Quý Minh Châu vừa dứt lời, liền nhìn anh từng bước một bước qua.
Giang Tịch nhẹ nhàng xách trong tay bình rượu hai tầng kia, ánh mắt thâm thúy.
Chờ đi đến thật gần, Giang Tịch liễm mắt nhìn về phía này, “Cô vừa mới nói cái gì?”
Quý Minh Châu vẫn luôn chờ anh đến trước mặt mình rồi mới mở miệng, “Tôi muốn hỏi, anh cùng Triệu Lan có quan hệ gì?”
Nếu như theo cô suy đoán, thì như vậy cô thật sự không cần phải ủy khuất chính mình nữa.
Cô cùng Giang Tịch ở chung dưới một mái nhà, cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền thấy, cho dù Quý Minh Châu như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không tùy ý cho Triệu Lan về sau chạy đến trước mặt mình diễu võ giương oai.
Mà nếu không phải quan hệ như cô suy đoán, thì lần này Giang Tịch tiếp nhận phỏng vấn, cũng có thể phá lệ coi như —— “Tội ác tày trời”.
Dù sao thì ý của Triệu Lan có thể là Tuý Ông không phải ở rượu. (ý là bà TL kia không có ý gì tốt cả)
Tựa như mới vừa rồi theo suy nghĩ của cô chỉ là để đánh bóng tên tuổi, Giang Tịch cùng Triệu Lan tóm lại không có liên quan.
Quý Minh Châu thật ra lại muốn biết, Giang Tịch sẽ trả lời như thế nào.
Giang Tịch khóa xe, nhấc chân đi thẳng tới thang máy.
Dường như anh không quan tâm lắm tới mấy chủ đề như thế này, sau khi vượt qua cô vài bước mới nhàn nhạt trả lời, “Ai?”
Quý Minh Châu theo sát bước chân Giang Tịch, sau khi theo anh đi vào thang máy, nghe được câu trả lời của anh, không khỏi trố mắt vài giây.
Từ từ ——
Ai?
Anh vừa mới nói chính là “Ai”, cái kí tự này hẳn không sai đi.
Quý Minh Châu có chút hồ nghi, “Anh không biết? Triệu gia của thành bắc, Triệu gia bên kia kìa, cháu gái Triệu lão a.”
Giang Tịch thoáng trầm tư vài giây, dường như rốt cuộc cũng nhớ tới có một nhân vật như thế, “Cô hỏi cô ta làm gì.”
Cô vừa mới nói trắng ra như thế mà anh còn hỏi lại cô.
Người này rốt cuộc là thấu hiểu tất cả những vẫn giả bộ hồ đồ đúng không vậy.
Quý Minh Châu trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý tưởng, lập tức dò hỏi ra tiếng, “Anh không những không nhớ rõ mặt, mà còn không biết tên của người ta gọi là gì hả?”
Lời nói vừa ra, Quý Minh Châu như là phát hiện được cái gì đó ghê gớm lắm, buồn cười thở không nổi mà lặng lẽ thắp cho Triệu Lan một cây nến.
Không nói đến Triệu Lan đề huề bạn bè thân thích, có ý đồ cầm “Triệu lão” tới đánh đổ Giang Tịch, thậm chí trực tiếp chặn ở đằng trước văn phòng trên tầng cao nhất của Giang thị. Còn có chạng vạng ngày hôm đó, hai người đứng lặng lẽ ở thành bắc xa xôi trao đổi.
Tất cả chỉ vì buổi phỏng vấn.
“Cô ta cùng tôi không có quan hệ gì cả.”
Giang Tịch ở thời điểm cửa thang máy chậm rãi mở ra liền bỏ xuống một câu như vậy.
Không có quan hệ gì?
Không biết qua bao lâu, Quý Minh Châu vẫn còn đang lâm vào trầm tư, thì đột nhiên bị Giang Tịch lên tiếng đánh gãy —— “Còn không mau tiến vào?”
Cô theo tiếng gọi ngẩng đầu nhìn qua, thấy Giang Tịch đã đổi giày xong, đứng ở huyền quan chờ cô.
……
Quý Minh Châu trở về phòng, liền đi thẳng về phòng giữ quần áo thay đổi một thân quần áo.
Lúc sau trở ra, cô duỗi cánh tay vươn vai, tầm mắt dừng lại trên giường bên kia.
Cô cất bước vượt qua, quỳ một chân xuống đệm, nhìn tiểu công tử gà mình tùy ý đặt trên giường.
Không hề chiếm diện tích, chỉ đang nằm xiêu xiêu vẹo vẹo.
Vừa thấy chính là bộ dáng ngày thường hay bị chà đạp, còn có cả mấy dúm lông dựng ngược lên, lẻ loi loạn xạ ngầu.
Tầm mắt Quý Minh Châu cố định một hồi lâu, nhưng trước sau vẫn không làm gì.
“Không có quan hệ gì” những lời này vẫn luôn ở trong đầu cô lặp đi lặp lại quanh quẩn, chiếm cứ đại bộ phận tư duy cô từ nãy giờ.
Quý Minh Châu xách con gà sally kia lên, không biết vì sao, chỉ cảm thấy bô lông vàng của nó hôm này thoạt nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.
Bất quá nói đến công tử, Quý Minh Châu lại nghĩ tới buổi sáng hôm nay trước khi đi, tửu trang suối nước nóng đưa cho hai người một đôi búp bê vải.
Vừa mới ở gara cô chỉ xách túi của mình vào, mấy đồ vật còn lại đều là do Giang Tịch lấy.
Nghĩ vậy, Quý Minh Châu lê dép lê, tính toán sẽ đi hỏi xem anh đặt chúng ở nơi nào rồi.
Kết quả cửa mới vừa hé ra, thì tên tiểu máy móc thành tinh không biết từ khi nào đã “Sống lại” đứng ở cạnh cửa đợi mệnh lệnh, dường như đã ôm cây đợi thỏ từ lâu lắm.
Động tác Quý Minh Châu khẽ dừng, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Nhưng thần kỳ chính là, hôm nay nó không phải vừa thấy cô liền đi lên cọ cọ.
Chỉ an an tĩnh tĩnh mà đứng ở đàng kia, cụp mi rũ mắt, giống như một nàng dâu nhỏ mới về nhà chồng.
Quý Minh Châu tò mò đi đến, dứt khoát nửa ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu của nó, “Tomi, sao hôm nay em ngoan như vậy?”
“Máy đã được đặt ở chế độ ngủ đông trong thời gian ngắn, nữ chủ nhân nếu có việc, hết thảy đều có thể dò hỏi nam chủ nhân, báo cáo xong, over!”
Theo sau âm thanh máy móc này, tomi nguyên bản hai mắt vì có điện nên nhìn có thần hơn, nhất thời trở nên ảm đạm rồi mờ hẳn đi.
Tay ngắn chân ngắn đứng dựa vào tường, quy quy củ củ, thành thật không dối trá, giống như đang bị phạt đứng vậy.
Quý Minh Châu cảm thấy buồn cười, “Em sao lại giống huấn luyện quân sự như vậy.”
Nhưng không hề nhận được câu trả lời nào, tiểu máy móc thành tinh vẫn ngoan ngoãn đứng dựa vào tường
“Tiểu đáng thương, em có phải bị chủ nhân của mình ức hiếp rồi hay không?”
Tomi dính người vào giờ khắc này, biến thành đồng minh bằng hữu của cô trên mọi mặt trận, Quý Minh Châu đối với cảm quan của nó, tự nhiên thăng hoa tới rồi một loại cấp độ khác rồi.
—— “Cái gì mà ức hiếp?”
Theo lời nói truyền đến, từ sau lưng xương sống bỗng chốc lại lạnh run, trực tiếp xông lên rồi lan ra xung quanh.
Bị tập kích bất chợt Quý Minh Châu ngưng thần một giây, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, thời điểm nhìn về phía anh, ngữ khí phá lệ đứng đắn, “Anh nghe lầm rồi, tôi hỏi là nó có thể bò lên sườn dốc được hay không.”
Tiện đà, cô dừng một chút, ngữ khí giảo hoạt, “Nhưng Tomi hiện tại không thể nói chuyện, cũng không thể trả lời ~ tôi đây cũng không có cách nào để biết được đáp án.”
Giang Tịch nghiêng nghiêng dựa vào cạnh cửa, đôi tay khoanh lại trước ngực, từ trên xuống dưới mà liếc cô.
Không biết có nghe lời cô giải thích hay không, dù bận rộn sắp đi nhưng vẫn giữ bộ dáng ung dung.
Quý Minh Châu chỉ nghĩ nên nhanh chóng bỏ qua đề tài này, ngồi dậy tới hỏi anh, “Hôm nay anh không phải đến công ty à?”
Cô thấy Giang Tịch cũng đã thay đổi một thân quần áo, mà bóng đêm dần dần dày đặc, anh đại khái sẽ không ra cửa nữa đâu nhỉ.
Giang Tịch vẫn duy trì tư thế như ban đầu, nghe xong lời cô nói liền gật gật đầu.
“Đôi búp bê vải kia hẳn là đang ở chỗ của anh, anh lấy cho tôi đi.” Như là sợ Giang Tịch không hiểu hết, Quý Minh Châu lại vội vàng bổ sung nói, “Là của tửu trang suối nước nóng đưa lúc nãy ấy.”
“Ở chỗ tôi.” Giang Tịch ngồi dậy, thoáng giơ mi lên, “Vào phòng tôi lấy nhé?”
“”
Không biết có phải hay không cô lại một lần nữa suy nghĩ nhiều, cô cảm thấy những lời này của Giang Tịch, có một loại nói không rõ ý vị.
Tuy là câu dò hỏi, nhưng ngữ khí chắc chắn, dường như đã dự đoán được cô nhất định sẽ vào phòng anh vậy.
Như thế nào thì anh cũng không có khả năng ăn tươi nuốt sống cô được, vào thì vào, sợ gì.
Quý Minh Châu tự mình ổn định lại tâm thần, lập tức đi theo bước chân của anh vào bên trong.
Phòng của Giang Tịch bên này trước đây cô chỉ từ ngoài cửa liếc trộm, nhưng lại chưa từng tiến vào.
Đêm nay, xem như lần đầu tiên.
Phong cách trang trí của phòng kỳ thật cùng với tính cách của Giang Trạch không sai biệt lắm.
Sạch sẽ, thanh thanh đạm đạm.
Bố cục phòng ngủ cùng với phòng bên kia của cô giống nhau như đúc, chỉ là vị trí ban công có chút bất đồng.
Phòng ngủ của Quý Minh Châu có ban công, còn của Giang Tịch là bên cạnh mép giường có một khung cửa sổ, sang bên phải một chút mới là ban công độc lập.
Bách Duyệt công quán là một chung cư xa hoa, từ trên ban công, có thể nhìn thấy được bao quát trung tâm thành phố đối diện với dòng sông Âm Giang.
Vào ban đêm, ánh đèn trên cây cầu bắc ngang qua dòng sông sáng rực rỡ, tựa như một dải ngân hà vắt ngang qua bầu trời.
Nhưng phòng bên này của Giang Tịch không chỉ có ban công, cư nhiên còn nhiều thêm một cái cửa sổ?!
“Giang Tịch, vì sao phòng của anh có cửa sổ còn của tôi thì không có?”
Bên dưới cửa sổ được trải lên một tấm thảm bằng lông tinh tế mềm mại, sau giờ trưa nằm ở đây khẳng định sẽ cực kỳ dễ chịu.
Bên này Giang Tịch hoàn toàn không để cái gì, vừa thấy liền biết anh không hề tận dụng nó một cách triệt để rồi.
Người phía trước nghe xong mấy câu chất vấn của cô, liền quay đầu lại nhìn cô như một kẻ ngốc, “Đó là căn phòng cô chọn trước, quên rồi sao?”
Quý Minh Châu cắn môi, lông mi theo đó đi xuống, lúc trước là do cô không nhìn kỹ, nếu biết bên này có cửa sổ, khẳng định sẽ chọn bên này.
“Thích như vậy sao?”
Hình như đã nhận ra lý do cô trầm mặc, Giang Tịch chỉ chỉ cửa sổ bên kia, “Vậy thì cô tới đó mà ngủ.”
“”
“Cùng anh ngủ ư, tôi đâu có điên?”
“Nếu cô một hai phải lý giải thành ý tứ này, thì tôi cũng có thể hiểu được.” Giang Tịch dừng một chút, “Dù sao, cũng không phải chưa ngủ qua.”
Cái gì mà không phải chưa ngủ qua??
Suy nghĩ thoáng ngưng lại.
Đại khái, có lẽ, giống như, hai người thật sự đúng là đã ngủ cùng nhau.
Là một đêm hai người ở Giang Trạch.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại ——
“Cái đó chỉ có thể xem như chuyện bất khả kháng mà thôi, không phải cam tâm tình nguyện ngủ, anh phải biết —— mọi việc đều phải chú ý cái tự nhiên là vậy.”
Đôi mắt Giang Tịch hơi nhướn, ngữ khí tuy đạm mạc, nhưng Quý Minh Châu lại cố tình nghe ra ý vị bỡn cợt trong đó.
“Nếu để cho Lâm nữ sĩ nghe được câu nói này, thì đại khái lần sau cô sẽ thoải mái mà thuận theo tự nhiên đấy.” Nói xong, Giang Tịch bước sang một bên.
“Lời này của anh là có ý gì?”
Nghe Giang Tịch nói, việc còn có liên quan đến Lâm bá mẫu sao?
“Ý trên mặt chữ.” Giang Tịch nói xong liền không biết từ chỗ nào lấy ra mấy con búp bê vải, chặn nghi hoặc của Quý Minh Châu, “Cầm đi.”
Quý Minh Châu theo ngón tay thon dài của anh nhìn qua, Giang Tịch nắm chặt trong tay chỉ có một con búp bê vải mà thôi.
Lại còn là con búp bê nam.
“Tôi muốn một đôi cơ, anh đưa chỉ có một.”
“Cô muốn một đôi làm gì?” Biểu tình Giang Tịch bình tĩnh, cúi đầu nhìn cô.
“Ai cần anh lo.” Quý Minh Châu túm lấy một con búp bê vải, cuối cùng vẫn phải lên tiếng, “Tôi đâu có đánh nó đâu.”
“Cho nên vì không muốn bị đánh ——” Giang Tịch cố tình kéo dài thanh âm, rồi sau đó dừng lại, “Cô chỉ cần đặt ở tôi nơi này là được.”?
Tên cẩu nam nhân này, sao lại giống như mấy mụ heo mẹ trễ ngực như vậy chứ, đạo lý cứ xả ra liên hồi.
Anh nghe không hiểu à, cô chính là tùy ý bịa ra mấy cái lý do đó rồi sao?
……
Trở lại phòng mình, Quý Minh Châu vẫn còn cảm thấy việc này có chút kỳ quặc.
Đúng lúc cô đang lượn một vòng tin tức trên WeChat, Quý Minh Châu liền dứt khoát đem đem con búp bê vải kia ném sang một bên, ngược lại cầm lấy di động.
Là cuộc gọi đoạt mệnh của Liên Đường.
Quý Minh Châu cự tuyệt video trò chuyện, trực tiếp trả lời tin nhắn ——
Quý Minh Châu:?
Liên Đường: Cậu không tiện nói chuyện à?
Quý Minh Châu: Không có a, không phải không tiện, tớ vừa mới về đến nhà, có hơi mệt. [ khổ hề hề.jpg]
Liên Đường: Không có việc gì, tơ chỉ là mới nhìn thấy động thái của cậu, tiểu Bát à! Cậu thật sự rất tuyệt!
Liên Đường: Cậu chụp thật là tuyệt! Đẹp!! Có rảnh thì cậu giúp tớ thiết kế bao bì của sản phẩm sắp tới đi ~
Động thái từ miệng Liên Đường hẳn là mấy tấm ảnh lữ hành Quý Minh Châu đã phát không bao lâu.
Cô chỉ đơn giản chọn một ít ảnh chụp, không hề thêm bộ lọc, tùy ý chỉnh sáng cùng độ bão hòa một chút, xong xuôi liền đăng lên vòng bằng hữu trong giới.
Quý Minh Châu: Có thể a, nhưng cậu phải biết, gia thị trường của tớ đắt lắm đấy nhé, một lần một trăm vạn.
Liên Đường:?
Liên Đường: Cậu là con vịt à? (chắc vì GT là gà nên QMC là vịt =)))
Liên Đường: Thêm vào đó, vịt cũng không có giá một trăm vạn đâu.
Liên Đường: Tớ lại không phải ngốc như Giang Tịch!
Quý Minh Châu:
Quý Minh Châu: Nói như anh ấy có thể có giá một trăm vạn không bằng.
Liên Đường: Đương nhiên là có a ha ha ha, cho dù cậu ra ngoài tìm đỏ con mắt cũng không tìm được cực phẩm như Giang Tịch đâu.
Liên Đường: Cậu cũng thật là có tính | phúc muốn chết. [ thẹn thùng.jpg]
Quý Minh Châu:?
Liên Đường: A xin lỗi.
Liên Đường: Tớ gọi lộn số, là hạnh phúc!
Quý Minh Châu: A, nếu thật sự một trăm vạn đã có thể bao anh ấy, thì tớ nhất định phải đập tiền bộp bộp lên luôn ——
Liên Đường nhìn những lời này, liền muốn hỏi.
Liên Đường: Làm cho anh ấy cùng cậu, hai người cùng nhau…. [ thuyền nhi trong nước đãng.gif]?
Quý Minh Châu: Cậu nghĩ cái gì vậy?
Quý Minh Châu: Là bảo anh ấy làm trâu làm ngựa cho tớ mới đúng!
Liên Đường: Cái này không phải đều giống nhau hay sao.
Liên Đường: Được rồi, tớ tới tìm cậu có việc đây, lúc trước không phải nói bọn Tiêu Dịch Trình Sí muốn cùng cậu tụ tập hay sao, vừa mới lập một nhóm chat đây, để tớ thêm cậu vào nhé?
Quý Minh Châu: A? Được thôi.
Quý Minh Châu: Cậu thêm đi.
Quý Minh Châu mới vừa rời khỏi khung chat, trang đầu WeChat liền xuất hiện tin tức ——
[ “tiểu phú bà Ngân Thành” đã bị “danh viện số một Ngân Thành” kéo vào vương quốc chăn nuôi chăm sóc gà và lợn. ]
“”
Nhóm chat này —— có cái tên quỷ ma gì đấy?!
Liên Đường: Vào rồi đây!
Tiêu Dịch: Tiểu Bát tới.
Quý Minh Châu: Ai có thể giải thích một chút về tên group chat được không?
Liên Đường: Không cần giải thích, tự dùng mắt nhìn đi.
Tiêu Dịch: Cậu cùng Giang Tịch, đã từng có show trên TV làm về động vật còn gì, đặt như thế này là quá hợp lý.
Liên Đường: Sao lại chỉ có cậu, Trình Sí đâu?
Tiêu Dịch: Tên gia hỏa kia phỏng chừng còn đang diễn kịch, không có thời gian xem tin tức trên di động đâu.
Trình Sí Tiêu Dịch mấy người bọn họ cùng Quý Minh Châu khi còn nhỏ đã biết nhau, sơ trung hay cao trung cũng đều học cùng lớp, trong vòng thế gia chơi vơi nhau tương đối tốt.
Bất quá trong đám bọn họ, trước mắt chỉ có Trình Sí không học kinh doanh, cũng không muốn kế thừa gia nghiệp, ngược lại còn đi lăn lộn ở giới giải trí, trở thành một diễn viên nho nhỏ, phát triển xem như không tồi.
Liên Đường: Nói như vậy, bây giờ chỉ có cậu là nhàn rỗi nhất thôi.
Tiêu Dịch: Anh còn đang vội làm mấy hạng mục người máy đấy cô em, cũng được xem là rất bận có được không.
Không biết nghĩ tới cái gì, anh ta lại nhanh chóng phát thêm một tin nhắn nữa ——
Tiêu Dịch: Nói đến mấy loại người máy có trí tuệ nhân tạo, tớ còn tặng cho Giang Tịch một con đấy.
Tiêu Dịch: Tiểu Bát, trải nghiệm của hai người các cậu thế nào rồi? [ cười xấu xa.jpg]
Quý Minh Châu: Hóa ra là cậu đưa!
Quý Minh Châu: Lại còn nói đến thể nghiệm, muốn lấy cái chảo gõ nát thể nghiệm đầu chó của cậu ghê.
Tiêu Dịch:? Không nên a, tớ thấy dùng tốt mà.
Tiêu Dịch: Đấy là hình thức tình lữ lấy lòng nhau, nó thậm chí còn có thể mở ra hình thức hai chủ nhân, không chỉ lấy lòng Giang Tịch, còn có thể lấy lòng cậu đó.
Tiêu Dịch: Như thế nào, cậu sử dụng xong vẫn không cảm giác được? Hay là căn bản Giang Tịch vô dụng?
Quý Minh Châu:
Muốn nói lấy lòng cô, hình như cũng có đi.
Còn nói về hai chủ nhân, Tomi kêu cô là “Nữ chủ nhân”.
Cho nên, cái này cư nhiên vậy mà là hình thức tình lữ ư?
Đại khái có thế nói ba dấu chấm của Quý Minh Châu khiến cho Tiêu Dịch nào đó mơ màng, anh ta bèn nhắn tiếp.
Tiêu Dịch: Ặc, như vậy xem ra, Giang Tịch không được rồi.
Nhưng mà, một giây trước khi anh ta gửi mấy lời này.
Weibo liền có tin tức ——
[ “Giang quyền anh” thông qua quét mã nghiệm chứng tiến vào vương quốc chăn nuôi chăm sóc gà và lợn. ]
Cứ tự nhiên mà Giang Tịch thấy được câu nói cuối cùng kia của Tiêu Dịch.
Giang Tịch: Tiêu Dịch.
Giang Tịch: Nói ai không được hả.
Tiêu Dịch:……