Lần này Quý Minh Châu đi Thụy Sĩ, đích đến là một thị trấn nhỏ tên là Long Cương, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, hồ nước trong veo nhìn được thấy đáy.
Trấn nhỏ này tuy rằng không bị khai phá quá nhiều, nhưng cũng có vài nhà nghỉ được xây dựng để phục vụ du khách. Quý Minh Châu tìm phòng cũng rất nhanh, tất cả đều là do Liễu Khê giới thiệu cho cô.
Trên cơ bản một phòng, có thể ở tối đa từ hai đến ba du khách.
Cách vách phòng Quý Minh Châu, là một vị khách nam, sử dụng tiếng Trung và tiếng Anh tùy thời điểm, theo như lời anh ta tự giới thiệu, hẳn là một vị quốc tịch Mỹ gốc Hoa.
Quý Minh Châu cùng anh ta hàn huyên vài câu, sau đó liền mang theo camera ra cửa.
Lần này đến đây, cô phải suy tư mất nửa ngày, nhưng quyết định vẫn mang theo thiết bị.
Trước khi đi, chủ nhà nghỉ còn rất hòa ái săn sóc hỏi han, là một đôi vợ chồng đã luống tuổi.
Đặc biệt còn làm cho cô một bữa sáng kiểu Trung Quốc, thậm chí còn hỏi cô khi nào trở về.
“Nếu có thể, thì chúng ta cùng nhau ăn tối nhé.”
“Cảm ơn, nhưng tôi cũng không biết khi nào sẽ trở về, có thể sớm hoặc rất muộn, mọi người không cần cố ý chờ tôi, cũng không cần vì tôi mà phải chuẩn bị bữa tối.”
Chủ phòng lúc này mới luyến tiếc dừng lại cuộc trò chuyện, tự đi làm việc của mình.
Trước khi đi Quý Minh Châu đưa mắt nhìn di động, màn hình chỉ toàn là tin tức.
Hơn phân nửa là bạn bè thân thích hỏi cô có đến nơi an toàn hay không, trên thực tế, sau khi đến nơi, cô còn thoái mái mà ngủ một giấc.
Quý Minh Châu gửi mấy tin nhắn báo bình an xong, mới dùng ngón tay lướt xuống, ngoại trừ những người đó, cũng không còn tin tức dư thừa nào.
……
Lúc Giang Tịch đến Thụy Sĩ thì đã là buổi chiều.
Anh chỉ đơn giản bảo Ứng trợ lý giúp anh thu thập hành lý cùng với mấy bộ quần áo, trực tiếp đến nơi Quý Minh Châu dừng chân.
Trải qua một chặng đường dài để đến đây, Giang Tịch chưa từng cảm thấy mệt mỏi hay uể oải.
Trước sau vẫn vô cùng thanh tỉnh.
Trên đường đến thị trấn nhỏ Long Cương, Thụy Sĩ.
Không có một khắc nào, anh không kỳ vọng giây tiếp theo có thể xuất hiện trước mặt cô.
Giang Tịch giải thích cho chủ nhà nghỉ biết lý do mình đến đây, lại còn đưa chứng minh nhân dân của bản thân, nhưng chủ nhà nghỉ vẫn luôn uyển chuyển cự tuyệt.
Sau một hồi giằng co, Giang Tịch dứt khoát đưa cho hai vợ chồng chủ nhà album nằm trong di động của mình.
Hai vợ chồng họ thấy rõ mặt nhân vật, hai bọn họ bèn nhìn nhau, cúi đầu nói nhỏ một phen.
Rốt cuộc vẫn không đồng ý.
Bọn họ làm bộ nghe không hiểu, dùng tiếng Pháp nói chuyện.
“Xin lỗi tiên sinh, chúng tôi là chủ nhà trọ, yêu cầu phải bảo đảm an toàn cho khách trọ, chưa được khách trọ cho phép, mà đã mạo muội cho ngài đi lên, là chuyện không có khả năng. Nếu ngài xác nhận đó thật sự là vợ ngài, vậy thì ngài có thể ở phòng khách, chờ vị tiểu thư đó trở về.”
Giang Tịch trầm mặc trong giây lát, gật gật đầu, dùng tiếng Pháp trả lời, “Tốt, cảm ơn.”
Đôi vợ chồng này cố ý không biết tiếng Anh, không nghĩ tới chàng trai trẻ tuổi này lại biết tiếng Pháp, còn nói khá lưu loát.
“Vậy bên này còn phòng trống không?”
“Ngài hỏi đúng lúc lắm, nếu ngài đồng ý, thì vừa lúc còn một phòng.”
“Được, vậy cho tôi gian bên phải này đi.”
“Được, chờ mọi thứ được dọn dẹp xong, ngài có thể lên trên cất hành lý.”
Giang Tịch thấy chủ nhà trọ bận rộn làm thủ tục nhận phòng, cũng không có ý tứ muốn xông vào nữa, người trẻ tuổi cao ráo chân dài, cứ như vậy ngồi ở sô pha ngoài phòng khách, nhìn xuyên ra bên ngoài cửa sổ, thấy thảo nguyên gần đó, nhìn mấy ngọn núi tuyết xa xa phủ đầy tuyết trắng.
Không biết ngồi đợi bao lâu, trên cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Theo sau đó là một giọng nói của nam nhân trẻ tuổi.
Người này dùng tiếng Anh dò hỏi, “Thưa bà, vị Minh Châu tiểu thư kia sáng sớm đã không còn ở trong phòng, tôi đã đợi cô ấy rất lâu, bà biết cô ấy đi đâu không?”
Bà chủ nhà nghỉ hòa ái cười cười, “Xin lỗi, cái này tôi cũng không biết.”
Nam nhân ảo não, ngay sau đó đáp, “Tốt, phiền bà quá, bất quá vẫn còn mấy ngày, tôi vẫn có thể tiếp tục chờ.”
Bà chủ nhà nghỉ cũng không đáp lại, theo bản năng nhìn chàng trai trẻ tuổi đang ngồi ở phòng khách bên cửa sổ bên kia.
Giang Tịch trầm mặc như nước, mặt đen như than.
Cái gì mà Minh Châu tiểu thư, cái gì mà có thể chờ.
Chờ cái rắm!
Anh gần như tức giận đến mức phải bật cười.
Giang Tịch cũng không chần chờ, đứng thẳng dậy, hai ba bước đã đến trước mặt vị nam nhân vừa mới đến kia.
Nam nhân này không cao như Giang Tịch, khuôn mặt còn khá trẻ, thoạt nhìn như vừa mới thành niên.
Hai người đứng đối diện nhau, Giang Tịch còn cao hơn anh ta một cái đầu.
Giang Tịch theo thói quen liếc người đối diện, giờ khắc này cả người lại lộ ra khí thế “Đừng ai chống đối lão tử” cường đại, nam nhân kia bị chặn ngang như vậy, đã nhận ra có gì đó khác thường, giọng nói đột nhiên lắp bắp.
“Anh…… Anh là ai? Anh muốn làm gì?”
“Cậu cùng vị kia tiểu thư rất thân quen sao?” Giang Tịch xem nhẹ câu hỏi mà nam nhân này đặt ra, lạnh lùng mở miệng.
Nam nhân kia cảnh giác ôm vai, “Có quen hay không liên quan gì đến anh?”
Ngay sau đó, này nam nhân thoáng dừng, không hiểu sao lại tiếp tục nói lắp, “Hiện tại không thân…… Về sau có thể…… Chậm rãi thay đổi!”
Giang Tịch khịt mũi, ánh mắt như có giấu dao, sắc bén phóng tới, “Không bao giờ có về sau đâu.”
Nam nhân này lùi hai bước, cũng cân nhắc ra được chút ý tứ, “Anh có quan hệ gì với Minh Châu tiểu thư?”
“Thân quen hơn nhiều so với anh đấy.”
“Vậy anh là gì cô ấy? Anh trai?”
Giang Tịch không hiểu sao trên đời lại có mấy con ruồi bọ ồn ào đến mức này, một bên cũng cảm thấy không quá phiền lòng khi đánh tan si tâm vọng tưởng của tên ruồi bọ này.
“Tôi là gì của cô ấy sao?” Giang Tịch cơ hồ nói từng câu từng chữ, “Tôi là người yêu của cô ấy.”
……
Ở một nơi khác, Quý Minh Châu cũng không biết rằng vị trí “Người yêu” này đã bị một người mạnh mẽ chiếm cứ, đến khi chạng vạng mới trở lại.
Mấy ngày nay Thụy Sĩ toàn nắng đẹp, tuyết rơi lớn hơn sẽ là chuyện của mấy ngày sau, chờ đến thời điểm tuyết thật sự rơi, thì cô cũng quyết định muốn sang sườn núi bên kia dạo quanh một vòng.
Cô vui sướng cùng bà chủ nhà nghỉ chào hỏi, đến khi đi trên cầu thang, vừa mới giương mắt, đã sững sờ đứng tại chỗ.
Bên phải cửa phòng Quý Minh Châu, có một người đang dựa tường, lười nhác đứng ở đó, là một thân ảnh cao dài.
Bên cạnh đôi chân thẳng tắp, hành lý tùy ý đặt trên sàn gỗ.
Anh hơi hơi cúi đầu, hai tay ôm vai.
Tầm mắt không biết đang trôi về đâu rồi.
Cũng không biết, đã ở chỗ này chờ được bao lâu.
Để cho Quý Minh Châu khiếp sợ chính là, người này, cư nhiên lại là Giang Tịch.
Quý Minh Châu nhìn rõ người này thực sự là anh, thiếu chút nữa đã xoay người rời đi.
Nhưng đến khi nghĩ lại, thì đây rõ ràng là phòng mình mà.
Giang Tịch đúng lúc này chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt tựa như gió mát.
Ánh mắt ấy, làm cho Quý Minh Châu cảm thấy mình như một con thú nhỏ ngu ngốc rơi vào chiếc bẫy rập đã đặt sẵn.
Cô có vẻ không được tự nhiên, là người chủ động tránh đi ánh mắt đó.
Nhưng ―― giờ khắc này, nội tâm Quý Minh Châu có quá nhiều nghi vấn.
Người này thật sự là Giang Tịch sao?
Giang Tịch tới chỗ này làm gì?
Là vì……… Cô nên mới đến??
Nhưng sau đó nghĩ lại những lời anh nói trước đó, Quý Minh Châu quyết định cứ mặc kệ anh, coi anh thành người vô hình.
Cô đi thẳng một đường, đứng ở trước cửa phòng, dùng chìa khóa mở cửa, tiện đà rảo bước tiến vào.
Quý Minh Châu không nhịn được, còn muốn quay lại nói gì đó, nhưng tới thời khắc mấu chốt, lại bị chính anh làm cho choáng váng.
Khi cô vừa muốn đóng cửa, thì lại bị một đôi bàn tay thon dài ngăn lại.
Giang Tịch thoáng dùng lực, trực tiếp đẩy ra.
“Quý Minh Châu, có phải muốn giả vờ không nhìn thấy tôi đúng không?”
Bị nhìn thấu tâm tư, Quý Minh Châu đăm đăm nhìn Giang Tịch, lúc này mới mở miệng, “Thấy chứ, chỉ là không nghĩ sẽ chào hỏi mà thôi.”
“Không có việc gì, tôi với cô quen biết nhau như vậy, cũng không cần chào hỏi.” Giang Tịch vừa nói, chân dài liền nhấc lên tiến vào bên trong.
Quý Minh Châu hoảng thần trong nháy mắt, Giang Tịch đã vào được nửa người, thấy anh đã thực hiện được ý đồ, Quý Minh Châu vội vàng nắm lấy khung cửa, giọng nói căm giận, “Giang Tịch! Anh làm gì đấy!”
“Không làm gì cả.” Giang Tịch nói, còn muốn tiếp tục tiến vào bên trong.
“Anh……” Quý Minh Châu cắn cắn môi, cất cao giọng, “Anh không biết xấu hổ à! Xông vào phòng con gái nhà người ta!”
Da mặt Giang Tịch lúc này chắc phải dày như tường thành rồi, “Cô nói sai rồi, là tôi quang minh chính đại vào phòng hôn thê nhà tôi chứ.”
Hai người giằng co qua lại, lôi kéo nhau, sức lực Quý Minh Châu làm sao lớn bằng Giang Tịch, không thể chiếm được thế thượng phong.
Ở thời khắc mấu chốt cuối cùng, Giang Tịch đưa mắt nhìn cô, thanh âm trầm thấp chậm rãi, rất êm tai.
“Bên này không còn phòng thừa, tôi tới tìm em, đã đợi em lâu rồi.”
Quý Minh Châu nhẹ buông tay, Giang Tịch thừa dịp này trực tiếp vào.
Anh thuận tay đóng cửa lại, phát ra tiếng “Phanh” nhẹ tênh.
“Anh quá đáng ghét!” Mày liễu Quý Minh Châu thoáng nhăn, cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Ấy vậy mà Giang Tịch lại không thấy nói gì, trực tiếp bắt lấy cổ tay mảnh khảnh, ấn cô lên cánh cửa lạnh băng.
Quý Minh Châu cơ hồ là bị áp lên cửa quá gắt gao, còn chưa kịp phản kháng, anh đã dựa cả người lại, ngón tay thon dài ôm lấy cô, kín kẽ, không để lại bất kì khe hở nào.
Hai người trên dưới đều dán lấy nhau.
Hơi thở đan xen, mùi thơm dễ ngửi trên người Giang Tịch cơ hồ bao vây cả không gian.
“Đừng lộn xộn!” Ngữ khí Giang Tịch hiếm khi nào lại vội vàng như vậy.
“Anh ép tôi thế này…… Còn bảo tôi đừng lộn xộn!” Quý Minh Châu hung tợn đáp lời, mang theo nét thẹn thùng túng quẫn.
Cách xa nhau nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng được nhìn thấy cô rồi.
Hơn nữa lại lần nữa được ôm chặt lấy cô.
Loại cảm giác này, làm cả thể xác lẫn tinh thần của Giang Tịch đều trở nên thư thái.
Anh cười khẽ, “Em nói xem, tôi giam em kiểu gì nào?”
Dứt lời, môi mỏng Giang Tịch làm như lơ đãng, khẽ cọ vào gáy cô.
Quý Minh Châu “Ưm” một tiếng, một phần là vì câu nói, một phần là vì động tác vô tình nhưng hữu ý kia.
Lời vừa mới nói! A!
Là từ trong miệng tảng băng di động! Nói ra sao!
Cô chỉ cảm thấy hơi nóng xông thẳng lên đỉn/h đầu, chạy khắp người như là có kiến bò loạn, tê rần.
“Giang Tịch……”
“Tôi đây.” Giang Tịch đặt một nụ h/ôn lên cần cổ trắng như tuyết ấy, tiện đà dùng răng nhẹ nhàng liếm rồi cắn.
Một chiêu chí mạng.
Giang Tịch đột nhiên làm thế, làm cho máu cả người Quý Minh Châu đều dồn về nơi đó.
Một lúc sau.
Cô cảm thấy.
Cổ mình hình như bị tê cứng cả rồi.
“Đừng trốn tránh anh nữa.” Giọng Giang Tịch khàn khàn, cuối câu còn mang theo chút khát vọng cùng bất mãn.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế này trong một thời gian dài.
Không biết qua bao lâu, anh chậm rãi ngước mắt, hai chân càng thêm gấp gáp áp vào.
“Vấn đề tiếp theo, em phải trả lời anh.” Giang Tịch nheo mắt, tầm mắt dừng lại vị trí chỗ gáy lúc nãy, chỗ đó bởi vì do bị cắn, nó trở nên tươi đẹp mị sắc, giống như đóa hoa quỳnh nở muộn đêm khuya.
Mắt Quý Minh Châu ngập nước, vừa tức còn cười tự giễu đến mức khó tin.
Giang Tịch thế này hết sức xa lạ, anh chưa bao giờ ôn nhu với cô như thế!
Không đợi Quý Minh Châu suy nghĩ được ‘’Lý do của sự ôn nhu”.
Thì đã nghe được Giang Tịch chậm rãi mở miệng.
“Nếu bây giờ em không có cảm giác với Giang Mặc, vậy trong lòng em.” Giang Tịch nói rồi dùng tay ấn lên, “Vị trí này, có thể còn chỗ cho anh không.”
c