Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 94




Mái hiên ở nơi đây đều được lắp đèn nhỏ, nối đuôi nhau thành một dải nhấp nhánh, cực kỳ rực rỡ.

Quý Minh Châu nằm ngửa trong hồ bơi dưới ánh sáng tờ mờ trong phòng cùng ánh đèn nhỏ trên mái hiên, lắng nghe tiếng sóng vỗ bờ gần trong gang tấc. Cánh hoa hồng cũng dập dềnh theo gợn sóng trong bể.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ở tư thế như này, chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy bầu trời cao vời vợi. Đường chân trời nơi phương xa nhập nhèm nhưng lại mang một màu xanh thẫm trong suốt sạch sẽ.

Giang Tịch nằm trên người cô, ánh mắt Quý Minh Châu lướt nhanh qua bả vai bằng phẳng của anh, nhắm mắt khẽ r/ên r/ỉ, sau đó cô nhấc tay mân mê xương quai xanh đẹp mắt của anh.

Nước trong hồ bơi vẫn nóng, khi biên độ chuyển động lớn hơn, nước cũng bắn tung tóe ra theo, nhanh chóng trở nên nguội lạnh.

Nhưng may là thời tiết khá đẹp, sự nóng bức vào ban ngày lui đi, đến tối có gió biển thổi qua, nhiệt độ vô cùng dễ chịu.

Tiếp nhận hết cú thúc này đến cú thúc khác trong nước, cuối cùng chiếc váy hai dây của Quý Minh Châu không thể nhìn nổi nữa, xộc xệch nhăn nhúm, một phần vẫn còn nằm trên người. Vì đã bị ướt nên váy dính chặt vào da, khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Đến lúc này, Quý Minh Châu mới phản ứng trở lại, “Giang Tịch, chỗ này có người không?”

Cô vẫn một mực bỏ qua vấn đề này.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Hơn nữa... giờ cô về phòng kiểu gì đây...

Tuy hồ bơi cách biệt thự rất gần, chỉ cần đi vài bước là tới, nhưng lỡ như có gì đó bất ngờ thì sao?

“Trên hòn đảo tư nhân này, em thử tìm một người cho anh xem nào.” Mái tóc đen nhánh của Giang Tịch hơi ẩm ướt, đôi đồng tử đen láy, đôi tay bưng lấy bờ m/ông của cô, anh cứ thế nhìn cô gái trước mặt mình.

“Tốt nhất là không có ai, em chỉ lo vậy thôi.” Nói đoạn, Quý Minh Châu vòng tay khoác lên bờ vai anh, chậm chạp quấn quýt, giữ chặt lấy anh rồi nói: “Giờ hơi lạnh, chúng mình về phòng đi.”

“Được, giờ cũng không còn sớm nữa.” Nói xong, Giang Tịch nhớ đến sự hợp tác của cô lúc nãy, “Trước khi ngủ, vào phòng tắm tắm lại một lát.”

“Tùy anh.” Quý Minh Châu kéo dài giọng.

Khi cô vừa dứt lời, cơ thể Giang Tịch rời khỏi cô giây lát, không biết đi thu dọn cái gì.

Quý Minh Châu hơi bất mãn, duỗi tay kéo anh lại rồi tiện đà dán sát vào anh hơn, bắt đầu màn nũng nịu: “Chồng ơi, em muốn anh bế em về cơ.”

Giang Tịch nghe lời bế cô lên, buồn cười nhìn cô nàng trong vòng tay mình, “Có chuyện thì gọi chồng ơi, không có chuyện gì thì gọi tên cờ hó?”

“Đúng đó.” Quý Minh Châu chớp chớp mắt, “Không thể không nói, ở phương diện này anh vẫn khá là thông minh, rất biết giác ngộ, đoán chuẩn không cần chỉnh.”

Nói xong, cô không nhịn được mà bật cười ha ha.

Khi được bế về phòng, cô thay sang bộ đồ ngủ thoải mái, rồi mới nằm lên giường.

Lúc này, Giang Tịch đang làm bữa khuya cho cô ở dưới nhà, vừa nãy làm xong cô liền kêu đói. Quý Minh Châu không đợi được anh, ở trên giường lật qua lật lại mà vẫn chẳng thấy buồn ngủ, bèn nằm trên giường lướt Weibo.

Phòng ốc ở nơi này rất nhiều, Quý Minh Châu không muốn trải nghiệm mỗi một phòng. Thế là cô đề nghị mỗi tối ở một phòng khác nhau, điều này lại hợp ý Giang Tịch.

Nằm trên chăn đệm mới, cô đăng một dòng trạng thái như này.

[Pearl: Mình đang hưởng tuần trăng mật ~~ Xin lỗi vì bây giờ mới nói cho mọi người biết tin tức kết hôn của mình, nhưng quả thực thời gian trước đó cuộc sống của mình quá bận, thực sự không thể dành thời gian để ngó ngàng tới Weibo. Và mình cũng cảm ơn những bạn đã thích vlog Thụy Sĩ của mình vào lúc trước. Hôn lễ của mình và anh xã được tổ chức ở Thụy Sĩ (trái tim.jpg) (gà con.jpg)]

[Ôi trời, Trân châu nhỏ kết hôn rồi!]

[Huhuhu là anh chàng soái ca kia đúng không chế, chế nhất định phải hạnh phúc, tân hôn vui vẻ!]

[Biết là có rất nhiều người muốn xem ảnh chụp chung của hai người, nhưng dính dáng đến cuộc sống ngoài đời thực, cũng mong mọi người hiểu cho Pearl của chúng ta một chút]

[Lầu trên nói đúng đấy, quay vlog không phải công việc chính, bạn có thể chia sẻ cuộc sống thường ngày là mình đã vui lắm rồi, có điều mình vẫn suốt ngày xuýt xoa cuộc sống mỹ mãn của bạn đấy.]

[Chúc mừng hạnh phúc và tôi còn muốn nói là, hòn đảo này hòn đảo tư nhân, hằng năm thời gian duy trì còn dài hơn thời gian mở cửa, có mở cửa thì chưa chắc đã đặt trước được, đúng là giàu nứt đố đổ vách.]

[Haha tui đã quen từ lâu rồi, vừa nhìn Pearl Pearl chan là biết chính là đại tiểu thư hào môn được sống trong chiều chuộng. Phong cách vlog đẹp, năng lực nghề nghiệp lại mạnh nữa, tui thật sự rất thích cô ấy aaaaaa!]

[Đúng là kín tiếng ghê ý, tôi chưa thấy cô ấy khoe khoang bao giờ cả. Với lại từ những dấu hiệu trong quá khứ có thể nhìn ra được, sau khi ra nước ngoài du học trở về, cô ấy sống ở tòa nhà Bách Duyệt nè. Lần trước cô ấy chia sẻ quán cà phê mà cô ấy thích, có tung ra bức hình, tôi vừa nhìn một cái là nhìn thấy con xe Bugatti Veyron bất cẩn lọt vào khung hình... còn là mẫu khảm đá quý phiên bản giới hạn nữa chứ.]

[Chúc mừng tân hôn vui vẻ nha! Cơ mà nhìn thấy nhiều người lạc đề quá, tôi vẫn muốn đội nồi nói một câu, bạn của tôi là bạn học cùng trường cấp ba với cô ấy. Cô ấy không chỉ giàu thôi đâu mọi người hiểu chưa, cô ấy là đại tiểu thư bước ra từ danh gia vọng tộc chân chính đó. Người mà cô ấy lấy làm chồng cũng là nhân vật có máu mặt.

Ps: Đã khóa tin nhắn riêng tư, không trả lời những người muốn biết thông tin cụ thể được.] 

Quý Minh Châu nào có biết mình chỉ công bố tin tức kết hôn, đồng thời tiện tay đăng mấy tấm hình phong cảnh, mà vẫn có thể tạo nên chủ đề, khơi dậy độ quan tâm thảo luận nhiều đến vậy.

Cô lướt ngón tay trên phần bình luận, cái nào cũng là chúc mừng cô tân hôn vui vẻ.

Tân hôn vui vẻ.

Bốn con chữ tách riêng ra đều là những chữ cái quen thuộc, nhưng vừa mới ghép lại làm một, chúng lại khiến cõi lòng người ta nảy sinh cảm giác không chân thực tựa như vẫn còn đang trong giấc mơ.

Cô và chàng trai mà cô thích từ thời niên thiếu, thật sự đã trở thành một cặp vợ chồng sống bên nhau bạc đầu trong truyền thuyết rồi.

Làm nửa còn lại của nhau.

Trong khi Quý Minh Châu còn đang ngẩn ngơ, Giang Tịch chậm rãi đi vào phòng.

“Anh nấu ít mì, không nấu quá nhiều đâu, sợ tối em ăn nhiều lại khó chịu.” Giang Tịch đặt đĩa mì lên bàn, quay về phía cô ra hiệu, “Qua đây.”

Quý Minh Châu nhảy phắt xuống giường, thoáng lảo đảo mấy cái, “Anh ăn cùng em đi mà.”

Giang Tịch ngồi xuống bên cạnh cô, “Anh không đói lắm.”

Dưới ánh đèn ấm áp, Quý Minh Châu chậm rãi ăn mì, Giang Tịch cũng không nói gì, chống tay lên đầu, cứ thế lặng lẽ ngắm cô.

Quý Minh Châu đã quen với việc bị Giang Tịch nhìn như thế này, không biết bao lâu sau, cô cùng xoay người sang nhìn về phía anh.

Trong không khí còn phảng phất mùi thơm của mì hải sản. Trong không gian yên ắng như này, chỉ còn lại mỗi âm thanh của biển cả.

“Giang Tịch.” Quý Minh Châu chậm rãi gọi tên anh, ánh mắt chăm chú.

“Sao thế?” Giang Tịch hơi nhướng mày lên.

Người đàn ông ngồi trước mặt cô nhìn có vẻ kiệm lời, lạnh lùng lại trầm tĩnh. Nhưng không ai hiểu rõ hơn cô, sức hấp dẫn của anh nhiều đến thế nào.

So với ấn tượng đầu tiên mà thế giới ngoài kia đánh giá về anh, trong nhận thức của Quý Minh Châu, anh là người có trách nhiệm, kiên nhẫn, cố chấp và tận tâm trong những vấn đề liên quan đến cô. 

Người như anh, e rằng trên thế giới này chẳng có được mấy người.

Vừa khó có được anh vừa khó tìm được người như anh.

“Anh sẽ mãi đối xử tốt với em chứ?” Ấp ủ một lúc lâu, cuối cùng cô mới lên tiếng.

Anh sẽ mãi mãi đối tốt với cô giống như bố cô chứ?

Đối với cô, Quý Thiếu Ngôn là tình thân, là máu mủ ruột rà, là sợi dây gắn kết không thể cắt đứt. Vì thế Quý Thiếu Ngôn yêu thương cô, che chở cô, cho cô một nơi ẩn náu dưới sóng gió cuộc đời.

Nhưng đối với cô, Giang Tịch là mối quan hệ tình cảm, nảy sinh một cách đột ngột, bất luận thế nào cũng không thể dập tắt được. Nhưng đoạn tình cảm nồng nhiệt này, cuối cùng sẽ giảm sút, phai nhạt rồi biến mất vào một ngày nào đó ư?

Giang Tịch nhìn cô, mãi một lúc lâu vẫn chẳng lên tiếng.

Ánh mắt của anh dường như đã xuyên đến tương lai, trực tiếp nhìn thấu cõi lòng của cô.

“Còn dài lâu hơn cả mãi mãi, còn tốt hơn cả em đối tốt với bản thân.” Giang Tịch gạt những lọn tóc rối trên vành tai cô ra.

Thoáng ngừng lại rồi anh lại bổ sung thêm: “Không cần phải nghĩ nhiều đến những thứ khác. Khả năng em bỏ mặc anh còn lớn hơn xác suất anh bỏ mặc em nhiều.”

Trong lúc Quý Minh Châu cảm động đến mức sắp sửa rơi lệ đến nơi, thì lại bị câu nói cuối cùng của anh cưỡng ép nuốt ngược trở lại.

Đây là đang bóng gió giễu cợt cô đấy à!

Quả nhiên tên cờ hó vẫn là tên cờ hó, cách nói chuyện cũng đáng ghét nốt!

Trong khi cho bạn ăn một viên kẹo, còn khăng khăng phải làm chút chuyện đáng ghét gì đó!

“Sao xác suất của em lại lớn hơn anh?”

“Là ai lỡ miệng trước đấy nhỉ?” Giang Tịch ngẫm nghĩ lại, “Trước đây chấm anh chỉ đơn thuần là vì khuôn mặt này của anh.”

Quý Minh Châu hơi chột dạ, quả thực đây là lời cô nói.

Nhưng... không có nghĩa là cô nghĩ như thế thật.

“Mặc dù có một phần là vì khuôn mặt của anh, nhưng vẫn còn một phần khác là vì, lúc đó em cảm thấy anh rất hay bảo vệ em.” Quý Minh Châu thành thật nói ra cảm giác của mình về anh.

Dưới khuôn mặt lạnh lùng là sự bảo vệ lặng lẽ, sự tương phản này khiến Quý Minh Châu cầm lòng chẳng đặng mà hoàn toàn thất thủ.

Nhưng vào thời niên thiếu, nếu nói là chỉ một ánh mắt mà cơn say theo cả đời, đúng là khiến mọi cô gái tin sái cổ.

Trong lòng thiếu nữ ôm ấp giấc mộng, vì thế nếu nói ban đầu bị thu hút bởi vẻ ngoài thì cũng khá có lý.

“Anh có dám nói anh tơ tưởng em mà không có nguyên nhân này không?” Quý Minh Châu buông đũa ra, có ý định nói chuyện thâu đêm với Giang Tịch.

Giang Tịch nhìn cô một hồi, cuối cùng rời mắt trước.

“Cũng không hoàn toàn là thế.” Anh đáp lại, vành tai đỏ lựng như sắp nhỏ máu.

So với lời giải thích có chứng cứ lý lẽ của Quý Minh Châu, Giang Tịch thật sự không giải thích câu nào.

Trong khi anh đang không ngừng phân định rõ tình cảm của mình thì anh đã không thể dứt ra, cũng không thể gạt bỏ như bây giờ.

Nó giống như một nhánh cây kê đang hút nước, rễ đâm sâu vào lòng đất, nối liền gân lá.

...

Tối đó, hai người đã bật chế độ “người nhiều chuyện”, tựa như có rất nhiều lời phải dốc ra hết trong một đêm vậy.

Hoặc là chuyện về thời cấp ba của hai người, hoặc là chuyện về cuộc sống của mỗi người sau khi ra nước ngoài. Chủ đề liên tục được bổ sung, họ đã nói chuyện rất lâu.

Sau đó nói đến chỗ hưng phấn, Giang Tịch đã ngủ thiếp đi trước.

Để lại một mình Quý Minh Châu tỉnh như sáo, lặng lẽ nghe âm thanh của biển.

Tối qua đã hứa là sẽ thức thâu đêm với nhau, cuối cùng thì sao, tên phản bội Giang Tịch này!

Sáng hôm sau khi Quý Minh Châu tỉnh dậy thì cũng đến gần đến buổi trưa, vừa thức dậy cô liền lôi Sally qua đánh một trận.

Lúc sắp vali, Quý Minh Châu không mang gì theo mà chỉ mang mỗi chú gà bông mà cô chung tình này.

Nhưng ý định ban đầu của cô không phải mang sang đây để đánh, chỉ đơn thuần cảm thấy chú gà con thích hợp nhất để bầu bạn trên đường.

Nhưng cuối cùng quanh đi quẩn lại, nó vẫn phải phát huy tác dụng.

Trong khi Quý Minh Châu đang đánh đấm tơi bời, Giang Tịch đi từ dưới nhà lên tầng, sau khi vào phòng anh mới biết Quý Minh Châu đã dậy rồi.

Anh lên gọi cô dậy xuống nhà ăn cơm, lúc sáng cô vừa mới ngủ nên anh không gọi cô dậy.

Giang Tịch bước đến, đứng bên cạnh giường, tự động rũ mắt xuống nhìn hết mọi động tác của Quý Minh Châu, anh cất lời: “Lại đánh nó à?”

“Đúng, em nhìn thấy nó thì cực kỳ khó chịu.” Quý Minh Châu đứng trên giường, hơi hất cằm lên, nhìn người bằng nửa con mắt.

Vì mới ngủ dậy nên mái tóc xoăn của Quý Minh Châu xõa tung, tùy tiện buông lơi trên tấ m lưng trắng nõ n.

Giang Tịch nhìn cô, đột nhiên nói một câu như đang khuyên can, “Đừng đánh nó nữa.”

“Không đánh nó thì đánh ai?” Quý Minh Châu hừ một cái, véo vào môi của chú gà.

Chẳng lẽ đánh Giang Tịch chắc?

Cô chỉ là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, không đấu lại được một người đàn ông bụng dạ đen tối, tâm tư thâm trầm như Giang Tịch.

Nếu bây giờ cô đánh anh một cái, khó tránh khỏi vào một thời điểm nào đó không tiện miêu tả, anh lại đòi lại hết thảy thì sao.

Thể diện ấy mà, tự mình giữ lấy chứ đừng nhờ cậy người khác cho!

Vậy mà Giang Tịch lại nói...

“Đánh anh.”

Quý Minh Châu: “?”

“Em đánh nó sưng vù lên rồi.” Giang Tịch sán lại gần, dứt khoát túm lấy tay cô, sau đó từ từ dẫn dắt đến chỗ nào đó, “Anh cũng muốn ‘sưng’.”

Quý Minh Châu nghệt mặt ra hai giây, sau đó ra sức giãy giụa, rút tay mình lại.

“Giang Tịch, anh đúng là dâ/m đãng lên tận trời rồi.”

Sau khi rút được tay về, cô lại nhảy bổ lên trước, sau đó bóp chặt cổ anh.

Ngay lập tức, hai người bắt đầu màn đùa giỡn với nhau.

Ngày hôm ấy, chú gà nhỏ cũng không thoát khỏi số bị ăn đánh.

Lần này, nó còn bị đánh ác hơn.