Chiếc Nhẫn Bạc Ở Sông Lạc Dương: Giấc Mộng Của Bạo Vương

Chương 7-1




Mất một lúc lâu hai người mới rời giường, Đắt Kỷ mím môi cào cào mái tóc hỗn độn của anh động tác như dỗ dành trẻ con

- hoàng thượng... phải dậy thôi, tôi còn rất nhiều việc phải làm

Hai người cùng nhau vào nhà vệ sinh, Đắt Kỷ chỉ anh cách vặn vòi nước, cô nặn tuýp kem đánh răng lên bàn chải đưa cho Lương Tĩnh Mặc

- Làm theo động tác của tôi nè

Thật ra Đắt Kỷ quá lo xa rồi, Lương Tĩnh Mặc cũng đâu phải người tiền sử. Dù trước kia bàn chải làm bằng lông bườm ngựa không được êm ái như vậy, nhưng cách sử dụng cũng không khác là mấy. Nhưng anh lại làm ra vẻ mặt ngốc ngếch làm theo động tác của cô

Hai người nhìn nhau, động tác như rập khuôn. Đắt Kỷ phồng má súc miệng, Lương Tĩnh Mặc cũng học theo bộ dạng của cô phồng má đánh qua đánh lại. Cô đột nhiên nghĩ hành động của người này sao mà đáng yêu như vậy chứ, cảm giác như đang dưỡng một tiểu shota vậy. Sau khi vệ sinh xong xuôi, Đắt Kỷ thay một bộ quần áo thể thao, áo có mũ chụp. Tóc mái hất ra phía sau buộc thành đuôi ngựa, cầm lấy ví tiền cùng với Lương Tĩnh Mặc đi xuống gác

Vừa kéo cửa ra đã thấy A Bân túc trực bên ngoài

- Thiếu gia, ông chủ đã trở về rồi. Ngài ấy đang chờ cậu bên ngoài

Lương Tĩnh Mặc hướng ánh mắt về phía chiếc xe đang đậu bên lề đường, cửa kính xe kéo xuống, ánh mắt người đàn ông trung niên sắc bén dừng lại trên người anh, chậm rãi đánh giá.

Lúc Lương Tĩnh Hàn nghe cha thuật lại bệnh trạng của con trai, ông đã không ngừng lo lắng, anh là kết quả tình yêu của ông và Tiểu Ý. Nhưng giờ đây cha con gặp mặt, cậu thanh niên đang đứng đó lại gây cho ông cảm giác xa lạ, khó phán đoán.

Lương Tĩnh Mặc đứng dưới ánh bình minh từng bước đến gần, làn da trắng nõn đến nhợt nhạt, sạch sẽ tinh khiết tựa như thần thánh.

Trong ký ức của Lương Tĩnh Hàn, đứa bé ông ẵm trên tay năm nào với thằng nhóc to xác hằng ngày vẫn ngồi trong phòng sách khác xa với kẻ đang đứng trước mắt ông

Dáng người cậu thanh niên cao gầy đứng ngược gió, vạt áo sơ mi bay phần phật tăng thêm sự cuồng ngạo của chủ nhân, anh không cúi người mà chỉ hạ ánh mắt thấp giọng nói

- Tôi muốn cô ấy đi cùng

- Ta sẽ không làm mất nhiều thời gian của con. Huống hồ Trương tiểu thư còn có việc của cô ấy

Lương Tĩnh Mặc lẳng lặng nhìn sắc trời: - Cho ông một canh giờ, trước giờ tị tôi muốn gặp lại cô ấy

A Bân nghe vậy đứng sau lưng bóp trán, sắc mặt như bị táo bón lâu ngày. Ngón tay cậu liên tục lướt trên điện thoại. Sau 10 giây cuối cùng cũng hiểu được giờ tị trong miệng thái tử gia chính là trong khoảng 9h đến 11h.

Trước khi đi, Lương Tĩnh Mặc kéo Đắc Kỷ vào cửa tiệm nhìn cô thật sâu, tay chân lúng túng một hồi. Hôn không dám hôn, ôm không dám ôm, nhìn nhau nữa ngày mà tựa như vạn thu. Đắt Kỷ còn tưởng anh sắp lâm trận đánh giặc rồi cơ đấy, cuối cùng chờ mãi chỉ nghe anh rặn ra hai chữ

- Chờ ta

Đắt Kỷ: |˚–˚|

Xe chạy trên sườn dốc, phía xa xa có thể nhìn thấy ngọn đồi xanh cỏ và vài ngôi mộ cổ kính. Nơi này là nghĩa trang tư nhân của nhà họ Lương, bảo vệ gác cổng thấy người lái xe là A Khải liền mở cổng cho xe chạy vào. Nơi này được chia thành rất nhiều lô nhỏ được ngăn cách bằng hàng rào xanh, hàng ngày đều có người cắt tỉa và tưới nước nên nhìn rất gọn gàng. Xe chạy đến lô số ba thì dừng lại. Lương Tĩnh Hàn dẫn Lương Tĩnh Mặc đến trước một ngôi mộ, bên cạnh còn dư một ô đất trống, nếu đoán không lầm thì để dành cho người đàn ông bên cạnh

- Bà ấy là mẹ con. Lương Tĩnh Hàn đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng từ lúc xe chạy đến giờ

Người phụ nữ trong tấm hình đương nhiên không đem lại cho Lương Tĩnh Mặc cảm xúc gì, anh còn đang bận so sánh nơi này với lăng mộ của hoàng thất

- ta không biết con là ai

Nếu ngươi biết còn dám ngẩng ánh mắt nhìn trẫm như thế sao

- Nhưng trong thân thể của con chảy dòng máu của ta và Tiểu Ý, là vật chứng duy nhất cho...

Tình yêu của ta. Lời này Lương Tĩnh Hàn giữ lại không nói.

Chất giọng ông khàn đi, những hoài niệm tuổi trẻ khắc sâu ở đáy lòng hiện rõ cảm xúc trong ánh mắt. Điều này khiến Lương Tĩnh Mặc cảm nhận được tình cảm sâu sắc cũng như lời hứa tin cậy từ bậc phụ mẫu

- Dù con sống dưới nhân cách nào vẫn là con trai của ta, ta sẽ bảo vệ con thật tốt... bằng mọi giá

Lương Tĩnh Mặc dùng tinh thần mạnh mẽ đánh vào long ỷ. Tốt! Trung thần, quả là trung thần, trẫm ghi nhận ngươi

Sau cuộc trò chuyện ở nghĩa trang, à.. là độc thoại của cha Lương mới đúng không khí trong xe cũng trở nên dễ chịu và hòa hợp hơn. Lương Tĩnh Mặc thu lại khí thế của một đế vương, đối với trung thần anh vẫn luôn dùng thái độ hòa ái để đối xử.

Nhưng Lương Tĩnh Mặc cảm thấy mình sai, quá sai.

Tên trung thần này quá lộng hành rồi. Anh ho phép ông ta trắng trợn quan sát, nhưng quan sát rồi thì thôi đi lại còn dám ôm anh. 

Nhịp tay ấm áp đều đặn trên lưng khiến anh chững lại, nhân nhượng cho tình phụ tử Lương Tĩnh Mặc khó khăn nuốt xuống hai từ "Hỗn Xược" đặt trên đầu lưỡi, anh dùng động tác né tránh để tỏ rõ sự khó chịu của mình

Lương Tĩnh Hàn cười nhìn con trai, cảm thấy mái tóc che đi hào khí này không phù hợp với tính cách của thằng nhóc, liền nói A khải gọi một stylist chuẩn bị.

Xe dừng lại trước biệt thự Lương gia, Lương Tĩnh Mặc được đưa vào phòng ở trước đây, nhân cơ hội này hắn muốn tìm hiểu một chút cuộc sống trước kia của "Mặc tự kỉ". Trong phòng ngoài sách ra còn lại đều là các mô hình lắp ráp, Lương Tĩnh Hàn chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này nhưng nếu về mặt tương đồng hắn đoán đây có lẽ là các thiết bị vũ trang mô phỏng. Khi tiếp nhận cơ thể này, Lương Tĩnh Mặc không chỉ tiếp nhận từ nó thể chất, hắn còn cảm nhận được não bộ này tiếp thu sự vật, sự việc rất nhanh.

Đặc biệt là trí nhớ hình tượng, mọi cảm giác, hương - vị, cảnh vật, âm thanh đều như một máy lập trình quét qua mọi thứ xuất hiện trong tầm mắt. Căn phòng đầy ắp tri thức này có vẻ như không chứa đựng bí mật gì lớn, dù vậy ánh mắt Lương Tĩnh Mặc vẫn không ngừng tìm tòi. Nhưng nhìn chưa xong thì đã có kẻ lớn mật mở cửa phòng

Lương Tĩnh Hàn ngó lơ ánh mắt đầy sát khí của con trai

- Được rồi, muốn bắt lấy trai tim của phụ nữ trước tiên phải thay đổi diện mạo.

Ngươi là có ý gì, trẫm chính là sức quyến rũ bức người có được không. Cái thân thể yếu nhược này của con trai ngươi chính là nhờ trẫm mới có hào quang vạn trượng đó nhé.

Cha Lương ra hiệu cho người phía sau, anh ta đi lên đến gần cười thân thiện với Lương Tĩnh Mặc.

Lương Tĩnh Mặc thu lại tầm mắt, dùng ánh mắt chất vấn trung thần

Ngươi đưa cái tên nam nhân giống nam kỹ này đến đây làm gì

Cha Lương làm sao hiểu được ánh mắt này của hắn chứ, ông vẫn tiếp tục dùng giọng điệu nghiêm nghị mà yêu thương của người cha nói với vị hoàng thượng kia

- Ngoan, yên tĩnh để cậu ta cắt tóc cho con

Chẳng phải từ nãy đến giờ trẫm rất yên tĩnh ư... Người nên yên tĩnh là ông mới đúng

Khoan... ông ta vừa nói gì

Không đợi Lương Tĩnh Mặc kịp hình dung, người sau đã dùng lược chải loạn trên mái tóc đen mướt của anh. Tên nam kỹ này, hắn dám... dùng bàn tay dơ bẩn kia sờ loạn lên đầu trẫm

Đúng là khi quân phạm thượng mà

Lương Tĩnh Mặc đập rầm một cái lên bàn, sắc mặt xám xịt, dùng chất giọng hùng hồn thường ngày quát lớn

- To gan

Những người có mặt đều bị hành động này của hắn giật mình. Chưa kịp phản ứng mắt đã thấy người đàn ông cầm lược bị đá văng, cả người đập vào cánh cửa phía sau

Lương Tĩnh Hàn lặng người trước cảnh bạo lực do con trai gây ra, ông mặc dù đã được mọi người thuật lại cái nhân cách "lão đại" này của hắn nhưng khi chứng kiến quả thực khiến người ta phải bất ngờ. Ngang ngược đến bậc này thì đúng là bệnh không nhẹ

Lương Tĩnh Mặc từ ngày nắm lại hoàng quyền, bị quân thần chỉ trích không chỉ vì chính sách độc đoán mà còn vì tính cách ngang tàn hung ác này. Dường như việc nằm gai nếm mật, ẩn nhẫn nhiều năm khiến những oán khí, bản tính tích tụ bùng phát càng dữ dội. Lương Hòa đế nói đánh là đánh, nói chém là chém. Bạc môi đẹp như thế, lời vàng ngọc nói ra lại khiến máu tanh phủ khắp đại Tần. Hiện tại, Lương Tĩnh Mặc vẫn chưa nắm được tình hình của gia tộc, lòng người hiểm độc gì đó anh vẫn chưa phân biệt ai là ai, nhưng anh biết bản thân đang nắm chắc một thiên hạ thu nhỏ nên không cần phải thu liễm tự uất ức mình. Chính là thích đá liền đá

Lương Tĩnh Hàn sắp sếp cho người bên dưới bồi thường, ông dùng hết khả năng lí giải, phân tích để Lương Tĩnh Mặc hiểu cái đầu tóc đen mướt dài quá mắt như thế này rất không hợp khẩu vị tí nào. Thế nhưng gần đến giờ tị ông chỉ nhận được một câu hỏi ngược lại

- Vậy là từ trước đến giờ các người vẫn cắt tóc ta như vậy à

Lương Tĩnh Hàn gật đầu, gương mặt tỏ vẻ "không vậy thì sao"

Nhưng lúc đó hắn yên tĩnh hơn bây giờ rất nhiều, không như hiện tại chỉ cần hét một tiếng liền khiến người ta hồn tiêu phách tán