Quý Minh Châu cứ như vậy mà gặ.m cắn một chút, lúc sau dường như là bị rượu làm cho điên người, chơi mãi không rời Giang Tịch, tùy ý mà qua lại, chỉ biết cắn lung tung.
Hoàn toàn không có phương hướng cùng mục tiêu, quả thực không hề có bất kì kết cấu nào.
Hai người vẫn tiếp tục dán lên nhau gắt gao như vậy, dù là ở phía trên hay phía dưới, vẫn không hề có một khe hở. Tuy là mùa đông, nhưng trong nhà lại ấm áp, hai cơ thể dựa sát vào nhau thở ra khí nóng phun vào gáy đối phương.
Giang Tịch bị nhốt lại, di chuyển thực khó khăn nên không thể lao ra.
Quý Minh Châu còn lớn mật khóa ngồi trên eo, chân của cô mềm mại dán rất gần, đã vậy còn cố tình áp môi lên không buông tha.
Bị môi nặng nề áp xuống, Giang Tịch kêu rên thành tiếng, theo sau chính là cánh tay thon dài, ấn xuống không cho cô tiếp tục lộn xộn.
“Cô biết hiện tại cô đang làm cái gì không?” Những lời này của anh như là từ giữa đôi môi tình mê bật ra, thực đơn thuần câu dẫn người.
“A”
Sau một lúc lâu thì động tác gặ.m cắn của Quý Minh Châu mới dừng lại, rời khỏi anh, môi với răng gắn bó đột nhiên chia lìa, lập tức phát ra tiếng “Ba”, không tính là quá vang dội, nhưng trong không gian yên tĩnh như thế này, nó như là một dấu hiệu mờ ám vậy.
Chạm vào là nổ ngay.
Trong không khí dấp dính như là nước đường sền sệt này.
Cô yên lặng nhìn anh, mắt đào hoa đựng đầy ý cười, thành thật như là rừng hoa đào mùa xuân.
Quý Minh Châu rầu rĩ cười, đem tóc cọ loạn càng thêm hỗn độn, “Tôi đương nhiên biết a ——”
“Tôi đang trừng phạt anh.” Quý Minh Châu nói xong, đầu ngón tay trắng nõn chống lên đôi môi mỏng của Giang Tịch, đã vậy còn đùa dai ấn hai cái.
Qua một lát, cô tự nhiên trấn định lại mà chớp chớp mắt, nghi hoặc lên tiếng, “Aiza thật là kỳ quái quá đi Giang Tịch.”
—— “Vì sao miệng của anh biến thành cái lạp xưởng rồi?”
Từ góc nhìn của Quý Minh Châu, miệng Giang Tịch, bên ngoài hay là cả khóe miệng, đều đỏ rực một mảnh, sau khi phóng đại thì lần sau càng mơ hồ, ở tầm nhìn này nhìn liền có vẻ càng thêm sưng.
Lúc này, Quý Minh Châu đương nhiên là không thể đủ minh bạch để biết được là, dấu vết tàn dư còn lại giữa môi Giang Tịch, đều là son môi của cô, mọi nơi đều có, mơ hồ còn dính thêm một lớp nước mờ ám.
Ở bên này Bách Duyệt chỉ có hai người, hoàn toàn không có người khác.
Cái này là do ai làm, là do ai mạnh mẽ lưu lại, căn bản không cần phỏng đoán, mục tiêu cũng thực rõ ràng.
Nhưng mà tới giờ phút này rồi, cái tên “Đầu sỏ gây tội” vẫn như cũ là một bộ dáng không hiểu rõ.
Quý Minh Châu giữ chặt lấy mặt Giang Tịch, làm bộ lại muốn cắn xuống, trong miệng còn lẩm bẩm, “Miệng lạp xưởng này hai bên không đều nhau aiya tôi lại phải gặm chúng cho đều nhau —— tôi muốn chúng phải hoà bình mà chung sống!”
Cánh tay với khớp xương rõ ràng của Giang Tịch chế trụ lại cổ của cô, ngăn lại động tác kế tiếp, tiếng nói trầm thấp gợi cảm, “Quý Minh Châu, nhớ kỹ, là cô trêu chọc tôi.”
Hơi thở anh mát lạnh áp xuống, ngữ khí như là phun nhiệt nóng bỏng, “Cô cũng đừng hối hận.”
Giang Tịch dứt lời, liền cúi đầu hôn lấy cô.
Quý Minh Châu cảm thấy mình như đang đi trên một vùng thảo nguyên với diện tích vô cùng rộng lớn, quanh mình chính là hương thơm mát lạnh dễ ngửi, bản thân cũng cố gắng hít vào không ngừng hơi thở mát lạnh ấy.
Đồng thời cô cũng cảm thấy đầu lưỡi bị ma sát đến phát đau, ấp úng không nói nên lời, cảm thấy chính mình phảng phất như là người bị câm.
Quý Minh Châu giãy giụa một hồi, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm chặt cằm cô kia rốt cuộc cũng bỏ ra, cô cuối cùng cũng được giải thoát.
Cô ghé vào hồi phục nhưng lại cảm thấy chính mình như có lửa đốt trong người.
“Cái gì mà cứng dữ vậy” cô lẩm bẩm thành tiếng, dùng đầu lưỡi vừa bị mút qua để nói chuyện.
Những lời này là do buột miệng mà thốt ra, đến Giang Tịch cũng phải dừng động tác lại.
Nhưng tay anh vẫn không quy củ mà đặt ở bên eo cô, vạt áo bị kéo hết lên, khả năng sẽ phải không chịu được khống chế mà càng hướng lên trên mất.
Nghe xong những lời này của Quý Minh Châu, Giang Tịch chậm rãi thu hồi tay.
Anh cuối cùng cũng chịu nhẹ dương đối mắt phiếm hồng lên nhìn, chỉ cảm thấy cả người vào giờ phút này đều đang gắt gao banh trụ.
Trước kia có những lúc vô dục vô cầu, không nghĩ đến cũng còn tốt đi, nhưng ý niệm ẩn sâu kia đã sớm bị lôi ra, chui từ dưới đất lên nẩy mầm, nên bây giờ đã không còn cách nào nhét ngược trở lại.
Rất nhiều thứ, rất nhiều hồi ức, không phải cứ đi qua rồi là có thể lãng quên. Mặc dù che dấu trong một khoảng thời gian dài, quanh năm mỗi khi nhớ lại, vẫn hiện diện rõ ràng ở nơi đó, cứ như vậy mà không thể quên.
Vào lúc này —— người trong lòng ngự.c có vẻ như không hài lòng, âm thầm lẩm bẩm, động đậy hai cái. Quý Minh Châu có khung xương khá nhỏ, mềm mại không xương, chân tay cân xứng thon dài, vào thời điểm này lại dị thường thơm tho mềm mại.
Giang Tịch ôm cô vào lòng ngự.c, chỉ cảm thấy đầu quả tim đều bị đặt ở nơi xiềng xích bỏng cháy, không có chỗ che giấu.
Nghe xong mấy lời nguy hiểm mà Quý Minh Châu vừa thốt ra, đôi môi Giang Tịch mím lại thành một đường thẳng tắp, chỉ âm thầm nhẫn nại, nghiêng đầu ghé vào vai cô.
Đối với cô từ trước đến nay rượu vang đỏ luôn là một thứ nhớ mãi không quên, lải nhải, thậm chí còn luôn muốn lợi dụng công việc một chút cũng chỉ để “Uống rượu vang đỏ”.
Cho nên, anh cũng theo lý thường mà cho rằng, tửu lượng của Quý Minh Châu không tồi.
Bình thường mấy dịp yến hội nhìn không ra, đến khi ở nhà không có dịp uống càng thêm nhìn không ra.
Lần này cô uống nhiều hơn bình thường chỉ mấy lần nửa ly, đã say thành bộ dạng này rồi.
Giang Tịch ngưng thần một lát, chặn ngang bế cô lên, chuẩn bị đem Quý Minh Châu mang về phòng của cô.
Một đường đi dọc hành lang, cô cũng không ngừng lại, âm thầm hừ hừ, ở bên tai anh tự thuật đủ loại chuyện anh không phải với cô.
Tới trước cửa phòng cô rồi, Giang Tịch vừa muốn vươn tay qua để mở cửa, liền bị Quý Minh Châu cản lại.
Như là đột nhiên thanh tỉnh, cô bắt đầu lên tiếng đưa ra mệnh lệnh.
Cùng lúc đó, Quý Minh Châu lui về một chút, trực tiếp dùng chân chống cửa phòng lại, “Phải là cửa sổ, tôi muốn cái đấy cơ, phòng tôi không có cửa sổ!”
Giang Tịch sửng sốt, bây giờ nhìn cô không khác gì con bạch tuộc đang chống chế, thôi thì đành trực tiếp ôm cô xoay người đổi phương hướng, mở cửa phòng mình ra.
Từ cửa chính đến cánh cửa sổ sát đất kia khoảng cách không quá xa, thân mình cao gầy cộng với việc nam nhân này trẻ tuổi chân dài nên chỉ cần hai ba bước đi qua, liền trực tiếp đem cô đặt ở dưới chân cửa sổ sát đất.
Quý Minh Châu mềm mại không xương dính lấy nơi mình hằng ao ước, như là tìm tới đúng nơi thuộc về mình rồi, trực tiếp nằm xuống nhắm mắt lại.
Cũng không tiếp tục lộn xộn.
Giang Tịch ngưng thần nhìn cô một lát, xoay người đi lấy cho cô tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng mà đắp lên.
Nhưng ở lúc anh lại lần nữa muốn xoay người, cánh tay bị một lực chặt chẽ mà nắm lấy.——
“Giang quyền anh à!”
Quý Minh Châu phát ra tiếng nỉ non như đang nằm mơ, Giang Tịch không nghe rõ, tiện đà muốn chậm rãi tới gần.
Lần này, anh xem như nghe được.
Quý Minh Châu chậm rãi nói, lại còn rất rõ ràng.
“Ôi Muốn miệng lạp xưởng cơ!”
Suốt một đêm này, Quý Minh Châu bị giấc mộng kia quấy nhiễu không ngừng.
Cô mơ thấy chính mình bị gặm cắn loạn xạ, đã thế lại còn bị sờ, cả người hít thở không thông, như là đang đi vào sa mạc Sahara.
Cô cũng không phân biệt rõ rốt cuộc đây là hiện thực hay vẫn là cảnh trong mơ, chỉ cảm thấy Giang Tịch ở trong mắt cô, không biết đã gặm phải cái gì, cả miệng nhìn như cái lạp xưởng.
Cô liền ở một bên nhìn cười nhạo, Giang Tịch thấy vậy, thần sắc lạnh thấu xương, nói —— thù hận này, anh phải trút nó lên người cô, nhường cái miếng lạp xưởng này cho cô.
Quý Minh Châu là một cô nương đẹp đẽ nhường nào, làm sao có thể thích bộ dạng như vậy, vội vàng xua tay nói không muốn không muốn, nhưng cũng không biết như thế nào, mà cuối cùng ma pháp biến miệng thành cái lạp xưởng ấy, nó lại vận vào người cô.
Giấc mộng như thế này là quá mức vớ vẩn, Quý Minh Châu “Đằng” một chút liền ngồi dậy, trực tiếp tỉnh lại.
Cô nhìn xung quanh bốn phía, chỉ cảm thấy cả người chỗ nào cũng đau đớn, chờ đến khi cô xoa xoa thái dương, lúc này mới cảm thấy có cái không phù hợp.
Nơi này không phải là phòng cô, mà chỗ cô ngủ cũng không phải giường của cô.
Giường của Quý Minh Châu cô rất mềm, co dãn mười phần, có chỗ nào giống hiện tại chứ.
—— “Tỉnh rồi à?”
Cô còn chưa hồi phục tinh thần lại hoàn toàn, mà câu nói không nhẹ không nặng như vậy đột ngột vang lên, quả thực là sấm dậy oanh tạc.
Quý Minh Châu theo bản năng từ bên cạnh lấy cái gối đầu, che ở trước người, khi cảm thấy đủ an tâm rồi mới chậm rãi quay qua, “Giang Tịch?”
Giang Tịch trong miệng cô đang ngồi ở bên cạnh giường, hai chân tùy ý mà đặt một bên, chống mặt nhìn cô.
“Tại sao tôi lại ở phòng anh?”
Kí ức cuối cùng của Quý Minh Châu chỉ còn lại khi uống rượu vang đỏ, như thế nào vừa mới tỉnh dậy lại đang ở nơi này của Giang Tịch chứ, hay mình đã xuyên không hoặc đã làm việc đại loại gì đó mà mình không biết.
“Không nhớ gì cả sao?” Anh nhàn nhạt lên tiếng, dừng một chút, sau đó mới giải thích, “Tối hôm qua cô uống say, một hai phải ngủ ở phòng tôi.”
Cô, tối hôm qua, một hai phải, ngủ ở, phòng anh?
Này vẫn là tiếng người sao, làm làm sao có thể!
“Tôi không tin đâu, tôi làm sao có thể như thế.” Quý Minh Châu hai mắt híp lại, hồ nghi mà nhìn nhìn quần áo trên người, ừ, ngoại trừ có hơi chút nhăn dúm dó bên ngoài, hết thảy đều hoàn hảo không tổn hao gì, “Bất quá tối hôm qua tôi uống rượu ——”
Cô kéo dài ngữ điệu, thanh âm vòng đi vòng lại, rốt cuộc hạ kết luận, “Có phải anh thấy tôi uống say, xong bây giờ được nước lấn tới đúng không?”
Hơn nữa ——
Nếu cô thật sự nói rằng muốn ngủ ở phòng anh, thì cũng nên là cô ngủ giường, anh ta ngủ ở cửa sổ chứ!
Chứ làm sao có đạo lý đem nữ hài tử vứt đến trước cửa sổ sát đất để ngủ.
Người này không còn là người thép nữa rồi, mà phải là khối băng mới đúng, hừ.
Quý Minh Châu vốn định dùng ngón tay chỉ chỉ Giang Tịch, nhưng gia giáo tốt đẹp nói cho cô rằng, tại đây, vào những thời khắc như thế này, vẫn nên bảo trì bình tĩnh.
“Rốt cuộc thì ai đối với ai như vậy đây.” Giang Tịch khinh khỉnh liếc cô bằng nửa con mắt, “Cô thật sự nghĩ không ra sao?”
Vừa nói, đầu ngón tay rõ ràng của anh yên lặng chỉ về một phương hướng.
Quý Minh Châu theo phương hướng mà Giang Tịch chỉ nhìn qua, là sàn nhà.
Trên sàn nhà là một mớ lộn xộn có cả áo sơmi, cổ áo chỗ nào cũng dính son môi, bên cạnh còn có, còn có mấy cục khăn giấy vô cùng khả nghi, mặt trên thoạt nhìn, cũng là đỏ rực một mảnh, hẳn là dùng để lau son môi.
Nhưng cái khăn giấy này lau son môi, là lau chỗ nào chứ?
Áo sơmi son môi khăn giấy.
Quý Minh Châu nhìn mấy đồ vật trên mặt đất, đại não nhất thời treo máy.
Đủ loại phân cảnh ngắn nhỏ vụn xâu chuỗi vào nhau, cuối cùng ghép nối thành một đoạn ngắn có thể lý giải tình huống.
Hình ảnh, cô ngồi trên đùi Giang Tịch, đủ loại tư thế phong tình vạn chủng mà vặn vẹo, không hề ngừng lại.
Cuối cùng, cô còn giữ mặt Giang Tịch, thẳng một đường mà chôn xuống.
Từ từ.
Chôn xuống.
Chôn!! Mặt! Xuống!
Cô chôn mặt xuống dưới làm cái gì???
Làm cái gì???????
Quý Minh Châu! Ngươi thèm khát như vậy sao!
Cô theo bản năng nhìn về phía Giang Tịch, ánh mắt gắt gao mà dính chặt ở bên môi anh.
Ký ức ồ ạt như thác lũ thoáng chốc thu hồi.
Cô giống như, đại khái, có lẽ, đã cưỡng hôn anh rồi.
Quý Minh Châu cảm thấy ngôn ngữ bây giờ đều trở nên gian nan hơn rất nhiều, mới vừa rồi còn vênh váo tự đắc, bây giờ thì hay rồi hoàn toàn không thấy đâu, “Nói như vậy, tối hôm qua là tôi chiếm tiện nghi của anh sao?”
“Đúng.” Giang Tịch bình tĩnh tự nhiên mà đáp lại, gật gật đầu.
Quý · hận không thể chôn mặt vào sa mạc · làm con lạc đà · Minh Châu trầm mặc.
Loại sự tình này mà đề cập đến chỉ có xấu hổ, không mấy làm như mây khói bay ngang trời, gió thôi tan là tốt nhất, nhưng cô lại cố tình còn lôi kéo muốn hỏi chi tiết.
Người khác là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cô là “Gà” không thành còn tự nhảy hố.
Ở thời điểm yên tĩnh tựa như địa ngục này, Quý Minh Châu dẫn đầu đánh vỡ cục diện bế tắc, chậm rãi mở miệng, nỗ lực vì chính mình mà chứng minh ——
“Đó là do tôi say thôi ——”
“Ừ.” Giang Tịch lưu loát mà đánh gãy lời cô còn chưa nói hết, tỏ vẻ chính mình đã biết vế sau rồi, tiện đà mở miệng nói, “Kỳ thật tôi có một chuyện rất tò mò?”
“”
Quý Minh Châu không đáp lời, chỉ cảm thấy đề tài này của Giang Tịch, dời đi có phải quá nhanh hay không.
Giang Tịch ngừng lại, ngước mắt nhìn về phía Quý Minh Châu còn đang ngồi quỳ ở cửa sổ sát đất, “Xem ra cô đối với tôi có rất nhiều điểm không hài lòng?”
“Không có mà.” Quý Minh Châu vừa mới vừa mất tướng lại thiệt quân, lúc này liền kịp thời lưu loát, thập phần quyết đoán mà lắc lắc đầu.
“Đúng vậy không.”
Giang Tịch thu hồi tầm mắt, sau đó lấy di động của mình ra, đầu ngón tay thon dài như ngọc ở trên màn hình tùy ý bấm bấm vài cái.
Rồi sau đó, một đoạn ghi âm được bật lên ——
【 tiểu bạch kiểm à, anh từ trước đến giờ cũng chỉ có cái gương mặt này thôi. 】
【 hừ —— tính tình xấu xa, mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại! 】
Sau khi đoạn ghi âm đó kết thúc, phòng trong phảng phất như là vẫn nghe được thanh âm đó ở đâu đây.
Quý Minh Châu tin tưởng bản thân vô cùng, nhưng cũng cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc.
Bởi vì, đó là giọng của cô, cho dù là phục chế cũng không thể nào bắt chước được cách nói chuyện cùng với ngữ khí đặc trưng đó.
Rốt cuộc thì tối hôm qua cô còn làm những gì nữa a, bây giờ quả thực cô cùng tomi, tiểu máy móc thành tinh kia, không khác gì nhau về độ liều mạng rồi.
“Cho nên ——” Giang Tịch không cho Quý Minh Châu có quá nhiều hồi ức cùng thời gian để tự vấn bản thân, chỉ nhướng mày, nhìn về phía cô.
“Tính tình xấu xa.”
“Mặt người dạ thú.”
“Văn nhã bại hoại?”
“”
Chết rồi, đây có phải là chiêu lật thuyền trong mương trong truyền thuyết không vậy.
“Không phải lúc trước tôi còn nợ anh ba yêu cầu sao, anh chọn đi.” Quý Minh Châu vẫn còn đang quỳ gối bên cửa sổ, bắt đầu tự sa ngã.
“Không cần.” Giang Tịch lãnh khốc vô tình cự tuyệt, “Hiện tại sử dụng, chẳng phải là tôi quá để ý đến mấy lời xàm xí ấy hay sao?”
Xàm xí?
Với lại mấy yêu cầu này chẳng lẽ còn phải đúng thời gian với địa điểm mới được?
Quý Minh Châu vừa muốn mở miệng, liền nghe được Giang Tịch lại bắt đầu tiếp lời, “Cô trở về phòng đi, tối hôm qua không tắm rửa, hiện tại đi được rồi đấy.”
Anh không nhắc đến thì thôi đi, bây giờ nhắc tới Quý Minh Châu liền muốn nổi hết da gà.
“Anh cứ không tắm gì cho tôi mà đã để tôi ngủ?!” Quý Minh Châu cũng không để ý, khiếp sợ mà hỏi ngược lại.
Chuyện này đối với đại tiểu thư không tắm đủ hai tiếng đồng hồ cộng thêm dưỡng da thơm tho không ra như cô đây, thật sự gần như so với sét đánh ngang tai.
“Cô say, về tình cảm có thể tha thứ.” Giang Tịch nói.
Nghe ngữ khí này, thì anh không chê cô hôi là đã tốt cho cô lắm rồi đấy à?
Nhưng tự cô ghét bỏ bản thân mình không được sao.
Thấy Quý Minh Châu một bộ dạng tức giận, hai tay Giang Tịch ôm vai, tầm mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen.
“Có lẽ, cô nghĩ tối hôm qua tôi phải giúp cô tắm rửa thì mới được à?”
Một chiêu chí mạng, Quý Minh Châu nghe xong lời này của Giang Tịch, cũng không nghĩ sẽ đáp lại, dùng toàn bộ sức lực mà liếc anh một cái, thời điểm đóng cửa sổ hẳn là động tác quá mạnh, chân còn bị chăn mỏng cuốn lấy, trực tiếp vướng một chân không thoát được.
Giang Tịch muốn tới đỡ, bị Quý Minh Châu chắn trở về.
Chờ đến Quý Minh Châu trở về phòng mình, chuyện thứ nhất chính là phải ngửi thử xem mùi cơ thể mình có thật sự khó chịu đến vậy hay không.
Còn tốt, chỉ là mùi rượu trộn lẫn với mùi hoa hồng, không có mùi lạ.
Chóp mũi Quý Minh Châu mở rộng hết cỡ, cẩn thận ngửi ngửi lại một lần —— cũng thật là kỳ quái, trên người mình hình như là toàn mùi của Giang Tịch hay sao, sạch sẽ mát lạnh, dễ ngửi làm người khác chỉ muốn cắn một ngụm.
Kịp thời ngăn lại nội tâm bỗng nhiên nảy lên mấy cái suy nghĩ vớ vẩn, Quý Minh Châu nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ, còn thay một bộ quần áo khác.
Tới trước gương, cô mới phát giác có điểm không thích hợp.
Kỳ thật từ lúc bắt đầu, Quý Minh Châu liền cảm thấy môi mình có chút không thoải mái.
Như là bị hút hết nước nên thành cái sa mạc khô cạn, thậm chí có cảm giác thô ráp của mấy hạt cát.
Hiện tại tập trung nhìn vào, xác thật.
Nữ tử trong trong gương vẫn như vậy.
Nhưng mà ——
Ác mộng tối hôm qua giống như đã trở thành sự thật.
Chứ sao cô lại cảm thấy, miệng mình như bị ong mật chích vậy nè.
Hoặc có thể nói nó giống như là, một cái miệng làm bằng lạp xưởng.
Thời gian chuyển đến sáng sớm, bên trong ghế lô của hội quán Kim Đỉnh, khung cảnh xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son.
Bên trong phòng bao một suốt đêm, mọi người đều chơi bời đến tận bây giờ.
Quý Thiếu Ngôn đốt đầu mẩu thuốc lá, đứng dậy muốn rời đi.
Nữ nhân bên cạnh thấy ông như vậy, vội vàng dịch vài bước, nhu thuận mà cuốn lấy cánh tay ông, nửa bên thỏ trắng muốt cũng theo đó mà chạm vào, “Quý tổng, ngài phải đi rồi sao?”
Quý Thiếu Ngôn nghe xong chỉ cười, nhưng ý cười kia hoàn toàn không chạm được đến đáy mắt.
Ông rút cánh tay ra, chậm rãi đẩy nữ nhân vừa dựa vào.
“Thư tổng quay về lúc nào vậy.”
Thư Thanh Dương nghe xong lời này, nhìn Quý Thiếu Ngôn đứng dậy, ôn hòa cười nói, “Trên lầu có phòng, sao ngài không mang một người theo lên đó mà nghỉ ngơi?”
Thư Thanh Dương mang mắt kính, một bộ dạng ôn tồn lễ độ, hơi thở văn hoa nồng hậu, khóe mắt vẫn còn hằn in dày đặc dấu vết của năm tháng.
Quý Thiếu Ngôn câu lấy cười, “Cũng không già cỗi đến mức đấy đâu.”
Thư Thanh Dương cũng biết thói quen của ông như vậy, gật gật đầu nhưng cũng nói gì.
Nhưng hình như đột nhiên nhớ đến cái gì, Quý Thiếu Ngôn nhìn qua, “Thư Ngọc Hoa nếu biết có một người anh trai như ngài đây, cả ngày chỉ nghĩ an bài nữ nhân cho tôi, hẳn là sẽ vui mừng lắm đấy.”
Thư Thanh Dương lúng túng nhún vai, tươi cười vô hại cực kỳ, “Đừng, tôi chỉ là người trung gian mà thôi, quyền quyết định cuối cùng vẫn ở trong tay ngài mà, không có quan hệ gì với tôi cả”
Bỏ qua những oanh oanh yến yến xung quanh sang một bên, Quý Thiếu Ngôn định thần một lát, chỉ ở khoảng cách mà hai người mới có thể nghe thấy được, chậm rãi đã mở miệng, “Lần trước bảo ông điều tra thêm bên kia, là thật sự không có manh mối gì sao?”
Thư Thanh Dương thu hồi tầm mắt, cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo của mình, “Điều này có thể làm ngài mất hứng a, nhưng sớm theo như sự giao phó của ngài, chặt đứt chính là chặt đứt, một chút cũng không tra được.”
Tầm mắt Quý Thiếu Ngôn đột nhiên nặng nề, “Chặt đứt thôi mà, lại trở về là được, tiếp tục điều tra.”
Rồi sau đó, ông cười cười, “Bằng không —— ông cho rằng em gái của ông cứ dễ dàng như vậy mà tiến vào Quý Trạch hay sao?”
Quý Thiếu Ngôn nói xong, không đợi Thư Thanh Dương trả lời, liền chậm rãi đi ra ngoài.
Thư Thanh Dương nhìn bóng dáng của ông, cho đến nó hoàn toàn biến mất, cũng không hề hé răng.
Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của ông ta ẩn ở một góc ghế lô, theo ánh đèn từ đỉnh đầu nhìn xuống, nhìn ra được vài phần hung ác nham hiểm.
Quý Thiếu Ngôn ra khỏi Kim Đỉnh, ngồi trên xe rồi cũng không vội vã lái đi, vẫn tiếp tục nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Ông không uống rượu, nhưng đầu lại rất đau.
Khung cảnh bên ngoài đã sáng hắn, xung quanh còn nghe văng vẳng được tiếng dế kêu.
Ngân Thành đã nhiều ngày không có ánh mặt trời, thời tiết càng ngày càng rét đậm, nhưng lúc này có một chút ánh sáng thoáng chiếu xuống, cũng có thể đủ làm cho người khác có vài phần thoải mái.
Không biết đã trì hoãn bao lâu, Quý Thiếu Ngôn mới khôi phục lại thần sắc, chậm rãi mở mắt ra, lưu loát khởi động, xoay chuyển tay lái.
Quý thị cùng Giang thị đều nằm ở trung tâm thành phố, vì vậy trước khi đến công ty thì phải đi qua đường Lệ Xá.
Lúc này Lệ Xá không tính là quá náo nhiệt, khách đi dạo phố không nhiều lắm, hơn phân nửa là vội vàng để đến cho kịp giờ làm.
Trong thời gian chờ đợi đèn đỏ, Quý Thiếu Ngôn chán muốn chết, tầm mắt vội vàng xẹt qua lằn kẻ trước mắt.
Bỗng dưng, thời điểm chạm đến đến thân ảnh nào đó, tầm mắt ông mới dừng lại một chút.
Nhưng chờ đến khi lại tập trung nhìn vào đó, bóng dáng kia lại thực nhanh chóng mà biến mất, trước mắt chỉ còn là khoảng không, cái gì cũng không có.
Lối đi bộ chỉ còn lại mấy người lui tới.
Trong lòng ông ngơ ngẩn, rồi sau đó như là thói quen, thở dài nhẹ nhõm
Thời gian còn lại chờ đợi đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Quý Thiếu Ngôn lấy đồng hồ quả quýt vẫn luôn mang trong lồng ng.ực, chậm rãi mở ra.
Trê.n mặt là một bức ảnh khá xưa đã bị ố vàng, khuôn mặt nữ hài cười như mùa xuân, như là từ những bức tranh thủy mặc của vùng Giang Nam bước ra.
Tuổi trẻ, tốt đẹp, vẫn cứ sống động như vậy.
Đến khi định thần lại, không biết đang nghĩ tới cái gì, Quý Thiếu Ngôn đóng lại cái đồng hồ quả quýt, mở di động, bấm một dãy số trên màn hình.
Nhận được điện thoại của lão cha nhà mình, thì Quý Minh Châu đã ba lần tắm rửa cả trong lẫn ngoài.
Cô đang ngồi ở trước bàn ăn, cùng với Giang Tịch cùng nhau dùng bữa sáng.
—— “Bảo bối, còn ngủ sao? “
“Ba thì sao?”
“Ta không có nha.”
“Không ngủ ạ, sao ba dậy sớm vậy?”
Ngữ khí Quý Thiếu Ngôn như là không thể tin tưởng.
“Làm gì, không được sao.”
Thời điểm ông nói những lời này, Quý Minh Châu ngước mắt nhìn Giang Tịch ngồi đối diện.
“Chưa nói đến không được, tối hôm qua ba quên nói với con, lần trước không phải nói muốn mua xe sao, có rảnh thì bảo Giang Tịch mang con cùng đi chọn một chiếc.”
“Con không vội mua xe đâu ba.” Quý Minh Châu bắt chéo chân, chậm rãi lắc lư.
Đột nhiên, không biết lắc lư như thế nào, đã không cẩn thận đá vào đùi người nào đó ngồi đối diện.
Cô bị dọa giật mình, vội vàng thu chân trở về.
“Quả thật có như vậy, bất quá mấy ngày nay Giang Tịch hình như rất bận, lúc trước ta bảo nó dắt con đi ra ngoài chơi, hẳn đã đem mấy ngày nghỉ phép của nó dùng hết rồi, cho nên nếu nó không có thời gian, thì tự con đi xem cũng được.”
“Nga ——” Quý Minh Châu nghe Quý Thiếu Ngôn nói, trong tay đong đưa ly nước chanh.
Giờ khắc này, như đã có được đáp án xác thực. Buổi tối hôm trước Giang Tịch nói sẽ về, kết quả cuối cùng vẫn không trở về, cũng có thể giải thích được.
Hóa ra Giang Tịch gần đây bận đến như vậy, là bởi vì —— anh mang cô đi tửu trang suối nước nóng ba ngày hai đêm, đem thời gian nghỉ ngơi kế tiếp tiêu hao quá mức rồi.
Mà vốn dĩ thời gian anh nghỉ ngơi đã không nhiều lắm.
Từ một người đàn ông Giang có chút cẩu chuyển thành Giang cẩu thực thụ vì quá bận rộn, kỳ thật chẳng qua là chuyện trong nháy mắt.
Quý Minh Châu lúc này liền có vẻ phá lệ thấu hiểu lòng người, “Không có việc gì, không cần anh ấy phải đi cùng, con tự mình đi xem xe cũng được mà.”
“Được rồi, tùy con quyết định, ba còn phải lái xe, ba cúp máy nhé bảo bối.”
Quý Thiếu Ngôn treo điện thoại, Giang Tịch đã ngước mắt nhìn về phía này, “Cái gì mà không cần phải đi cùng?”
“Thì —— về việc xem xe a, anh bận quá cũng không sao, tôi tự đi cũng được.”
Quý Minh Châu vừa dứt lời, thì cảm thấy chân mình bị cái gì đó nhẹ nhàng cọ vào.
Diện mạo băng lãnh của Giang Tịch đắm chìm trong trong nắng sớm, anh nghiêng mình, trong tay đang lật giở mấy tờ báo.
Nam nhân trẻ tuổi thu lại mắt, tầm mắt tuy không nhìn cô, nhưng lại phảng phất nhìn cô không sót một chút nào, “Ai nói tôi không rảnh?”