Chiếc Nhẫn Cưới

Chương 8: Gây khó dễ




Thư kí Trang khẽ lao giọt mồ hôi trên trán quay sang cô bé trợ lí của mình "Cô trợ lí Trương này, muốn chết sao tổng giám đốc đến rồi cô ta còn chưa đến, đúng là hồ li hại người mà?" "Be bé cái miệng của chị đi, nghe nói cô ấy là tình nhân của tổng giám đốc đó!" Cô bé trợ lí tên Ngân gương mặt khá xinh nhỏ giọng nhắc nhở

Nghe tiếng thang máy, trợ lí Ngân ngẩng đầu nhìn lên trong nháy mắt đứng yên 1 chỗ

Trời a! Đẹp quá, đúng là siêu cấp mỹ nữ

"Chào buổi sáng trợ lí Trương" Thư kí Trang rất nhanh đem cô trợ lí bé nhỏ của mình đẩy sang 1 bên. Khinh khỉnh nhìn cô

"Lần sau không như vậy nữa biết không, dám đi trễ hơn cả tổng giám đốc, cô ngại mạng mình quá dài sao?" Thư kí Trang tức giận mà trừng mắt liếc cô, trở lại ghế ngồi rồi sửa soạng lại tư liệu" Còn nữa Trương Như Ý tôi cảnh cáo cô nếu như cô muốn tồn tại lâu dài trong tập đoàn Le Royal này, tốt nhất là nên chặt bỏ những vọng tưởng trong đầu mình đi, bằng không tôi cam đoan cô sẽ nhanh chóng ngay lập tức có 1 vé rời khỏi gian phòng này, cô có tin không?"

"Tin chứ, tôi tuyệt đối tin tưởng" Như Ý nhướng mày môi khẽ nhếch lên tạo thành đường cong hình bán nguyệt.

Thư kí Trang điều chỉnh lại tư thế nghiêm chỉnh lên tiếng"Trợ lí Trương lúc nãy tổng giám đốc đã đến, nói là cô chuẩn bị cho tốt rồi đi vào báo cáo công việc"

"Đã biết" Trương Như Ý gật đầu trước tiên là bước vào phòng làm việc của mình. Cô không muốn đôi co nhiều lời với họ, cầm lấy báo cáo của ngày hôm qua đã được chỉnh sửa tổng hợp lại không chút nào nghỉ ngơi đem đến văn phòng Tống Thiên Sơn. Đem báo cáo trình lên cho Tống Thiên Sơn, anh ngồi ở sau bàn làm việc thật lớn, lật xem bảng báo cáo công việc được Như Ý chỉnh sửa rất tốt. Trong nội tâm đối vổi năng lực của cô càng thêm khẳng định. Chỉ là cho dù rất thừa nhận năng lực của cô nhưng anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận ra miệng.

"Ừa" Anh chỉ nói 1 chữ là tổng kết sau đó ngẩng đầu nhìn cô, khoé môi Thiên Sơn lộ rõ vẻ hứng thú, đôi mắt đen thẫm chăm chú nhìn cô" Được lắm, tôi bắt đầu có hứng thú với cô rồi đó"

"Đừng đùa, tôi về đây không phải níu kéo tình cảm với anh hơn nữa tôi còn biết được anh vốn dĩ là có tình cảm yêu đương với em gái của mình" khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt đạm mạc, cảm giác về cô so với ấn tượng ban đầu hoàn toàn bất đồng. Thời gian có thể làm thay đổi cả con người như vậy sao? Không biết từ lúc nào anh đã đứng đối diện cô

" Nếu như vậy thì việc gì cô phải giữ lai chiếc nhẫn này?" vừa nói anh vừa nắm chặt tay phải mà cô đang đeo chiếc nhẫn giơ lên

Cô ngẩng người nhìn anh "Là nó thì sao?"

"Là tôi tặng cô" anh đứng đồi diện với cô, đem tất cả phản ứng của cô thu lại vào trong mắt.

" Nếu như cô còn vương vấn tôi như vậy thì..." anh lợi dụng lúc cô không để ý ấn cô lên bàn làm việc của mình nắm chặt lấy cánh tay của cô nhưng điều khiến anh bất ngờ Trương Như Ý chỉ liếc qua cánh tay anh 1 cái, mắt hơi sáng lên nhưng giọng nó thì hết sức xa cách "Xin anh buông tay cho"

Giọng của cô không có vẻ gì là tức giận giống như là gạt đi 1 hạt bụi trên tay mà thôi, nhẹ nhàng dửng dưng, khiến Tống Thiên Sơn có cảm giác nghẹn lại như bị màn thầu chặn họng, không nôn ra được cũng không nuốt xuống được, cực kì khó chịu.

Anh cúi đầu dần sát vào người cô, mắt sáng rực lên nguy hiểm như ánh mắt của dã thú rình mồi

Trương Như Ý bị ánh mắt nóng rực làm cho hoảng hốt, cô bối rối lấy tay chống vào vai anh "Anh muốn làm gì?"

"Cô nói xem!" Tống Thiên Sơn cong môi cười, trông có vẻ rất gian tà. Ngay sau đó, không đợi Như Ý trả lời anh kéo tay cô xuống chính xác giam cầm đôi môi của cô

Hơi thở nam tính nóng rực phả vào mặt Như ý. Chiếc lưỡi linh hoạt của anh xâm nhập vào miệng cô, trêu đùa chiếc lưỡi mềm mại của cô. Một tay của anh đặt sau gáy Như Ý đè cô tới gần đôi môi của mình hôn càng thêm nồng nhiệt.