Mãi đến lúc Gia Hân rời khỏi nhà đến công ty, khóe miệng của cô vẫn luôn ở trong trạng thái kéo căng, cô cảm thấy buổi sáng hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt a.
Mới ngồi vào bàn làm việc người ngồi đối diện bên kia đưa cái mặt với cái cặp mắt kiếng dày to đùng che gần nữa khuôn mặt kia chồm qua nhìn cô chăm chăm.
Gia Hân sờ sờ mặt mình chớp chớp mắt nghi ngờ hỏi.
- Mặt mình có dính gì ak?.
- "Cậu có phải đang yêu rồi không?" Hiểu Hiểu nhìn cô hỏi.
- "Cậu nói cái gì thế " Gia Hân ngơ ngác khi Hiểu Hiểu tự dưng không đầu không đuôi hỏi như thế.
- " Mặt cậu đang phơi phới mùa xuân kia kìa"
Gia Hân sờ sờ mặt mình.
- "Cậu sờ thấy được chắc, nhìn vào mắt kính của mình đây, có thấy nét xuân tình rộn rạo đang nỡ trên mặt mình không? "Hiểu Hiểu dí gần khuôn mặt mình về phía Gia Hân nhiệt tình hỏi.
Gia Hân đẩy cái đầu đen của cô về vị trí cũ, bất đắc dĩ lên tiếng.
- Có phải cậu đọc ngôn tình quá nhiều rồi không? đừng có nghĩ lung tung.
Hiểu Hiểu vẫn không buông tha cái đề tài chán ngắt tiếp tục tra vấn cô.
- Có phải anh chàng đẹp trai đi chiếc Rolls-Royce màu bạch kim lần trước mình gặp trước cửa công ty không?
Gia Hân nhức đầu, sao công ty này lắm người tò mò vần đề tình cảm của cô thế nhỉ.
- Cậu đừng có đoán mò, mình và Quân Kiệt chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Gia Hân vừa dứt lời, liền có tiếng chuông điện thoại đến, cô cầm lên nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên người gọi đến "ông chủ trẻ", theo phản xạ cô liền khẽ liếc về phía đối diện, đúng là vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến.
- Alo.
- Hân Hân, tối nay em có bận gì không?
- Có chuyện gì không anh?
- Tối nay anh định qua bắt cóc em một đêm, được không?
Gia Hân phì cười vì tiếu ý của Quân Kiệt.
- Bắt cóc mà còn báo trước cho em biết không sợ em báo công an ak.
Đầu dây bên kia Quân Kiệt cười to nói.
- Cảnh sát nào tin một người đẹp trai phong độ như anh đi bắt cóc con gái nhà lành cơ chứ.
- Xùy…không biết là anh đang khen em hay là đang tự khen mình nữa.
- Xem như cả hai đi.
- Được rồi, tan làm em sẽ gọi anh.
- Uk. Tan làm anh sẽ tới đón em.
- Không cần đâu, anh cứ cho địa chỉ em sẽ qua đó.
Gia Hân nghe anh nói sẽ tới đón liền lên tiếng từ chối, cô thật không muốn mình là đề tài bàn luận hôm sau của cả công ty.
- Chê anh không đủ tư cách được đón em hay là sợ anh không biết đường tới công ty em.
- " Không phải thế mà...Thôi được rồi, nghe theo anh vậy." Gia Hân bất đắc dĩ thầm thở dài, anh nói như thế cô có thể từ chối sao, thôi thì cô cầu nguyện lúc đó không có người thứ 2 nào nữa nhìn thấy cô bước lên cái xe bóng lóng dễ làm người khác hiểu lầm nữa vậy.
- "Vậy có ngoan hơn không." Quân Kiệt cười nhẹ nói.
- "Ông chủ nói em có thể không ngoan sao." Gia Hân tỏ vẻ bất mãn khi anh coi cô như em bé biết nghe lời, nhỏ giọng lên tiếng.
- "Gặp được nhân viên biết nghe lời như em thật là phúc phận của anh." Quân Kiệt cười nói.
- Bởi vậy, phải đối xử tốt với em đấy. Gia Hân cũng cười đáp lại.
- Anh đối xử không tốt với em sao?
- Tốt...tốt...thôi em làm việc đây, tan làm em sẽ chờ anh.
- Uk
Gia Hân vừa cúp máy đón ngay ánh mắt lấp lánh của Hiểu Hiểu, cô day day trán.
- Đừng có nhìn mình như thế, thật sự không phải như cậu nghĩ đâu, anh ấy chỉ là có việc nhờ mình thôi.
Hiểu Hiểu gật gật đầu không nói lời nào chỉ ak một tiếng ra vẻ đả hiểu.
Cô cảm thấy bất lực, cái vẻ mặt kia có chổ nào là nghe lọt tai lời của cô nói đâu, thôi thì kệ cô ấy vậy, càng nói có khi cô ấy càng hiểu lầm thêm đó chứ.
- "Cái cô kia không lo dịch xong cái văn bản tôi đưa mà đứng đó tám chuyện, trước 2h chiều phải có cho tôi đấy" giọng sếp Trình oang oang vang lên từ phía sau lưng Hiểu Hiểu, làm Hiểu Hiểu giật mình cô nhanh chóng le lưỡi ngồi xuống lại bàn làm việc cô vừa quay đầu liền chạm phải ánh mắt của Tiểu Oán từ phía đối diện của Gia Hân nhìn qua cô liền trừng mắt nói.
- Nhìn cái gì, có cái gì hay mà nhìn.
Tiểu Oán chán ghét cái tính lổ mãng của cô nhưng biết không thể chọc vào cô nên liền nhanh chóng cụp mắt.
Gia Hân nhìn thế lắc lắc đầu nhỏ giọng lên tiếng nhắc nhở cô.
- Cậu đó đừng có mà hùng hổ với người ta như vậy, dù gì cũng là đồng nghiệp chung công ty với lại người ta cũng có làm gì đụng đến cậu đâu sao cậu lại chán ghét người ta ra mặt thế.
- "Nhìn cái mặt hồ ly, ỏng ẹo của cô ta là mình không ưa nổi." Hiểu Hiểu không kiên nể nói.
Gia Hân đành im lặng, biết nói gì cũng vô dụng, đây coi như nhìn mặt phán người đi không cần biết tình tình người ta ra sao mình nhìn không thuận mắt thì chính là không thuận mắt. Tiểu Óan trong công ty rất được cánh đàn ông hoan nghên, cô ta có khuôn mặt rất đẹp kiểu nét đẹp sắc sảo với đôi mắt ướt át đa tình cộng với thân hình ba vòng đầy đủ, đặc biệt là vòng một nảy nở bốc lửa đã thế còn biết ăn nói đưa đẩy nên đàn ông theo đuổi cô ta rất nhiều, chỉ cần cô ta để ý người nào cố tính tiếp cận trong vài hôm người đó liền sẽ bị cô ta thu phục, Hiểu Hiểu chắc cũng vì cái này mà đặc cho cô ta biệt danh là hồ ly, với tính tình thẳng đuột của cô thì không thể chấp nhận kiểu người mắt đưa mày lại với bao nhiêu người đàn ông như Tiểu Oán. Còn cô thì cũng không thích hay ghét chỉ là nhàn nhạt đối xử với cô ta như đồng nghiệp bình thường không quá thân thiết, cô biết cô ta luôn có ý cạnh tranh với cô nhưng cô mặc kệ, đối với cô nước sông không phạm nước giếng là được.