- “Nhìn bên phải có chiếc xe màu đen, mau chóng lên xe.” Giọng nói mất kiên nhẫn mang theo giọng điệu ra lệnh mà cô ghét nhất từ đầu dây bên kia truyền đến khiến cô khẽ bĩu môi.
Tôi cứ không lên đó cậu làm gì được tôi.
Trong lòng thì nghĩ thế nhưng mắt cũng không tự chủ liếc về phía bên phải, quả thật thấy một chiếc xe màu đen đang đỗ bên lề đường, không biết nó đậu ở đó bao lâu rồi mà thân xe ướt sũng… trong đầu vốn không có ý định di chuyển thì bên kia tiếp tục lên tiếng.
- “Tốt nhất là trong vòng 3 giây nếu không tôi sẽ xuống xe vác chị lên đây.” Giọng nói rõ ràng dứt khoát không cho người khác cơ hội mở miệng liền cúp máy.
Cô trừng mắt nhìn chiếc điện thoại.
Đây là uy hiếp công khai, trắng trợn.
3 giây cậu bảo tôi dịch chuyển tức thời ak, cậu có giỏi từ đây đi tới đó trong vòng 3 giây, tôi cho cậu 2 phút đó cậu giỏi mà đi thử đi. Gia Hân liếc nhìn chiếc xe phía trước,yếu ớt bất mãn kháng nghị trong lòng nhưng chân lại dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía đó. Cô biết nếu cô thật sự thách thức cậu một lần nữa cậu sẽ xuống xe thật,bây giờ cô giống như một con thỏ nhỏ đang trong tầm ngắm của con báo đang xù lông, nếu cô dám nhúc nhích một chút nó sẽ nhào tới vồ cô ngay lập tức mà quan trọng nếu nó xuất hiện sẽ kéo theo ánh mắt chú ý của nhiều kẻ săn mồi khác, như thế thì càng chết thảm hơn, vẫn là nên biết cái nào nặng cái nào nhẹ thì hơn.
Gia Hân vừa chạy tới, cửa xe liền nhanh chóng mở ra, cô vội vàng lên xe đóng cửa lại với tốc độ nhanh nhất, cô chưa bao giờ biết tốc độ của mình nhanh đến thế, đoạn đường phải dùng ít nhất 2 phút để di chuyển thì cô rút ngắn chỉ còn 1 phút.
Sau khi đã yên vị trên ghế ngồi, trống ngực không khỏi bởi vì chạy quá nhanh mà đập dồn dập, chiếc áo sơ mi trắng lúc trước chưa kịp khô, bây giờ lại tiếp tục bị dính nước mưa, một mảng áo trước ngực bết vào da thịt, phập phồng theo nhịp thở, chiếc áo lót màu đỏ cũng theo đó mà lộ rõ, Gia Hân lúng túng hai vàng tai vì thế mà đỏ lên, cô cố ép sát vào cửa kính kéo dãn khoảng cách nhiều nhất có thể, hai cánh tay khoanh lại trước ngực che chắn nhưng như thế lại càng giống như đang cố tình thu hút sự chú ý của người khác.
Đang lúc không biết phải làm sao thì một chiếc áo mang theo mùi hương nhè nhẹ phủ tới, cô ngơ ngác quay sang nhìn người bên cạnh.
Khuôn mặt lạnh tanh mắt vẫn nhìn về phía trước.
- Mặc vào đi, tôi không muốn ảnh hưởng thị giác của mình.
Vết đỏ từ hai vành tai nhanh chóng lan sang cả khuôn mặt, cô cảm thấy khuôn mặt của mình bây giờ như có hàng trăm hột ớt bắn vào nóng hừng hực.
Gia Hân cuối cuối đầu nhanh chóng mặc vào, hơi ấm cùng mùi hương trên chiếc áo làm cô cảm thấy ấm áp hơn nhưng tâm trí vì thế lại càng bối rối.
Cô khẽ chuyển tầm mắt về phía bên ngoài cửa xe thật muốn hạ cánh cửa cho hơi nước bên ngoài làm dịu bớt cái nóng trên khuôn mặt nhưng cô biết mình không thể làm thế, nếu người khác chụp được ảnh người ngồi bên cạnh là cô xong đời.
Vẫn mãi không thấy cậu cho xe chạy cô kìm không nổi quay sang nhìn cậu, chẳng lẻ cậu muốn cứ đổ xe giữa lòng đường như vậy cả buổi sao.
- “Thắt dây an toàn vào.” Qua kính chiếu hậu tiếp xúc với ánh mắt của cô nhàn nhạt nói.
Gia Hân lại lúng túng thắt dây an toàn.
Chiếc xe mới từ từ lăn bánh trong màn mưa dày đặt, những chiếc lá cây hai bên đường bởi vì cơn mưa nặng hạt mà rủ xuống trông thật ủ rủ.
Cả một đoạn đường trầm mặc, không ai mở miệng nói với ai câu nào.
Mắt nhìn thấy cổng chung cư phía trước Gia Hân thầm thở phào.
Tốt quá, mình sắp thở được rồi.
Xe dừng trước cổng, Gia Hân quay đầu nở nụ cười có bao nhiêu lịch sự, cứng nhắc.
- Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.
Cô cởi áo khoác gửi lại cho cậu thì bất ngờ bị bàn tay cậu ngăn lại. Trong lòng cô run lên.
- Không có gì để nói với tôi sao, không có gì để giải thích sao?
- “…” Gia Hân cứng người
- “Cứ thế xem tôi như chưa quen biết sao?” Vương Tuấn Khải mắt nhìn thẳng vào mắt cô gặng hỏi, bàn tay đang nắm lấy tay cô càng dùng sức không cho cô cơ hội xoay người trốn tránh.
- 6 năm không một lời hỏi thăm, không một chút tin tức, weibo, điện thoại đều bị xóa tất cả như chưa từng tồn tại, 6 năm quả thật tôi cũng đã tin rằng chưa từng có một người như chị tồn tại thế nhưng sao chị không cứ như thế mà biến mất luôn đi, sao giờ lại xuất hiện ở đây…chị đây là đang kiểm tra trí nhớ của tôi sao?
Vương Tuấn Khải nhếch môi tự giễu, khóe mắt cô theo đó mà nhếch lên đau đớn.
- Để chị phải thất vọng rồi… trí nhớ của tôi tốt lắm, tốt đến nổi 6 năm rồi gặp lại chỉ cần liếc mắt tôi có thể nhận ra. Tôi thật hận cái trí nhớ của mình sao không được như chị có thể quên sạch mọi thứ như thế…có phải chị thấy tôi thật không có tiền đồ không? biết chị không nhớ gì đến tôi nhưng tôi vẫn cứ cố chấp muốn hỏi…đúng! tôi thật hèn yếu bởi trái tim tôi không nhẫn tâm bằng chị, không tàn nhẫn bằng chị, chỉ cần cho tôi một chút ấm áp tôi liền như thế không thể nào quên.