Chiếc Ô

Chương 15: “Em gái An, kéo khoá giúp tôi.”




Biên tập: B3

Sau khi vui vẻ đạt được thoả thuận với Chu Viễn An, Mạc Hàm cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không còn nhiều lắm, bọn họ phải tận dụng tối đa.

Từ phòng vẽ ngồi xe về nhà ít nhất phải mất nửa giờ, may mắn là đi đường không bị kẹt xe, thông suốt không bị cản trở.

Khi Mạc Hàm từ xe buýt bước xuống, liền không nói lời nào nắm chặt tay Chu Viễn An, một đường hung hăng chạy như điên đến dưới lầu của tiểu khu.

Cô về đến nhà, vào phòng đóng cửa chọn lựa một lúc lâu, cuối cùng chọn được một bộ váy màu xám đậm ôm vừa lấy người, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng trắng, nhìn vừa thanh lịch đơn giản, lại không mất đi sự phong cách.

Thế nhưng khi mặc váy vào lại có chút trở ngại, Mạc Hàm càng vội lại càng rối, khoá kéo ở phía sau lưng dường như bị kẹt vào thứ gì đó, cô cố gắng nửa ngày cũng không kéo được, gấp đến độ giậm chân.

Cuối cùng cô dứt khoát mở cửa ra, bước đến trước mặt Chu Viễn An đang rảnh rỗi ngồi trên salon, kéo anh đứng dậy: “Em gái An, kéo khoá giúp tôi.”

Vừa dứt lời liền xoay người, bờ vai trắng nõn phơi bày trước mặt anh.

Đợi mấy giây nhưng người phía sau vẫn không có động tĩnh gì, Mạc Hàm nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh, thúc giục: “Nhanh lên một chút đi!”

Chu Viễn An vẫn đứng bất động tại chỗ, do dự nói: “Cậu không thể tự mình kéo sao?”

Mạc Hàm liếc mắt: “Tôi có thể tự kéo được thì còn phải nhờ cậu làm gì? Mau lên mau lên!”

Chu Viễn An vẫn không cử động, hơi há miệng, muốn nói lại thôi.

Mạc Hàm lại đợi một hồi, rốt cuộc cũng hiểu ra, không thể tin được quay lại nhìn chằm chằm vào anh: “Không phải là cậu định nói với tôi là nam nữ thụ thụ bất thân chứ?… Trời ạ, việc này có là gì đâu? Tôi cũng không…”

Nói được một nửa cô liền ngừng lại, chán nản lắc đầu: “Thôi coi như quên đi, tôi đi đổi chiếc váy khác vậy.”

Việc này không nên chậm trễ, cô lập tức bước trở về phòng, nhưng mới bước được hai bước đã bị Chu Viễn An kéo cánh tay.

“Thế này đang rất đẹp rồi, không cần phải đổi.” Anh thành khẩn nói.

Mạc Hàm đen mặt, phản bác: “Đẹp mắt thì để làm gì? Tôi cũng không thể để lưng trần như thế này chạy trên đường cái!”

Chu Viễn An không tiếp lời cô, dùng hành động thay lời nói, hai tay hướng tới phần eo váy của cô.

Mạc Hàm sững sờ, biết là cuối cùng anh cũng đã chịu giúp mình, vì vậy ngoan ngoãn đứng im.

Chu Viễn An tìm kiếm một hồi ở bên hông cô, rốt cục lấy ra được đoạn vải bị kẹp vào khoá kéo, sau đó cầm khoá từ từ kéo từ dưới lên trên.

Qua một lớp vải nhưng cũng có thể cảm nhận được vóc dáng Mạc Hàm vô cùng nhỏ nhắn, xương bướm ở phía sau nhô lên thật cao, tựa như muốn tung cánh bay lên, hình ảnh mỹ miều đó khiến cho trí tưởng tượng của người ta đã lan rộng từ tầm nhìn đến cảm xúc.

Mà mười ngón tay của Chu Viễn An lại đang nhẹ nhàng kéo khoá lên, từng chút lại từng chút giấu đi.

Theo thẩm mỹ của bất kỳ người bình thường nào mà nói, thì đây đúng là một cảnh đẹp ý vui.

“Aizz ——” Đột nhiên Mạc Hàm hít một ngụm khí lạnh, giọng nói cũng trở nên cao hơn: “Tóc! Tóc! Đau!”

Chu Viễn An sững sờ, vội vàng giúp cô rút sợi tóc bị kẹp ra.

Mạc Hàm được giải cứu, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi dặn dò anh: “Cậu nhớ cẩn thận một chút đó.”

Vì để tránh cho đau đớn xảy ra một lần nữa, cô với tay túm hết mái tóc dài hất lên phía đằng trước ngực, đầu hơi nghiêng về một bên, để dành ra nhiều khoảng không cho Chu Viễn An dễ hoạt động.

Vẻ mặt Chu Viễn An vẫn không đổi, ánh mắt cũng không dao động, cầm lấy đầu khoá kéo tiếp tục kéo lên trên.

Chỉ có mấy giây ngắn ngủi nhưng tưởng chừng như là cả mấy phút dài đằng đẵng vậy.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, Chu Viễn An thở phào nhẹ nhõm, hai tay rũ xuống bên hông: “Xong rồi.”

Mạc Hàm quay đầu lại, hài lòng cười với anh: “Cám ơn cậu.”

Nhưng khuôn mặt vui vẻ cũng chỉ duy trì được trong một giây, vẻ mặt cô đột nhiên biến đổi, trợn mắt nhìn anh: “Tại sao cậu lại không thay quần áo?”

Chu Viễn An cúi xuống nhìn mình một chút, anh đang mặc một chiếc áo len màu xanh đậm và quần jean, cảm thấy không có gì là không ổn: “Tôi thay làm gì?”

Thế nhưng Mạc Hàm vẫn kéo tay anh, bước nhanh vào phòng anh, thái độ cương quyết nói: “Cậu mặc thế này làm sao được, nhìn qua cũng biết ngay là một cậu em trai!”

Anh bị Mạc Hàm kéo như kéo một con trâu nhỏ vào trong phòng, Chu Viễn An ngồi xuống mép giường, chờ cô chỉ đạo.

Mạc Hàm hỏi: “Cậu có bộ quần áo nào nhìn trưởng thành một chút không?”

Chu Viễn An ngẫm nghĩ một chút: “Không có.”

“… Vậy chắc là có áo sơ mi trắng chứ?”

“Có.”

Mạc Hàm chỉ tay: “Vậy thì áo sơ mi trắng!”

Chu Viễn An không nhanh không chậm đi tới bên tủ, mở ra tìm quần áo.

Mạc Hàm đứng sau lưng anh, liên tục ra lệnh: “Quần cũng phải thay, không thể mặc quần jean! Đổi sang quần nào thoải mái hơn đi, sẫm màu hoặc nâu nhạt đều được!”

Chỉ chốc lát sau, theo lời cô nói Chu Viễn An tìm được một đống quần áo, vứt sang một bên.

Anh bước đến bên cửa sổ, kéo rèm lên, không để cho ánh sáng chiếu vào.

Lúc chuẩn bị thay áo, hai tay anh đặt bên hông, rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Mạc Hàm: “Cậu không đi ra ngoài sao?”

“… À.” Mạc Hàm ngây ngẩn gật đầu: “Quên mất quên mất.”

Mạc Hàm ra ngoài phòng khách đợi, chỉ hai phút sau Chu Viễn An đã thay xong quần áo, đẩy cửa bước ra.

Trong lòng cô thầm hài lòng, không nhịn được nhìn thêm mấy lần, khí chất của Chu Viễn An thực sự quá hợp với áo sơ mi trắng.

Thiếu niên nhẹ nhàng, mi thanh mục tú, nhã nhặn mà không yếu ớt.

Mạc Hàm đi tới bên cạnh anh, đưa tay chỉnh cổ áo giúp anh, cúc áo không cần phải đóng kín như vậy, cần để lộ ra xương quai xanh, trông càng hiền hoà hơn một chút.

Xương quai xanh của Chu Viễn An rất đẹp, sạch sẽ và thanh lịch một cách vừa đủ, trông không hề yếu ớt.

Con người đều yêu thích cái đẹp, Mạc Hàm rất muốn kéo quần áo của anh xuống thấp hơn chút nữa để nhìn xem còn có thứ gì.

Nhưng bây giờ không còn thời gian, có lẽ là để lần sau đi.?

Cô xách túi, xỏ giày cao gót, bước về phía cửa: “Đi thôi!”

Lúc Mạc Hàm khoác tay Chu Viễn An xuất hiện trước cửa lớp của Mạc Tiểu Dương, cô tự cảm thấy rất là hài lòng, khuôn mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

Buổi họp phụ huynh vẫn chưa bắt đầu, những cô cậu bé đang đứng ở trước cửa phòng đón ba mẹ, vừa nói vừa cười.

Mạc Hàm cũng ngoắc ngoắc tay với Mạc Tiểu Dương, gọi cậu bé lại gần.

Thế nhưng lại có chút không thích hợp, Mạc Tiểu Dương cứ luôn cúi gằm mặt xuống, không khí u ám, ngay cả khi nhìn thấy Chu Viễn An tới mà cũng không cười chút nào.

Mạc Hàm ngồi xổm người xuống, nhìn vào mắt cậu bé, hỏi: “Em làm sao vậy?”

Mạc Tiểu Dương không nói lời nào, chỉ lắc đầu.

Mạc Hàm lại hỏi: “Không vui sao?”

Cậu bé vẫn lắc đầu.

“Đã gây ra lỗi gì phải không?”

“…”

Lúc này, thầy Trịnh vừa nói chuyện xong với một vị phụ huynh, bước tới bên này, mỉm cười gật đầu một cái với Mạc Hàm: “Đã lâu không gặp, Tiểu Hàm.”

Mạc Hàm cũng khách sáo chào hỏi: “Xin chào thầy Trịnh.”

Tầm mắt của thầy Trịnh chuyển sang người Chu Viễn An, dừng lại chốc lát, sau đó hơi nghi ngờ hỏi: “Còn vị này là?”

Trên đường đi vốn dĩ Mạc Hàm định để Chu Viễn An đóng vai bạn trai của mình, nhưng hôm nay cô trang điểm tương đối già dặn, lại nhìn qua gương mặt của Chu Viễn An, vẫn trẻ trung như cũ, thư sinh lịch sự.

Nên lời vừa đến khoé miệng thì Mạc Hàm liền đổi ý: “Đây là em trai của tôi.”

“À, hoá ra cô còn có một em trai.” Thầy Trịnh nhìn Chu Viễn An, đưa tay về phía anh: “Xin chào, lần đầu tiên gặp mặt, nên xưng hô ra sao?”

Mạc Hàm đứng trước mặt Chu Viễn An vội cướp lời: “Em ấy tên là Mạc Viễn An.”

Thầy Trịnh cười cười: “Vậy thì gọi em là Tiểu An đi.”

Chu Viễn An kỳ quái nhìn Mạc Hàm một cái, thừa lúc thầy Trịnh không chú ý, anh cúi xuống kề sát miệng vào tai cô, nghiêm túc trình bày một chuyện: “Tôi lớn hơn cậu đó.”

Mạc Hàm không thèm để ý, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh đứng sang một bên.

Quay trở lại việc chính, Mạc Hàm đặt hai tay lên vai Mạc Tiểu Dương, thu hồi nụ cười hỏi: “Tuần này Tiểu Dương biểu hiện ra sao thưa thầy?”

Thầy Trịnh cúi đầu nhìn Mạc Tiểu Dương, sắc mặt hơi thay đổi, có chút nghiêm trọng.

Mạc Hàm đoán chắc là có chuyện rồi, quả nhiên nghe thầy Trịnh nói: “Hôm nay em ấy đánh nhau với bạn học.”

Mạc Hàm sửng sốt, thực sự không hề nghĩ đến, Mạc Tiểu Dương nhỏ xíu kia lại đi đánh nhau? Liệu có phải chỉ có một mình em ấy bị đánh không?

Cô không tin tưởng lắm, hỏi: “Đánh nhau với ai vậy? Hai đứa có bị thương không?”

Thầy Trịnh nói: “Với Trần Lập Hữu, Mạc Tiểu Dương là người ra tay trước, nhưng may mà thầy giáo đã kịp thời tách được hai đứa ra, nên không có bị thương.”

Mạc Hàm nghe vậy chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thầy Trịnh nói tiếp: “Chuyện này rất nghiêm trọng, không phải chỉ là xích mích giữa bạn học với nhau, chờ họp phụ huynh xong tôi sẽ nói chuyện thêm với cô.”

Mạc Hàm liên tục gật đầu: “Được được.”