Lóc cóc đạp xe chở Tùng về nhà Xuân lầm bầm.
– Làm gì mà giờ này mới thấy tăm hơi cậu thế, tui tưởng cậu chết sớm hơn dự định rồi chứ. Cái tên chết bầm này làm mọi người lo chết được, sao không liên lạc gì hết trơn vậy?
– Thì liên lạc rồi nè.
– Cái đầu cậu, tui quăng cậu xuống hồ luôn bây giờ đó.
– Thôi mà, cho tui xin lỗi. Tại cái điện thoại hư rồi mà chưa có tiền mua cái mới. Lên tới là gọi cho cậu liền nè không thấy sao?
– Vậy còn chấp nhận được. Bệnh cậu sao rồi… về dưới có đi khám không?
– Dài dòng lắm, về nhà rồi tui kể cho nghe. Nhưng chúc mừng tui đi, tui không có bệnh gì hết.
Xuân thắng xe cái rét làm Tùng chúi nhủi, nó quay lại nhìn cậu bằng con mắt thao láo.
– Thiệt hôn, vậy chạy thẳng lại chỗ sư huynh ăn mừng luôn đi.
Nói rồi nó tính trở đầu xe đi liền ngay tắp lự làm Tùng lật đật níu lại.
– Ông ơi để sau đi, một lát tôi còn đi nhận việc nữa, muốn tôi bị đuổi sao mà giờ này nhậu nhẹt. Mà mẹ cậu không xé xác cậu ra sao mà đang giờ bán buôn dám chuồn đi hả.
– Cũng phải, cậu đi nguyên đêm lên đây rồi cũng nên về nhà nghỉ trước đi, nhưng về phải gọi điện cho tụi nó hay liền, bữa nay tụi nó buồn hiu hà.
– Biết rồi, tối ra chỗ quán sư huynh luôn, tui khao. Giờ về đi cho tui ăn chút, đầu giờ đi làm rồi.
– Mà này cậu lên luôn hả, hay về lại Sài Gòn?
– Tui lên làm thời vụ thôi hà, chừng một tuần là về lại dưới.
– Không có cậu buồn quá hà, đánh đấm cũng không có hứng.
– Trời, bộ có tui mới có đánh nhau hả.
– Ừ. Tụi nó sợ cậu nhất mà.
Xe đạp đang chạy bon bon ngang qua khách sạn chỗ cậu làm việc trước kia, cậu kêu Xuân
– Khoan, khoan Xuân… Ngừng lại chờ tui chút, ngừng lại…
– Gì nữa, vô chỗ làm luôn hả?
– Không, không có làm ở đây…nhưng có chút chuyện. Chờ chút xíu mình ra liền.
– Vậy tui lại gốc cây đằng kia chờ nha. Lẹ lên không mẹ tui cạo đầu khô hai đứa luôn đó.
– Biết rồi.
Tùng đi ngang khách sạn lập tức nhớ chuyện cái bệnh án của cậu mà hôm đó quản lý gọi cho cậu bảo lộn gì đó… Vậy mà không hiểu sao anh lại khăng khăng bảo rằng cậu lừa dối.
Tùng vào khách sạn bằng cửa nhân viên, dù không còn làm nhưng cậu cũng là nhân viên của tập đoàn và ai cũng biết mặt cậu mà. Tùng đi thẳng lên phòng quản lý xin gặp, anh quản lý rất vui vẻ đón cậu.
– Trời ơi, mới lên hả…? Ngồi đi em.
– Anh khỏe chứ?_ Cậu nói vài câu xã giao rồi tìm cách vào vấn đề chính_
– Anh này, em ghé chủ yếu hỏi anh cái vụ khám bệnh lần trước.
– Vụ nào?
– Vụ mà anh gọi cho em bảo là bệnh viện báo lộn gì đó.
– À, lộn tên. Nghe nhân viên bên đó nói là tên em với tên người đó khác nhau có chữ ‘g’ thôi hà.
– Là sao?
– Là em là Nguyễn Hoàng Tùng, còn người ta là Nguyễn Hoàn Tùng. Họ cho là do kêu người kia em lại vào nên nhầm lẫn, gặp bác sỹ vừa thay ca trực nên không phát hiện…ha…ha… Báo hại em một phen hết hồn phải không…ha…ha…
Tùng cười miệng méo xẹo, không phải một phen hết hồn mà là chết đi sống lại thì có… Vậy sao Vũ Phong lại không nghe báo cáo về sự nhầm lẫn này trong khi anh quản lý lại biết rành mạch vậy chứ…
– Rồi anh có báo cáo lại với công ty không…? Em sợ…
– Không lo, anh chỉ gởi báo cáo đúng của bệnh viện lên thôi, không ai hiểu lầm em bị bệnh đâu.
…….
Trên đường về cậu kể cho Xuân nghe mọi chuyện rồi cậu chắc lưỡi kết luận.
– Hồi đó cậu nói đúng ghê…yêu phải người quá tầm tay với chỉ chuốc khổ vào thân…
– Rồi cậu tính sao, không lẽ bây giờ cứ để cho anh ta nắm thóp cậu vậy sao?
– Biết làm sao giờ, mình bây giờ cứ như cá nằm trong rọ vậy… Cậu biết một người dám bỏ tù mình chỉ vì mình không vâng lời thì mình thật sự sợ không biết anh ta sẽ làm gì mình nếu mình… Mà thôi từ từ tính, bây giờ vẫn ổn mà…
– Ổn thật không đó?
– Thật mà, bây giờ mìn cứ tạm ngoan ngoãn đã, cứ dạ thưa thì anh ta chẳng để ý gì đến nữa… Mà công việc của mình cũng hay đi xa không mấy khi ở gần đâu.
– Rồi cậu sống như thế nào?
– Thật sự thì anh ta chưa độc ác đến nỗi không trả lương cho mình, lương cũng khá… Có điều mình hơi lo…
– Lo gì?
– Cái hợp đồng nợ mà mình ký với anh ta mà mình kể với cậu rồi đó. Món nợ lớn như vậy không biết có khi nào anh ta hứng lên đòi bất tử không…?
– Nhưng cậu có mượn số tiền đó đâu.
– Biết là vậy nhưng nó được xem là phí chạy án của mình đó.
– Bắt ký nợ rồi bắt trả nợ, những món nợ khống…thật là những kẻ khốn khiếp làm sao…
– Rồi cậu trả được bao nhiêu rồi.
– Không biết, mỗi tháng được lãnh một phần lương, phần còn lại để trả nợ, nhưng chẳng biết phần còn lại là bao nhiêu, cũng chẳng biết lương mình một tháng là bao nhiêu… Nói chung bây giờ người ta nói sao mình nghe vậy, cấm thắc mắc.
– Vậy là anh ta nói còn nợ thì cậu tiếp tục trả, còn nói hết nợ thì hết vậy thôi.
– Đại loại vậy.
– Cậu chết chắc… Vậy còn yêu ông chủ của cậu không?
– Đừng hù mình chứ, nội thấy mặt anh ta thôi là tim gan mình muốn nhảy lên hết rồi, cậu điên sao mà bảo mình dám yêu anh ta nữa chứ… Dám anh ta giết mình quăng xác cho cá sấu luôn quá…
– Chia buồn với cậu, để mình giới thiệu bạn cho cậu.
– Thôi cám ơn, tui tởn tới già cái vụ yêu ái này rồi.
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Tùng cậu biết dù cậu không thể yêu anh nhưng dù gì tình cảm đã phát sinh trong thời gian dài vậy không thể nói mất là mất, nó cũng còn đọng lại chút dư âm trong trái tim bị bóp nát đang cố liền sẹo.
Chỉ còn vài hôm là tới trung thu, nhà Vũ Phong bánh trung thu được biếu chất đầy. Cậu nhớ đám nhóc dưới quê cậu thì bánh trung thu với chúng là một thứ chỉ để ngắm, vậy mà ở đây có hộp nằm đó cả tháng mà vẫn chẳng ai động tay…” Nếu gởi về cho bọn chúng chắc là tụi nó vui lắm, để đây hư hết thật phí của trời. Dạo gần đây Vũ Phong hiền hòa với cậu hơn dạo trước, thực ra do cậu không có động tĩnh gì nhất nhất một dạ hai vâng nên chẳng có lý do gì bắt bẻ cậu. Hôm nay thấy Vũ phong nhàn nhã đọc báo cậu đánh tiếng
– Mấy hôm nay bánh trung thu gởi tới nhiều lắm, anh có định làm gì với nó không?
– Chỉ cần đưa danh sách người gửi cho tôi là được rồi, cậu tự xử lý đi.
– Nhưng! …Nhưng bánh đắt tiền lắm… Có cả bánh trộn vàng nữa… em làm sao dám làm gì với chúng chứ.
– Đã bảo cậu tự xử lý thì tự nghĩ ra cách đi đừng phiền hà nữa.
– Cách gì cũng được ạ. Anh có muốn ăn loại nào không?
– Cậu tự chọn đi.
– Em biết rồi.
Tết trung thu với cậu là một niềm vui vì nó là sinh nhật cậu nhưng nếu tính ngày dương thì không phải năm nào cũng có thể trùng với tết trung thu. Vì anh em cậu lợi dụng nói là mừng sinh nhật cậu nên vòi cha mẹ mua bánh rung thu chứ tới sinh nhật mấy đứa em cậu ở nhà toàn mía gim cóc ổi mấy anh em tự hái với nhau thôi.
Tính tới tính lui cậu quyết định gởi ngót hai chục hộp về quê với danh nghĩa của ông chủ cậu, nhắn với cha cậu ông chủ cậu nhờ cha gởi tặng mấy đứa nhỏ không mua nổi bánh trung thu.
Đống còn lại cậu cất cẩn thận cho kế hoạch đêm trung thu của cậu. Cũng không quên chọn cho ông chủ của cậu một cái bánh thật ưng ý.
Hôm nay có 2 vị khách nhìn khá sang trọng đến nhà một nam và một nữ, họ đến không báo trước nên không có anh ở nhà nhưng họ cũng không ngại, rất tự nhiên làm cậu lúng túng không biết phải làm sao.
– Gọi cho ông chủ cậu báo rằng có cô Bình tới.
– Cô Bình?
– Phải, nhanh đi cô gái gắt.
– Nhưng…nhưng…
– Nhưng chuyện gì, cậu có muốn tôi đuổi việc ngay lập tức không?
– Em không cần làm ầm lên như vậy. Cậu cứ báo với Vũ Phong là có tôi là Minh Hàn đến gặp, không thể không gặp.
– Anh có thể tự gọi được không ạ?
Chưa dứt câu cậu đã bị cô gái quát te tua…
– Thật quá quắt, ngày càng không thể chịu nổi hai anh cứ để hạng cặn bã này lớn lối ngay trong nhà.
Nghe xong câu mạt sát của cô gái Tùng tối mặt, cậu bực dọc trả lời.
– Tôi không được phép gọi cho ông chủ, chỉ ông ấy gọi cho tôi khi có việc cần sai bảo thôi thưa cô, tôi không dám làm trái quy định mong cô thông cảm.
– Thôi đi, em cứ ngồi yên đó mà đợi đi, tự em đến bất ngờ mà.
Cô gái ngồi chờ mà mặt thì cau có, cậu lẳng lặng mời trà mà không nói thêm gì tránh bị làm bia đỡ đạn.
– Khoảng chừng nào thì Vũ Phong về?_Người đàn ông điềm đạm hỏi_
– Nếu không có gì thay đổi chắc khoảng 8 giờ ông chủ về.
– Tám giờ!!_Cô gái hét toáng lên_ Không thể chờ từng ấy thời gian. Bây giờ chỉ mới bốn giờ thôi.
– Vậy em muốn làm sao, bảo em gọi cho nó trước em không chịu.
– Anh gọi đi, em gọi thì đừng hòng anh ấy về.
– Không phải chuyện của anh, nếu cha không yêu cầu anh cũng không muốn tháp tùng em đến đây đâu.
Nghe cả hai trò chuyện cậu đoán chừng là người thân của Vũ Phong, nhưng có vẻ như họ chẳng vui vẻ gì khi phải gặp nhau.
– Sao lại không đến? Có quyền lợi của anh nữa mà đâu chỉ riêng em.
– Anh không có phần, chẳng phải mẹ đã không cho anh sử dụng thêm đồng nào trong tài khoản của gia đình rồi đó sao. Đừng kéo anh vào chuyện của em… Một lát em tự nói với nó anh không tham gia đâu.
Thấy cũng còn lâu mới tới giờ Vũ Phong về, cậu mang cho họ một ít bánh ngọt.
– Tối nay tôi ở lại công ty. Cậu mang cái gì đó đến cho tôi_ Cái gì đó có nghĩa là ông chủ cậu muốn cậu phục vụ bữa ăn cho đàng hoàng_
– Khoan đã…_Cậu vội gọi anh vì thường thì chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu anh sẽ tắt máy_ Em có chút chuyện không biết có nên báo với anh không.
– Chuyện gì? _Giọng anh đầy hăm dọa rằng nếu là chuyện không ra gì thì cậu sẽ không yên đâu_
– Có hai vị khách không hẹn trước.
– Không hẹn trước, cậu báo với tôi làm gì, lại nhận gì của họ sao?
– Không có, em xin lỗi…em xin lỗi… Nếu không có gì nữa em cúp máy đây ạ…
Tiếng dập máy bên kia khô khốc, cậu muốn khóc quá trời không hiểu sao anh lúc nào cũng cho rằng cậu có ý đồ xấu.
Sáu giờ cậu mang cơm đi mà không dám nói với hai vị khách còn đang chờ rằng anh không về, cậu dặn chị giúp việc tiếp đãi họ cho đến khi nào họ đi…
Bước vào phòng làm việc của anh ở công ty cậu nhận thấy rõ thái độ anh không phớt lờ như những lần trước, anh nhìn theo cậu khi cậu chuẩn bị bữa ăn làm cậu cứ lạnh tóc gáy…
Cậu cầu mong anh ấy đừng hứng chí đem cái tội tài lanh của cậu ra mà tra xét nếu không thì không chỉ cái mặt cậu bầm thôi đâu, cậu biết rõ anh đối xử với cậu rất hà khắc chứ không nhẹ tay chút nào… Mà sao lần nào cậu cũng phạm vào những cái lỗi ngu ngốc thế không biết.
– Ai đến mà không báo trước? Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu không phải là một ai đó quan trọng cậu không tránh khỏi chịu phạt đâu.
“Cuối cùng cũng tới”_Cậu thở dài_ “Sao anh ấy thích làm tình làm tội người ta vậy kia chứ, trái tim mình đã đau vì anh ấy lắm rồi nhưng chắc như vậy vẫn chưa đủ.”
– Em không biết nhưng thấy thái độ của họ em nghĩ là người quen của anh nên…nên…
– Quen, tôi quen biết bao nhiêu người.
– Không, em đoán có lẽ là người thân… Anh ấy xưng tên là Minh Hàn đi cùng một cô gái…
Thấy mặt anh dịu xuống cậu nghĩ mình đã đúng, nên cậu tranh thủ biện hộ một chút…
– Vì em nghĩ anh sẽ về trễ mà họ thì có vẻ quyết chờ anh cho bằng được nên báo cho anh biết.
Anh rút điện thoại gọi đi và đi ra ngoài nói chuyện, cậu mừng rơn vậy là thoát nạn.
Một tuần sau hai vị khách hôm nọ báo hại cậu suýt chết trở lại nhưng lần này Vũ Phong chờ sẵn ở nhà. Họ nói chuyện với nhau có vẻ khá căng thẳng… Mà không, thật ra thì chỉ có cô gái làm dữ với Vũ Phong thôi còn người thanh niên tên Minh Hàn chẳng lên tiếng.
– Anh không thể làm vậy với nhà hàng của em được._Cô gái nói rất giận dữ, mắt trợn ngược_
– Không phải là chuyện được hay không mà là chuyện nên hay không, và nhà hàng em quản lý không hiệu quả chút nào.
– Nhưng anh không được đóng cửa nó.
– Anh không đóng cửa nó, nó tự đưa mình vào thế phải đóng cửa còn nếu em có khả năng vực nó dậy thì em cứ tự nhiên anh không ngăn cản.
– Nhưng quan trọng là anh không chịu ký chi ngân sách cho nó, muốn phục hồi em cần thêm vốn.
– Không thêm một đồng nào cả.
– Anh không có quyền nói không, mẹ sẽ không để anh làm vậy đâu anh biết mà._Cô gái quả quyết_
– Đúng, anh không có quyền, nhưng người điều hành có quyền, nó không kinh doanh hiệu quả thì nó phải đóng cửa. Mà em nên biết người điều hành hiện nay là anh không phải mẹ và anh còn phải báo cáo với ngài tổng giám đốc về mọi khoản kinh phí của công ty… Còn nếu bà tổng giám đốc muốn cứu nhà hàng của em thì kêu bà ấy tự mình làm, công ty không làm.
Thấy cuộc nói chuyện ngày càng căng thẳng Minh Hàn lên tiếng.
– Hai người cứ nói chuyện anh ra ngoài cho thoải mái._Quay sang cô gái_ Khi nào về gọi anh.
Nói xong anh chàng bỏ ra sân không đợi ai trả lời, anh vừa bước ra khỏi phòng khách đã nghe tiếng cô gái tiếp tục lanh lảnh…anh lắc đầu. Thả bộ xem mấy chậu kiểng trong sân anh rút điếu thuốc, bật hoài cái hộp quẹt cũng không cháy.
– Anh cần lửa không?
Quay lại thấy chàng thanh niên hôm trước tiếp đãi anh, anh cười hiền hòa.
– Cái hộp quẹt sắp hết xăng hay sao ấy, cậu cho tôi xin chút lửa.
Tùng bật lửa mồi thuốc cho anh.
– Anh có muốn lên phòng khách trên lầu ngồi đợi không, trên đó rất mát rất thoải mái.
Minh Hàn ngó vào trong nhà ước chừng sẽ còn rất lâu nên gật đầu…
– Cậu dẫn đường đi, chắc tôi sẽ còn đợi lâu. Mà tôi gọi cậu thế nào?
– Tôi là người giúp việc linh tinh trong nhà, anh gọi tôi là Tùng được rồi.
– Cậu Tùng! Cám ơn cậu không thì tôi chẳng biết làm gì cho hết thời gian. À tôi là Minh Hàn…
– Tôi biết!
– Ah
– Lần trước anh có giới thiệu rồi.
– Ừ nhỉ.
Cậu dẫn Minh Hàn theo lối cầu thang bên ngoài lên phòng khách nhỏ ở tầng trên.
– Anh ngồi chơi đi, tôi mang cái gì đó lên cho anh. Anh muốn uống hay muốn dùng gì?
– Cho tôi rượu đi, tôi không cần ăn gì đâu.
Cậu mang đến cho anh chai rượu
– Vang Đức à.
– Anh có muốn đổi loại khác không?
– Không, như vầy được rồi. Cậu ngồi chơi được không? Uống với tôi. Uống một mình thì buồn lắm.
– Không được đâu, tôi ngồi chơi thì được nhưng uống cùng khách tôi không được phép đâu.
– Ông chủ của cậu khó tính nhỉ.
– Vâng, tôi không muốn bị trách, để tôi tiếp rượu cho anh.
Nói rồi cậu khui rượu rót ra chai cho Minh Hàn, hết ly cậu lại tiếp rượu.
– Cậu chẳng hỏi tôi là ai à?
– Khách của ông chủ nhiều lắm vả lại tôi sao dám hỏi.
– Thực ra tôi là anh của ông chủ của cậu.
– Ah! Vậy cô gái trong nhà…
– Phải, là em gái của bọn tôi, bọn nó có chút chuyện bất đồng trong kinh doanh nên gây gổ một chút.
– Anh ấy rất độc tài, khó mà thuyết phục lắm._Cậu buộc miệng khi thấy Minh hàn là người thân không phải khách làm ăn của Vũ Phong_
– Anh ấy?_Minh Hàn lặp lại lời Cậu_ Cậu có vẻ thân thiết với ông chủ đấy chứ, cứ nghe cậu gọi ông chủ nãy giờ… Cậu làm bao lâu rồi?
– Anh đừng hiểu lầm, tại thỉnh thoảng tôi quen miệng giống như lúc trước chưa làm cho ông chủ thôi chứ không dám có gì đi quá chủ tớ đâu, anh nói vậy ông chủ biết được tôi sẽ thảm lắm.
Minh Hàn cười đồng tình
– Phải thằng em tôi thật khó mà… Nó thật sắt đá…tôi hiểu mà… Tôi cũng nếm qua rồi.
– Anh là anh trai anh ấy chắc cũng là ông chủ lớn của công ty ha?_Cậu lảng sang chuyện khác_
– Không, tôi rời công ty lâu rồi mọi chuyện giờ phó cho Vũ Phong cả.
– Ah!
– Thực ra tôi có một bar ở Huế, tôi tự mở sau khi rời nhà.
– Anh giỏi nhỉ.
– Cũng không có gì, khi nào có dịp đến Huế cậu cứ ghé chỗ tôi, tôi mời cậu vài ly.
Nói rồi Minh Hàn rút danh thiếp đưa cho cậu, cậu nhận thật lễ phép.
– Bar “Waiting” sao lại là đang chờ, anh đặt tên cho nó sao? Anh đang chờ ai à._Cậu chọc_
– Ừ Waiting, bị cậu phát hiện rồi… Thật ra thì ít ai để ý đến cái tên không ngờ cậu lại…
– Anh chờ người yêu hả, hay bị vợ bỏ?
– Tôi không có vợ.
– Vậy đích thị là người yêu rồi, người ta đi đâu à?
– Tôi không có người yêu, tôi đang chờ tình yêu._Anh nói như đang nói đùa_
– Lạ nha, công tử như anh mà phải chờ tình yêu sao?
– Ừ, cái tương tự thì nhiều nhưng cái gọi là tình yêu thực sự thì thật khó, có khi con người ta phải chờ cả đời ấy chứ.
– Anh triết lý hay quá.
– Thôi đừng hỏi tôi, cậu có người yêu chưa? …Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
– Hai mươi hai, chưa ai chịu yêu cả._Cậu nói mà cả bộ cơ mặt cứ sượng cứng, may mà không bị Minh Hàn nhìn thấy_
– Anh ngồi đây à?_Vũ phong bất ngờ bước vào hỏi_
– À, hai đứa xong rồi à, vậy anh về thôi.
– Không cần vội đâu, nó đi mất tiêu quên cả anh rồi, một lát em sẽ gọi xe đưa anh về.
Liếc mắt nhìn Hoàng Tùng lúc này đã vội vã đứng lên nép qua một bên khi anh bước vào và đang đứng chờ cơ hội lỉnh ra chỗ khác. Thấy mình bị chiếu tướng cậu vội làm một cử chỉ chào anh rồi quay lưng đi vội xuống cầu thang.
– Anh có chuyện để nói với người trong nhà em sao?
– Không, nhưng người làm của cậu tiếp đãi chu đáo lắm.
– Chứ không phải anh đã biết cậu ta lâu rồi à.
Minh Hàn nhìn Vũ Phong một lát rồi nói giọng buồn buồn.
– Anh đã rời nhà không mang theo gì rồi chẵng lẽ em vẫn còn nghi ngờ sao?
– Phải luôn luôn cảnh giác chứ, chỉ cần lơ là thì chết như chơi ấy chứ. Nhưng thằng nhóc bị phát hiện rồi, nếu phải thì cũng tiện báo cho anh biết một tiếng… còn không phải thì thôi vậy.
– Thôi sao cũng được, tùy em nghĩ… Công việc vẫn tốt chứ?_Minh Hàn chuyển đề tài_
– Không tệ, hôm nay anh rảnh rỗi quá nhỉ không đi theo canh chừng bảo bối của anh nữa sao mà lại tháp tùng con nhóc đó tới đây vậy.
– Ngọc Bình à?_Cô em gái của Vũ Phong_Không, là do lần trước về đây có chút việc không ngờ đụng phải chuyện này…_Minh hàn thở dài_ Nếu không phải cha ra lệnh thì anh cũng chẳng muốn dính tới mấy chuyện này.
– Cha chịu nói chuyện với anh rồi sao?
– Cũng còn lạnh nhạt lắm.
– Công chuyện của anh ở đây xong chưa, hay lại chạy tìm bảo bối nữa?
– Anh không tìm nữa, mặc kệ cậu ấy… Anh vào vì mấy lô rượu bị trục trặc thôi, mà cũng xong rồi chỉ tại con nhỏ làm anh về rồi lại phải trở vô.
– Vậy chừng nào đi?
– Ngày mai cũng 15 rồi anh định ở thêm một ngày.
– Ngày mai tết trung thu rồi à, nhanh vậy?
– Chuyện của em với Ngọc Bình tới đâu rồi?
– Nó suốt ngày chỉ dựa vào bà mẹ mà kiếm chuyện, em dư biết số tiền lỗ lã của nhà hàng Violet_Nhà hàng mà cô em gái quản lý_ thực sự là chạy vào túi riêng của nó thôi.
– Nên em nhất định đóng cửa? Còn dì không lên tiếng sao?
– Làm sao không, nhưng làm gì được. Trên nguyên tắc kinh doanh không hiệu quả thì ban lãnh đạo quyết định đóng cửa nếu không có lý do đáng thuyết phục… Mà họ chẳng có lý do nào cả nên mới chạy tới đây làm dữ thôi.
Họ trò chuyện cũng lâu, Vũ Phong tiếp đãi Minh Hàn bữa trưa rồi cho xe đưa về.
Ngày 15 và ngày 16 tháng 8 âm lịch mọi người ăn mừng tết của trăng, ngày mà mặt trăng tròn nhất. Cậu ngồi trong phòng khách nhỏ ở hành lang nhìn lên bầu trời, trăng ở thành phố không đẹp bằng trăng ở quê cậu. Ở đây ánh đèn điện làm cho con người không thể thấy được cái ánh vàng như dát bạc của trăng trải trên mặt đất trên những bụi cây, rực rỡ mà huyền bí, trăng ở đây trông cứ như bị ốm nhợt nhạt xanh xao. Thực ra trên trời chỉ có một mặt trăng chỉ là do khung cảnh xung quanh mà trăng trở nên khác.
Cậu nhớ con sông gần nhà mà anh em cậu hay ra tắm, mỗi ngày rằm trăng chiếu sáng vằng vặc đẹp đến nao lòng. Con út cứ bảo trăng giống cái bánh chiên vàng giòn rụm nhìn muốn cắn một miếng. Mỗi lần nó nói như vậy con Lam lại cốc đầu nó mắng tham ăn.
Cậu bất giác buồn, cái buồn len lén vào lòng lúc nào không hay
“Không nhớ nữa,”_ mỗi khi nhớ cậu lại muốn bay về nhà_
Cho nốt mớ bánh trung thu vào cái bao tải, phải 5 bao mới chứa hết cái đống bánh mà anh bảo cậu tự xử lý. Cầm cái mặt nạ và đôi tai thỏ tự làm cậu chuyển từng bao bánh ra ngoài. Nhà Vũ Phong ở khu của những người sang trọng, giàu có cậu phải bắt xe đi xa hơn để đến nơi có những người thích bánh của cậu.
Ra gần khu ăn uống nơi này cậu biết sẽ có những đứa trẻ làm đủ thứ nghề để mưu sinh. Giờ này chúng vẫn còn lang thang cậu sẽ làm con thỏ ngọc của chị hằng mang cho chúng chút của thừa của người khác nhưng với chúng là rất quý.
Đứng một góc khuất cậu đeo mặt nạ thỏ vào đội cặp tai thỏ lên rồi bắt đầu quan sát xung quanh… Không bao lâu một chú bé tay còn cầm xấp vé số dày cui lon tôn đi lại, nó nhỏ loắt choắt có vẻ như vừa bị ai đó bắt nạt nên phải dạt ra khu vắng vẻ này vừa đi vừa chùi chùi mắt như vừa mới khóc.
Đợi cho chú nhóc lại gần hơn một chút… cậu gọi.
– Ê nhóc lại biểu coi.
– Mua vé số hả_ Thằng nhóc hỏi giọng đầy bực mình khi thấy có con thỏ gọi mình_
– Không mua, nhưng lại đây cho đồ.
– Không mua “kiu”tui chi vậy, dư hơi.
– Lại cho bánh ăn nè, lằng nhằng hoài._Cậu quạu_
– Bánh gì, cho không hả?_Thằng nhóc mon men lại gần_ Có đổi gì không?
– Không._ cậu nạt nhẹ, rồi rút một cái bánh trong bao đưa cho nó_
Nó cầm và càng ngạc nhiên dữ khi thấy là một cái bánh trung thu được đóng gói hẳn hoi, không phải là cái bịch chứa mấy cái bánh tây với vài ba cục kẹo như nó đã từng được nhận mỗi khi có dịp phát quà từ thiện.
Thấy thái độ nó như vậy cậu nhấn cái bánh về phía nó trấn an.
– Cho không, bánh cao cấp đó, còn hạn sử dụng ăn không đau bụng đâu.
– Cho thiệt đó hả?_ Thằng nhỏ gặng lại_
– Đúng, đi lẹ đi không lấy lại bây giờ. _ Cậu đẩy cái mặt nạ thỏ lên quát_
Nghe vậy thằng nhóc lật đật lùi lại mấy bước, tay dấu cái bánh ra sau lưng… Nó không quên đảo mắt nhìn mấy cái bao cạnh cậu.
– Mấy cái đó để cho hết hả.
– Ừ, chi? Xin nữa hả, mỗi đứa một cái thôi, BIẾN!!!!!!!
Thằng nhỏ chạy biến, cậu buồn cười chết được. Thường thì người làm việc như cậu sẽ ăn nói nhẹ nhàng âu yếm như cậu vẫn thấy nhưng cậu lại không ngờ rằng mình ứng xử với thằng nhóc một cách kỳ cục như vậy… không có mấy lời sáo rỗng cũng chẳng có tiếng cám ơn.
Đưa mắt kiếm ‘con mồi’ mới cậu nghe ai đó chọt chọt vô lưng cậu, quay lại lại cũng thằng nhóc hồi nãy.
– Mỗi đứa một cái phải hông?
– Ừ.
Cậu quan sát nó, nó hí hửng nghe cậu trả lời xong thì đưa tay ngoắc ngoắc vẫy vẫy…tức thì một đám lau nhau bốn năm đứa ở đâu nháo nhào chui ra…
– Anh cho tụi nó đi.
Cậu nhìn mấy khuôn mặt non choẹt lấm lem đang nhìn cậu chờ đợi đầy hi vọng, không thể chịu nổi đôi mắt tụi nó lâu hơn cậu phát cho mỗi đứa một cái, xong cũng chẳng cám ơn chúng chạy biến như thể đứng lâu sẽ bị lấy lại.
Và không cần cậu cất công dụ dỗ con mồi chúng tự dẫn xác đến, đứa nào cũng như đứa nấy nhìn cậu với đôi mắt đầy hi vọng và biến đi không một lời cảm ơn rồi lại dẫn thêm tới. Mấy cái bao bánh của cậu chẳng bao lâu hết sạch.
Cầm cái bánh cậu vốn định giữ lại mừng sinh nhật chính mình cậu cuốn gói chuẩn bị về.
– Em muốn có bánh.
Tiếng một cô bé con thỏ thẻ.
– Anh hết bánh rồi.
Nó òa khóc làm cậu luống cuống…
– Thôi nín đi, đây còn cái của anh, anh cho luôn.
Con bé nín ngay lập tức vội vàng cầm bánh…
– Còn ba đứa nữa anh còn bánh của anh không?_Nó hỏi tỉnh queo_
Trời! Tình huống không lường trước, cậu chưng hửng.
– Tụi nó coi chừng địa bàn bây giờ em về mới tới lượt tụi nó đi, anh còn bánh của anh không?
“Trời, coi địa bàn nữa làm như giang hồ không bằng”. Cậu không biết trả lời sao cho nó không buồn. Cậu thành thật.
– Anh chỉ còn cái duy nhất cho em rồi, thôi về chia cho bạn đi.
– Nhưng chia tụi nó rồi lát lấy gì cho mẹ em.
Cậu cứng cả người, trong túi không có đồng nào, bao nhiêu cậu vét trả tiền taxi để tới đây cả rồi, chưa kể phải cuốc bộ về nhà nữa là lấy gì mà mua bánh cho thêm nó.
– Để chú mua ba cái nữa con mang về cho bạn nhé.
Cậu ngẩn nhìn người nói với con bé, người này không lạ …Minh Hàn.
– Mua bánh giống vầy hả chú?
– Ừ.
Rồi anh dẫn nó tới cửa hàng bánh đang còn bán hạ giá gần đó mua cho nó 3 cái nữa và cũng như những đứa trước nó chạy biến mà chẳng nói tiếng nào.
– Cám ơn anh.
– Cậu nói thay con nhóc à?_Anh cười hấp háy_
– Sao anh lại ở đây giờ này?
– Tôi dạo phố trung thu bắt gặp một con thỏ làm chuyện mờ ám nên đứng xem.
Cậu chợt nhớ mình còn mang tai thỏ cậu xấu hổ vội gỡ xuống.
– Anh đừng cười, mà cái bọn nhóc này uổng công em hóa trang vậy mà chúng chẳng buồn để ý.
Anh cười giòn giã…
– Mà cậu làm con thỏ nhìn cũng hay đấy, ban đầu tôi cứ nghĩ ai đó của bên hội từ thiện không ngờ là cậu, mà cái cách cậu cho bọn chúng cũng ấn tượng thật. Bánh đâu mà cậu có nhiều thế.
– Của ông chủ đấy ạ.
– Vũ Phong, nó kêu cậu làm à? Lạ đấy.
– Cũng không sai là mấy_Cậu nhăn nhó_ Anh ấy đưa đống bánh được người ta cho rồi bảo muốn làm gì thì làm.
– Rồi cậu nghĩ ra trò này…?
Cậu gật gật đầu xác nhận. Một lần nữa Minh Hàn không nén cười nổi.
– Thôi anh đừng cười nữa…mà thôi em về đây, để một lát tụi nó kéo tới lấy gì mà cho nữa.
– Về thật sao, nói chuyện với anh một lát đã chứ.
– Em biết nói chuyện gì…?
– Hay đi ăn cái gì đó đi.
Nghe vậy mặt cậu càng nhăn tợn.
– Hay về nhà đi em làm gì đó đãi anh.
– Không sao, tôi đãi cậu, tôi biết cậu không có đồng nào rồi.
– Anh không cần…
– Không sao, không tiền không sao, cậu đáng để tôi đãi một chầu. Đi nào…
Minh Hàn lôi cậu đi tới nhà hàng khá lịch sự và có cả một bức tường kiếng cho khách có thể vừa ăn vừa ngắm người qua đường mà vẫn không bị tiếng ồn ào quấy nhiễu.
Minh Hàn chọn cái bàn sát tường kiếng để có thể nhìn ra bên ngoài…
– Anh không cần vào nơi đắt tiền vầy đâu, vả lại cũng muộn rồi…
– Không cần lo, có gỉ để tôi nói với ông chủ cậu cho, làm việc tốt chắc không bị la đâu.
– Ông chủ không có nhà và tôi tự ý ra ngoài…
– Vậy có gì phải lo.
Minh Hàn nhìn người phục vụ rồi hỏi cậu.
– Vào tới đây rồi chẳng lẽ cứ để người ta chờ mình mãi sao?
Cậu đành gọi món, cậu gọi món trông có vẻ mềm giá một chút nhưng Minh Hàn không đồng ý.
– Mang những món cậu ấy đã gọi và mang vài món đặc biệt của nhà hàng cho chúng tôi, anh còn gọi thêm rượu.
– Anh gọi nhiều như vậy hai người làm sao ăn hết.
– Không sao tôi ăn nhiều lắm…vả lại cũng lâu rồi không có người cùng ăn nên hôm nay tôi có hứng, đừng làm tôi mất hứng mà.
– Không ai ăn cùng à?
– Phải ăn một mình mãi cũng mất cả thú ăn uống, đến bữa ăn cứ như là ăn để trả nợ vậy.
Cậu cười khi nghe Minh Hàn ví von.
– Lạ thật, người thì không muốn ăn trong khi anh em tôi mỗi bữa là lại tranh nhau, trễ là hết phần.
– Có anh em như vậy chắc vui lắm hả?
– Vui thì cũng có nhưng như vậy cho thấy là nghèo thôi, bữa ăn nào cũng thiếu thốn.
– Tôi đây thì dư thừa nhưng chẳng biết chia sẻ với ai.
– Vậy thì hôm nay anh cứ ăn cho vui vẻ đi để tôi chia sẻ với anh.
– Được… Mà tôi gọi cậu là Tùng cho thân mật được chứ, cứ anh anh tôi tôi nghe xa lạ quá…mặc dù chúng ta xa lạ thật.
– Không sao, anh gọi sao cũng được em không ngại đâu._Tùng thay đổi cách xưng hô_
Người phục vụ lần lượt mang từng món ra. Minh Hàn và cậu vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ như đã quen nhau lắm rồi.
Bỗng một người đứng bên ngoài bức tường kính nhìn vào họ. Minh Hàn buông đũa khi bắt gặp người này, cậu nhìn thấy vẻ mặt Minh Hàn thật khó hiểu không biết vui hay buồn hay đang lúng túng khó xử nó thay đổi liên tục.
– Anh quen anh ta à?
– Ờ, có quen.
– Trông mặt anh tệ lắm
– À vì anh hơi bất ngờ, không sao đâu cậu cứ tự nhiên đi.
– Bất ngờ? Bất ngờ vì nhìn thấy anh chàng đứng bên ngoài à…? Mà hình như anh ta đang đi với ai đó.
Minh Hàn nhìn theo ánh mắt của Hoàng Tùng thấy người thanh niên vừa đứng nhìn hai người đi tới gặp một người thanh niên khác có vẻ lớn tuổi hơn, họ nói gì đó với nhau rồi cặp tay nhau đi.
– Có vẻ họ cũng định vào đây dùng bữa tối.
Vì Hoàng Tùng quay mặt ra cửa nên dễ quan sát hai người kia hơn, cậu thuyết minh cho Minh Hàn nghe diễn biến của hai người lạ đó. Nhưng trái với ý nghĩ gặp người quen Minh Hàn sẽ vui, vừa nghe cậu báo họ sẽ vào nhà hàng anh đã hoảng hốt làm rơi cả đũa.
– Anh có vẻ không ổn đó, anh cần em giúp gì không?
– Tùng à, cậu có thể giúp anh…cậu có thể…
– Anh cứ nói từ từ đi em sẽ làm hết sức có thể?
– Không cần làm gì đâu…mà không…cần nhiều hơn bình thường mới đúng… Nếu có gì đó xúc phạm đến cậu mong cậu hiểu rằng anh không muốn đừng để bụng._Minh Hàn cứ lắp bắp giải thích_
– Em không hiểu lắm nhưng họ tới rồi kìa.
Nhận thấy khuôn mặt Minh Hàn nhăn nhó kỳ lạ cậu hiểu rằng hai người này nằm ngoài danh sách mong đợi của Minh Hàn.
– Chào anh!_Người trẻ hơn cất giọng đầy hiềm khích_Anh cũng có mặt ở đây sao, đáng ra anh phải ở cái ngôi chùa đó mới phải chứ!
– Anh vào đây vì công việc, em cũng vào đây chơi à?_Minh Hàn đáp giọng khó khăn_
Quay sang nhìn Hoàng Tùng một cách soi mói, anh ta đưa tay vuốt nhẹ mặt Hoàng Tùng làm cậu phải né ra hỏi giọng khinh khỉnh.
– Lại trò ăn vạ của anh nữa sao, anh không chán nhưng tôi thấy chán đó, anh không tìm được cách gì mới hơn hay sao…? hừ… Bổn cũ soạn lại hoài.
Tùng bực mình hất tay hắn ra trong khi đó cậu nghe Minh hàn vội vã thanh minh.
– Không, không phải… Cậu ấy là nhân viên của Vũ Phong chỉ tiếp anh khi anh có việc vào đây gặp Vũ Phong thôi.
Tùng càng thấy lạ khi tên này nói với Minh Hàn bằng cái giọng xấc xược vậy mà anh không hề có phản ứng gì mà còn tỏ ra khá cả nể.
– Tin được không đây?_Hắn quay qua hỏi cậu_ Cậu là người yêu hay bạn tình của người yêu tôi vậy?
Tùng nghe lùng bùng cả lỗ tai, cậu nhìn sang thấy Minh hàn như chết trân đến là tội nghiệp.
– Em vừa nói gì vậy, ai là người yêu của em nữa?_Người đi chung với hắn lên tiếng đầy giận dữ_ Còn anh thì là gì?
– Hắn quay lại vuốt vuốt ngực tên kia, làm những cử chỉ thật âu yếm…
– Không cần lo, honey vẫn là nhất trong lòng em mà.
Hoàng Tùng cứ tròn mắt nhìn thái độ của Minh Hàn, một thái độ chịu đựng đến là bực mình.
– Bọn em ngồi cùng được chứ anh yêu?
– Không!_Hoàng Tùng khẳng định dứt khoát_ Chúng tôi không muốn ai làm phiền mời hai người qua bàn khác.
– Hình như không tới phiên cậu lên tiếng._Hắn bắt bẻ, Minh Hàn chỉ biết im lặng_
– Bữa ăn này tôi mời nên tôi có quyền không tiếp thêm khách._Tùng nói tự tin_
Hắn quay sang nhìn Minh Hàn không thấy anh có phản ứng gì hắn càng tức tối tợn.
– Anh có thể mời em mà không cần cứ phải ngồi cùng họ._Tên đi cùng hắn lên tiếng_
– Nhưng em muốn ngồi đây… Không sao bữa ăn này tôi mời vậy chúng tôi có thể ngồi đây được rồi chứ?
Hoàng Tùng nghĩ “tên này thật ngang ngược, nói tới vậy mà vẫn còn ép người, được vậy thì tới luôn”.
Cậu nhìn Minh Hàn thật đắm đuối rồi cất giọng nhẹ như bông…
– Anh yêu, vậy lời tỏ tình của em anh có chấp nhận không? Nếu anh đồng ý thì chúng ta sẽ ngồi riêng với nhau thôi còn không thì đành để vị khách tốt bụng này mời chúng ta bữa tối vậy.
Thấy thái độ của Hoàng Tùng thay đổi kỳ lạ không báo trước này làm anh càng lúng túng tợn cứ ấp a ấp úng như gà mắc tóc. Được thể Hoàng Tùng bồi thêm…
– Anh ngại em vì anh có người yêu rồi, nay người yêu của anh cũng đang có người khác thì anh có thêm em chắc không ai phản đối đâu, em sẽ rất chung thủy không như ai đó đâu.
Nhìn thái độ của ba người Hoàng Tùng chỉ muốn cười thật to, Minh hàn ngày càng ấp a ấp úng, hắn thì đỏ mặt tía tai còn tên người yêu đi chung thì mặt xanh luôn vì ghen tức. Có thể bây giờ hắn mới biết là hắn bị cắm sừng.
– Em lựa chọn ngay đi _Tên người yêu tức tối quát_ Một là cứ chấm dứt ở đây không thì lập tức ra khỏi đây với anh.
Nói rồi tên người yêu quay lưng đi tuốt còn hắn lừ mắt nhìn cậu và Minh hàn thật dữ dằn rồi cũng đi theo, trước khi đi không quên quăng lại một câu khó hiểu.
– Tốt, anh không phủ nhận việc hai người là người yêu vậy tôi coi như anh chính thức chán tôi, anh chủ động bỏ tôi, tốt.
Nghe có mùi không bình thường cậu chắc mẩm mình làm một chuyện thừa thải rồi… Ngó Minh Hàn vừa thở phào nhưng không nhẹ nhõm chút nào cậu ướm hỏi.
– Hình như em vừa làm điều không nên thì phải?
– Không sao, với anh bây giờ cũng chẳng biết cái gì nên cái gì không nữa._Minh hàn thở dài thườn thượt_ Làm mất cả bữa ăn ngon.
– Thật sự em tò mò quá đó, cậu ấy thực sự là người yêu của anh hả? …Có vẻ như đang chứ không phải đã từng phải không?
– Đúng đang là người yêu của tôi đấy, trông tôi thảm hại lắm phải không?
– Nhưng rõ ràng là anh chàng đó đang cặp với người khác… Và lạ là anh không hề giận dữ…có vẻ anh còn sợ anh ta hiểu lầm chúng ta có gì nữa.
– Không, tôi chỉ sợ mang phiền phức cho cậu thôi…
Ánh mắt Hoàng Tùng nhìn anh hoàn toàn không tin lời anh nói. Minh Hàn hiểu cái nhìn đó dành cho anh.
– Phải, cậu nói đúng. Anh sợ, sợ Toàn Hiếu sẽ bỏ đi khi cậu ấy không hài lòng. Anh đã để cậu ấy làm mọi thứ mình thích… anh…_Minh Hàn dốc cạn ly rượu_ Anh sợ bị bỏ rơi, sợ cậu ấy không quay về nữa.
– Toàn Hiếu? Là anh chàng hồi nảy hả…? Nhưng chẳng phải anh ta đã đi cùng người khác rồi đấy sao? Còn công khai như vậy không e dè anh chút nào.
– Nhiều lúc anh cũng không hiểu nổi cậu ấy nữa là, anh không thể giữ chân cậu ấy và anh cũng không hiểu sao cậu ấy không bỏ đi mặc dù cậu ấy luôn tìm cách làm cho anh phải bỏ cậu ấy.
– Hay anh ta không muốn mang tiếng xấu là kẻ bỏ rơi anh?
– Cũng có thể… Anh đã đánh đổi mọi thứ để có cậu ấy nhưng cuối cùng lại không thể có được trái tim…anh thật thất bại…em biết không…_Minh Hàn lại dốc cạn một ly rượu đầy nữa để lấy can đảm nhắc lại những gì anh đã không muốn nhắc_ Anh đã từng như một tên điên dại đi bắt ghen khắp nơi, vì cậu ấy anh từ bỏ địa vị gia đình tài sản thậm chí có lúc còn phản bội lại người thân ruột thịt để được sống cùng cậu ấy vậy mà…
– Vậy là lý do anh không phải là ông chủ bự mặc dù là con trưởng phải không?_Hoàng Tùng nói giọng pha chút khôi hài_
– Ừ, anh cứ tưởng không cần tiền bạc… Anh tưởng cậu ấy chỉ cần sống bên anh là sẽ hạnh phúc nhưng…
– Nhưng thực ra anh ta cần những thứ mà anh đã từ bỏ phải không?
– Buồn cười ha, nếu có những thứ cậu ấy cần thì anh không thể cùng cậu ấy, để có thể cùng cậu ấy thì không đáp ứng được những gì cậu ấy cần và cuối cùng cũng mất cậu ấy.
– Vậy tính ra đường nào anh cũng thiệt thòi.
– Anh không thấy mình thiệt thòi gì mới chết chứ._Minh Hàn lại dốc thêm ly nữa_
– Cuồng si…!
– Phải, cuồng si.
– Vậy bây giờ anh quay về nhà được rồi.
– Không có đường quay về đâu, anh đã cắt con đường để quay về cắt mọi con đường để về. Nên anh không có gì nhiều để đáp ứng những mong muốn của cậu ấy… Bây giờ anh kiệt quệ… anh… Anh không thể làm gì nữa…
– Vậy sao không bỏ anh ta như anh ta mong muốn cho rảnh nợ mà làm lại từ đầu?
– Anh vẫn còn yêu cậu ấy lắm, anh sợ rằng sẽ ân hận khi chủ động là người từ bỏ…sợ rằng vì lời anh nói mà anh không được nhìn thấy cậu ấy nữa.
– Và anh chờ… Waitting là từ đó mà ra phải không?
Anh cười đồng tình.
– Anh điên rồi phải không?_ Anh chống cằm hỏi bâng quơ_
– Không, cũng có kẻ điên giống anh đấy thôi.
Lần này đến lượt Minh Hàn tròn mắt nhìn cậu_Dù là cặp mắt cố nhướng và đã đỏ ngầu vì rượu_
– Cũng có kẻ điên như anh sao? Chỉ cho anh để có kẻ đồng hội đồng thuyền với_Minh Hàn bắt đầu nấc_
– Thì đang ngồi trước mặt anh đây.
– Em à? Em cũng cuồng si à.
– Phải, cũng giống anh thôi. Cứ cắm đầu yêu dù người ta chẳng coi tình cảm của mình đáng giá được đồng hào nào… Này đừng say chứ, em không thể móc bóp anh đâu mà em không có xu nào đâu đấy. Cậu lay Minh Hàn khi thấy anh có dấu hiệu muốn gục.
– Anh kêu bao nhiêu là món đã ăn hết đâu, này!
Minh Hàn gục xuống… Cậu lại thở dài “thiệt xúi quảy” dù gì đêm nay cũng là sinh nhật cậu mà, cứ tưởng được một hôm vui vẻ ai ngờ toàn chuyện gì đâu không.
Cậu đành phải móc bóp của Minh Hàn thanh toán tiền cho nhà hàng rồi kiếm xem Minh Hàn đang trú ở đâu rồi đưa anh về.
Minh Hàn trọ lại một khách sạn hai sao bình dân lịch sự hơi xa trung tâm thành phố. Ra khỏi nhà hàng đã khá khuya, đưa được Minh Hàn lên phòng cũng ngót nửa đêm. Cậu quăng Minh Hàn lên giường rồi cũng lăn ra ghế xa lông ngủ, cậu không say nhưng cũng mệt và buồn ngủ. Lúc nảy cứ mỗi lần Minh Hàn dốc một ly đều rót đầy ly của cậu thành ra cậu cũng uống khá nhiều rượu… Vả lại cậu cũng muốn giải trình rõ ràng với Minh hàn về việc cậu sử dụng số tiền trong bóp của anh khi anh chưa đồng ý nên cậu quyết định ngủ lại, cũng an tâm là hung thần của cậu ngày mốt mới về.
Sáng cậu lò dò về sau khi Minh Hàn tỉnh táo. Anh thực sự mắc cỡ khi để cho cậu thấy bộ dạng thảm hại của anh, cậu khuyên anh vài câu về chuyện ăn uống nghỉ ngơi cho dã rượu và số tiền cậu đã mạn phép lấy ra xài khi chưa được anh đồng ý. Minh hàn gọi xe đưa cậu về vì anh biết chắc cậu sẽ phải đi bộ nếu anh không làm vậy.
Vừa bước vào sân chiếc Mec quen thuộc làm cậu hoảng.
“ Không thể về bất tử như thế được, như vầy là mình tiêu chắc rồi”
Không dám tin cậu tìm chị người làm hỏi.
– Phải, ông chủ mới về sáng nay thôi._ Chị ta khẳng định chắc chắn_
Cậu thở phào… Bây giờ còn khá sớm chắc anh chưa tìm cậu.
– Ông chủ tìm cậu nãy giờ mà không thấy, bảo thấy cậu thì gọi lên gặp ông ấy ngay._ Chị ta phang tiếp câu sau làm cậu rụng rời_
Nụ cười tắt ngấm ngay lập tức, máy chém đã treo sẵn ngay trên đầu, cậu không còn biết kêu trời hay trách đất nữa sao mà cứ trêu ngươi cậu riết. Cứ nhè ngay lúc cậu sơ hở là…
– Hình như ông chủ có khách đó, tui thấy ổng cũng bực mình lắm cậu lên đại đi càng trễ càng thiệt thân.
– Ông chủ kiếm tôi bao lâu rồi chị?
– Chắc chừng mười lăm phút hà, nhưng ông ấy biết cậu không có nhà rồi.
Bước nhanh lên cầu thang nhưng dừng lại ngoài cửa phòng làm việc, cậu hít một hơi thật sâu thở ra thật chậm rồi mới gõ cửa.
– Vào đi._Tiếng anh không chút nhẹ nhàng_
Đẩy cửa bước vào, anh vẫn ngồi sau bàn làm việc như mọi khi nhưng trước bàn làm việc của anh như đã được chị người làm báo trước có khách… Và người này cậu cũng biết…
– Toàn Hiếu!
Cậu buột miệng vì quá ngạc nhiên khi anh chàng này lại có mặt ở đây lúc sáng sớm như vậy sau một buổi tối đầy lằng nhằng.
“Không lẽ tới đây méc tội mình”
– Vậy là cậu biết Toàn Hiếu?
Anh gằn hỏi và đứng lên bước chậm tới gần cậu vừa đi vừa chờ câu trả lời. Khi vừa vào phòng cậu đã liếc sơ khắp phòng tìm xem có tên đao phủ của cậu không, nhưng không thấy ai ngoài Toàn Hiếu và anh, vậy là không nghiêm trọng lắm cậu cũng đỡ lo nên an tâm trả lời.
– Vâng, em cũng vừa mới…
– Vậy là chuyện hôm qua cũng không có gì sai?
– Vâng em có hơi xúc…
Rầm… Cậu văng trở ngược ra cửa va phải cánh cửa gỗ gây nên một tiếng ồn thật kinh khủng.
Không thở nổi cậu gập người ôm bụng cố gắng điều hòa lại hơi thở, “Đau Quá” không hiểu sao cậu lại thấy đau như vậy nó như xé nát cả lồng ngực cậu rát bỏng.
– Đứng lên._Anh ra lệnh_
Cậu cố gắng đứng lên như không thể đứng thẳng nổi, cậu tựa vào cánh cửa không có lời nào để nói. Cậu chờ đợi những cú đá dữ dội như vừa rồi nhưng có vẻ như anh không muốn đánh cậu tiếp hay là chưa muốn đánh tiếp ngay bây giờ.
Anh quay trở lại bàn ngồi xuống, nhìn thẳng vào cậu gằn hỏi
– Cậu và Minh Hàn biết nhau bao lâu rồi?
– Chỉ từ lúc anh ấy tới đây cùng em gái anh lần trước, anh biết mà?
– Vậy hai người trở thành người yêu nhanh chóng vậy sao? Tình yêu của cậu cũng biết tìm những chỗ tốt mà để quá hả?
– Không._Cậu trả lời khó khăn_Em với anh ấy đâu có gì.
– Cậu biết Toàn Hiếu phải không?
Cậu gật đầu xác nhận lần nữa.
– Vậy biết Toàn Hiếu là gì của Minh Hàn chứ.
Cậu lại gật đầu.
– Trả lời to lên_Anh quát_
– Là người yêu._Cậu không dám cãi_
– Vậy hôm nay người ta đến nhà bắt gian tình cậu biết chứ?
Hoàng Tùng không thể tin lời mình vừa nghe
– Bắt gian tình? …Ai? …Em và anh Minh Hàn á?
– Đúng.
– Làm gì có chuyện đó, em đã bảo không có gì mà. Em chỉ tình cờ gặp ngoài phố rồi đi ăn tối thôi.
– Tôi rõ ràng nghe cậu ta bảo rằng cậu trở thành người yêu của Minh Hàn mà, còn đuổi tôi đi khỏi đó để hai người tự do thân mật nữa. Bây giờ đứng trước mặt anh nên không dám nhận thôi._Toàn Hiếu xen vào giọng phẫn nộ_
– Không phải._Hoàng Tùng cố gắng át lời_ Em chỉ đùa thôi, anh Minh Hàn có xác nhận là người yêu gì đâu.
– Có xác nhận không?_Vũ Phong hỏi Toàn Hiếu_
Toàn Hiếu ngớ cả người, đúng là lúc đó chỉ mình Tùng nói còn Minh Hàn cứ ú ớ có nói gì đâu mà xác với nhận.
– Không xác nhận nhưng anh ta đâu có phủ nhận.
Thấy có kẽ hở cậu vội len vô biện minh với Vũ Phong.
– Anh ấy không nói được vì lúc đó anh ấy đang giận anh ta _Chỉ Toàn Hiếu_ đã dẫn người yêu khác tới trước mặt anh ấy. Vì thấy anh ta cứ làm cho anh Minh Hàn khó xử nên em mới nói vậy thôi chứ không có gì hết.
Toàn Hiếu quay qua đập tay xuống bàn đánh rầm một cái.
– Nhưng khi tôi hỏi anh ta đã chính thức bỏ tôi anh ta cũng không phủ nhận. Tôi đã làm đúng thỏa thuận anh trả giấy nợ cho tôi ngay lập tức.
Vũ Phong quay sang hỏi Hoàng Tùng.
– Minh Hàn có xác nhận là anh ta sẽ chia tay với cậu ta không?
Hoàng Tùng cũng lúng túng khi bị hỏi như vậy, cậu không biết phải trả lời như thế nào mới phải, đành trả lời đúng sự thật.
– Không. Vì Minh Hàn từ đầu tới cuối có nói gì đâu_
Lập tức Toàn Hiếu trừng mắt nhìn cậu làm cậu phải né đi.
– Chỉ cần xác nhận là anh ta đã bỏ tôi cậu có thể độc chiếm anh ta rồi tại sao phải nói láo chứ.
– Tôi có nói láo gì đâu chứ._Cậu vẫn tựa vào cửa tay vẫn ôm bụng cố gắng chống trả_Thực sự anh ấy có nói gì đâu, mà tôi không có là người yêu gì cả sao cứ nói mãi thế.
– Vậy cậu đi được rồi, mọi thỏa thuận vẫn còn hiệu lực._ Vũ Phong ngồi tựa trên ghế đan hai tay vào nhau nhìn Toàn Hiếu giọng tiễn khách, ra vẻ đã kết thúc_
– KHÔNG THỂ NÀO!!!!!!!
– Đừng để tôi đổi ý_Giọng anh chắc nịch_
Toàn Hiếu giận dữ quay đi hất đổ cả bức tượng pha lê trang trí đặt trên bàn làm việc của Vũ Phong, mảnh vở văng tung tóe. Ra đến cửa anh ta hất Hoàng Tùng té chúi nhủi qua một bên giật mạnh cánh cửa mở ra rồi đóng cửa cũng không hề nhẹ nhàng gì.
Mặt Vũ Phong không hề biến sắc với những thái độ của Toàn Hiếu nhưng rõ ràng cậu thấy giữa hai người này có gì đó mà cậu chưa nghĩ ra.
– Lại đây._Anh ra lệnh_
Cậu đành phải bước lại tới trước bàn làm việc chỗ Toàn Hiếu vừa mới đứng lúc nãy.
– Không phải ở đó, gần hơn nữa.
Không phải ở trước bàn mà gần hơn nữa thì chỉ có ở sau bàn rất gần anh. Cậu lẳng lặng làm theo bước tới bên cạnh ghế anh ngồi. Vũ Phong xoay ghế lại đối diện cậu, nhìn xoáy vào cậu anh hỏi rõ từng chữ một.
– Hôm qua cậu đi đâu?
– Em chỉ ra ngoài dạo phố trung thu thôi ạ.
– Đi dạo xa như vậy à?
Cậu im lặng không thể biện minh, nhìn tầm chân anh có thể đạp cậu một phát như khi nãy bất cứ lúc nào làm cậu ngán không dám mở miệng nói bậy.
– Tôi không nhớ có nghe cậu nói qua với tôi là cậu sẽ ra ngoài.
Cậu nghe lạnh người khi anh bắt đầu tra tội cậu.
– Hay cậu chỉ thích làm những việc mờ ám. Cậu luôn miệng nói tôi không có nhưng những hành động của cậu toàn cho thấy ngược lại. Nói đi, thực ra cậu ra ngoài gặp anh tôi làm gì?
– Như những gì em đã nói chỉ tình cờ thôi.
– Cậu chắc chắn điều gì tôi không cần biết. Tôi chỉ tin những gì tôi thấy, nếu Toàn Hiếu không gọi tôi về tôi cũng không biết rằng tôi vẫn đang tiếp tục bị lừa gạt, hay những trận đòn không làm cậu e ngại.
– Không phải, không phải_Cậu vôi vã đính chính khi nghe Vũ Phong nhắc tới hình phạt của cậu_
– Nó nhẹ quá phải không?
– Không có, đau lắm ạ.
– Vậy mà cậu vẫn không sợ, hay bản hợp đồng đó chưa đủ cần thêm nhiều điều khoản khác.
– Xin anh đừng… Anh phạt gì em chịu… Nó đủ làm em không sống nổi rồi anh không cần thêm gì vào đâu.
Giọng cậu lí nhí trong miệng, cả cơ hàm cậu tê cứng không phát âm nổi thành tiếng. Không hiểu sao cậu từng bị tên đao phủ của cậu đánh thê thảm hơn bây giờ nhiều nhưng sao lúc này cậu thấy đau như vậy, cái đau như xé cơ thể cậu nó càng đau hơn khi anh nói những lời kim châm muối xát.
Cậu nhận ra không phải anh đánh cậu mạnh hơn tên đao phủ của cậu mà vì chính anh đánh cậu nên cậu đau. Nỗi đau xuất phát từ trái tim cậu, cậu từng nghĩ phải chi là tự anh phạt cậu cậu sẽ đỡ hơn nhiều nhưng không ngờ khi chính anh phạt cậu càng cảm nhận rõ sự lạnh nhạt vô tình của anh dành cho cậu làm cậu càng đau hơn.
– Cho tôi một lý do hợp lý để cậu không phải tiếp tục bị phạt đi.
Ngập ngừng một lát cậu nhắm mắt khai.
– Hôm nay sinh nhật em nên… Em nhớ mấy đứa em ở quê quá mới đi ra ngoài lòng vòng một lát …không ngờ gặp chuyện này.
– Sinh nhật cậu?
Hoàng Tùng gật đầu. Anh im lặng một lúc rồi nhìn lên lịch ngày 29 tháng 8 năm… Anh mở gì đó trong máy tính xem một lát.
– Đúng là tháng 8 nhưng hình như không phải ngày hôm qua.
– Em biết nhưng năm em sinh nó trùng với tết trung thu nên…
– Tạm chấp nhận tôi sẽ kiểm tra nếu lúc nào đó gặp người trong nhà cậu.
– Vâng. _Cậu đứng thêm vài giây cũng không nghe Vũ Phong bảo gì thêm_ Em ra ngoài được chưa ạ?
– Đừng để tôi phải nghe thêm gì nữa.
– Dĩ nhiên không!
– Vậy thì ra ngoài đi.
– Em chào anh.
Cậu về phòng nằm co trên giường, cho đến tận bây giờ cậu vẫn cứ ân hận mãi về cái đêm hôm đó, cái hôm mà cậu hồi hộp kết một bông hoa hồng đỏ đáng ra dù cho cậu có thực sự chết hay gì gì đó đi chăng nữa cậu cũng không nên làm cái điều đã làm.
Phải chi cậu cứ ngậm tăm thì tha hồ mà mơ mộng tha hồ mà yêu đương có ai ngăn cấm cậu đâu. Bày chi chuyện quá tầm để cho bây giờ cái giá cậu trả thật đắt đỏ.
– Tùng! _Tiếng chị giúp việc gọi_ Nhà cậu gọi lên đó.
Cậu vội lồm cồm ngồi dậy chạy đi nghe điện thoại.
– Tùng hả?
– Cha hả, có chuyện gì vậy cha?
– Con thu xếp hôm nào đó về đây được không? Theo cha qua nhà bác hai dạm con út Nhàn cho con.
– “Trời! lại chuyện này nữa” Cha ơi cha thư thư cho con được không, lúc này công việc con nhiều lắm chắc hết tháng này cũng không về được đâu cha.
– Vậy tháng sau về được hả?
– Chưa biết chừng nữa cha.
– Sao chưa biết, cha định mày về dạm con út Nhàn xong rồi dẫn thằng Sơn lên thành phố ở với con luôn.
– Hả, à nó lên nhập học phải không con quên mất.
– Vậy con chuẩn bị chỗ cho em chưa?
– Không sao đâu chuyện đó dễ mà.
– Dễ gì, bốn tháng nữa con Lam cũng lên, nó định sẽ thi lại.
– Cha đừng lo con quen trên này rồi con sẽ lo cho tụi nó chu tất mà.
– Ừ, tốt nhất là anh em con ở cùng nhau để mà còn đùm bọc nhau nữa, kiếm phòng trọ nào tươm tất một chút cha mẹ sẽ gởi tiền lên phụ con.
– Không sao, được rồi mà cha, thôi lần khác con gọi lại. Ông chủ con đang có nhà không tiện nói chuyện lâu đâu.
– Ừ, vậy mày không về được phải không, vậy cha đưa tụi nó lên…
– Được, khi nào cha đưa mấy em lên tới thì gọi cho con ra đón.
– Ừ. Vậy cha cúp máy đây, tốn tiền tao quá. À sẵn cho cha gặp ông chủ con thay lời mọi người cám ơn ông ấy đã tặng bánh.
Nói rồi ông cúp máy cái rụp, cha cậu cúp máy cả buổi mà cậu còn thất thần. Lần về trước cậu hứa với cha lo cho hai đứa em lên trọ học tươm tất. Cậu đâu có ngờ bây giờ cậu lâm vào hoàn cảnh oái oăm này, ai có ngờ giữa thành phố tự do này lại có kẻ bị ‘nô lệ’ như cậu, đã vậy ông còn muốn cám ơn anh về mấy cái bánh.
– “Trời! Sao mình cứ tự mang gông vào cổ thế không biết. Phải nát óc nữa đây, tính làm sao bây giờ mới vừa nhận phạt xong, cũng cái tật tài lanh của mình mà dẫn đến bao nhiêu là cái hại. Trời ơi con có cướp của giết người đâu mà…”
Cậu lại nằm vật xuống giường quên mất cái đau lúc chưa nhận điện thoại, bây giờ cậu còn mối lo lớn hơn làm sao để có thể vượt qua vụ này an toàn đây không thì thân cậu sẽ thê thảm lắm.
– “Chắc lần này phải mở miệng xin thôi.”
Cậu canh ngày anh làm việc ở nhà luẩn quẩn gần anh lựa lúc nói chuyện, thay trà nước liên tục vờ dọn cái nọ cái kia… Cuối cùng cũng bị anh phát hiện cậu kỳ lạ.
– Cậu làm gì mà luẩn quẩn chỗ này mãi vậy?
Chớp cơ hội cậu lật đật xin.
– Em có chuyện muốn xin.
– Không._ Lạnh nhạt_
– Nhưng em chưa nói.
– Không, cậu không nhận được bất cứ gì hay được đáp ứng bất kỳ yêu cầu. Tôi không muốn nghe thêm nữa.
– Dù chính đáng sao?
– Phải. Dù bất cứ lý do nào, giờ thì ra ngoài đi.
Cậu quay ra lầm lũi, cậu thấm thía làm sao cái cảnh bị người mình yêu hất hủi, đáng ra trái tim cậu nên chết mới phải không hiểu sao nó vẫn cứ đập rộn ràng cái giai điệu đau đớn gọi là tình yêu pha lẫn sợ hãi.
Rồi cái ngày cha cậu gọi cậu ra đón cũng tới, ông báo trước cho cậu một ngày. Cậu suy nghĩ dữ lắm rồi cuối cùng cậu quyết định liều một lần. Nếu cần cậu sẽ phá luật chứ không muốn cha cậu lo lắng mà phiền lòng, cậu cũng không muốn mọi người biết tình cảnh của cậu hiện giờ.
Mấy ngày này cậu cố tìm hiểu xem anh có đi công tác đâu đó không. Không hiểu sao mọi khi anh đi suốt mà bây giờ cứ ngày nào cũng đi đi về về đầy đủ như vậy.
Tối nay cũng vậy đúng giờ tan tầm là Vũ Phong đã có mặt ở nhà, nhưng hôm nay anh say. Cái giọng lè nhè cậu thấy quen quen. Anh tài xế bảo với cậu làm cái gì đó cho ông chủ giải rượu là tốt nhất, ngày mai có chuyến đi công tác sớm mà giờ này ông chủ như vậy thì không ổn.
Nghe xong cậu như trúng số, nói gì chứ làm cho anh dã rượu thì không khó, bằng mọi cách một cũng phải dã hai cũng phải dã để sáng mai anh còn đi sớm cho rồi. Tùng xuống pha chế cái gì đó chỉ có cậu biết. Thật ra cậu có bài riêng dành cho Vũ Phong mỗi khi anh say. Cậu nghiên cứu từ khi còn ở Đà Lạt vì cứ say là Vũ Phong làm chuyện gì cũng quên hết trơn nên cậu cũng bỏ công chế biến…
– Uống cái này đi rồi hãy ngủ. Này…_Cậu tự dưng chẳng biết phải gọi Vũ Phong là anh hay ông chủ nữa khi Vũ Phong đưa cái bộ mặt ngu ngu nhìn về phía cậu. Đôi mắt anh bây giờ mới hiền hòa lảm sao, ấm áp làm sao._
– Anh không uống nữa, anh đã uống quá nhiều rồi không thể uống nữa …_Vũ Phong lè nhè, đẩy cái ly cậu đưa ra nói nghe có vẽ rất tỉnh táo_
– “Nói nghe hay vậy chứ mai lại chẳng nhớ cái giống gì. Mà nếu mai anh ấy chẳng nhớ gì thì sao mình không đè cho anh ta uống cho lẹ cái cho rồi, lằng nhằng làm gì”
– Này anh tự bưng uống hay em đè anh ra đổ như đổ thuốc con nít hả, có phải rượu đâu…
– Em tự uống đi, anh không uống nữa.
– Thôi mà ngoan đi, có chút xíu làm ực một cái là xong, sáng mai anh phải tỉnh táo đó…
– KHÔNG!!!!!!!
– Ngoan đi, anh giỏi mà.
Tùng không ngờ cậu lại nói cái giọng dụ dỗ với hung thần của mình như vậy.
– “Lúc tỉnh táo mà nghe mình nói kiểu này chắc chết không toàn mạng, hay bóp mũi đổ vô đại…”
Bỗng dưng Vũ Phong bưng ly uống cạn trước con mắt kinh ngạc của Tùng. Lè lưỡi đánh khè một cái mới trả lại cho cậu. Làm cậu trở nên lúng túng…
– Vậy…vậy… anh ngủ đi nha.
Đẩy anh xuống giường cậu quay lưng đi…nhưng… Cậu bị lôi lại.
– Em lạ thật, anh đáp ứng mong muốn của em rồi thì em cũng phải có gì cho anh chứ.
Cậu nổi hết gai ốc khi nghe giọng anh vòi vĩnh. “Cho anh ấy cái gì là cái gì đây trời, lại bày trò gì nữa đây?”
– Hay anh muốn ăn cái gì, nói đi em đi làm cho sớm.
– Phải anh đang đói, đói rạo rực.
Lôi Tùng ngã nhào xuống giường anh ôm choàng lấy cậu đè chặt cậu dưới thân thể mình, hơi thở anh phả vào mặt cậu nồng nặc hơi rượu. Cậu cứng cả người với tình huống ngoài ý muốn này, khi mà bỗng dưng anh dịu dàng như vậy khi mà vòng tay anh lần đầu tiên gần đến vậy, cậu không thể, đúng hơn không còn chút sức lực để kháng cự.
– Anh định…định…định làm gì vậy?_Cậu cứ lắp bắp khi bàn tay anh bắt đầu di chuyển khắp thân thể cậu._
– Anh muốn em, ngay bây giờ.
Cậu chết trân, “muốn theo nghĩa gì đây”, với tư thế này thì không hay lắm nó sẽ theo một nghĩa mà cậu đang không dám nghĩ tiếp nữa.
Anh kề mặt mình sát mặt cậu rồi sát hơn nữa, cậu nằm im không dám nhúc nhích và khi làn da anh cọ sát vào da cậu thì cậu nhắm tịt mắt. Anh cọ nhẹ má mình vào má cậu rồi cọ cọ cái mũi vào mũi cậu, rồi khi làn môi anh chạm môi cậu một luồng điện chạy qua làm cậu tê liệt cả người. Anh bắt đầu hôn cậu khắp nơi bất cứ nơi nào môi anh có thể chạm tới.
Trong đầu cậu bắt đầu đấu tranh dữ dội giữa những nụ hôn nồng nàn đê mê đang mơn man trên da thịt và những cái tát nháng lửa mà cậu sẽ phải hứng chịu khi cậu để cho chuyện này tiếp tục. Nhưng mọi khao khát tưởng chừng như tắt lịm trong lòng cậu bấy lâu đang bị Vũ Phong moi ra từng chút một dấy lên trong tim một thứ… phải nói rằng không còn biết sợ, cậu khao khát giây phút này hơn là e sợ lúc bị phát giác… Và cậu đáp lại anh, cơ thể cậu đáp lại anh…
“Sáng mai anh ấy sẽ quên hết, sẽ không sao đâu”
Cậu tự trấn an vì cậu không thể kháng cự lại giây phút ngọt ngào này nữa, cậu đã không giám nghĩ tới một ngày nào đó anh sẽ lại đặt môi anh lên môi cậu vậy mà bây giờ còn hơn thế nữa anh đang muốn chiếm hữu cậu, thật dịu dàng và thật ngọt ngào.
Cậu không còn chút lý trí nào để có thể cưỡng lại ma lực mang tên anh đang âu yếm cậu. Anh gỡ từng chiếc cúc áo để có thể chạm sâu hơn vào da cậu, toàn thân cậu co giật mạnh khi anh chạm xuống sâu hơn.
– Em cũng muốn_Anh thì thầm vào tai cậu trong khi tay anh lần xuống sâu hơn chạm vào cái vật đang bướng bỉnh ngóc đầu dậy.
Cậu nhăn nhó khi anh cắn nhẹ vành tai cậu và mân mê cái vật mịn màng kia mạnh hơn. Kéo tuột tấm vải cuối cùng trên người, cậu phơi cả tấm thân rắn chắc giòn rụm quyến rũ dưới ánh đèn vàng trong phòng ngủ.
Anh cười hài lòng.
– Em tuyệt thật, thật quyến rũ làm sao anh có thể chờ lâu hơn để có em chứ.
Anh không e dè gì nữa, anh ngấu nghiến cậu thật cuồng bạo. Cậu buông mọi thứ cảm xúc của bản thân rơi theo dục vọng của anh và cũng của chính cậu. Cuồng nhiệt mạnh mẽ anh chiếm hữu cậu đi vào cậu, và lần đầu tiên cậu biết thế nào là thú vui thân xác nó không như một thiên đường mà cậu vẫn nghĩ, nó làm cậu phải thét lên khi anh đi vào cậu lần đầu tiên, người cậu như bị xé toạc làm đôi.
Cậu chỉ có thể lặp đi lặp lại mỗi một câu ‘dừng lại làm ơn dừng lại’ rồi bấu chặt vào vai anh đau đớn.
Cậu càng rên rỉ càng kích thích anh yêu cậu cuồng nhiệt hơn, gấp gáp hơn. Bị đè bẹp dưới tấm thân vạm vỡ nóng hực của anh cậu thưởng thức niềm hạnh phúc trở thành người của anh dù chẳng biết ra sao ngày mai. Chỉ cần lúc này đây khi nỗi đau đớn của lần đầu tiên dịu xuống kích thích cho sự hưng phấn dâng cao cậu không còn biết sợ hậu quả nữa… bây giờ chỉ cần anh yêu cậu là đủ.
Trút hết vào cậu niềm hạnh phúc vừa được thỏa mãn anh ôm cậu hai thân hình trần trụi vừa được thỏa lửa tình, anh ngủ.
Nằm trong vòng tay anh vẫn đang ôm cậu không buông, cậu cố hưởng thụ chút món quà bất ngờ mà cậu vừa nhận. Cậu sẽ tranh thủ dọn dẹp chiến trường trước khi anh tỉnh giấc vào ngày mai và niềm hạnh phúc ngọt ngào này sẽ chỉ là của riêng cậu chỉ một mình cậu.
Sáng nay thức dậy Vũ Phong không muốn ngồi dậy ngay, một cảm giác thoải mái kỳ lạ xâm chiếm cơ thể như thể đêm qua anh vừa trải qua một giấc mơ hạnh phúc. Nằm dài trên giường tận hưởng thêm chút mật ngọt còn xót lại Vũ Phong cũng chẳng buồn nghĩ xem vì sao lại có cảm giác kỳ lạ này, cảm giác mà anh chưa nếm trải bao giờ.
Như mọi ngày chuẩn bị bữa sáng xong cậu cũng phục vụ ông chủ quần áo chuẩn bị đi làm. Bộ đồ hôm nay cậu chọn cho anh cũng kỹ càng hơn mọi ngày, cái áo màu bạc được ủi cẩn thận, ly của chiếc quần tây bén đến mức không khéo có thể đứt tay.
Cậu cố kĩ lưỡng để tránh có sơ xuất gì có thể làm chuyện hôm qua bị phát hiện nhưng cậu càng tránh thì càng tố cáo cậu đang muốn giấu giếm chuyện gì đó.
– Cậu lại có chuyện gì làm trái ý tôi phải không?
Nghe xong cậu giật bắn người…
– Không có…
– Không?_Anh gằn giọng_
– Thật…thật…ra thì …thì tối qua em mệt quá sáng nay ngủ quên không… không chuẩn bị bữa sáng cho anh kịp._Cậu chống chế, thực ra buổi sáng đã được chuẩn bị sớm hơn cả mọi khi vì cậu có ngủ được đâu_
Anh nhìn cậu, cái mặt cậu đang nhăn nhúm chuẩn bị nghe la bỗng dưng anh thấy buồn cười, có lẽ tâm trạng anh sáng nay vui vẻ nên không sao.
Thấy anh không nói gì mà lẳng lặng đi mất câu cũng thở phào. Khi anh hỏi cậu thèm nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra muốn chết đi được. Cậu muốn biết anh nghĩ gì khi biết là anh với cậu đã làm chuyện đó… Ôi cậu thèm muốn biết chết đi được nhưng mà cậu cũng biết rõ nếu như anh không thích thì nó sẽ tệ như thế nào… Và nếu anh biết cậu cố tình để chuyện đó xảy ra rong lúc anh say thì…cậu không có can đảm.
– Đến đón mình đi._Giọng Kim Thành vui sướng_
Vũ Phong vừa ngồi vào xe đã bị Kim Thành réo gọi, nhưng anh không bực mình. Từ ngày Kim Thành đi anh chăm chỉ đọc tin nhắn, nghe điện thoại của Kim Thành để tránh lặp lại tình trạng hôm trước, nhưng anh cũng nhận thấy Kim Thành không khủng bố anh bằng điện thoại nữa có lẽ thái độ của anh đã làm Kim Thành phải cố gắng kềm chế nhắn nhủ cho anh mỗi ngày, nhưng cái giọng hớn hở hôm nay không giống một người đàn ông ngoài ba mươi chút nào.
– Cậu lại về bất tử như vậy à, đang ở đâu?
– Sân bay, sân bay… Mình sẽ đi taxi nếu cậu bận.
– Không sao, cậu chờ mình không lâu đâu._Anh quay sang bảo tài xế_Tới sân bay.
– Dạ, ông chủ.