Quý Minh Châu cẩn thận nhớ lại những lời Giang Tịch vừa mới nói.
Cái gì gọi là nếu cô muốn…… Thì hãy tiếp tục cởi ra?
Cô vừa rồi có biểu đạt loại này ý tứ sao?
Ý tưởng ban đầu rõ ràng cũng chỉ là muốn nhiễu loạn anh, khiến anh không thể bình tâm làm việc được thôi mà.
Tư duy của Giang Tịch đại khái chắc bay hơn phân nửa vòng địa cầu, chạy qua Nam bán cầu, xa đến nỗi không thể quay về được rồi.
Quý Minh Châu ổn định lại tâm trí, cười nhẹ, hai tay ôm vai, “Nếu tôi thật sự muốn tiếp tục, cũng……Không biết ai sẽ được lợi đây.”
Cô tuy rằng nói vậy, vẻ mặt vẫn bất động như núi nhưng thân thể lại thành thật, hơi hơi dịch về phía sau hai bước.
Động tác cùng biên độ tuy rất nhỏ, nhưng căn bản không lừa được người đối diện.
Là đang muốn trốn anh sao.
Giang Tịch thu hết nhất cử nhất động của Quý Minh Châu vào đáy mắt, ngữ điệu không nhanh không chậm, “Nơi này còn có thể có ai vào đây?”
Anh bày ra bộ dáng hiểu rõ, chỉ hận không nói thẳng ra bốn chữ thật to “Tôi được lợi chứ ai”.
Thấy Quý Minh Châu mất một lúc lâu sau cũng chưa kịp phản ứng, Giang Tịch đứng thẳng dậy, bắt đầu cởi nút tay áo, mặt thả lỏng, “Nói đến phương diện này, tôi còn muốn cởi hơn cô đấy.”
Mặt Quý Minh Châu đầy dấu chấm hỏi, vẫn còn chưa suy nghĩ cẩn thận đã thấy Giang Tịch vừa dứt lời liền nhẹ nhàng cởi bỏ nút tay áo, ngay sau đó tay liền đặt lên cổ áo.
Bộ dạng chuẩn bị bất cứ khi nào cũng đều có thể tiếp tục tháo thắt lưng.
“Anh……Ngừng tay lại!!!!” Quý Minh Châu vội vàng ngăn cản hành động tiếp theo, ngữ khí có chút dồn dập, “Nếu anh muốn tắm thì đi vào trong phòng tắm a.”
Nơi đó mới là nơi thích hợp cho anh phát huy.
Ở nơi không ai có thể thấy, không ai hay biết, tai Quý Minh Châu che dấu ở phía sau mái tóc quăn lén lút nóng và đỏ rực lên, như màu mã não rỉ máu.
Cô không hiểu sao bên trong phòng khách lại chật chội nhỏ hẹp đến thế này, nó nhỏ đến mức không khí bắt đầu đình trệ.
Ngoài phòng gió lạnh thổi vào từng hồi, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, hai người ở thời tiết rét đậm như vậy chỉ mặc trên người một bộ quần áo mỏng manh, khoảng cách của họ gần đến mức hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.
Quý Minh Châu thấy tấm thảm dưới chân mình như được phủ một lớp keo, dính đến nỗi cô không thể động đậy di chuyển.
Giang Tịch đứng đối diện cô, động tác trên tay vẫn chưa ngừng lại, chân mày nhẹ nhàng nhíu, giọng nói cũng thoáng nâng lên, “Hả???”
Chờ đến khi kéo dài đủ, anh mới chậm rãi bổ sung.
“Nhưng cô không phải đã nói, nơi này là không gian công cộng, muốn làm cái gì thì làm đó sao?”
Quý Minh Châu hít sâu một hơi, “Nhưng tôi cũng không có quá mức như anh, như thế nào, anh cởi xong áo trên còn muốn tiếp tục c-ởi quần hay sao?”
Dựa vào năng lực của anh! Hừ!!
Quý Minh Châu cô thoạt nhìn sẽ là loại người thèm muốn, mơ tưởng đến cơ thể anh chắc?!
―― Được rồi, tuy rằng từ hôm vừa đến, khi còn ở đại sảnh khách sạn thì ánh mắt cô đã bắt đầu dán chặt lên thân ảnh Giang Tịch rồi, dường như cái xu hướng đấy còn có chiều hướng gia tăng. Cô biết.
Nhưng dù thế nào bản thân mình có mờ ám đánh giá đi chăng nữa, thì nó cũng sẽ khác hẳn với loại đánh giá trực tiếp như thế này chứ.
Ít nhất, theo quan điểm của Quý Minh Châu, thì điều này nghe hoàn toàn hợp lý.
“Cô muốn nhìn không?” Nghe cô nhỏ giọng lẩm bẩm, Giang Tịch nghiêng đầu nhìn cô.
Quý Minh Châu dứt khoát cự tuyệt, “Còn lâu nhá! Dù sao thì……Anh mau đi tắm rửa đi.”
Cô thật sự sợ hãi nam nhân có diện mạo cùng dáng người tuyệt hảo thế này, không những vậy anh còn là người nói được làm được.
Nếu như bây giờ nhìn anh không chớp mắt, chẳng phải là trực tiếp ở trước mặt anh mất hết mặt mũi sao.
Khuôn mặt Giang Tịch vẫn lạnh băng như xác chết, nhưng ngữ khí trong lời nói lại mang theo chút thoải mái, nuông chiều.
“Nghe cô.” Anh nói.
……
Giang Tịch trở về phòng lấy quần áo xong mới quay lại vào phòng tắm.
Phòng này có tổng cộng ba cái phòng tắm, ngoại trừ phòng tắm chính, hai phòng ngủ phụ còn có thêm không gian rửa mặt riêng, về diện tích thì cả hai đều xem như khá lớn.
Quý Minh Châu không hề về phòng mà lại chọn tắm ở phòng tắm chính, bởi vì bên kia có bàn trang điểm.
Đối với việc dưỡng da trước khi đi ngủ, cô phải đứng trước gương bôi bôi trét trét ít nhất hai mươi phút mới vừa lòng.
Nhưng Giang Tịch lại không nghĩ nhiều như vậy, anh ra phòng tắm chính cũng chỉ vì thuận tiện mà thồi.
Ấy vậy trong đầu Quý Minh Châu lại hoàn toàn không có suy nghĩ gì trong sáng.
Mặt khác không đề cập đến, việc anh không ở trong phòng mình rửa mặt, một hai phải đi ra bên ngoài, chẳng lẽ cũng là do yêu cô sâu sắc? =))
Thu thập tất cả dụng cụ, vào phòng, lấy quần áo, lại ra khỏi phòng.
Giang Tịch làm hết tất cả các động tác, dường như đồng hồ cũng cố tình đi chậm hơn, rơi vào trong mắt Quý Minh Châu, rõ ràng lại càng thêm sáng tỏ.
Chờ đến khi thân ảnh mờ ảo xuất hiện trên tấm kính đục, bên tai cũng dần dần truyền đến thanh âm rửa mặt, Quý Minh Châu mới từ từ hồi thần.
Câu nói cuối cùng kia của Giang Tịch không nhẹ cũng không nặng, nhưng lượng tin tức chứa trong nó lại hoàn toàn kinh người, như là mặt hồ yên tĩnh bị oanh tạc bởi một tiếng sấm.
Một đợt lại theo một đợt phập phồng không ngừng luân chuyển trong đầu cô.
Quý Minh Châu vẫn đứng tại đó, ngữ khí của Giang Tịch thì cứ lặp đi lặp lại bên tai.
―― nghe, cô,.
Nghĩ như thế nào cũng thấy, rốt cuộc có phải do ảo giác của cô hay không mà giọng điệu này lại mang theo vẻ dung túng cùng sủng nịnh. Những lời này thật sự xuất phát từ miệng của Giang Tịch hay sao?
Quý Minh Châu nâng hai cánh tay trắng nõn lên, cong khuỷu tay vòng về phía trước ôm lấy gò má đang dần ửng hồng, khẽ chạm vào hai cái.
Ở trong lòng bàn tay lan tỏa xúc cảm ấm áp, như là những viên than hồng lập tức bị ném vào bếp lò.
Cô quay về phòng trong trạng thái mất hồn, chuyện gì cũng không muốn làm.
Mọi hoạt động được dự định sẽ làm trước khi ngủ hết thảy đều bị hủy bỏ, cũng không còn tâm tư đâu để lướt điện thoại di động, cô liền dứt khoát tung chăn mỏng ra đắp lên người.
Quý Minh Châu lặng lẽ nằm trên giường, vốn dĩ muốn cưỡng chế bản thân ngủ sớm một hôm, nhưng mỗi khi khép mắt lại thì xung quanh lại hiện ra một thế giới hỗn độn, bất cứ hồi ức nào cũng mang tâm thế dời non lấp biển mà lướt qua một lần.
Những hình ảnh kia, cứ một bức lại một bức, giống như đèn kéo quân luân chuyển vô luận tuần hoàn trong đầu cô.
Quý Minh Châu mặc kệ bản thân như vậy một lát, rồi sau đó đột nhiên bật dậy.
Giường đệm mềm mại bởi vì động tác của cô mà lay động lắc lư.
Quý Minh Châu chống hai tay về phía sau để đỡ lấy thân mình, ngước mắt về hướng phòng tắm bên kia phòng khách.
Bên đó ánh đèn vẫn sáng tối luân phiên nhau thay đổi, ranh giới giữa chúng cũng không quá rõ ràng, ánh đèn hết sức xa hoa chạy dọc theo tấm thảm mềm mại từ từ tiến vào.
Giang Tịch hẳn là vẫn còn đang tắm.
Quý Minh Châu nhỏ giọng lẩm bẩm một lát ―― giờ khắc này, cô thật sự muốn mở cửa kính phòng tắm, đưa cho anh xem video full HD cảnh quay của bản thân khi đang tắm. Không biết anh đang tắm hay là đang trêu ngươi cô.
Cô dựa vào ánh đèn trong phòng, đột nhiên ngả người về phía sau rồi nằm lại trên giường.
Hai mắt cố gắng nhắm nghiền nhưng vẫn không thấy buồn ngủ.
Hại cô không thể ngủ ngon.
…… Giang Tịch, cái tên khốn này!
Không biết qua bao lâu, Quý Minh Châu mới cảm thấy trước mắt là một mảng mông lung mơ hồ, ý thức cũng theo cơ thể dần dần được thả lỏng tiến vào trạng thái ngủ lim dim.
Cô chỉ cảm thấy có cái gì đang đến, bên tai như có tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần.
Bóng đen lại gần đây, cũng nhanh chóng rời xa.
Tất cả ánh sáng dường như bị dập tắt trong giây lát, giây tiếp theo mọi thứ đều chìm vào bóng tối im lặng.
Cuối cùng, cô hít hít mũi.
Thanh thản ổn định tiến vào mộng đẹp.
……
Đêm nay Quý Minh Châu tuy rằng đã ngủ, nhưng lại không yên giấc.
Cô có một giấc mơ.
Trong mơ, cô cùng Giang Tịch triền miên, giống như đôi uyên ương đùa giỡn trên mặt hồ.
Nhưng uyên ương ở trong nước, còn bọn họ hai người lại ở trong phòng với tấm kính mờ hơi nước.
Giang Tịch cởi hết cúc áo sơ mi, sau đó liền cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô lên, không cho cô cự tuyệt mà ấn lên cơ bụng cường tráng.
Lực bất tòng tâm cộng thêm động tác gượng ép, tầm mắt của anh khi đang chậm rãi cúi đầu, ấn tượng cuối cùng còn đọng lại chỉ là ánh mắt ướt át trong giấc mộng.
Mọi thứ hết thảy dường như mang theo lốc xoáy thần bí, hấp dẫn người ta không kìm được mà muốn trầm luân.
Hơi thở Giang Tịch nhợt nhạt, mang theo chút ấm áp, tất cả đều phun lên gáy cô.
Cuối cùng còn hỏi, “Thích không?”
Trong cảm quan của Quý Minh Châu, thì cô càng lúc càng nóng, cũng như càng lúc càng cảm thấy không thở nổi.
Hô hấp như một bản nhạc bị tấu sai nốt.
Rồi sau đó cô đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt.
―― tầm mắt dừng lại tại đèn treo trên đỉnh đầu.
Cảnh sắc xung quanh vô cùng quen thuộc.
Không sai, đây là nông trang suối nước nóng, ở trong phòng ngủ và cô đang nằm trên giường mình.
Quý Minh Châu thoáng vặn vẹo, nhất thời phát hiện cổ mình cũng bị nghẹn lại.
Cũng không biết cô ngủ như thế nào, thế nhưng lại đem thảm bọc một vòng kín mít quanh người.
Hèn chi cô nóng như vậy……
Không đề cập tới mặt khác, với một lớp chăn mỏng ở nhiệt độ ổn định như vậy trong phòng cũng đã đủ, thế nhưng bên ngoài cô lại còn cuốn thêm một lớp thảm.
Tấm thảm kia là loại thảm chuyên dùng ở khách sạn, thường đặt ở dưới lớp nệm.
Nhìn có vẻ mỏng nhưng thực chất lại khá dày nặng, thời điểm đắp lên người mới có thể cảm nhận được, tuy vậy đắp lên thì độ ấm áp sẽ tăng lên gấp 10 lần.
Quý Minh Châu đẩy tẩm thảm nhỏ ra, lúc này mới cảm thấy có thể chân chính hít thở bình thường.
Chân cô dạo này linh hoạt đến như vậy sao, cư nhiên có thể đem tấm thảm nhỏ ở dưới giường cuộn lại thành một vòng xung quanh mình, nhưng dù sao đây cũng là câu hỏi mãi mãi sẽ không có lời giải đáp.
Ngay sau đó, thần trí cô có thời gian để bình tĩnh lại thì mới đột nhiên nhớ tới cảnh trong mơ vừa rồi ――
Giang Tịch cùng cô……Hai người mắt đi mày lại, tình chàng ý thiếp, hoàn toàn là tự nguyện.
Nếu giấc mơ còn tiếp diễn thì khả năng còn làm thêm một ít sự tình không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi.
Nói chính xác hơn là ――
Quý Minh Châu tựa hồ, đại khái, có lẽ, có một giác mơ khá kì lạ.
Trạng thái đần độn như vậy cứ liên tục kéo dài cho đến khi cô cùng Giang Tịch dùng bữa sáng trong phòng.
Nhất thời không hề có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng dao nĩa va chạm nhau vang lên.
Quý Thiếu Ngôn đã nhanh chóng gọi điện tới đây hỏi thăm tình hình, Quý Minh Châu trực tiếp ấn nút nhận, bật cả loa ngoài.
“Bảo bối, chơi có vui không?”
―― “Có ạ.”
“Sao ba chưa thấy con khoe lên vòng bằng hữu.”
―― “Ặc, con quên.”
“Hai người cùng nhau đồng hành, ở cùng với Giang Tịch có tốt không?”
―― “Dạ.”
“Sao con nói chuyện kì vậy?”
“A………Con vẫn ổn ạ.”
Không, không phải vẫn ổn.
Cô hiện tại chỉ cần nhớ lại giấc mộng kia, da đầu liền lập tức tê dại.
Tê dại là một chuyện, ngoài dùng tay s-ờ s-oạng nơi đó, cô cư nhiên còn……
Từ khi ngồi xuống bắt đầu ăn, tầm mắt của Quý Minh Châu vẫn luôn lưu chuyển ở bụng của anh mãi không chịu rời đi.
Thậm chí còn, còn không thế nào đối diện trực tiếp với anh.
Quý Minh Châu mở loa, thế nên cuộc đối thoại của hai cha con đều chui hết vào tai Giang Tịch, nó kì lạ đến mức Giang Tịch phải ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Con thấy ổn là được rồi, qua bên kia rồi thì tận lực thả lỏng bản thân, ba không quấy rầy bọn con nữa, ba cúp máy nhé.”
―― Quý Thiếu Ngôn không tiếp tục hỏi thăm, nói xong câu cuối cùng liền cúp.
Quý Minh Châu thu hồi di động, lén lút ngẩng đầu, nghĩ rằng sẽ lặng lẽ liếc Giang Tịch một cái.
Kết quả ngoài dự đoán, Giang Tịch cũng đang hướng về bên này nhìn cô chăm chú ―― ánh mắt hai người trên không trung không hẹn mà gặp.
Quý Minh Châu nhanh chóng tránh đi tầm mắt anh, tự an ủi chính mình phải bình tĩnh. Cô cúi đầu, tùy tiện lấy tay cầm ly nước ép trái cây đặt kế bên nhấp một ngụm nhỏ.
Không bao lâu, tiếng nói nhàn nhạt của Giang Tịch vang lên.
“Cô đang làm gì đấy?”
Quý Minh Châu tránh đi tầm mắt anh, ánh mắt tùy ý nhìn xung quanh, nghe thế liền trả lời, “Tôi thì còn có thể làm gì…Tất nhiên là…Uống nước trái cây.”
“Cái ly.” Giang Tịch nhắc nhở cô.
Cái gì cái ly mà cái ly, Quý Minh Châu nghĩ như vậy liền tò mò mà nhìn xem ly pha lê đang cầm trên tay.
Bây giờ thì hay thật, ly trống không, nước trái cây đã bị cô uống hết rồi.
Lần đầu tiên không khí lâm vào yên lặng, rồi sau đó một loại xấu hổ không gọi tên bay tán loạn khắp nơi.
“………”
Giờ khắc này, Quý Minh Châu cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn đâm đầu vào tường chết đi cho rồi.
……
Lịch trình sáng nay của Quý Minh Châu đó là sau khi kết thúc bữa ăn sáng mới tiến hành lên kế hoạch.
Cuối cùng cô quyết định đi đến suối nước nóng, cũng không muốn chạy loạn thêm nữa.
Cứ như vậy mà an an tĩnh tĩnh hưởng thụ thời khắc từng lỗ chân lông trên thân thể giãn ra, yên bình trải qua một ngày cũng là một quyết định không tồi.
Ngày mai lại ngồi trực thăng, kiểu gì cũng về kịp.
Đến lúc đó cô sẽ thử nghiệm cảm giác quay chụp trên không, thuận tiện có thể cắt nối biên tập video tư liệu sống.
Hai người quay trở về Ngân Thành, cũng không thể xem như vội vàng.
Nhưng khi bạn phải thu dọn đồ trước và sau khi đến suối nước nóng thì hiển nhiên sẽ rất dễ bỏ sót cái gì đó.
Quý Minh Châu muốn thường xuyên đến suối nước nóng, mà nông trang này lại cách Ngân Thành khá xa.
Nó tọa lạc lại một tòa nhà nằm ở vùng ngoại thành, cẩn thận suy nghĩ kỳ thật cũng có nguyên nhân sâu xa của nó.
Nơi này có một chiêu bài đặc biệt, đó chính là cả một tòa nông trang này tọa lạc bên trên môt mạch nước nóng ngầm, dựa vào nhân mạch này kiến tạo lên được cả tòa khách sạn.
Khách sạn dựa vào điểm này thu hút khách du lịch, quả thật là một chiêu bài hay.
Khách đến sử dụng dịch vụ của khách sạn sẽ không cần phải trả thêm tiền để ngâm mình trong suối nước nóng. Cũng không cần lo không có đủ phòng, khách sạn sẽ căn cứ theo số lượng khách đến cư trú để chuẩn bị số lượng phòng tắm tương thích.
Cho dù không đến sử dụng, phòng tắm vẫn sẽ luôn sẵn sàng phục vụ bạn.
Đó chính là điểm hấp dẫn khách đến thăm quan.
Do không phải sử dụng chung với người khác, cho nên có rất nhiều khách VVIP lựa chọn nơi này là điểm đến thư giãn.
Ngoại trừ những phúc lợi kể trên thì cũng sẽ có một vài sự khác biệt cơ bản giữa hội viên và khách vãng lai.
Căn phòng này của Quý Minh Châu và Giang Tịch, vì nó có giá một ngày gần sáu con số, cho nên không ngoài dự đoán, phòng tắm của bọn họ hoàn toàn có thể đặt trước nhiệt độ phù hợp và mùi hương ưa thích với quản gia của khách sạn.
Quý Minh Châu thích nhất được hưởng thụ khi tâm trạng không tốt, vì vậy những dịch vụ như thế này được cung cấp thì cô cũng không hề khách khí.
Trên bề mặt là một tầng cánh hoa hồng, cô còn yêu cầu thêm vào mùi hoa hồng và hổ phách để mùi thơm được lâu và dịu nhẹ.
Xung quanh bể tắm được lát bằng đá vân gỗ có nhiều gờ nổi lên, nhưng khi đi đến cuối thì nó lại là đá cẩm thạch.
Phòng tắm nước nóng của cô cùng với Giang Tịch cũng xem như là tương xứng với giá tiền, đồng thời ở một mức độ nào đó mà nói thì đây cũng được xem như được khách sạn tri ân mà bố trí.
Chẳng qua luồng phân cách giữa hai phòng tắm có chút xa, tuy vậy nước nóng bên dưới lại không hề lưu thông.
Ngoại trừ cái gian thay quần áo được dùng chung, chứ bình thường cái gì cũng không thấy, thậm chí muốn chào hỏi nhau còn phải hô lớn tiếng lên mới nghe được.
Bất quá như vậy Quý Minh Châu càng thích, cô có thể bật nhạc tận hưởng không gian thanh tịnh, vừa nằm bò ở bên cạnh ao, trong tay là ngọn nến tinh tế âm thầm cháy.
Vừa rồi cô cùng Giang Tịch qua đây, trước khi thay quần áo còn có thể thấy thân ảnh của anh, chờ đến khi thay quần áo xong Quý Minh Châu cũng không để ý gì nữa mà đi về phía phòng tắm nước nóng của mình.
Suối nước nóng trong phòng khá ôn hòa, nhiệt độ không quá nóng nên khá là vừa vặn, là loại Quý Minh Châu thích.
Cô thoải mái khép mắt, chỉ cảm thấy bản thân như một con sứa cứ từ từ chìm xuống.
Kèm theo đó là thanh âm thỏa mãn, mềm mại câu hồn vang lên.
Giọng mềm như bông, Quý Minh Châu thở ra vài tiếng nhàn nhạt đều là âm điệu như thế này.
Chẳng qua cảm thụ như thế này, phảng phất lại khá giống âm điệu không thể hiểu được trong giấc mơ tối hôm qua.
Xúc cảm trong mơ, khiến cho cô cảm thấy nước ấm hôm nay không khỏi nhộn nhạo.
……Không biết vì sao hình ảnh anh vẫn luôn chiếm cứ ở trong tim a!
Quý Minh Châu cứ như vậy tự hỏi tự đáp trong chốc lát, nghi vấn một lúc lâu, cũng không tìm được đáp án cụ thể.
Nghĩ tới nghĩ lui liền cảm thấy quá lãng phí sinh lực, còn không bằng……
Cô đột nhiên mở mắt ra, cánh tay giống như đang xua muỗi, vẫy tán loạn.
Nhưng không chờ đến khi cô lấy lại tinh thần thì một đôi chân thon dài đang đi xuống vách tường phòng tắm.
Cô đứng hình mất hai giây, ánh mắt từng chút một hướng lên trên.
Giang Tịch giống như thiên thần hạ phạm từ trên cao nhìn xuống.
Bên hông hông anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bờ vai ưu nhã, đi xuống nữa là đường nhân ngư xinh đẹp, vòng eo hữu lực, đường cong lóa mắt đến ngây người.
Bộ vị nào đó bị Quý Minh Châu cố tình lướt qua.
Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, khẽ hắng giọng nói, “Anh đi nhầm phòng tắm rồi.”
“Bên kia hỏng.”
?
“………”
Bên kia hỏng không phải có ý tứ là ―― muốn tới t-ắm chung đấy chứ?
Không phải, đây không phải là trọng điểm.
Nông trang suối nước nóng lớn như vậy, để một suối nước nóng ở phòng tổng thống xa hoa bị hư không phải là điều hết sức vô lý hay sao?
Có vẻ như nhìn ra được nghi hoặc của Quý Minh Châu, Giang Tịch liền giải thích.
“Địa nhiệt không đều nên không thể khống chế được nhiệt độ của suối nước nóng.”
Quý Minh Châu trầm mặc một lát, rồi sau đó cảnh tượng hiện ra trong đầu chính là ―― hai người ôm nhau ngâm mình trong suối nước nóng.
“Hôm nay anh không vội làm việc sao?” Không biết qua bao lâu, Quý Minh Châu mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Ừ.” Giang Tịch ứng thanh.
Kỳ thật cô hỏi như vậy cũng không quá đột ngột.
Mặc dù là tới đây du lịch, Giang Tịch hình như vẫn có rất nhiều việc quan trọng, sự vụ trong người cần phải giải quyết, phần lớn thời gian ở trong phòng đều là làm việc.
Điện thoại cũng vang lên liên tiếp, không ngừng.
Nếu đi một chuyến này mà không giải quyết công việc thì tựa như khối lượng chúng sẽ dồn lại bằng nửa năm xuất ngoại.
Quý Minh Châu nhìn anh một cái, còn Giang Tịch thì vẫn dựa vào một bên thành suối nước nóng, nước vẫn luôn lưu động xung quanh chỗ của anh, bên trên đều là cánh hoa hồng cô yêu thích.
Màu da trắng như ngọc, chung quanh điểm xuyết thêm màu đỏ của cánh hoa hồng, dù chỉ là thoáng nhìn cũng đủ khiến cho người khác kinh diễm.
Thoạt nhìn giống hệt như trong giấc mơ đêm qua….
……
Hai người cũng không ngâm mình quá lâu, vì càng về sau Quý Minh Châu chỉ cảm thấy bản thân như một con cá mắc cạn ở bãi biển, cả người đều mềm oặt, cái bụng cứ nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Người ngâm ở suối nước nóng quá lâu bụng sẽ rất dễ bị trướng.
Bất quá như vậy cũng tốt, bây giờ về phòng nằm dài ra mới thực sự là một loại hưởng thụ.
Trước mắt không có nước ấm vỗ về, cả người tiếp xúc với không khí lạnh, lỗ chân lông vừa mới được giãn nở của Quý Minh Châu thoáng chút đã có lại.
Cô có chút chịu không nổi nên hai tay bất giác ôm ngực khẽ rùng mình.
Quý Minh Châu để chân trần đi lên khỏi suối nước nóng, hướng thẳng tới phòng thay đồ, nước chảy dọc theo cơ thể lan ra sàn.
Giang Tịch đi trước cô một bước, chờ đến khi Quý Minh Châu đi qua bên kia thì anh đã thay xong quần áo.
Quý Minh Châu vừa muốn bước vào phòng thay đồ thì liền bị Giang Tịch ngăn lại.
“Chờ đã.”
Nghe thấy vậy cô mới khẽ nhìn qua.
Giang Tịch bước vài bước, đầu ngón tay thon dài duỗi ra chạm đến xương quai xanh hồng nhuận trên người cô, sau đó liền chậm rãi lấy ra một cánh hoa hồng vô tình còn sót lại.
“Có cái gì dính trên mặt tôi à?”
Anh nhặt được rồi cũng không trực tiếp ném đi mà đưa nó quơ quơ trước mặt Quý Minh Châu.
“Ặc………”
Quý Minh Châu nhìn đến cánh hoa trên tay anh, hẳn là nó còn dính lại vì lúc nãy cô đứng dậy mà không để ý.
Chẳng qua, mới vừa rồi anh đột nhiên tới gần làm cho mọi thứ xung quanh đều trở nên yên lặng.
Sau khi hoàn hồn, Quý Minh Châu liền xoay người đi về phía phòng thay đồ, “Tôi đi vào thay quần áo………”
Nhưng còn chưa kịp dứt lời, tình thế nhanh chóng xoay chuyển ――
Quý Minh Châu đột nhiên hét to “A” lên, tiếng kinh hô kéo dài.
Suối nước nóng được lát bằng gạch thô ráp, nhưng phòng thay đồ này thì ngược lại đều là đá cẩm thạch, rất dễ bị trơn trượt.
Quý Minh Châu lại ham đi chân trần, mặc dù khách sạn đã chuẩn bị tốt guốc gỗ chuyên dụng nhưng chỉ cần thoáng không chú ý một chút, liền bất hạnh mà trúng chiêu.
Cảm giác trượt chân bất chợt như sét đánh thế này không tốt chút nào.
Bàn chân không chịu theo không chế của cô nên cứ lao về phía trước, mắt thấy bản thân sắp ngã chống vó thì Giang Tịch đã nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
Cánh tay hữu lực thoáng giữ chặt lấy vòng eo thanh mảnh.
Giang Tịch nhìn cô chăm chú khoảng hai giây, thoáng dùng lực thoải mái đỡ Quý Minh Châu đứng thẳng dậy kéo về phía mình.
Trong một khoảng thời gian ngắn, chóp mũi của hai người như dính sát lại, hoàn toàn có thể ngửi được mùi hương trên người đối phương.
Quý Minh Châu mặc trên người loại áo tắm hai mảnh, da thịt chạm vào nhau mang lại cảm giác mát lạnh.
Bởi vì mới đi lên từ suối nước nóng nên quần áo vẫn ướt, dính sát vào da gây nên cảm giác khó chịu.
Giang Tịch đỡ lấy cánh tay của cô nên khó tránh khỏi đụng phải những phần lộ da thịt.
Vào những lúc như thế này thì ranh giới giữa nóng và lạnh đôi khi cũng khó có thể phân rõ.
Mọi thứ hết thảy phát sinh quá nhanh, Quý Minh Châu thở hổn hển còn chưa kịp định thần.
Nhưng câu “Cảm ơn” từ tận đáy lòng vẫn không thể nói lên thành lời
Nếu không nhờ có Giang Tịch, có lẽ cô bây giờ đã phải tiếp xúc thân mật với nền nhà lạnh lẽo, để rồi ngày mai khi tỉnh dậy thì thấy mình đang ở bệnh viện với mùi nước khử trùng nồng nặc.
Nghĩ đến đây Quý Minh Châu ngẩng đầu lên, vừa muốn mở miệng, nhưng lại đối mặt với Giang Tịch đang cúi đầu nhìn.
Sao lại trùng hợp như vậy.
Tầm mắt của hai người chạm nhau, ở góc độ này thì hoàn toàn có thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Trong khoảnh khắc tia lửa xẹt tứ phía như thế này thì bất ngờ Quý Minh Châu lại chậm rãi cọ qua khóe miệng Giang Tịch.
Có cảm giác hơi lạnh.
Nhưng khi chúng chạm vào nhau thì nhiệt lượng lại từ đâu nổi lên.
Giang Tịch thoáng sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại thần sắc bình thường.
Ngược lại đại não của Quý Minh Châu bị đánh úp bởi một lượng thông tin khổng lồ nên vẫn chưa kịp hồi phục.
Cô….cô………Cô vừa mới làm gì đó!!!!
Cô vậy mà?
Cô thế nhưng lại!!!
Quý Minh Châu vẫn ngây người, đã hoàn toàn quên đi phản ứng thông thường, giây tiếp theo, cô mới có thể nghe được thanh âm từ trên đỉnh đầu, dĩ nhiên chúng thuộc về Giang Tịch.
Là tiếng nói chậm rãi, bình tĩnh, mang theo điểm lạnh lùng trời sinh.
“Dẫm qua tôi mà đi vào trong cho đỡ trượt này.” Anh nói.