Chiếc Nhẫn Cưới

Chương 7: Ly nước lã




Như Ý đang chạy thể dục vòng vòng trong khu biệt thự Hoàng Hải, biệt thự Trương gia củng nằm trong khu này, cô bận bộ thể thao màu trắng của Long nó khá rộng so với Như Ý phía dưới cô còn quấn thêm cái áo khoác mang đôi giày bata màu xanh, tóc buộc cao. Cảnh Tuấn ngồi trên chiếc xe Lamborghini chạy về nhà anh rất muốn nhanh chóng được gặp em gái, từ xa anh nhìn thấy Như Ý đang chạy ngược hướng với mình anh tấp ngay vào lề đường chậm rãi bước xuống xe, 2 người chỉ còn cách 1 chút nữa thôi, anh vội vàng lấy món quà anh để sẵn trong túi mỉm cười thật tươi giang 2 cánh tay mình lên chuẩn bị là sẽ ôm thật chặt đứa em gái lì lợm này nhưng... Như Ý xem anh như người không quen biết cứ thế mà lướt qua người anh. Cảnh Tuấn trợn mắt, 2 cánh tay khựng giữa không trung món quà củng vì thế mà rớt xuống đất"Sao vậy nó không nhận ra mình sao?"

"Này"

Như Ý dừng lại xoay người đứng đối diện với anh, khó hiểu

"Anh gọi tôi, chúng ta có quen nhau sao?"

Cảnh Tuấn không nói gì, chỉ đứng ở đó ngơ ngẩng nhìn cô " Như Ý, tại sao nó không nhận ra mình, là anh đây mà?

"Không có gì!"

Như Ý nhăn mày khó hiểu, gật đầu với Cảnh Tuấn 1 cái rồi tiếp tục chạy. Quái lạ người này là ai sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy, khuôn mặt đó hình như mình đã từng gặp ở đâu thì phải.

Cảnh Tuấn như chôn chân tại chỗ, những lời nói muốn nói lúc nãy dường như mắc nghẹn lại không thể nào thốt ra được.

Biệt thự Trương gia

Lúc cô về trời củng gần tối, cô uể oải bước vào phòng, nghe vú 5 nói anh hai cô đã về đang sửa soạn, công việc sáng nay cô củng dần làm quen được, mệt mỏi cô bước vào phòng tắm. Khi bước ra trên người cô bận bộ quần áo đơn giản thoải mái vừa lao tóc bước xuống cầu thang cô nhìn thấy có 1 người đàn ông la mặt ngồi trên sofa hình như là đang suy nghĩ gì đó nên không để ý có người bước tới gần.

"Anh là...?

"Là anh 2 của em, Ý lẽ nào anh 2 em nhận củng không ra"

Cô ngàn tính vạn tính lại không ngờ người đàn ông cô vô tình gặp lúc nãy chính là anh 2 của mình. Cô phải trả lời thế nào đây....

"Em...em bị mất trí nhớ"

"Mất trí" Cảnh Tuấn bất ngờ nhìn cô, bật dậy nắm chặt 2 vai Như Ý lay người cô"Là chuyện xảy ra từ lúc nào, tại sao anh lại không biết"

Cô khó chịu với sự tiếp xúc thân mật như vậy, cố gắng gạt bỏ cánh tay của Cảnh Tuấn đang nắm chặt vai mình

Bất ngờ ông Minh từ phía sau bước đến "Tuấn, vào phòng ba có chuyện muốn nói với con"

Cảnh Tuấn không nói gì ngước mặt nhìn thật kĩ đứa em gái của mình rồi lặng lẽ bước theo ông Minh vào phòng.

" Ba, chuyện Như Ý bị mất trí nhớ là như thế nào, chuyện đó xảy ra như thế nào, tại sao chuyện quan trọng như vậy ba lại không nói cho con biết" anh đập bàn rõ lớn tiếng thét vô cùng chói tai rất giận dữ

"Là 5 năm trước, nó...bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, ba không định là sẽ giấu con nhưng mà lại không biết lại mở lời với con như thế nào?"

"Ba hận nó vô tình hại chết mẹ con không nói, ba dẫn người đàn bà khác về đây con không quan tâm nhưng chỉ cần ba làm hại nó dù là 1 cọng tóc con có chết củng không tha thứ cho ba" Cảnh Tuấn tức giận xô cửa bước ra khỏi phòng

Cảnh Tuấn đứng trước cửa phòng Như Ý không biết đã qua bao nhiêu lâu anh cuối cùng củng gõ cửa "Cốc...cốc...cốc""Như Ý anh vào được không"

Cảnh Tuấn ngồi đối diện với Như Ý khó khăn lên tiếng

"Nhiều năm nay em sống có tốt không"

Cô chỉ biết trả lời như 1 cái máy được lập trình sẵn "Khá tốt"

Cảnh Tuấn ôm chầm lấy Như Ý "Anh xin lỗi, ngay cả việc em bị tai nạn quan trọng như vậy anh củng không bên cạnh em có phải em sợ lắm không, từ nhỏ em đã rất sợ bóng tối làm sao em có thể một mình sống nơi đất khách quê người gần 5 năm chứ"

Ban đầu Như Ý còn né tránh thân mật nhưng càng lúc hơi ấm càng quen thuộc không chủ động được mà củng vòng tay ôm Cảnh Tuấn.

"Không sao dù gì em củng sống ở nơi đó củng 5 năm không muốn quen sớm muộn gì củng đã quen từ lâu rồi"

Sau đó 2 người nói chuyện với nhau gần gũi kể hết cho nhau nghe những chuyện về nhau. Như Ý còn biết được trên đời này vẫn còn có 1 người thật lòng quan tâm đến mình

Sáng hôm sau tại trụ sở công ty Le Royal, hôm nay là 1 ngày đẹp trời, mặt trời đã lên cao nhưng ánh nắng chiếu xuống lại không quá gắt, thỉnh thoảng lại có những làn gió tràn vào bên trong, khiến cho tâm thần con người thêm sảng khoái. Giờ làm việc chính thức của tập đoàn bắt đầu từ lúc 8h nhưng hôm nay tổng giám đốc lại đặc biệt đi sớm hơn nửa tiếng.

"Chào buổi sáng tỗng giám đốc" thư kí Trang nhanh nhẹn né sang 1 bên không cản trở đường đi của tỗng giám đốc

Thiên Sơn khẽ gật đầu hướng phòng làm việc của mình đi tới"Trợ lí Trương đã đến chư?"

"Vẫn chưa ạ" Thư kí Trang cung kính trả lời

Giọng nói hơi ngập ngừng rồi tiếp tục nói"Sau khi cô ấy tới thì nói với cô ấy tôi muốn xem báo cáo sự vụ của tháng này"

"Dạ"

Mãi cho đến khi cánh cửa khép lại thư kí Trang mới thở nhẹ 1 tiếng.

Nói đến Như Ý cô vừa vào cô công ti chưa đầy 2 ngày mà đã có rất nhiều lời đồn không tốt về cô nào là cô trực tiếp nhảy dù vào rồi ngay lập tức đảm nhiệm vị trí trợ lí đặc biệt của tỗng giám đốc, nào là cô chính là tình nhân của tổng giám đốc.