quay đầu sang nhìn mới phát hiện ra tầm mắt của Chu Viễn An cũng đang nhìn về phía kia không chớp mắt.

Không biết anh đang ngẩn ngơ đứng đó làm cái gì, Mạc Hàm khua khua mấy cái trước mặt anh, anh mới lấy lại tinh thần.

Mạc Hàm cười cười, không nhịn được trêu chọc: “Sao nào, anh đang hâm mộ người ta hả?”

Chu Viễn An đáp: “Đâu có.”

“Vậy mà anh còn nhìn người ta?”

Chu Viễn An không trả lời, mấy giây sau mới nói: “Nếu như anh muốn thì em có cho không?”

Lúc nói ra những lời này, giọng anh vẫn bình thản như cũ, không hề có chút trêu chọc ngả ngớn nào.

Nhưng lại khiến mặt Mạc Hàm nóng ran lên, xấu hổ giơ nắm đấm trước mặt anh: “Đàn ông cách anh đều cùng một giuộc, chưa gì đã nghĩ đến chuyện lên giường.”

Chu Viễn An không phủ nhận, khẽ mỉm cười, rồi nắm lấy bàn tay bị gió thổi lạnh buốt của cô, nhét vào trong túi áo khoác của mình.

Vận may của bọn họ cũng không tệ lắm, chỉ phải đợi một lúc thôi là xe đã đến. Mạc Hàm nhanh tay kéo Chu Viễn An bước lên xe cùng với vài người khác.

Cô không mang đủ tiền lẻ, liền nhét bừa ba tờ tiền giấy nhăn nhúm vào hộp, tài xế xe buýt không để ý tới, nên cô đã trót lọt mà qua cửa.

Mạc Hàm cảm thấy hơi chột dạ nên đẩy Chu Viễn An xuống hàng ghế cuối cùng, chui vào ghế gần cửa sổ.

Xe chậm rãi lăn bánh, bon bon trên đường.

Cô tự nhiên tựa đầu vào vai Chu Viễn An, đưa mắt nhìn thành phố về đêm đang lướt qua bên ngoài cửa sổ, tâm tình cô rất tốt, liền không nhịn được mà khẽ cất tiếng hát.

Có làn gió nhẹ chui qua khe cửa sổ, đem tiếng hát hoà quyện với mái tóc dài tung bay của cô đưa đến bên tai Chu Viễn An.

Anh nghe một hồi, nói: “Anh rất thích bài hát lúc nãy em hát ở quán bar.”

Mạc Hàm quay sang nhìn anh, khoé miệng cong lên: “Thích nghe sao?”

“Ừ.”

“Là thích nghe bài hát hay thích nghe giọng em?”

“Đều thích nghe.”

Mạc Hàm phổng mũi tự hào, cái đuôi lập tức vểnh lên trời: “Đó là tất nhiên, từ hồi cấp hai em đã là đại diện tiêu biểu của môn nhạc rồi đấy.”

Chu Viễn An vỗ tay cổ vũ: “Phải phải.”

“Nói ra mới nhớ…” Cô lại nhẹ nhàng dựa đầu vào vai anh, giống như vu vơ nhắc đến: “Anh có còn nhớ một người bạn hồi cấp hai của chúng ta không? Tên là Đào Duyệt.”

Chu Viễn An suy nghĩ một chút: “Nhớ.”

Mạc Hàm thử hỏi dò: “Quan hệ của anh với cô ấy thế nào?”

Chu Viễn An đáp: “Là bạn cùng bàn một thời gian ngắn, không thân thiết lắm.”

“Phải không?” Mạc Hàm ngẫm nghĩ, gật đầu một cái, lại hỏi tiếp: “Vậy sau khi cô ấy bỏ học thì có còn liên lạc với anh không?”

“Không có.” Chu Viễn An nhìn cô khó hiểu: “Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”

Mạc Hàm khẽ thở dài: “Hồi học cấp hai em không hiểu chuyện, thường xuyên bắt nạt cô ấy, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi, em muốn được gặp để nói với cô ấy lời xin lỗi …” Ngừng một chút: “Nếu anh không biết địa chỉ liên lạc của cô ấy thì.. thôi quên đi vậy.”

Chu Viễn An tỉnh bơ gật đầu, không lên tiếng.

***

Buổi tối ngày hôm sau, Mạc Hàm vẫn biểu diễn ở quán bar, đi làm ngày lễ được hưởng lương gấp đôi.

Từ đầu đến cuối Chu Viễn An đều ngồi xem ở dưới sân khấu, sau buổi biểu diễn, lần đầu tiên Mạc Hàm chính thức dùng thân phận bạn trai giới thiệu anh với mọi người.

Những người khác trong ban nhạc cũng không phải mới gặp Chu Viễn An lần đầu tiên, trước lạ sau quen, từ hôm anh hôn Mạc Hàm trước mặt mọi người thì tất cả đều đã đoán trước được kết quả rồi.

Nếu như đã không phải là người ngoài thì cũng không cần phải dài dòng khách sáo làm gì, cả nhóm trực tiếp chọn địa điểm, rồng rồng rắn rắn kéo nhau tới quán thịt dê trên vỉa hè. Trước tiên gọi một nồi lẩu dê, sau đó bảo ông chủ mang lên một két bia, bắt đầu nhập tiệc.

Đại K chỉ giỏi ba hoa chém gió, vỗ ngực chứng tỏ mình bản lĩnh vô cùng, nhưng trên thực tế mới uống được vài chai đã say, ngồi cũng không vững.

Chu Viễn An ngoại trừ thịt bò lợn gà cá thì đều không quen ăn các loại thịt khác, vì vậy không tài nào ăn được, chỉ có thể ngồi uống nước canh.

Đại K không biết anh không ăn được, liền gắp cho anh mấy miếng thịt dê, bị anh từ chối thì tức tối đứng phắt dậy, chỉ vào mặt Chu Viễn An mắng to: “Đồ tiểu tử nhà cậu giỏi lắm.”

Mọi người tưởng là hắn say rượu, vội vàng đứng dậy kéo hắn ngồi xuống, thế nhưng lại nghe hắn hớn hở thốt ra một câu: “Không tệ! Rất có khí phách!”

“…”

Khi tất cả mọi người vẫn đang ngơ ngác không hiểu, hắn lại ngồi phịch xuống ghế, tiếp tục hô to: “Mạc gia của bọn tôi thủ thân như ngọc suốt hai mươi năm nay, giờ lại bị cậu tóm gọn, đây cũng là lần đầu tiên xảy ra nha! Nói mau, cậu sử dụng cái yêu pháp gì!”

Đề tài của hắn chuyển trúng sang nhân vật nữ chính, Mạc Hàm không nói gì thì cũng hơi ngại, cô gắp một miếng cải xanh thả vào bát của Chu Viễn An, nhẹ giọng nói: “Cậu ta chỉ giỏi tự biên tự diễn, anh cứ mặc kệ đi.”

Không cẩn thận lại để Đại K nghe thấy, hắn tức giận, bất mãn kêu la: “Dựa vào đâu mà không chịu để ý đến tôi? Tôi không có cả quyền được nói chuyện sao?”

Mạc Hàm nói: “Đúng đó, cậu xấu trai như thế, sao phải để ý đến cậu?”

Bị hung hăng đánh cho một gậy, Đại K đau lòng nói không ra lời, ôm ngực kêu khóc thê thảm: “Tôi lại thất tình rồi, tôi con mẹ nó mỗi quý đều phải thất tình một lần! Bây giờ lại bị cô gái tôi thích nói cho một câu phũ phàng như vậy thì phải làm sao? Nói khéo hơn một chút, nói rằng chúng ta không thích hợp không được hả? Sao phải nói thẳng ra chê tôi xấu trai chứ?”

Mỗi khi say hắn ta đều trở nên như thế, mọi người đều đã quen rồi nên mặc kệ hắn, coi hắn như đồ trang trí, chẳng ai rỗi hơi đi an ủi làm gì.

A Phong uống cạn chén rượu lớn, quệt miệng nói: “Lâu lắm rồi chúng ta chưa được náo nhiệt như thế này, hiện tại càng ngày càng ít khi tụ tập, không thể tiếp tục để như vậy nữa.”

“Đúng vậy.” Vương Lâm gật đầu, lại nhìn quanh bàn một lượt, thở dài: “Không còn đông đủ như xưa, nếu như còn Hải điểu thì tốt, cậu ta là anh cả của chúng ta…”

Nhắc tới cái tên này, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng trầm mặc.

Đại K khóc nghiêng khóc ngả, nước mắt nước mũi trào ra: “Tôi nhớ Hải điểu muốn chết, không có cậu ta cùng đi tán gái với tôi, đi một mình không có chút ý nghĩa nào!”

Mạc Hàm coi như không nghe thấy gì, cúi đầu bới bới cơm.

Chu Viễn An cũng không biết phải nói như thế nào, liền im lặng ngồi bên cạnh cô.

A Phong luôn nhìn Mạc Hàm, mấy lần muốn nói lại thôi.

Mạc Hàm như cố tình không nhìn vào mắt hắn, chỉ một mực cúi đầu xuống ăn.

Cuối cùng A Phong không nhịn được nữa, hắn ngập ngừng hỏi: “Mạc gia… Gần đây cậu có liên lạc với Hải điểu không?”

Mạc Hàm ngừng đũa, lắc đầu: “Không.”

“Cậu… Còn giận cậu ta hả?”

Mạc Hàm đáp: “Tức giận thì thế nào? Mà không tức giận thì thế nào?”

A Phong thở dài, nói: “Tôi muốn là… Cậu chủ động gọi điện thoại cho cậu ta, hai người thử trò chuyện xem sao, có thể làm hoà với nhau. Hôm đó quả thật là cậu ta đã nói hơi quá đáng một chút, nhưng cậu cũng hãy thông cảm cho cậu ta, chỉ qua một đêm mà mất hết người thân, nếu là ai thì cũng sẽ đều không dễ chịu chút nào, đúng không?”

Vương Lâm cũng tiếp lời, phụ hoạ nói: “Trong đám người chúng ta, ngoại trừ A Phong ra thì cậu với Hải điểu là thân nhau nhất, đừng chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ mà trở nên căng thẳng như vậy! Bạn bè suốt ba năm cấp ba mà nói cắt đứt liền cắt đứt luôn, như thế không phải là quá đáng tiếc sao?”

A Phong tung chiêu cuối cùng: “Nếu không thì như thế này đi, bây giờ cậu gọi điện thoại cho cậu ta, rủ cậu ta cùng tới ăn bữa cơm, tất cả chúng ta đều đang ở đây. Cậu cố gắng nói tự nhiên một chút, cho cậu ta một cái bậc thang đi xuống, như vậy không phải chuyện này sẽ cứ thế mà qua đi sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, đều là người một nhà, chúng tôi là người kẹp ở giữa cảm thấy rất khó xử.”

Hai người họ giống như đang hát song ca vậy, tôi một câu anh một câu, nói liên tục không ngừng.

Mạc Hàm cảm thấy như mình biến thành nhân vật chính trong một trận đấu, bị mấy người họ kẻ xướng người hoạ đẩy đến trên đầu sóng ngọn gió, không còn đường lui.

Cô không nhịn được ném chiếc đũa, cau mày nói: “Thôi được rồi đừng có nói nhiều nữa, tôi gọi được chưa!?”

A Phong và Vương Lâm thấy cô đã bị thuyết phục, mặt mũi tỏ vẻ phấn khởi vui mừng, vội vàng đọc số điện thoại cho cô.

Mạc Hàm sầm mặt: “Không cần! Tôi vẫn nhớ.”

Cô nháy mắt với Chu Viễn An, anh đang ôm túi của cô trong lòng, thấy vậy liền lấy điện thoại ra đưa cho cô.

Mạc Hàm gọi vào số điện thoại của Lý Việt Hải, mở loa ngoài lên, đặt điện thoại lên giữa mặt bàn.

Từng tiếng tút dài vang lên suốt hai mươi mấy giây, nhưng mãi vẫn không có người nghe máy.

Hô hấp của mọi người xung quanh cũng như chậm lại.

Mạc Hàm nhún nhún vai, nói: “Thấy chưa? Không phải là tôi không thân thiện, là do anh ta không nghe điện thoại của tôi.”

Vừa dứt lời, tiếng tút dừng lại, thay vào đó là một giọng nam quen thuộc: “Chuyện gì?”

Chuyện gì?

Không phải là “A lô”, cũng không phải là “Sao vậy?”

Khi nhấc máy câu đầu tiên đã dùng hai từ đó, rõ ràng là không muốn tiếp tục câu chuyện.

Nhất thời tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, chờ Mạc Hàm mở miệng.

Ngay cả Đại K đang khóc nháo ầm ĩ cũng trở nên im lặng, ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm vào cô.

Mạc Hàm há miệng, nhưng không thốt ra được câu nào.

Cô bắt đầu cảm thấy hối hận khi tự nhiên lại đồng ý với yêu cầu của bọn họ, vì cô vẫn chưa biết sẽ phải nói gì với Lý Việt Hải.

Mạc Hàm nói không ra lời, mấy người xung quanh càng trở nên lo lắng, A Phong không ngừng ra dấu tay với cô, vẻ mặt vô cùng khoa trương.

Cô hít sâu một hơi, cuối cùng cũng chuẩn bị mở miệng, nhưng lại nghe được giọng nói lạnh lùng của Lý Việt Hải: “Không phải là đã nói không bạn bè gì nữa sao? Gọi điện thoại cho anh làm cái gì?”

“…”

“Sau này không có chuyện gì thì đừng có tìm anh nữa.”

Hắn cúp điện thoại không chút do dự.

Khiến không khí xung quanh trở nên nguội lạnh cũng chỉ cần một cái chớp mắt.

Dường như khách khứa và nhân viên phục vụ trong quán đều đang nhếch miệng cười, chỉ vì chuyện mâu thuẫn lông gà vỏ tỏi nhỏ xíu không đáng kể đó thôi mà đã làm cả quán trở nên ồn ào.

Bao nhiêu ánh mắt xung quanh đều bị thu hút bởi động tĩnh bên này, nhưng tâm trạng của những người ngồi ở đây thay đổi biến hoá ra sao thì không ai hiểu được.

Mạc Hàm ngây như phỗng ngồi trên ghế nhựa, không hề cảm nhận được những tiếng động ầm ĩ xung quanh.

Cô đã từng nói với Lý Việt Hải rằng, nếu như sau này có gặp lại, cô sẽ tàn nhẫn với hắn mà không nể tình xưa.

Thế nhưng trên thực tế lại là.

Ngay tại lúc này, hắn đã hoàn hảo trả đòn, đánh cho cô sưng cả mặt.

Ngày hôm đó ở trong KTV, cô nói như vậy với hắn một phần cũng vì đang có chút giận dỗi.

Nhưng vừa rồi cả hai bọn họ đều đang rất bình tĩnh.

Một câu nói ngắn ngủi của hắn đã hoàn toàn xoá sạch tất cả quá khứ, toàn bộ tương lai của cả hai người họ.

Lý Việt Hải.

Anh thật độc ác.

Đầu óc chìm chìm nổi nổi, Mạc Hàm không nhớ được cô đã cất điện thoại như thế nào, ăn hết bát cơm ra sao, chỉ biết là đêm hôm đó cô uống rất nhiều rượu.

Uống không ngừng, uống không ngừng, giống như đang cố gắng thôi miên bản thân rằng chưa hề có chuyện gì xảy ra hết.

Áp suất toàn thân Mạc Hàm đang ở mức thấp nhất, lúc này không có ai dám đụng vào đuôi con cọp cái này, Vương Lâm chỉ có thể nháy Chu Viễn An: “Cậu mặc kệ không quản sao?”

Chu Viễn An quay đầu nhìn Mạc Hàm, giơ tay đoạt lấy cốc rượu của cô.

Mạc Hàm hung hăng hất tay anh ra, trừng mắt: “Muốn uống anh tự đi mà rót!”

Chu Viễn An nhìn về phía A Phong, khẽ lắc đầu: “Không quản được.”

Ban đầu chẳng qua chỉ là uống rượu giải sầu một chút, càng về sau đầu óc càng mơ màng, cô không thể khống chế được miệng mình nữa, dạ dày như trở thành một cái miệng không đáy, rượu không ngừng được rót vào trong.

Mọi người thấy tình hình không ổn, vội vàng len lén giấu hết mấy chai rượu còn lại đi, tránh việc cô say đến mức gục luôn trên bàn.

Lúc ra khỏi quán ăn, Mạc Hàm ngây ngất đến đi cũng không vững, xiêu xiêu vẹo vẹo vịn vào người Chu Viễn An.

Chu Viễn An muốn cõng cô mà cô còn không vui, vẫn cứng rắn cậy mạnh nói mình không say, ai dám cõng cô là cô sẽ nổi điên lên với người đó.

“Rồi rồi rồi, cậu không có say cậu không có say.” Mấy người thanh niên như đang dỗ dành bé gái, xúm xít vây quanh cô. A Phong giúp cô choàng một tay lên vai Chu Viễn An, Vương Lâm cẩn thận giúp cô cởi đôi giày cao gót ra, Đại K thì hổn hả hổn hển chạy đi mua cho cô một đôi giày mới, đi vào cho cô.

Làm xong hết mấy chuyện này, tất cả mới yên tâm để Chu Viễn An đưa cô về.

Hiện tại Chu Viễn An không dám để Mạc Hàm dẫn đường, chỉ sợ bị dẫn xuống cống.

Anh dựa vào ký ức của mấy lần trước, kết hợp với hỏi đường những người xung quanh, cuối cùng cũng tìm được trạm xe.

Hai người tới nơi thì đúng lúc có một chiếc xe vừa lăn bánh, bọn họ chỉ có thể đứng sau hít bụi, không thể gọi xe lại, xui xẻo cực kỳ.

Chu Viễn An đỡ Mạc Hàm ngồi xuống băng ghế dài, anh cũng phải nghỉ ngơi một chút.

Có trời mới biết là phục vụ một người say rượu còn mệt hơn nhiều so với phục vụ một người ung thư giai đoạn cuối.

Mạc Hàm uống say như chết, hai tay ôm chặt lấy Chu Viễn An, miệng liên tục lảm nhảm nhăng cuội.

Trước kia uống say chỉ biết làm thế nào để sờ được tay Chu Viễn An, hôm nay cô đã được nếm qua rồi, tất nhiên là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.

Lúc Chu Viễn An đang lật túi tìm tiền lẻ, đột nhiên bị cô ôm lấy mặt, đột ngột hôn tới tấp.

Mùi rượu trong miệng Mạc Hàm quá nồng, anh né tránh theo bản năng.

Dù có chiều cô đến mức nào đi nữa thì Chu Viễn An cũng không thể đồng ý thân mật với cô ở nơi công cộng như vậy. Tuy xung quanh không có nhiều người nhưng cũng đủ làm anh đứng ngồi không yên.

Mạc Hàm lại càng ngày càng hăng hái, giữ chặt lấy đầu của anh, ép buộc anh phải đón nhận cô.

Chu Viễn An không hứng thú chút nào, mặc dù không ngăn cản, nhưng cũng không hề đáp lại cô.

Mạc Hàm bắt đầu gian xảo, cố tình run lên trong lòng anh, nhỏ giọng nói: “Chu Viễn An, em lạnh…”

Chu Viễn An hơi do dự, khẽ thở dài, cuối cùng vẫn đưa tay ôm lấy cô.

Hôm nay thật đúng là đen đủi, qua mười lăm phút rồi mà vẫn chẳng có chiếc xe nào.

Trái lại Mạc Hàm hiếm khi không than phiền, bình thản dựa đầu vào vai Chu Viễn An, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào màn đêm dày đặc.

Trên con phố đối diện, đèn đóm của những nhà nghỉ khách sạn bật sáng choang, từng đoàn người xa lạ qua lại.

Mạc Hàm quan sát bọn họ từ trong bóng tối, bọn họ không hề phát hiện ra, và hình dáng của bọn họ cũng sẽ chỉ lưu lại không quá năm giây trong đầu Mạc Hàm, đây được gọi là chỉ gặp một lần rồi lãng quên.

Cô đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trải, muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng lại không biết cuối cùng là mình đang muốn cái gì.

Có một chùm sáng nhỏ bé đang tiến lại từ phía xa, mang theo ánh sáng mờ ảo xuyên qua màn đêm tĩnh lặng, càng tiến lại gần càng trở nên chói mắt.

Chu Viễn An đứng lên, giọng nói bị ngăn bởi ánh sáng kia: “Xe đến rồi, đi thôi.”

Mạc Hàm kéo tay anh, không nhúc nhích.

Chu Viễn An quay đầu lại nhìn cô, mấy giây sau cô nói: “Tối nay không về nữa.”

“… Tại sao?”

“Chúng ta thuê phòng đi.”

Hết chương 30.