Lam Yên cứ thế chạy đi, nước mắt tuôn rơi trên má. Trong cuộc đời cô, chưa bao giờ cô thấy nhục nhã đến vậy. Cảm giác bị chạm vào, bị coi khinh khiến cô đau nhói, cô thở dốc, cố gắng chạy đi, gò mà đã ướt nước mắt. Tại sao chứ? Tại sao lại bất công đến thế? Một công việc tử tế thì chẳng ai có thể cho cô cả, bởi cô không có tiếng tăm, quyền thế gì, cô chỉ là con bé nhà nghèo mồ côi cha, còn những công việc xấu xa thì luôn chào đón cô. Tại sao? Rốt cuộc cô đã làm gì nên tội mà ông trời đối xử với cô như vậy? Chẳng lẽ.....nghèo không có quyền sống, không có quyền được tôn trọng sao?
Nước mắt Lam Yên càng rơi nhiều hơn, tim cô như thắt lại khi nghĩ đến mẹ, nếu mẹ biết chuyện này.....nhất định bà sẽ rất đau khổ, sẽ rất giận cô. Xã hội này thật quá tàn nhẫn, quá xấu xa. Con người chỉ biết lợi dụng nhau, lừa nhau để hòng kiếm lợi của bản thân, lão ta đã lừa cô, để cô rơi vào tay người đàn ông kia, chỉ nhằm mục đích lợi ích của khách sạn lão. Cùng là con người với nhau, cùng quốc tịch mà lại nhẫn tâm, ích kỷ như vậy, đi hại lẫn nhau! Chuyện vừa xảy ra...làm cô khó thở vô cùng. Cô nhớ như in từng lời nói, giọng điệu khinh bỉ của người đàn ông đó. Có lẽ trong mắt hắn, cô chỉ là con nhỏ nghèo hèn dơ bẩn. Người đàn ông đó....thật sự rất giống Gia Vũ. Cái vẻ khinh thường, ngạo mạn kia, cái kiểu luôn coi mình là nhất, cái kiểu sẵn sàng đem tiền ra để mua bán người khác, coi người khác như một món đồ...Thực sự, người nhà giàu nào cũng vậy sao? Lúc nào cũng chỉ biết khinh thường người nghèo. Nghèo có gì sai chứ? Lam Yên cắn môi, bàn tay siết chặt lại. Nhất định sẽ có ngày, cô trả lại bọn họ những gì họ gây ra cho cô. Nhưng vấn đề duy nhất là cô phải làm thế nào? Phải làm sao mới vươn lên được?
Lam Yên mím môi, trong khi nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Hai mắt cô....tựa hồ như đã nhoè đi vì nước mắt, cả người cô như mất hết sức lực. Bây giờ....cô rất mệt mỏi. Đôi lúc, cuộc sống có quá nhiều phiền muộn, quá nhiều độc ác, quá nhiều sự vô tình khiến cô muốn buông xuôi, để đi đến thế giới bên kia cho nhẹ lòng. Nhưng......Ai sẽ chăm sóc mẹ cô nếu cô bỏ đi? Liệu mẹ cô có tồn tại nổi trong cái xã hội này? Đó là câu hỏi mà Lam Yên đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần. Phải, mẹ cô rất tốt bụng, rất hiền hậu, cho nên cô sợ....sợ rằng mẹ cô sẽ không sống nổi trong xã hội này, sống được với những kẻ ích kỷ, khẩu phật tâm xà. Lúc ba cô làm nhiệm vụ, giải cứu được bao nhiêu con tin thì họ tung hô, ngợi ca, nhưng khi ba cô mất thì quay ngoắt đi, gieo tiếng xấu cho ba cô. Họ chỉ biết đi theo số đông, thấy sao làm vậy, chứ không hề quan tâm tới cảm xúc của người khác.
" Ba à, cái xã hội như vậy.....đáng để ba cống hiến sao? Những con người như vậy....đáng để ba hy sinh tính mạng sao? "
Lam Yên khẽ thì thầm. Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời cao xanh. Liệu ba cô có nghe được lời cô nói không? Liệu ba có giận cô vì cô đang yếu đuối không? Dù đã tự nhủ phải mạnh mẽ, phải cứng rắn nhưng cô....không thể. Cái xã hội này không cho cô mạnh mẽ. Những con người vô tâm luôn tìm cách dồn đẩy cô đến bước đường cùng. Lam Yên thở hắt ra. Đến bao giờ....xã hội này mới buông tha cho cô? Đến bao giờ mẹ cô mới được nghỉ ngơi, được sống vui vẻ?
Mải suy nghĩ nên Lam Yên không để ý thấy đằng xa có một chiếc xe đang lao tới. Cô cứ thế băng qua đường. Đến khi ánh sáng của đèn ô tô loé sáng, rọi vào mắt Lam Yên thì cô mới nhận ra. Cô giật mình đứng ngây ra, tim đập thình thịch, sợ hãi nên cô không thể di chuyển được mà chỉ biết đứng im, chờ chiếc xe đang lao đến chỗ cô.
Kéttttt!
Tiếng xe phanh gấp nghe thật chói tai. Lam Yên thở dốc, run rẩy ngồi phịch xuống đường. Khuôn mặt cô tái mét, mồ hôi chảy trên má. Cô nhìn xung quanh mới phát hiện ra mình đang ở giữa đường. Hoá ra do cô sai, cô cứ đi mà không nhìn đường, cho nên mới xảy ra chuyện này. Cô đứng dậy, tiến về phía chiếc xe, định xin lỗi thì một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống. Lam Yên chưa kịp mở miệng, ông ta đã chỉ thẳng tay vào mặt cô, quát:
- Mắt mù à? Đi kiểu gì mà không nhìn đường thế? Cô có biết như vậy nguy hiểm lắm không? Nhỡ đâu hỏng xe thì sao?
Lam Yên cắn chặt môi đến nỗi cô cảm thấy vị tanh tanh của máu lan trong miệng. Đành rằng cô sai nhưng đáng lẽ mạng người mới quan trọng chứ. Vậy mà ông ta chỉ lo cho chiếc xe của ông ta, còn cô, ông ta mặc kệ. Đáng khinh thật! Cô chính là ghét nhất những kẻ như thế này, coi mạng người nghèo cũng chỉ là cỏ rác, vật chất, tài sản của bản thân mới quan trọng.
- Đủ rồi tài xế Kim! Cái ông cần quan tâm phải là người bị đụng trúng chứ không phải chiếc xe này.
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy nghiêm khắc vang lên. Một người phụ nữ đi ra từ trong xe. Nhìn người phụ nữ ấy thật cao sang, quý phái và rất xinh đẹp. Làn da thì mịn màng, chỉ có vài nếp nhăn dưới đuôi mắt, khuôn mặt thật phúc hậu, vẫn có nét trẻ trung, mặn mà. Người phụ nữ ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng, khoác ngoài chiếc áo khoác đen cùng quần đen, vừa giản dị vừa sang trọng. Lam Yên đoán người phụ nữ này chỉ tầm 30-35 tuổi, bởi trông người này trẻ trung, xinh đẹp vậy mà.
- Cháu không sao chứ?- Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, chìa một chiếc khăn tay ra cho cô
- Cháu...Ơ, sao lại là cháu ạ?Trông chị trẻ như vậy...- Lam Yên ngượng ngùng nói
- Chị? Ha ha...- Người phụ nữ cười lớn, đưa mắt nhìn cô trìu mến- Bác thật ra đã gần 50 tuổi rồi. Nhưng không sao, nhiều người cũng hay nhầm lẫn lắm.
- Gần 50 ạ? - Lam Yên sửng sốt hét, chợt nhận ra mình hơi thất lễ, cô hắng giọng, lễ phép nói- Vậy cháu thất lễ rồi, thật xin lỗi bác ạ. Cháu cũng vô cùng xin lỗi chuyện hồi nãy, tại cháu đã làm ảnh hưởng đến chiếc xe của bác.
- Không có gì đâu. Mà cháu không sao chứ?- Người phụ nữ lo lắng nhìn Lam Yên
Người phụ nữ này quả thực rất hiền hậu, khác hẳn với những kẻ nhà giàu mà Lam Yên thấy. Cô thầm nghĩ, chắc con của người này cũng rất hiền hậu và tốt bụng như mẹ. Đây là người nhà giàu đầu tiên mà Lam Yên thấy quý mến. Ở bà toát lên một khí chất rất khác với người thường. Bà tạo cho cô cảm giác thân thương như với mẹ vậy.
- A....cháu không sao đâu ạ. Thật ngại quá, khiến bác mất công lo lắng rồi. Giờ cháu phải về ạ, cháu chào bác
Lam Yên nói xong, định quay đi. Bất chợt người phụ nữ gọi cô lại, bà đi tới trước mặt cô, chìa ra một tấm danh thiếp, cười hiền:
- Đây là địa chỉ nhà bác, có gì thì cháu cứ tới. Bác rất vui được đón tiếp cháu. Tạm biệt cháu!
- A...dạ, cái này...- Lam Yên ngập ngừng nói, cô định cảm ơn rồi trả lại tấm thiếp cho người phụ nữ thì bà đã lên xe đi mất
Lam Yên ngây người nhìn theo bóng chiếc xe đã khuất dần. Cô thở dài rồi nhét tấm thiếp vào túi và bước đi. Người phụ nữ ấy quả thật rất tốt,mang lại cho cô cảm giác bình yên, không như những người khác. Ai làm con của bà ấy...thật hạnh phúc.