Chiếc Nhẫn Cầu Hôn Bằng Cỏ

Chương 37: 37: Cầu Hôn






*Một năm sau*
Hôm nay là buổi lễ tốt nghiệp của trường đại học, trong sân rất náo nhiệt và đông đúc người, mùi hương của hoa mừng cũng ngập tràn, ai ai cũng ôm trên tay một bó hoa xinh xắn và rực rỡ.

Từ trong sảnh chính của trường, Hà Trâm và Ngọc Oanh khoác cho mình lễ phục tốt nghiệp rạng rỡ bước ra sân, cả hai đều toát lên vẻ trưởng thành, chín chắn, trên tay ôm tấm bằng tốt nghiệp đỏ rực.

- Con gái giỏi lắm, nhận được cả học bổng du học như thế.

Ba mẹ tự hào lắm Sun ạ!
Gia đình Hà Trâm sụt sùi mũi ôm chầm lấy cô đầy âu yếm.

Kết thúc bốn năm đại học với tấm bằng xuất sắc, Hà Trâm còn nhận được một suất học bổng du học toàn phần ở Úc trong 3 năm.

- Chúc mừng cậu đã tốt nghiệp

Khánh Huy chìa tay trao cho cô bó hoa hướng dương lùn, màu sắc vàng óng rực rỡ như ánh nắng mặt trời.

Không chỉ vậy, cậu còn đưa cho cô một bức thư viết tay được gửi từ Paris
"Hôm nay cậu tốt nghiệp nhỉ? Chúc mừng! Mình còn nghe nói cậu nhận được học bổng du học, làm tốt lắm cô gái! Mình vẫn là thiên thần hộ mệnh cho cậu đấy nhé, dù là không còn cho "riêng" cậu nữa, mà thêm một người con gái khác, nhưng cố gắng trên con đường sắp tới nha! - Hoàng Trí"
Dù cách xa gần 10.000km nhưng cậu lúc nào cũng luôn dõi ánh mắt theo ủng hộ cô, cả hai vẫn thường xuyên liên lạc cho nhau như những người bạn.

Ngày hôm nay cũng là lễ tốt nghiệp của trường Bảo My và Ánh Hân nên cả nhóm không thể góp mặt để chúc mừng cho nhau, vì vậy họ đã hẹn một dịp khác để ăn mừng cho dấu ấn trưởng thành này.

Mặt khác, Ngọc Oanh cũng nhận được bó hoa mừng đầy long trọng của Trung Khiêm, anh ôm cô vào lòng đầy nhẹ nhàng rồi thủ thỉ
- Mừng em tốt nghiệp! Ra trường rồi thì cưới được chưa?
- Xì..

Ai thèm cưới tên điên già nua như anh chứ?!
Ngọc Oanh bật cười bĩu môi, cha mẹ anh cũng có mặt ở đây, hai ông bà hết sức hài lòng khi tình yêu của họ chớm nở sau vài lần tạo điều kiện gặp mặt.

- ---------
Chụp ảnh kỉ niệm xong xuôi, Khánh Huy xin phép gia đình Hà Trâm được chở cô tới một nơi khác.

Cậu đèo cô trên xe tới một con kênh, nước trôi bình lặng và vô cùng xanh mát, cực kì yên tĩnh.

Ở phía hai bên là một bãi cỏ xanh ươm trải dài theo dòng nước chảy.

Cả hai người ngồi xuống cỏ ngắm nhìn không gian xung quanh, rất vắng người, chỉ có cây cối.


Khánh Huy mở lời trước
- Tốt nghiệp rồi...!Sắp tới cậu sẽ bay sang Úc học trong 3 năm đúng không?
- Ừm, khi trở về mình muốn bản thân chín chắn và có nhiều kinh nghiệm hơn cho công việc
- Ba năm đó...có lẽ sẽ khá dài...!
Nhìn thấy Khánh Huy cúi mặt đầy trầm ngâm, Hà Trâm nhẹ nhàng quay sang ôm lấy cậu vỗ về
- Mình sẽ quay về, khi đó...cậu nhất định phải trưởng thành và thành công nhé!
- Đến lúc đó thì...!
Chẳng nói hết câu, Khánh Huy cứ ấp úng rồi đột nhiên bảo cô hãy nhắm mắt lại, Hà Trâm cũng im lặng làm theo
- Có chuyện gì vậy? Sao lại phải nhắm mắt?
- Chờ mình một chút..

Sau một lúc, Khánh Huy chợt bật cười, nghe tiếng thôi cũng biết cậu đang vui vẻ như nào, rồi cậu dìu cô đứng dậy
- Được rồi, cậu mở mắt ra đi
- Gì thế?..


- Sau ba năm nữa, mình chắc chắn sẽ thành đạt, đến lúc đó...!Chúng ta kết hôn nhé?
Thấy Khánh Huy quỳ gối dưới bãi cỏ giơ lên chiếc nhẫn được làm từ lá, và cả lời cầu hôn không ngờ trước này làm cô đứng đờ ra, chẳng biết nên làm gì thì cậu bộc bạch tiếp
- Dù hiện giờ, mình chỉ có thể tặng cho cậu chiếc nhẫn cầu hôn bằng cỏ này thôi nhưng khi cậu quay về, mình xin hứa nó sẽ là chiếc nhẫn đính kim cương...!Ba năm xa cậu có lẽ thật sự rất dài, nhưng mà, một bông hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời mà phải không? Dù cho 5 năm hay 10 năm đi nữa, mình vẫn sẽ chờ cậu...!
Những lời nói này có lẽ vẫn còn là trẻ con non nớt, nhưng trong lòng cô lại vô cùng rung động, Hà Trâm nhanh chóng quỳ xuống ôm chầm lấy Khánh Huy, đôi mắt long lanh rạng rỡ cũng trở nên ươn ướt
- Không cần kim cương...!Chỉ cần là của cậu thôi là được
- Vậy là cậu đồng ý chứ?
- Đeo cho mình đi..

Khánh Huy từ từ đeo chiếc nhẫn được quấn tròn bằng cỏ, còn được tô điểm thêm chiếc hoa dại ở bên trên vào ngón tay cho Hà Trâm.

Hai người ôm chặt lấy nhau, hai đôi môi cũng dần thành một, càng lúc càng sâu hơn...!
"Anh yêu em, Mặt Trời của anh".