Được rồi, cảm ơn cậu
Gia Vũ mỉm cười lịch thiệp, tay gõ nhẹ lên mặt kính, mắt nhìn thẳng vào người ngồi đối diện cậu. Cậu đang ở một quán cà phê sang trọng để hẹn gặp đối tác làm ăn của cậu, như đã hẹn trước. Thật ra cậu cũng không định hẹn gặp ở nơi này, vì quán cà phê này rất đông khách, đa phần là khách trẻ tuổi, tầm học sinh cấp III và đại học, mà cậu lại không thích bị chú ý. Nếu không vì hồi nãy mẹ cậu gọi điện thúc giục lên công ty xử lý việc thì cậu đã có thể hẹn gặp xong rồi ra về.
- Có gì đâu. Chúng ta là đối tác, đừng khách sáo quá.
Người đàn ông ngồi đối diện Gia Vũ, khuôn mặt còn trẻ, phong thái lạnh lùng, mỉm cười đáp lại mà như không cười, đôi mắt lạnh lùng xa xăm, tựa như hồ nước sâu thẳm, làm người ta không thấy được đáy hồ, bộ vest đen càng tôn lên sự uy nghiêm, lạnh lùng, mà cũng không kém phần quyến rũ. Anh ta thong thả cầm cốc, nhấp một ngụm cà phê rồi đặt xuống mặt bàn, nụ cười vẫn chưa biến mất, vậy mà người ta chỉ cảm giác sợ hãi nụ cười kia, chứ không hề thấy thân thiện chút nào.
- Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước. Việc ở công ty còn nhiều, tôi cần giải quyết rồi sớm trở về.
Gia Vũ kéo ghế đứng dậy, gật đầu chào rồi quay đi. Người đàn ông nhếch môi, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn theo bóng Gia Vũ đi xa, thầm nói một câu:
- Làm sớm để về thăm con chuột nhà cậu sao? Không ngờ sở thích của cậu cũng thật đặc biệt, Gia Vũ!
*************************
Căn phòng tối tăm, lạnh lẽo, không khí u ám đến rợn người, chút ánh sáng nhỏ nhoi từ bên ngoài cố gắng len lỏi qua khe cửa sổ chiếu vào, như muốn xua đi sự tối tăm kia, nhưng đáng tiếc, sự nhỏ bé yếu ớt ấy sao thắng nổi con quái vật bóng tối, căn phòng vẫn tối tăm, đâu đây là chút ánh sáng le lói chiếu vào, những cánh cửa sổ bằng gỗ đóng kín hết, nên dù là buổi sáng, có chút ánh sáng lọt qua khe cửa mà vẫn như ban đêm, ở nơi ấy có một người đàn ông đang đứng lặng. Bóng tối che khuất nên không thể biết hắn bao nhiêu tuổi. Hắn nhìn vào khung ảnh treo trên tường, là ảnh một người phụ nữ rất đẹp, cô mặc một chiếc váy hoa màu tím, hai tay nâng khóm hoa lên cười thật rạng rỡ. Người đàn ông trầm ngâm một hồi, rồi hắn bước tới, đưa tay chạm nhẹ lên khung ảnh, ánh mắt thẫn thờ, thở dài khẽ nói:
- Cũng hơn 30 năm rồi, Ana...
*********************
- Ừm...
Lam Yên khẽ kêu, cô lười biếng kéo chăn ra, rồi từ từ mở mắt. Khung cảnh quen thuộc làm Lam Yên giật mình tỉnh ngủ hơn, cô bật dậy, đưa tay dụi dụi mắt. Đây không phải căn phòng bác ấy cho cô sao? Cô lại về nhà rồi ư?
Lam Yên ngẩn người, và chợt nhớ lại tối qua, cơn giận lại bốc lên, cô nghiến răng, hai tay siết chặt lại. Gia Vũ chết tiệt, cậu dám tịch thu điện thoại của cô, lại còn khiến cô lỡ việc, còn chưa kịp nhắn lại cho Hạo Nhiên, cũng chưa kịp xem xong ngôi nhà mà bác ấy chuẩn bị cho mẹ con cô nữa. Không biết Hạo Nhiên có hiểu lầm không, càng nghĩ cô càng bực Gia Vũ hơn.
Mải nghĩ ngợi, Lam Yên sực nhớ cô còn một việc quan trọng hơn, đó là...đi làm! Nhìn lên đồng hồ thấy đã là 10 giờ, Lam Yên hoảng hốt, cô vội bật dậy, chạy nhanh vào nhà tắm, thay đồ, mang theo túi xách rồi chạy ra cửa. Cô vừa mở cửa thì bỗng một bóng người xuất hiện.
- Á!
Vì giật mình, cả Lam Yên và người kia đều hét lên, có tiếng cốc thuỷ tinh va chạm khẽ vang. Lam Yên lùi lại, vuốt vuốt ngực rồi đưa mắt nhìn lại. Hoá ra là cô giúp việc, tay cô ấy bưng khay đồ ăn, có lẽ là mang lên cho cô. Vì hồi nãy cả hai đều giật mình nên ly sữa trên khay có đổ vào áo cô ấy một chút. Lam Yên thở hắt ra, cô lúng túng:
- Tôi xin lỗi nhé. Cô không sao chứ?
Cô giúp việc cúi người, lễ phép nói:
- Tôi không sao, cảm ơn tiểu thư. Đây là bữa sáng quản gia bảo tôi mang lên cho tiểu thư, mời cô dùng cho nóng.
Lam Yên cười gượng, cô vội vã chỉnh lại quần áo, gấp gáp nói:
- À, cảm ơn cô, nhưng tôi đang vội lắm. Để sau nhé.
Nói xong Lam Yên chạy ra cửa. Thấy thế, cô giúp việc lập tức nói:
- A, tiểu thư, thiếu gia có dặn chúng tôi là tiểu thư cứ nghỉ ngơi, công việc thì cậu ấy đã giao cho người khác thay cô làm một hôm rồi ạ.
Lam Yên thoáng ngây người, cô lẩm bẩm " Vậy sao?". Không ngờ Gia Vũ cũng có hôm tốt bụng đột xuất như vậy, cho cô nghỉ ngơi còn tìm người giải quyết công việc thay cô nữa. Chắc cậu thấy tội lỗi việc hôm qua đây.
- Được rồi, cảm ơn cô, cô cứ đem vào đó. Tôi sẽ dùng ngay.
Lam Yên mỉm cười dịu dàng, cô giúp việc lập tức bưng khay đồ ăn, cẩn thận bước vào phòng. Lam Yên cũng bước vào theo. Cô giúp việc đặt khay đồ ăn lên bàn, cúi người chào cô và đi khỏi phòng. Lam Yên gật đầu, cô vừa định đóng cửa phòng lại thì một giọng nói vang lên:
- Lam Yên!