Lương Tĩnh Mặc quan
sát những vật dụng trong cửa tiệm, âm thầm tán thưởng sự tiến bộ ở thế
giới này. Khi nhìn qua tủ bánh hắn nhướng mày thích thú
- Đây đều là nàng làm?
Đắt Kỷ gật đầu
- Ngoại trừ một số bánh mì lạc dùng cho bữa ăn nhẹ là tôi lấy sĩ từ cửa hàng lớn, còn lại đều tự làm
Lương Tĩnh Mặc tiện tay lấy một chiếc bánh gần nhất hỏi
- Đây là bánh gì, mùi vị rất thơm
- Đó là bánh brownie socola hạnh nhân, sinh viên gần đây rất thích loại
bánh này. Trước đó làm hơi nhiều nên vẫn còn dư lại một vài cái
Đắt Kỷ nhìn anh có vẻ như chưa muốn đi, cô tùy tiện hỏi
- Anh đói sao, tôi nấu hoành thánh cho anh ăn nhé. Tối rồi ăn ngọt không tốt đâu
Lương Tĩnh Mặc xoa bụng cười nói
- Được
Đã có sẵn hoành thánh đông lạnh, Đắt Kỷ đem rã đông rồi quay sang bếp nấu nước dùng
Vị hoàng đế nào đó tò mò nhìn tủ lạnh, khi mở cửa tủ, hơi lạnh bên trong
tràn ra tản mát xung quanh khiến Lương Tĩnh Mặc có chút kinh ngạc
Không ngờ băng ở đây lại dễ kiếm như vậy, thứ này ở thế giới kia vào mùa hạ
rất quý giá. Chỉ có vương tôn quý tộc mới có khả năng mua được để giải
nhiệt. Lương Tĩnh Mặc chờ khoảng 3 phút, mặt trên của đá có dấu hiệu tan ra, hắn đưa lên miệng muốn uống một ít. Không ngờ lưỡi vừa chạm vào ly
inox liền dính lại, khiến hắn đau muốn nhe răng.
Đắt Kỷ khiêu mi
nhìn hành động ngốc ngếch của bạo vương, lại bị hắn dùng ánh mắt tội
nghiệp đánh ngược vào tim. Cô bất đắc dĩ kéo hắn ngồi xuống, lấy khăn
tay nhỏ nhúng một ít nước chạm nhẹ vào nơi lưỡi hắn tiếp xúc với ly
inox. Vì quá chăm chú nên cô bỏ qua ánh mắt gian tà của hoàng đế, hắn
đợi ngón tay cô rơi vào tầm ngắm rồi vờ như vô tình ngậm môi lại
Ngón tay nhỏ nhắn của Đắt Kỷ bị mút nhẹ, sự mềm mại ươn ướt kia khiến da đầu cô tê dại. Khi ngẩng đầu chuẩn bị làm cho ra lẽ lại thấy vẻ mặt vô tội, thuần phát của hắn. Nộ khí vừa đạt đến max liền nuốt ngược vào trong
Màu đèn vàng nhạt bên trong tủ lạnh hắt lên sườn mặt tuấn tú của Lương Tĩnh Mặc càng hổ trợ cho sóng mắt chứa đựng nhu tình luân chuyển, viền môi
bạc mím lại ngậm lấy ngón tay của cô chốc chốc lại dùng lưỡi mút mát,
đây tuyệt đối chính là vũ khí sát thương đối với trái tim thuần khiết
của thiếu nữ
A Bân bên ngoài cửa thủy tinh nhìn thấy cậu chủ nhà
mình ngồi khoanh chân dưới sàn gỗ, hai tay chống ngược về phía sau,
chiếc áo sơ mi trắng không được đóng thùng lại tăng thêm vẻ nho nhã xen
lẫn chút phóng túng vô lại
Cậu chủ dùng vẻ mặt thơ ngây đánh lừa
thị giác của Trương tiểu thư, khiến cô ấy cứ quỳ nghiêng người giúp cậu
ấy thoát khỏi ly inox.
Tất nhiên cảnh tượng tuấn nam mỹ nữ như trong những thước phim lãng mạn này nhanh chóng thu gọn vào chiếc điện thoại của A Bân
Ánh đèn flash ruốt cuộc cũng dẫn đến sự chú ý của hai kẻ bên trong, Đắt Kỷ
tự mắng bản thân không có tiết khí, nội tâm mãnh liệt muốn bẻ gãy răng
nhỏ của hoàng đế. Cô nhặt chiếc khăn không biết từ khi nào đã rơi xuống, vẻ mặt như không thèm để ý, đứng lên tiếp tục nấu hoành thánh
Vị hoàng đế kia cũng biết điều im lặng, cười tủm tỉm đi đến một cái bàn ăn lẳng lặng ngắm nhìn hoàng hậu của hắn bận rộn
Đắt Kỷ đặt tô hoành thánh xuống, gườm gườm nhìn hắn
- Ăn xong, anh có thể đi
Lương Tĩnh Mặc không vội, thổi thổi một miếng hoành thánh chậm rãi nhai nuốt, động tác tao nhã đến đẹp mắt, ăn được vài ba miếng lại nói
- Nhà nàng còn dư chăn đệm chứ? Ta muốn ngủ lại đây
Rõ ràng là không phải trưng cầu, hắn nói... hắn muốn
- Anh có thể bỏ đi cái suy nghĩ “thiên hạ này là của trẫm” đi không? - Dựa vào đâu anh muốn ở lại tôi liền cho anh ở lại, hừ...
Lương Hòa đế ôn nhuận như ngọc, thiếu niên mười một tuổi năm đó mỉm cười một
lần là mười dặm gió xuân, anh đào nở rộ. Thoắt một cái lại trở mặt biến
thành kẻ tàn độc hung ác, tâm tư khó dò. Bạo vương giết người như ngóe
trú ngụ linh hồn bên trong một người có bề ngoài non nớt như vậy hắn lại càng phát huy được sở trường của bản thân.
Lương Tĩnh Mặc giỏi nhất chính là đóng kịch.
Vị hoàng đế gian xảo lợi dụng hơi nước bốc lên từ tô hoành thánh làm
background, với gương mặt như ngọc của mình bày ra vẻ tử tế đầy thiện
cảm nói
- Ta nghe A Bân nói, ngày mai phụ thân của “người này”
trở về. - Nàng thấy đó, ngay cả cái tủ có băng trẫm cũng không biết. Sẽ
khiến ông ta nghi ngờ
Đắt Kỷ trầm ngâm một lát, có vẻ như đang
phân vân có nên cho hắn ở lại hay không. Lương Tĩnh Mặc thấy vậy liền
đánh vào nhân tâm một cái
- Dù sao chúng ta cũng không phải mới biết nhau chỉ vài canh giờ. Nàng hiểu mà...
Mặc dù ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng Đắt Kỷ vẫn biết đối với
người này cô hoàn toàn không chút cảnh giác. Cũng chẳng biết loại tín
nhiệm này xuất phát từ đâu, là bởi vì hắn nhìn cô lớn lên? Hay vì hắn ở bên cô lúc buồn khổ và cô đơn nhất. Thời điểm lúc cha mẹ ra đi, những
lời thì thầm bên tai, sự lo lắng ân cần đó như tiếp thêm sức mạnh giúp
cô vượt qua những đêm tối trong căn nhà vắng vẻ. Khiến cô biết được, vẫn có một người... mặc dù vô hình nhưng vẫn luôn bên cạnh mình
Hiện tại bạo vương đang gặp khó khăn, sinh mạng khó khăn lắm mới có thể tiếp diễn sao cô lại không giúp hắn một chút chứ
- Anh phải nói với A Bân một tiếng, nếu không anh ấy chắc chắn đứng suốt đêm ở bên ngoài
Lương Tĩnh Mặc giấu đi sự đắc ý trong mắt, cảm kích nhìn cô
- Ừm, trẫm ăn xong sẽ ra nói với cậu ta
A Bân khuyên một câu, thấy cậu chủ kiên quyết như vậy liền thuận theo. Lại không dám tự mình trở về đành nói
- Thiếu gia, tôi ở đầu đoạn đường kia, cách nơi này rất gần. Nếu có chuyện gì cậu chỉ cần nhấm phím một. Tôi lập tức có mặt
Lương Tĩnh Mặc tỏ vẻ đã biết, sau đó cầm điện thoại quay người đi vào trong
A Bân dụi dụi mắt, không biết cậu có nhìn lầm không. Tại sao cứ cảm thấy
bước chân của cậu chủ có vẻ hí hửng như sắp làm chuyện xấu vậy
Khi Lương Tĩnh Mặc bước lên gác thì Đắt Kỷ vẫn chưa trải chăn đệm, cô ngồi trên giường bật laptop xem rất chăm chú.
Hoàng đế chỉ chỉ vật trên đùi nàng hỏi
- Đây là thứ gì
Mắt Đắt Kỷ không dời màn hình giải thích: - Đây gọi là laptop, còn một
loại khác có chức năng tương tự nhưng lại to hơn. Có thể gọi chung là
máy tính cũng được
Lương Tĩnh Mặc ghé sát ngồi bên cạnh cô hiếu kì
- Nó để làm gì?
- Để tìm kiếm rất nhiều thông tin. Anh xem, tôi đang tìm hiểu cấp bậc
quan lại thời cổ đại, muốn từ đó tìm ra những thứ tương tự ở đây giải
thích cho anh hiểu
Đắt Kỷ chỉ vào màn hình hỏi hắn
- Thế giới của anh có chức quan này chứ
Lương Tĩnh Mặc mím môi, một vài giây sau mới trả lời
- Trẫm... không hiểu chữ viết nơi này
Đắt Kỷ vỗ vai hắn an ủi, dù gì đối với với một đế vương chuyện này thật khó chấp nhận
- Anh vẫn không chịu đổi cách xưng hô đi, mặc dù chỉ có hai chúng ta cũng phải sửa miệng. Thói quen rất nguy hiểm nha
- Trẫm không muốn
Ồ, không lẽ đến nơi này khiến anh từ một đế vương duy ngã độc tôn trở
thành thường dân nên muốn từ cách xưng hô với mình tìm môt chút cảm giác kiêu ngạo khi xưa. Đắt Kỷ tự cho là hiểu thấu lòng người, gật gù chấp
nhận
- Tôi nghe nói, Lương Tĩnh Mặc từ nhỏ đã mắc bệnh tự kỉ, nên anh ta không nhất thiết phải biết chữ. Hơn nữa việc này lại có lợi cho
anh, càng ít nói lại càng khiến người khác không thể nghi ngờ
Cô
tìm những ngành nghề sẽ va chạm, giải thích nhiệm vụ của từng ngành.
Hình ảnh vật dụng sẽ tiếp xúc trong sinh hoạt, tên gọi và công dụng của
từng món nói cho anh hiểu
Hai người trò chuyện đến hơn 2 giờ
sáng, Đắt Kỷ không chống chọi được cơn buồn ngủ, gà gật một lúc rồi dựa
vào vai Lương Tĩnh Mặc thiếp đi.
Trong lúc cô lơ mơ còn thầm nghĩ hôm nay nhà thật nhiều muỗi, khắp mặt đều bị nó đốt đến ngứa ngáy. Thân thể bị thít chặt hơi khó thở nhưng rất ấm áp dễ chịu
Lương Tĩnh
Mặc nhìn cô gái nhỏ trong ngực ngọ nguậy, trái tim đau đớn bấy lâu ruốt
cuộc cũng được vỗ về, những bi thương, chật vật, điên cuồng trong 25 năm qua coi như đã đền bù xứng đáng. Hắn vén nhẹ lọn tóc trên gò má cô, ấn
môi xuống dịu dàng triền miên.
Từ cánh mũi, đôi môi hắn yêu
thương khát vọng trong giấc mộng dài đằng đẳng. Cuối cùng đã chạm đến,
chân thật và ấm áp đến nổi khiến huyết quản sôi trào. Lương Tĩnh Mặc
dùng lưỡi liếm nhẹ vẽ theo viền môi của Đắt Kỷ, hắn khắc chế tâm tình
nhẹ nhàng cắn mút. Chỉ sợ lần đầu làm việc xấu, nếu bị phát hiện thì sau này chấm mút càng thêm khó khăn nên dằn lòng lui quân sớm. Ôm cô gái
vào ngực rồi cùng rơi vào giấc ngủ, chỉ là...
Lần này không phải mộng...
Hơn sáu giờ Đắt Kỷ khó thở mà tỉnh dậy. Mũi cô bị đè sát vào lồng ngực ấm
áp, gần đến nổi cô có thể nghe rõ từng nhịp đập của đối phương. Nghe
tiếng hít thở đều đặn trên đỉnh đầu liền biết người này còn đang ngủ rất ngon chưa tỉnh giấc
Tâm trạng của cô bây giờ không phải là hoảng hốt, cũng không phải thẹn thùng mà có chút bất lực chịu trận. Người này ôm cô chặt như vậy hoàn toàn không có cách nào thoát ra nha.
Cô vỗ vỗ lưng anh, âm thanh mang theo giọng mũi lúc sáng sớm gọi nho nhỏ
- Hoàng thượng...hoàng thượng... nên tỉnh dậy rồi
Không ngờ người này thế mà lại ôm cô càng chặt hơn
- Câm miệng, không được làm phiền trẫm
Đắt Kỷ chưa hết cơn buồn ngủ lại muốn nổi giận. Nhưng tiếp theo đó âm thanh rầm rì phát ra từ trên đỉnh đầu lại khiến cô chua xót mà tỉnh ngủ
- Tỉnh dậy sẽ không thấy Tiểu Trương nữa..
Nàng ấy biến mất thì phải làm sao. Trẫm sợ... không muốn trải nghiệm như vậy nữa... không muốn...
Hắn liên tục lẩm bẩm lặp lại hai từ “không muốn“. Bất an như vậy khiến cho Đắt Kỷ sáng sớm đã nếm phải mùi vị bi thương
Cô cảm giác được cổ họng hắn chuyển động, lồng ngực ấm áp kia theo đó run rẫy nhẹ.
Đến rồi, cơn đau quặn thắt cách hai ngày trước lại ập đến
Đắt Kỷ quờ quạng đưa tay sờ loạn trên mặt anh, chút ươn ướt trong lòng bàn tay càng khiến tim cô thêm mệt mỏi
- Đừng như vậy... anh như vậy, tôi cũng rất khó chịu
Trên thế giới này có rất nhiều định nghĩa về khoảng cách xa nhất...
Trong Cớ Sao Mãi Yêu, Tâm Văn đã nói “Trên thế gian này khoảng cách xa xôi
nhất không phải giữa sự sống và cái chết mà chính là, tôi đứng ngay
trước em nhưng em lại không biết tôi yêu em”.
Đối với Lương Tĩnh
Mặc khoảng cách giữa hắn và cô rất đơn giản và thực tế. Chỉ cần hít thở
dưới cùng một bầu trời, một cái chạm nhẹ mà cô không biến mất, chỉ cần
họ cùng ở một không gian, sống chung một thời đại mọi thứ khác không còn quan trọng nữa. Chẳng phải tình yêu dùng thời gian để tích tụ, cũng bởi thời gian mà mài mòn sao? Tại sao hắn vẫn điên cuồng si tâm không dứt,
có lúc hắn hận tại sao đã bén duyên trong mộng lại không thể tương
phùng.
Mỗi lần hắn tỉnh dậy, cô lại biến mất. Đó không phải là
nổi đau thấu tim gan. Nhưng cứ mỗi một lần như vậy sức sống của hắn như
lụi tàn đi một ít, cố gắng của ngày hôm qua lại trở thành vô vọng, sau
đó lại tiếp tục tìm kiếm, tìm mãi một bóng hình trong khoảng không mênh
mông. Cảm giác trơ trọi giữa thiên hạ, ngày ngày trông chờ một người
ngay cả hư hay thực cũng không thể xác định, sợ nhất chính là trong
khoảnh khắc nào đó lòng tin kiên định bấy lâu bị dao động. Rõ ràng
khoảng cách xa nhất trên thế giới này chính là họ cảm nhận được sự tồn
tại của nhau, nhưng tìm kiếm một đời vẫn không thể nhìn thấy được đối
phương...