Công nhận cô cũng ghê gớm thật. Cô đã làm gì khiến mẹ tôi lúc nào cũng nghĩ cho cô thế hả?
Gia Vũ nhếch môi khinh khỉnh, liếc Lam Yên đầy bực tức. Ngoài mặt mỉm cười là thế nhưng thực chất bên trong nội tâm cậu đang không ngừng gào thét. Ôi trời ạ, công lý ở đâu vậy? Đường đường là con trai duy nhất, vậy mà cậu bị mẹ "hắt hủi", trở thành người bảo vệ không công cho Lam Yên, trong khi Lam Yên chỉ là người mẹ cậu mới quen. Gia Vũ chỉ biết ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận chuyện này, vì nếu để mẹ cậu nổi giận thì ngay lập tức cậu sẽ có một vé đi xem mặt, lấy vợ ngay lập tức. Cậu chẳng ưa gì mấy cô tiểu thư kia một chút nào, toàn "cáo già giả nai", tỏ vẻ thục nữ thánh thiện, chỉ nhìn thôi cậu đã thấy kinh tởm rồi. Nói thực thì sau khi tiếp xúc Lam Yên, cậu cảm giác so với những cô tiểu thư kia thì Lam Yên khá hơn nhiều.
Đang suy nghĩ thì Gia Vũ giật mình. Từ khi nào cậu lại có kiểu suy nghĩ vớ vẩn này nhỉ? Lam Yên cũng đâu khác gì mấy cô tiểu thư kia, cô chỉ giả bộ để lấy lòng mẹ cậu thôi. Chắc cậu điên mất rồi mới nghĩ như vậy/
- Ồ, có kẻ đang ghen tỵ vì không được như vậy kìa. Vui thật đó, bảo vệ KHÔNG CÔNG!
Lam Yên cười đểu, cố ý nhấn mạnh hai chữ "Không công". Nhìn sắc mặt đang tối dần của Gia Vũ mà cô thấy hả dạ vô cùng. Uổng công ban đầu cô còn thấy tội cho cậu, đang tính gặp bác Đình Nhã để nói chuyện, cũng may Gia Vũ đã bộc lộ bản chất. Lam Yên vui vẻ đứng dậy, đi về phía căn phòng mẹ cô đang nghỉ ngơi. Trước khi đi, cô quay lại, cố ý nói lớn:
- Ây da, đáng thương ghê. Thôi cố gắng nhé vệ sĩ!
Gia Vũ chỉ biết trừng mắt tức giận, nhìn theo bóng Lam Yên khuất sau cánh cửa. Đúng như cha cậu nói, phụ nữ....quả là nguy hiểm!
*****************************
Lam Yên vui vẻ khoác túi xách lên vai. Hồi nãy cô nghe bác Đình Nhã bảo đã tìm được một ngôi nhà mới cho cô. Giờ cô phải đến đó xem thử ngay lập tức. Cũng may cô đã nói hết mọi chuyện cho mẹ cô nghe ngay khi bà tỉnh dậy, ban đầu bà kiên quyết từ chối, mắng cô làm phiền người khác, nhưng cô và bác Đình Nhã phải nói mãi, mẹ cô mới chịu nghe. Mẹ cô hiện đang nằm nghỉ ngơi trong phòng, bà vẫn còn mệt mỏi nên không thể đi cùng cô được. Tất nhiên, Gia Vũ sẽ có trách nhiệm "hộ tống" cô đi.
Lam Yên vừa ra đến cổng, bỗng nghe tiếng điện thoại reo
" Reenggg"
Cô vội mở túi xách, lấy điện thoại ra xem. Vừa thấy tên người gọi hiện lên màn hình, ánh mắt cô đã sáng hẳn lên, miệng khẽ nở nụ cười. Là anh ấy đây mà! Lam Yên vội bấm nút nghe máy:
- Alo, là em đây. Hạo Nhiên, anh khoẻ không?
" Anh vẫn khoẻ, dạo này em ổn chứ?"- Một giọng nói trầm ấm vang lên ở đầu dây bên kia
Lam Yên mỉm cười càng tươi hơn, bên má dần dần đỏ lên. Thật may mắn là sau mọi chuyện, cô vẫn còn Hạo Nhiên bên cạnh. Anh không hề khinh ghét, hay có ý lợi dụng cô, mà luôn bên cô lúc cô cần nhất, điều này khiến cô rất xúc động. Giữa muôn vàn con người, anh lại chọn cô. Xem chừng cô quả là tốt số. Có điều cô hơi thắc mắc, đó là lâu lắm rồi mới thấy anh gọi cho cô.
- Em ổn. Hạo Nhiên à, công việc bận lắm sao mà giờ anh mới...- Lam Yên ngập ngừng không dám nói ra hết câu, cô chỉ sợ sẽ làm Hạo Nhiên không hài lòng
Nhưng như hiểu thấu ý cô, Hạo Nhiên đã dịu dàng đáp ở bên đầu dây kia:
" Xin lỗi em, quả thực công việc bận quá, mãi hôm nay anh mới có thời gian gọi cho em. Hôm qua anh đến nhà em tìm thì không thấy em và mẹ em. Có chuyện gì vậy?"
Lam Yên do dự mím môi, cô bối rối dùng tay mân mê gấu áo, tay kia nắm chặt điện thoại. Có nên nói ra cho Hạo Nhiên biết không nhỉ? Không phải cô không tin tưởng anh mà cô sợ nói ra anh sẽ lo lắng. Với cô, Hạo Nhiên cũng là người rất quan trọng, để anh phải lo lắng chuyện của cô, cô không hề muốn vậy.
- Hạo Nhiên, em...
Lam Yên đang nói dở câu thì...
Tự dựng điện thoại trong tay cô bị ai đó giật đi, và cô chỉ còn nghe thấy tiếng "Tút...tút...". Lam Yên sửng sốt quay lại, thì bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Gia Vũ, trên tay cậu là điện thoại của cô. Cậu nhìn cô chằm chằm, mặt tối sầm, đôi mắt như phủ làn sương mơ hồ, không ai biết cậu nghĩ gì. Lam Yên chưa kịp lên tiếng thì Gia Vũ đã nhếch mép:
- Hay thật. Cô bắt tôi chờ cô gần 15 phút, để cô đứng đây nói chuyện với bạn trai hả?
Mặt Lam Yên đỏ lựng lên vì ngại và tức giận. Cái tên Gia Vũ này, cậu lấy quyền gì mà giật điện thoại của cô, đã vậy còn tự tiện ngắt điện thoại chứ? Chờ một chút đâu chết ai mà cậu phải nổi nóng vậy, cô còn chưa nổi giận thì thôi. Nhưng tiêu rồi, cậu tự tiện ngắt điện thoại như vậy, Hạo Nhiên hiểu lầm thì sao đây.
Lam Yên mím môi, cô tức giận lao đến chỗ Gia Vũ, cố gắng giật lấy cái điện thoại nhưng chẳng hiểu sao Gia Vũ nhanh như cắt. Cậu né qua một bên, và giờ cái điện thoại lên cao, quyết không cho cô lấy. Cô cứ lao tới là cậu lại né. Sau một hồi giành giật không được, lam Yên thở dốc, cô tức giận hét lên:
- Cái tên kia, anh bị làm sao vậy? Không dưng lại giật điện thoại của tôi, mau trả đây!
Gia Vũ thong thả như không nghe thấy Lam Yên nói gì, cậu hừ nhẹ một tiếng, lạnh giọng đáp trả:
- Vì cô bắt tôi chờ, nên coi như tôi tạm thời tịch thu cái điện thoại của cô.
Nói xong Gia Vũ quay người, đi đến chỗ chiếc xe đậu bên ngoài. Lam Yên giật mình, vội vàng chạy theo Gia Vũ. Ôi trời, lấy đâu ra cái luật này vây. Tên Gia Vũ này, hắn muốn tuyên chiến với cô sao? Không được, nhất định cô phải giành lại được điện thoại
Trong khi đó...
- Điều tra đến thế nào rồi? Cô ta đang ở đâu?
Trong một căn phòng sang trọng, một người đàn ông dáng vẻ phong lưu tuấn tú, đang ngồi thưởng thức rượu. Hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng, để mở hai cúc đầu, lộ ra vòm ngực rắn rỏi quyến rũ. Đôi mắt sắc bén như chim ưng liếc nhìn kẻ thuộc hạ đứng trước mặt. Tên thuộc hạ có vẻ sợ hãi, cả người run bần bật, gã lắp bắp:
- Thưa...thưa ngài, tôi...tôi chưa...
- Chưa?- Người đàn ông nhếch mép, đột nhiên hắn cầm ly rượu lên
Choang!
Ly rượu vỡ tan, rượu chảy lênh láng trên thảm, nhuộm đỏ một góc của tấm thảm trắng tinh, tạo thành vệt đỏ giữa màu trắng, hoà cùng từng dòng máu đỏ tươi chảy trên trán tên thuộc hạ. Nhìn thật chói mắt!
Không khí trở nên lạnh lẽo, u ám đến đáng sợ, hệt như một rừng cây hoang vu giữa trời tối, âm u, không biết tìm đâu được ánh sáng.
Người đàn ông nở nụ cười nửa miệng, hẳn gằn giọng:
- Hạn trong 2 ngày nữa, hoặc là chết!
Tên thuộc hạ sợ hãi đến nỗi mặt tái mét, cuống quýt vâng dạ rồi vội vã đi ra khỏi phòng.
Người đàn ông lôi ra một tập hồ sơ, trên đó ghi ba chữ "Hạ Lam Yên". Hắn nhếch môi, búng nhẹ ngón tay, khuôn mặt tối dần đi:
- Hạ Lam Yên, nếu biết người gây ra chuyện đó cho mẹ con cô là tôi, cô sẽ ngạc nhiên lắm nhỉ?