Đối với một chuỗi hành động tự tiện quyết định “chỉnh” cậu đàn em kia của Giang Tịch, Quý Minh Châu không hề bận tâm. Vì cô đang mệt muốn chết, đặt lưng là ngủ say, đâu có rảnh rỗi mà đi đọc thông báo trong Wechat của mình.
Nói một cách khác, những thủ đoạn mưu mẹo của Giang Tịch, phần lớn thời gian, cô thực sự không biết rõ.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hôm sau lúc thức dậy thì cũng đã gần đến trưa rồi.
Thực ra từ sáng sớm cô đã mơ màng tỉnh dậy một lần, Giang Tịch gọi cô dậy ăn cơm, nhưng tối qua Quý Minh Châu tì lưng vào bệ cửa sổ, sáng hôm nay vẫn cảm thấy đau râm ran. Cô cũng lười phải để ý đến anh, hầm hừ hai tiếng rồi trực tiếp đạp anh ra.
Đợi đến khi cô lề mề chán chê, cuối cùng cũng làm vệ sinh cá nhân xong đi ra ngoài, Giang Tịch đang ngồi đọc báo bên bàn ăn bằng đá cẩm thạch.
Ánh nắng ấm áp sau buổi trưa xuyên qua cửa sổ sát đất hắt lên mái tóc đen của anh, dát lên đó một lớp ánh sáng nhàn nhạt.
Anh vắt chéo hai chân một cách tao nhã, trông vừa nhẫn nại vừa dịu dàng.
So với anh của tối qua... đúng là... hoàn toàn khác xa! Trái ngược rõ ràng!
“Tối qua vẫn chưa ngủ đủ à?” Từ lúc vừa mới nhìn thấy Quý Minh Châu, anh đã cảm nhận được điều này rồi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Anh đặt báo xuống, liếc mắt nhìn cô, sau đó nhìn đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền của cô.
“Sao lại chưa ngủ đủ, ngủ rất đủ, siêu đủ luôn.” Giọng điệu của Quý Minh Châu vô cùng kỳ quặc, cô đón lấy bát đũa mà Giang Tịch đưa cho cô, cầm trong tay, “Chỉ là người nào đó quá đáng quá, ở đây nên em không nhắc tên nữa.”
Điều quan trọng là, cái bệ cửa sổ kia đúng là không tồi, cô nửa nằm nửa ngồi còn Giang Tịch thì đứng, ấy vậy mà lại vừa khớp với nhau.
Ngoài vùng lưng bị chà xát ra thì hai chân của cô cũng gặp phải tai họa.
Thời gian bị nhấc lên rất lâu, nói tóm lại là cô vô cùng khó chịu.
Nghe Quý Minh Châu nói vậy, Giang Tịch nghi hoặc hỏi: “Em chắc là em không nhắc tên chứ?”
“Có một số người thích nhận vơ nhỉ, đúng, em nói là một số người đấy!” Ở dưới gầm bàn, Quý Minh Châu thò chân ra đá Giang Tịch một phát.
Giang Tịch không có phản ứng gì, chỉ nói: “Tuy một số người nào đó quá đáng, nhưng ít nhất cũng khiến em thỏa mãn rồi nhỉ.”
“...”
Đây là tiếng người sao?
Ăn cơm xong, Giang Tịch thấy cũng sắp đến giờ, bèn rũ mắt nhìn đồng hồ, “Thu dọn chút rồi chúng ta về nhà anh một chuyến, ăn tối ở bên đó.”
“Sao lại đột ngột thế?”
Khóe môi của Giang Tịch hơi giương lên, “Không đột ngột đâu, trước đây mẹ anh cứ giục giã chúng ta về nhà mà.”
“Sao bác gái không giục em?”
“Có lẽ chuyện bà thúc giục không giống nhau.”
Quý Minh Châu nghe đến đây thì ngoảnh lại nhìn anh một cái, “Lúc thì nói là giục giã, lúc thì lại bảo là giục chuyện khác, Giang Tịch, anh đang giỡn em đấy à?”
“Không, tất nhiên không giỡn em rồi, nhưng em có chắc là em muốn nghe không?”
“Đương nhiên là muốn nghe rồi.”
Quý Minh Châu tự động đáp lại, chẳng lẽ có chuyện gì không thể nói đến ư?
Giang Tịch nhìn về phía cô, “Chuyện mà quý bà Lâm giục là chuyện kết hôn.”
Kết hôn.
Hai chữ rất ít khi được nhắc đến giữa hai người.
Nhưng...
Chuyện này xuất hiện một cách bất ngờ, dường như là một chuyện rất xa nhưng cũng rất gần.
Trong tim bất chợt hiện lên cảm xúc khó hiểu, Quý Minh Châu dằn cảm giác quặn thắt xuống, hỏi anh: “Giang Tịch, vậy, anh nghĩ thế nào?”
Thực ra trong mắt cô, hai người vừa mới ở bên nhau chưa được bao lâu.
Nhưng họ lại thân thuộc và hợp rơ đến mức như đã ở bên nhau mấy thế kỷ rồi vậy.
Giang Tịch nghiêng người, vén lọn tóc bên má cô ra sau tai.
“Không cần lo lắng, giữa em và anh đúng là không vội.” Giọng anh như nước suối chảy qua sỏi đá, “Nhưng nếu em sẵn lòng, chỉ cần ra lệnh một tiếng, anh có thể lập tức tuân mệnh.”
...
Lúc hai người đến nhà họ Giang, Quý Minh Châu được biết Quý Thiếu Ngôn cũng đến.
“Bố em đã thay đổi thật rồi, em cảm thấy ông không còn để ý đến em như trước nữa.” Lần này cùng đến nhà họ Giang, thế mà ông cũng chẳng nói với cô một tiếng nào!
“Hình như dạo này bác trai đang bận chuyện quan trọng gì đó, không dứt ra được.”
“Chuyện này thì em biết, em chỉ cảm khái chút thôi.” Quý Minh Châu nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt hoài nghi, “Sao tự dưng anh lại đứng về phía ông ấy thế? Chẳng phải anh nên an ủi em sao, một câu mang tính tượng trưng cũng được mà?”
“Từ nhỏ đến lớn có lần nào anh không đứng về phía em.” Giang Tịch thoáng nhìn cô, ra hiệu cho cô đi theo, hai người cùng đi vào trong nhà.
Anh dùng câu khẳng định để nói.
Ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Dĩ nhiên Quý Minh Châu lại bị anh lấy lòng thành công rồi.
“Đó là anh tự cảm thấy thế được chưa, trước đây mỗi khi anh lạnh mặt là cứ như ngọn núi băng ấy, nhìn có vẻ rất khó gần.” Điều Quý Minh Châu không dám nói chính là, trước đây Quý Minh Châu nhìn anh, cô còn cảm thấy sợ hãi hiếm có.
Nhưng tính cách của cô bạo dạn hơn những cô gái trạc tuổi một chút.
Vì thế, trong đám người “săn đón lấy lòng” nhao nhao muốn thử sức, luôn có bóng dáng của Quý Minh Châu.
Tất nhiên, cô tuyệt đối là một người to gan nhất và thẳng thắn nhất. Lúc bắt Giang Tịch uống nước cô đưa, cô cũng trưng dáng vẻ “Bổn tiểu thư đây ngầu nhất không chấp nhận bất cứ lời phản bác nào” đồng thời nói bằng giọng điệu gần như là “ra lệnh”.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Giang Tịch còn khá thích cách làm của cô?
Tối nay nhà họ Giang có vẻ còn náo nhiệt hơn so với trước đây. Đập vào mắt là cảnh Quý Thiếu Ngôn đang nói chuyện với Giang Vũ Thành.
Lúc này Quý Minh Châu không còn để tâ m đến Giang Tịch nữa, cô trực tiếp vùng khỏi tay anh, đi thẳng về phía Quý Thiếu Ngôn.
Lâm Man Hề đang bận rộn dặn dò đầu bếp chuẩn bị cơm tối, nhìn thấy cảnh này, bà nhìn về phía Giang Tịch một cái.
Cậu con trai lạnh lùng của bà đang đứng đực tại chỗ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Chẳng ai hiểu con bằng mẹ, quanh năm suốt tháng hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ sửng sốt của Giang Tịch.
Hai bố con nhà nọ đã lâu không gặp nhau, bèn đi sang góc khác trò chuyện với nhau.
“Bố, lần trước đã hứa là sẽ đến Bách Duyệt mà sao bố không đến?”
“Bố vẫn còn hơi bận, về sau có thời gian bố sẽ ở bên con nhiều hơn.” Quý Thiếu Ngôn nhìn Quý Minh Châu, tựa như ông cũng không muốn phải chờ đợi nữa mà nói: “Đợi chốc nữa ăn cơm xong, bố sẽ nói cho con một chuyện.”
“Chuyện gì mà thần bí vậy bố?”
Quý Thiếu Ngôn bật cười, “Không thần bí đâu, à đúng rồi, hôm nay bố đến nhà họ Giang, thực ra cũng là đến để bàn bạc chuyện kết hôn của con và Giang Tịch. Nhưng Lâm Man Hề nói cụ thể phải nghe ý kiến của hai đứa, cũng không cưỡng cầu, bảo bối, con nghĩ thế nào?”
“Thì... cứ thuận theo tự nhiên...” Quý Minh Châu hiếm khi ngại ngùng thế này, “Sao bố không đi hỏi Giang Tịch ấy?”
“Chẳng phải bây giờ bố đang trưng cầu một phần hai ý kiến trong đó sao?” Quý Thiếu Ngôn nói đoạn, đưa mắt nhìn cô con gái của mình.
“Nhưng mà, cũng không cần đi hỏi cậu ấy thật.” Quý Thiếu Ngôn khẽ bật cười, đôi mắt đào hoa tỏa sáng, ngữ khí nhàn nhã: “Nghe ý của Giang Vũ Thành, từ sớm Giang Tịch đã tìm hộ khẩu rồi. Còn con thì sao, vô tâm vô tư.”
Quý – đột nhiên thất sách – vô tâm vô tư – Minh Châu: “...”
Làm sao cô biết được Giang Tịch lại hành động nhanh như vậy cơ chứ! Đúng là gấp gáp một cách lạ lùng.
Lúc Quý Minh Châu tìm được Giang Tịch, anh vừa nói chuyện với Giang Vũ Thành xong, “Sếp Giang, em nghe nói anh đã chuẩn bị xong hộ khẩu rồi?”
“Ừ.” Giang Tịch kéo lấy tay cô, để cô xích lại gần mình.
Quý Minh Châu còn muốn nói gì đó, khóe mắt nhác thấy một bóng dáng cao lớn, sau đó suýt chút nữa cô đã tự làm mình chết sặc.
“Giang Tịch... hôm nay bác trai còn gọi anh Giang Mặc qua đây à?” Quý Minh Châu nhìn về phía Giang Mặc đang đứng cạnh Giang Vũ Thành, hẳn là đối phương mới đến đây chưa lâu.
Đối với Quý Minh Châu mà nói, Giang Mặc là một sự tồn tại lúng túng.
Trước đây gặp mặt còn có thể chào hỏi nhau, bây giờ cô thật sự chỉ ước gì không nhìn thấy anh ta.
Vừa nghĩ đến màn nhận nhầm người mà cô gây ra trước kia, Quý Minh Châu nguyện đào một hố cát đề mình chui vào đó.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, Giang Tịch bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô, “Là anh mời anh ấy qua đây.”
Không thể suốt đời không gặp nhau, có những chuyện nên buông xuống từ lâu rồi.
Về nhà họ Giang, về những gì của quá khứ.
Trước kia vì anh mà Quý Minh Châu dứt khoát giúp đỡ và giải vây cho anh trước mặt Giang Vũ Thành, điều này đã khiến anh phải suy nghĩ. Quyết định mà anh đưa ra lần này, thực ra cũng chịu tác động của Quý Minh Châu.
Cô gái của anh, thực ra còn xử lý sự việc tốt hơn anh.
Tình cảm mà Giang Tịch dành cho Giang Mặc rất phức tạp, vì xảy ra một số chuyện đã khiến Giang Mặc trở thành một sự tồn tại không thể nói rõ với Giang Tịch. Dù gì, nơi mềm mại nhất trong lòng anh được mở ra, một phần có liên quan đến Lâm Man Hề, một phần có liên quan đến Quý Minh Châu.
Biết được Giang Tịch chủ động mời Giang Mặc qua đây, Giang Vũ Thành tỏ ra hơi khó tin. Ông ấy ngồi một mình trong thư phòng cả đêm. Khi ông ấy ra ngoài, vành mắt đã đỏ quạnh lên.
Hơn nửa đời người đã trôi qua, cuối cùng Giang Vũ Thành cũng thông tỏ, ông ấy đã mất đi thứ gì, đã đánh mất thứ gì.
Sau đó ông ấy gọi cả Giang Tịch và Giang Mặc đến, cùng tề tựuvới nhau một lần, một câu “Bố xin lỗi” vang lên trước mặt hai người trẻ tuổi.
Cũng may hai người này có tính cách kiêu ngạo, cương nghị mạnh mẽ, bỏ qua mọi chuyện không nói, cũng thực sự chôn hết những chuyện trước kia vào trong gió cát, theo dòng thời gian trôi đi, chúng dần dần biến mất.
Sau đó Giang Vũ Thành cũng không làm phiền hai người nữa, dạo này ông ấy đang học chơi mạt chược để được ngồi cùng bàn với Lâm Man Hề.
Nghe Giang Tịch rủ rỉ những chuyện kia, Quý Minh Châu trở tay nắm lấy tay anh, “Vậy... chắc bác gái không có ý kiến đâu nhỉ...”
“Yên tâm, anh đã hỏi từ sớm rồi, quý bà Lâm rất tốt bụng.” Giang Tịch chạm vào trán của cô, bị cô nhanh nhảu tránh thoát.
Nhìn cô nàng Quý Minh Châu không cho anh chạm không cho anh chấm mút chút gì khi ở nhà họ Giang, Giang Tịch cảm thấy hơi buồn cười, “Lần đầu tiên ngủ cùng anh ở nơi này, chẳng phải em rất bạo dạn sao, bây giờ sợ rồi à?”
Thời điểm mà Giang Tịch nói đến là cái ngày Giang Tịch khiến cho Giang Vũ Thành nổi cơn tam bành.
Quý Minh Châu hơi nhoẻn miệng cười, ghé vào tai anh chậm rãi nói: “Thế thì em phải nói cho anh biết, vì em thiên vị anh, không thể nhìn người khác ức hiếp anh.”
Cô tỏ ra vô cùng đắc ý, giống như một con hồ ly đạt được mục đích.
Thực ra nhìn xung quanh bao nhiêu người như này, vẫn chưa có ai có thể khiến Giang Tịch chịu thiệt thòi.
Nếu nói là bắt nạt, Giang Tịch chỉ có thể do Quý Minh Châu bắt nạt thôi!
Giang Tịch kiềm chế, cuối cùng không thể kìm lòng được, bị lời tuyên thệ bá đạo của cô chọc cho bật cười thành tiếng.
Nụ cười này như xuân ấm hoa nở, núi băng tan chảy, đúng là vạn vật đều là mùa xuân.
“Được rồi, cơm được rồi, chúng mình đi ăn thôi.”
...
Lúc ăn cơm, mấy người ngồi vào chỗ ngồi.
Không khí trên bàn ăn cũng khá vui vẻ hòa thuận.
Cuối cùng vẫn là Lâm Man Hề hô hào mọi người, “Nào, đại gia đình chúng ta cùng cụng ly chứ?”
Nhớ đến sự truy cầu đầy kiên nhẫn của Giang Tịch và sự đòi hỏi đầy mãnh liệt ở phương diện nào đó của Giang Tịch dạo gần đây.
Quý Minh Châu quyết định thỏa mãn ước nguyện bấy lâu nay của Giang Tịch.
Đối với chuyện đòi hỏi danh phận này, mánh khóe mà Giang Tịch sử dụng có thể nói là rất nhiều, quả thực là vô vàn thủ đoạn, liên tục diễn ra.
Khi cụng ly, cô đứng dậy, chào hỏi tất cả mọi người, “Trong một bữa cơm vui vẻ như này, con cũng muốn tuyên bố với cả nhà một chuyện.”
“Mặc dù mọi người ai cũng biết cả rồi, nhưng con vẫn muốn trịnh trọng làm rõ một chút. Con và Giang Tịch đã ở bên nhau từ lâu. Trước đây anh ấy là giấc mơ mà con hằng theo đuổi bấy lâu. Còn hiện tại, trải qua màn mặt dày dây dưa của anh chàng Giang Tịch, anh ấy đã trở thành anh bạn trai thân yêu của con, là vị hôn phu hoàn mỹ của con!”
Phản ứng đầu tiên của người trên bàn ăn là sửng sốt, sau đó ai nấy đều bật cười.
Trong căn phòng ăn đầy ắp sự náo nhiệt vui vẻ.
Giang Tịch ngồi ngay bên cạnh Quý Minh Châu, anh nhìn cô, trong ánh mắt như ẩn chứa một ngọn lửa âm ỉ.
Bùng cháy thiêu đốt người ta.
Đến cuối bữa ăn, Giang Tịch cũng viện cớ cụng ly, nói với tất cả mọi người: “Nếu nói là giấc mộng mà con theo đuổi vào thời niên thiếu, vậy thì đối với con mà nói, Quý Minh Châu cũng là như thế.”
Bàn ăn lại chìm vào trong sự im ắng một lần nữa, sau đó lại một lần nữa trở nên vui vẻ.
Lâm Man Hề đã bị hành động sến rện của hai người tác động đến, “Biết rồi biết rồi, con mau ngồi xuống đi!”
...
Sau bữa tối, Quý Minh Châu ngăn Giang Mặc đang định đi lại.
“Anh Giang Mặc, có một chuyện em muốn giải thích với anh một chút.” Quý Minh Châu nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên nói rõ mọi chuyện ra.
Dường như Giang Mặc cũng biết cô định nói gì: “Nếu là chuyện lúc trước thì đợt trước Giang Tịch đã nói với anh rồi, em không cần phải bận tâm.”
Ban đầu khi được Quý Minh Châu tỏ tình, Giang Mặc chỉ cho đó là một trò đùa dai, hoặc là một màn đặt cược trong trò chơi thật hay thách.
Bởi vì bình thương Quý Minh Châu không hề thể hiện bất cứ hành động nào có liên quan đến chuyện yêu thích anh ta. Tâm tư của thiếu nữ rất dễ đoán, xung quanh Giang Mặc cũng không thiếu người thích anh ta, anh ta có thể nhìn thấu nhưng hiển nhiên Quý Minh Châu thì không.
Vì thế, tất thảy mọi chuyện anh ta chưa từng để trong lòng.
Lúc đó Quý Minh Châu hơi say, hai người đứng gần nhau, Giang Mặc có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anh ta coi cô là đại tiểu thư nhà họ Quý, tuy không đối xử với cô như em gái nhưng quan hệ bạn bè thì vẫn có thể tiếp tục duy trì.
“... À thế ạ?”
Hóa ra Giang Tịch đã âm thầm giải quyết xong xuôi rồi?
“Đúng thế, anh vừa chào hỏi dì Lâm rồi, bây giờ anh về đây.”
“À vâng ạ, anh lái xe cẩn thận.”
“Ừm.” Giang Mặc hơi gật đầu, sau đó nhanh chóng đi về phía bên ngoài vườn hoa.
Quý Minh Châu như đang suy nghĩ điều gì đó, xoay người liền đụng phải một “bức tường”.
Vóc dáng cao gầy, khuôn mặt anh tuấn.
Bờ môi mỏng mím thành đường thẳng quen thuộc.
Là Giang Tịch.
Cho dù anh có hóa thành tro, Quý Minh Châu vẫn có thể nhận ra Giang Tịch ngay lập tức.
“Ôi... anh lại thần không biết quỷ không hay dọa người ta rồi!” Quý Minh Châu ôm chóp mũi tê rần của mình, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.
Cuối cùng cô đã hiểu vì sao năm đó không phát hiện ra Giang Tịch rồi.
Đi đứng nhẹ hều như này...! Cứ như hồn ma vậy!
“Anh đến đây một lúc lâu rồi.” Giang Tịch bình thản nói.
Ý của anh chính là... anh không cố tình nghe trộm.
“...”
“Giang Tịch, biểu hiện này của anh thật sự sẽ làm em cho rằng anh đến bắt gian đấy.”
Quý Minh Châu dứt lời, nhấc tay định chạm vào anh thì bị Giang Tịch nhanh nhảu túm tay, dẫn cô đi vào vườn hoa.
Còn chưa vào đến chính giữa, cô đã bị Giang Tịch đè vào hòn giả sơn. Sau đó, anh không cho cô thời gian để chống cự, trực tiếp cúi xuống mút môi cô.
Chạng vạng tối mùa hạ, tiếng chim chóc ve kêu hòa lẫn vào nhau, cơn gió hơi nóng lướt qua, Quý Minh Châu bị người trong lòng quấn quýt môi lưỡi, trao đổi hơi thở cho nhau.
Không biết đã qua bao lâu, Giang Tịch mới lưu luyến rời khỏi môi cô nhưng bàn tay nắ/n bóp bánh bao vẫn không chịu buông ra.
“Như thế này hơi giống buổi tiệc sinh nhật lúc đó nhỉ.” Ánh mắt Giang Tịch thâm trầm, đột nhiên anh nói một câu như vậy.
“Giống cái gì chứ, lúc đó là mùa đông mà.” Quý Minh Châu bật cười, “Bây giờ nghĩ lại, lúc đó anh thật là buồn cười, rình trộm trong góc tường, lén la lén lút.”
“Lén la lén lút?” Giang Tịch cắ/n vào cổ cô một cái như trừng phạt, tỏ ra hết sức bất mãn, “Dù là thế nào, lúc đó là em nhận nhầm người, người đứng trước mặt em vốn phải là anh mới đúng.”
Nghe giọng điệu này... anh thấy ấm ức lắm ư?
Quý Minh Châu giữ anh lại, nhìn vào đôi mắt của anh, “Ấm ức thế cơ à...”
Đột nhiên đôi mắt cô vụt sáng như thể cô đã nhớ đến chuyện gì đó.
“Giang Tịch, không nói đến những chuyện khác nữa, hay là bây giờ em trả lại cho anh?”
“Trả ư? Em muốn trả thế nào?”
“... Không được nghĩ xiên xẹo.” Cái “trả” mà Quý Minh Châu nói không phải mấy việc thế nọ thế kia, hoặc là mấy cách “rán cá” hoặc là trên xe hoặc là trên giường hoặc là trong phòng tắm hoặc là trên bệ cửa sổ.
Giang Tịch vẫn không động đậy, một lúc sau, Quý Minh Châu không thể nhịn được nữa, đập vào vai anh, “Anh cứ...! Anh có thể... bỏ tay anh ra trước không?”
Giang Tịch hơi khựng lại, lập tức bật cười, trong lúc chậm chạp rời khỏi đó anh lại bóp thêm một cái.
Cùng lúc đó chất giọng điềm tĩnh chết người của anh vang lên: “Ừm.”
Quý Minh Châu điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhìn anh nói: “Sếp Giang, vậy em coi như anh đã chuẩn bị xong rồi nhé...”
Sau đó, cô gái không ngập ngừng quá lâu.
Cô nói từng chữ từng câu một giống như năm ấy.
Chỉ có điều lần này, là lại có thêm sự dũng cảm một lần nữa.
“Giang Tịch, em rất thích anh, anh... theo em nhé!”
Đêm mùa hạ tươi sáng, mãi mãi ấm áp hơn mùa đông với cơn gió lạnh căm căm kia.
Nửa khuôn mặt của Quý Minh Châu chìm trong ánh đèn rực rỡ, nửa còn lại ẩn khuất trong khu vườn tăm tối nhập nhoạng về đêm.
Giống như nửa đầu cuộc đời của họ, vừa mơ hồ vừa rõ ràng.
Vén mở mây mù, cảnh vật phía trước toàn là đối phương.
“Được, anh theo em.” Anh nói.