7h30’ sáng ngày 1 tháng 4 năm 1996.
Hút xong một điếu thuốc, Kỳ Chấn Đông khoan kɧօáϊ và tỉnh táo quay trở về phòng trực ban, lưu trữ đống code lập trình mà mình vất vả viết suốt đêm qua, tuần tra bên trong phòng máy thêm một lần nữa rồi bắt đầu bổ sung vào bảng ghi chép trực ban cách hai tiếng một lần. Nhìn từ nhật ký của hệ thống, cuộc gặp mặt vượt qua thời gian và không gian với Lão Kỳ thông qua internet lúc rạng sáng này không hề để lại dấu tích gì, tất cả mọi thứ vẫn bình thường. Thế này thì dễ rồi, trời biết đất biết, Lão Kỳ biết, mình cũng biết. Bảng ghi chép trực ban bằng giấy thì tiện rồi, điền gì cũng được, viết gì cũng được, OK hết!
Quay về khu vực làm việc, lần này anh gặp được người sống rồi.
“Chào kỹ sư Trương!”, suốt thời gian dài như thế, cuối cùng Kỳ Chấn Đông cũng gặp được người thật, ngửi thấy mùi thịt rồi, à không đúng, là mùi bánh bao nhân thịt chứ.
“Tiểu Kỳ, dậy rồi hả, tối qua không sao chứ!”, Trương Hồng đến giao ca trước giờ vẫn còn đang cắn bánh bao nhân thịt, ngượng ngùng mỉm cười với Kỳ Chấn Đông.
“Có chuyện gì được chứ? Tôi vừa kiểm tra thêm lần nữa, tất cả mọi thứ bình thường”, vẻ mặt của Kỳ Chấn Đông có vẻ kỳ lạ.
“Đi ăn sáng đi, vất vả cả đêm chắc cũng đói rồi. Biết cậu không thích ăn bánh bao với sữa đậu nành nên tôi không mang phần cho cậu đâu”, Trương Hồng nói xong còn giơ chiếc túi đựng sữa đậu nành bên tay trái.
“Cái hay của trực ca đêm là không phải đi làm ca sáng, mấy ngày rồi chưa được ăn bánh canh gà hầm. Tôi đi đây!”, trong lúc nói chuyện, Kỳ Chấn Đông đã thu dọn đồ dùng vệ sinh cá nhân từ bao giờ, rời khỏi phòng làm việc.
Tới cổng công ty, Kỳ Chấn Đông không tới nhà xe của công ty để lấy xe mà tới khu thành phố cách tập đoàn khoảng mười mấy dặm để ăn bánh canh gà hầm. Không biết vì sao, anh cảm thấy tinh thần cực kỳ sảng kɧօáϊ, rất muốn leo núi, bèn quay người đi về phía núi Tháp Sơn có ngọn tháp cổ.
Tháp Sơn không cao, tính từ chân núi đến ngọn tháp cổ trêи đỉnh núi chỉ có độ cao khoảng bốn mươi mét, ở vùng đồng bằng Điền Trung này cũng chỉ như một cái đồi nhỏ. Khu công xưởng của tập đoàn thuốc lá Nam Thiên tọa lại trêи một bãi bồi ngay dưới chân núi Tháp Sơn kéo dài sang vài ngọn núi khác. Một số công trình kiến trúc rải rác ở nửa dưới của núi Tháp Sơn, còn nửa trêи là đất ruộng kiêm phần mộ của một số thôn dân gần đó. Một tòa bảo tháp bảy tầng trơ trọi đứng sừng sững trêи đỉnh núi, chiếm lĩnh mấy ki-lô-mét vuông cao nhất. Tòa bảo tháp này là tháp phong thủy được xây dựng và tu bổ từ thời Nguyên với gần tám trăm năm lịch sử rồi.
Kỳ Chấn Đông men theo con đường nhỏ khúc khuỷu, đạp lên những ngọn cỏ lau vươn ra mặt đường để lên núi. Mùa hè ở Điền Trung đến sớm, mới tháng Tư mà ngọn núi này đã phủ một màu xanh ngọc bích, vài cây đào, cây lê rải rác trêи ruộng bậc thang thậm chí còn ra hoa kết quả. Cây lúa mì trồng trêи ruộng xanh rì, tình hình sinh trưởng rất lạc quan. Vài bóng người lẻ loi trêи ruộng bậc thang, nhìn quần áo thì có vẻ là nông dân dậy sớm lên núi. Thợ thuyền rất ít khi lên núi vào thời gian này, ai trực ca đêm thì đang giao ca với người trực ca sớm, còn ai làm trưa chiều chắc vẫn đang ngủ say; dân văn phòng làm cả ngày chắc vẫn đang trêи đường đi làm, những người nghỉ ngơi thì không có nhã hứng lên đỉnh núi đầy nấm mộ này để ngắm cảnh từ sáng sớm.
Kỳ Chấn Đông cúi đầu leo núi nên không nhìn thấy chiếc nhẫn trêи bàn tay trái của mình đang lóe lên ánh sáng lấp lánh, nhấp nháy nhấp nháy. Càng gần đến đỉnh núi, chiếc nhẫn ở ngón tay giữa bàn tay trái càng nhấp nháy nhanh hơn, chiếc nhẫn này dường như có cảm ứng với tòa bảo tháp vậy.
Vòng qua mấy ngôi mộ, Kỳ Chấn Đông đến dưới mảnh đất nền của tòa tháp cổ, sau khi lượn vài vòng quanh tòa tháp, anh đặt ʍôиɠ ngồi phịch xuống bậc thềm mà đờ đẫn. Anh cũng không hiểu mình nổi khùng nổi điên làm gì, sáng sớm ra đã leo núi một mình để ngắm cảnh? Chẳng hiểu làm sao.
Nhìn dòng xe cộ và người đi bộ lũ lượt đi làm ở dưới chân núi, Kỳ Chấn Đông bật cười, mắng một tiếng: “Mẹ kiếp, để bụng đói đi leo núi, gặp ma hả mày”.
“Cậu nhóc kia, lấy đâu ra ma quỷ thế? Trong mấy ngôi mộ này chỉ có xương khô thôi”, giọng nói của một ông già đáp lại câu mắng đùa của Kỳ Chấn Đông.
“Ai? Ai đang ở đây thế?”
Kỳ Chấn Đông đứng bật dậy, nhìn ngó xung quanh, có cả người đến đây sớm hơn anh để ngắm phong cảnh?
“Đừng đi loanh quanh nữa. Tôi ở trong chiếc nhẫn trêи tay cậu”, giọng nói của ông già kia vang lên bên tai.
Kỳ Chấn Đông giơ hai tay lên, nhìn thấy chiếc nhẫn trêи ngón giữa của bàn tay trái đang lóe lên ánh sáng xanh. Có trải nghiệm lúc nửa đêm rồi nên Kỳ Chấn Đông cũng bình thản hơn nhiều, chẳng lẽ sắp bật mí bí mật nào đó?
“Ông là ai thế? Lão Kỳ?” Kỳ Chấn Đông lên tiếng hỏi dò, anh cũng không biết nên gọi Kỳ Chấn Đông tự xưng đến từ năm 2016 này như thế nào, bèn gọi là Lão Kỳ. Nếu người này thực sự là bản thân mình của hai mươi năm sau, cũng có thể gọi là “Lão Kỳ” rồi.
“Lão Kỳ? Này, cậu đang nói tới cậu ấy phải không? Cậu ấy vẫn còn ở bên phía 2016, cậu ấy không tới được đâu”.
“Không phải Lão Kỳ? Thế ông là ai đấy?” Không hiểu sao Kỳ Chấn Đông bỗng thấy phấn khích, Lão Kỳ vẫn ở lại năm 2016 thì tốt rồi, dù sao người ta cũng chính là bản thân mình, Lão Kỳ không đến chắc là không sao đâu nhỉ?
“Cậu có thể gọi tôi là đạo sĩ Minh Thành, hề hề hề, cũng có thể gọi giống như Lão Kỳ mà cậu nhắc tới, gọi ông già, ông tiên, tóm lại chỉ là cách gọi thôi, tùy cậu”.
“Khà khà khà khà, tôi gọi ông là đạo trưởng nhé?”, Kỳ Chấn Đông bật cười, xem ra quan hệ của Lão Kỳ và ông già này cũng khá ổn.
“Cậu nhóc, cậu lịch sự hơn Lão Kỳ nào đó nhiều”.
“Hề hề hề, đạo trưởng quá khen rồi. Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tôi còn đang mơ hồ đây!”, Kỳ Chấn Đông mỉm cười ngượng ngùng.
“Chuyện đã trải qua thì lão già này không kể lại nữa, nếu có thời gian thì cậu hỏi Lão Kỳ kia đi. Hôm nay đến đây rồi, tôi muốn xem tòa tháp cổ này. Cậu nhóc, chỉ cần các cậu giúp lão già này hoàn thành tâm nguyện, già sẽ không làm hại các cậu đâu. Từ năm 2016 quay về đây tốn nhiều pháp lực quá, lão già phải bế quan đây. Nhớ lấy, khi nào tòa tháp này được tu sửa rồi hãy giúp già đặt chủ thể của chiếc nhẫn này vào nền móng của tòa tháp, đừng quên đấy”.
“Tôi còn được gặp lại Lão Kỳ ư?... Đạo trưởng... đạo trưởng... đạo trưởng Minh Thành... nói gì đi chứ! Này này này... ông già, nói gì đi chứ, tôi liên lạc với Lão Kỳ thế nào? Không đâu vào đâu cả, gặp ma à! Đòi bế quan là bế quan ngay, từ năm 2016 tới đây xa lắm sao?”, Kỳ Chấn Đông buồn bực hét ầm lên.
Kỳ Chấn Đông nhìn thấy ánh sáng trêи chiếc nhẫn ở ngón tay giữa của bàn tay trái cứ dần dần nhạt đi, khôi phục màu đen vốn có. Anh đờ đẫn nhìn chiếc nhẫn, nhìn mãi... nhìn mãi... Trong lòng anh loáng thoáng cảm thấy hình như bên trong chiếc nhẫn này có thứ gì đó, không phải đồ vật cụ thể, mà là một không gian vuông vức khổng lồ.
Bên trong chiếc nhẫn này trống rỗng ư? Đúng rồi, ông già nói ông ta ở bên trong chiếc nhẫn này, chẳng lẽ - Kỳ Chấn Đông bỗng tỉnh ngộ. Anh dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại, chiếc nhẫn vẫn nằm im trêи ngón tay mình, chỉ có thể nhìn thấy bề mặt đen bóng trơn nhẵn của nó, chẳng còn thứ gì khác. Dùng tay phải cố tình tháo nó ra, nó vẫn không hề nhúc nhích, như thể mọc rễ trêи ngón giữa của bàn tay trái vậy.
Chuyện gì thế này? Thứ vừa xuất hiện ban nãy chỉ là ảo giác.
Kỳ Chấn Đông ngồi hẳn xuống bậc thềm của tòa tháp, giơ tay trái ra. Anh xòe các ngón tay, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này vẫn chỉ có bề mặt đen bóng, không có thứ gì khác xuất hiện.
Lật đi lật lại bàn tay trái để nhìn chằm chằm vào nó mấy phút đồng hồ, Kỳ Chấn Đông nhìn tới cay cả mắt. Anh đành nhắm mắt lại, nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới những thứ có bên trong chiếc nhẫn. Lần này thì có rồi, dường như Kỳ Chấn Đông “nhìn thấy” nó trong đầu, bên trong chiếc nhẫn thực sự là một không gian vuông vức. Kỳ lạ hơn cả, Kỳ Chấn Đông cảm thấy hình như mình đang đứng trêи mặt đất của không gian này, còn có thể di chuyển khắp nơi để quan sát, diện tích ước chừng to bằng phòng máy chủ trong trung tâm tin tức, phải đến bảy tám trăm mét vuông.
“To quá, nếu mình cũng có được căn nhà to thế này thì tốt nhỉ!”, Kỳ Chấn Đông lầm bầm một tiếng đầy ngưỡng mộ.
-------------------