- Gia Vũ! Anh mau đứng lại cho tôi!
Lam Yên thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng lên vì mệt mỏi và tức giận. Công bằng ở đâu cơ chứ? Rõ ràng đó là điện thoại của cô mà Gia Vũ làm như của cậu vậy. Đã tự ý tịch thu điện thoại của cô, còn cầm đi rất thản nhiên như kiểu đó là điện thoại của cậu, hay đó là điện thoại cậu mua cho cô. Tức nhất là dù đã nghe cô gọi khản cả cổ mà Gia Vũ vẫn coi như không nghe thấy gì, cứ xăm xăm bước đi về phía chiếc ô tô.
Lam Yên không biết hôm nay Gia Vũ đã ăn trúng cái gì hay bị ma quỷ ám mà lại đi cáu gắt vô cớ vậy nữa. Đằng rằng cô cũng sai khi bắt cậu đứng chờ, nhưng cậu đâu nhất thiết phải làm quá như thế.
Lam Yên vừa chạy vừa dừng lại để thở, khuôn mặt cô nhăn nhó trông đến tội. Gia Vũ đi nhanh quá làm cô không thể theo kịp. Nhưng bây giờ nếu không mau chóng lấy lại điện thoại, rồi gọi điện giải thích cho Hạo Nhiên, thì anh ấy sẽ hiểu lầm cô, rồi nghĩ lung tung về cô mất. Nỗi sợ hãi thúc đẩy Lam Yên chạy nhanh hơn. Bằng mọi giá, cô nhất định phải lấy lại điện thoại mới được.
Gia Vũ càng đi nhanh hơn. Khuôn mặt sa sầm, tay cậu siết chặt cái điện thoại, như muốn bóp nát nó ra. Không hiểu sao khi nghe được cuộc nói chuyện của Lam Yên với bạn trai, rồi thấy thái độ kiên quyết giành lại điện thoại của Lam Yên, cậu lại thấy rất bực bội, lồng ngực khó chịu vô cùng. Tay cầm điện thoại mà cậu chỉ chực muốn đập nát cái điện thoại này thôi, nhưng cậu không có quyền gì hết. Chính cậu cũng không hiểu được bản thân mình nữa. Lý do chỉ có một, liệu phải chăng cậu đang cố trốn tránh?
Đi đến xe ô tô, Gia Vũ nhanh chóng lấy chìa khoá mở cốp xe ô tô ra, rồi ném chiếc điện thoại vào cốp một cách không thương tiếc. Càng nhìn cái điện thoại này, là cậu lại càng thấy bực mình. Cậu bỗng dưng muốn bằng mọi cách, ngăn không cho Lam Yên lấy lại được điện thoại nữa, vì tưởng tượng ra hình ảnh Lam Yên nói chuyện vui vẻ với người bạn trai kia, là cậu không thể chịu được. Không biết từ lúc nào, cậu bắt đầu quan tâm đến Lam Yên hơn, câu trả lời, giờ cậu mới ngẫm ra.
Gia Vũ lắc lắc đầu. Không được, cậu không được có những suy nghĩ đó. Làm sao cậu có thể...?
Lam Yên chạy đến nơi thì cũng là lúc Gia Vũ vừa khoá xong cốp xe. Nhìn cốp xe bị khoá, Lam Yên đoán được rằng chắc hẳn điện thoại của cô đã bị Gia Vũ ném vào cốp. Đáng ghét! Dám làm vậy với điện thoại của cô, Gia Vũ lấy quyền gì chứ? Lam Yên bặm môi, cô trừng mắt nhìn Gia Vũ, giọng cố gằn xuống:
- Gia Vũ, có phải anh ném điện thoại của tôi vào cốp không?
Gia Vũ chỉ lạnh nhạt liếc Lam Yên, xong mở cửa xe và ngồi vào trong xe. Thái độ của Gia Vũ làm Lam Yên tức không làm được gì. Cô chỉ biết trợn tròn mắt, hai vai run lên. Gì đây? Thái độ vậy là sao? Cậu dám khinh thường lời nói của cô. Đã làm sai không xin lỗi thì thôi, lẽ ra cô mới là người nên tức giận chứ. Đành rằng cô để cậu chờ là sai, nhưng cậu đâu nhất thiết phải tịch thu điện thoại của cô. Gia Vũ đúng là không biết phân biệt phải trái đúng sai, chỉ thích làm theo ý mình. Không được, cô nhất định phải lấy lại điện thoại.
Lam Yên mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ bên cạnh Gia Vũ, rồi cố ý đóng cửa xe thật mạnh. Xong cô quay sang nhìn Gia Vũ chằm chặp, nghiến răng gằn từng chữ:
- Gia Vũ, anh mau trả lời cho tôi. Có phải anh ném điện thoại của tôi vào cốp không? Mau trả lại điện thoại cho tôi, tôi có việc quan trọng cần gọi.
Sắc mặt Gia Vũ càng tối hơn. Tay cậu vô thức siết chặt vô lăng. Chết tiệt, tại sao Lam Yên nhất quyết đòi lại điện thoại vậy chứ? Người bạn trai kia quan trọng với cô lắm sao? Quan trọng đến mức cô quên luôn việc tìm nơi ở mới cho gia đình để mà đòi cậu trả lại điện thoại rồi sẽ gọi điện cho người bạn trai kia sao?
Đôi mắt Gia Vũ lạnh lùng, lông mày nhíu lại, bất chợt, cậu quay ra, ghé sát vào Lam Yên. Lam Yên giật mình, vội lùi ra sau, nhưng cô càng lùi, cậu lại ghé sát hơn. Trống ngực Lam Yên đập liên hồi, khuôn mặt tái đi vì sợ hãi và căng thẳng. Chuyện gì đây? Đừng nói là cậu bị cô nói nên phát điên rồi nhé. Lam Yên mím chặt môi, tay bất giác run lên. Gia Vũ ghé thật sát, rồi bỗng cậu dừng lại, cất giọng lạnh lùng:
- Nếu cô còn nói nhiều nữa, thì tôi....