Gia Hân cười cười, con bé này có phải quên mất cái người mà cô tôn thờ thần tượng kia là bạn trai của mình thì phải, cô có ốm thì Vương Tuấn Khải phải lo lắng mua thuốc mang đến chứ, sao lại nói giống như đó là điều hi hữu mới xảy ra vậy, có phải nó yêu người ta đến mức lú lẫn, mù quáng người ta không quan tâm, để ý nó cũng không sao không? Cô thật muốn hỏi cô bé Vương Tuấn Khải đối xử với nó như thế nào, có tốt không nhưng nghĩ lần ăn cơm trước chẳng phải cô thấy cậu rất quan tâm cô bé sao, con tự nhiên với với cô bé như thế mà nên chắc không phải là chỉ xuất phát từ một phía của cô bé.
- “Em đó, chị nói rồi chỉ là bị sốt khó chịu chút cũng không phải là bệnh gì to tát chỉ cần cố ngủ một giấc dậy sẽ đỡ hơn nên không cần phải gấp, thế mà nếu lúc đó không có cậu ấy có phải em bỏ về nữa chừng bị vị đạo diễn đó đuổi rồi không. Như thế chị sẽ càng thấy khó chịu, lần sau mà còn như vậy nữa chị sẽ không bao giờ nhờ em chuyện gì nữa đâu” Gia Hân lên tiếng trách móc
- “Công việc thì quan trọng gì, không có việc này làm việc khác, em dù sao cũng có năng lực mà,sợ gì, mạng người quan trọng hơn chứ, hơn nữa đó là chị mà lỡ như chị thật bị ốm nặng lại không có ai bên cạnh thì sao, chẳng phải những lần em bị ốm chị luôn ở bên em còn gì, sao chị được làm thế còn em thì không” Cao Quân Vũ không phục lên tiếng trách lại cô.
- “Em đó… đừng có nhanh mồm nhanh miệng chị nói câu nào là đốp lại câu đó, chị lớn hơn chăm sóc em là chuyện thường tình, hơn nữa tính chất công việc của chị và em khác nhau mà.” Gia Hân lườm một cái nói.
Cao Quân Vũ chun chun mũi, cười hè hè đẩy vai cô đi về phía bàn ăn nói.
- “ Thôi được rồì, em không nói lại chị nữa là được chứ gì. Em có mua chút cháo hầm chị mau tới ngồi em mang ra ăn cho nóng” Nói rồi đi về phía phòng bếp lấy tô sứ đổ bì cháo mình mới mua ra, lúc bưng tô cháo để trên bàn thì thấy tô cháo trắng ngạc nhiên hỏi.
- Chị ốm mà còn có sức nấu cháo ak, mà sao trắng tinh vầy, ăn như vầy sao có sức.
- “Ak…uk…” Gia Hân không biết nói sao, đành ậm ưk cho qua.
Cao Quân Vũ đẩy tô cháo mình mới mua tới trước mặt Gia Hân rồi kéo tô cháo trắng về phía mình, hành động rất nhanh khiến Gia Hân không kịp giữ lại, cô nhức đầu định lên tiếng thì lại nghe cô bé nói.
- Chị ăn cái này mới mau chóng khẻo lại được, sao lại ăn cháo trắng chứ, cái này để cho em, em dù sao cũng đang đang giảm cân.
Vừa nói xong là xúc một muỗng cháo lớn bỏ vào miệng.
Cháo vừa bỏ vào miệng là thấy cô nhăn mặt thét lên.
- Trời ơi, sao mặn vậy, chị sốt đến nổi mất vị giác sao vậy. Cái này người ăn được sao.
Gia Hân đỡ trán, cái miệng này có thể nói nhỏ hơn một chút được không, đương chủ nấu món này đang ở trong này đấy, nghe được mấy lời này có phải là mặt mày biến thành than rồi không.
Gia Hân cười cười nói đỡ cho người nào đó.
- Tại chị hơi lạt miệng, vẫn ăn được mà đâu đến nổi mặn như em nói.
- Em đảm bảo chị sốt đến mất vị giác rồi, cái này em thấy giống như lấy nước biển nấu vậy đó.
Nếu cô bé biết tô cháo này là thần tượng vạn năng của mình nấu có phải là có thái độ khác không nói không chừng sẽ khen món này là món ngon nhất mà mình từng ăn đó chứ.
- Thôi được rồi, em đừng ăn để đó cho chị.
- Uk, chị có bảo em ăn tiếp em ăn cũng không nổi.
- Thôi chị ăn đi, ăn xong cứ để đó em dọn cho em đi chơi game đây.
Nói rồi Cao Quân Vũ đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Ban đầu Gia Hân cứ nghĩ là cô bé nói chơi game là về phòng mình chơi nên cũng không để ý, vì thường cô bé chê máy tính cô cũ chơi game chậm nên không thèm dùng máy cô, đến khi nhác thấy bóng dáng Cao Quân Vũ gần đến cửa phòng ngủ Gia Hân liền hoảng hồn ném thìa trên bàn vọt nhanh tới kéo cô bé lại.
- Này, máy tính chị bị hư rồi, không chơi được đâu. Em về phòng em mà chơi.
- “Chắc là bị lỗi mấy cái phần mềm chứ gì, không sao em sữa được. Hôm nay em ngủ bên này, sao em về phòng ngủ được lỡ nửa đêm chị phát sốt nữa thì phải làm sao.” Cao Quân Vũ phủi phủi tay cô tỏ vẻ không sao nói.
Trán Gia Hân lại giật giật.
Đây là hai người cố tình chơi cô đúng không, cô là đang bị ốm đó, đầu vẫn còn chưa hết choáng váng đây thế mà hai người này một trong một ngoài làm cô phải nhức đầu xoay vòng vóng đối phó, đây là đến chăm sóc cô hay là đến đày đọa tâm lí của cô.
- “Uk, vậy thì về bên phòng em tắm rồi qua đây, mình em chị bay mùi chua rồi đó.” Gia Hân vừa nói vừa đẩy cô ra cửa.
Cao Quân Vũ cuối đầu ngửi ngửi quần áo mình nói.
- Em có bay mùi gì đâu, vẫn còn thơm mùi nước hoa mà.
- “Làm sao em ngửi được mùi cơ thể mình, về tắm đi.” Nói rồi đẩy cô ra khỏi của đóng lại.
Cánh cửa vừa đóng lại, Gia Hân dựa cả thân người vào, đưa tay lên trán lau lau.
Thật là muốn đổ mồ hôi hột.
Ổn định hơi thở trong vài giây cô liền đi nhanh về phía phòng ngủ.
- “Này, cậu mau ra đây đi.” Cô mở của nói vọng vào trong.
Không có ai lên tiếng, cũng không có bóng dáng ai xuất hiện. Chờ một phút sau cô cũng không thấy bóng dáng cậu, liền thấy có gì đó không đúng, liền lần mò bật công tắc điện.
Lúc ánh sáng được bật lên, tim cô lại lần nữa đập mạnh một cái.