Jena chỉ vào vị trí chiếc sofa lúc nãy cô ấy vừa ngồi. Gia Hân cũng cười đáp lại tiến về phía chiếc ghế Jena chỉ, trong lúc lướt qua cô cố gắng xem nhẹ sự tồn tại của người đang ngồi trên chiếc ghế trang điểm kia.
Gia Hân vừa ngồi xuống, liền thấy Thiên Tỉ không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Jena nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay Jena nói.
- Cô ấy phiên dịch cho em sao?
- Uk.
- “Vậy tí nữa tôi cần cô giúp chuẩn bị một vài câu tiếng Pháp” Thiên Tỉ ngước nhìn Gia Hân nói.
- “Uk.” Gia Hân gật đầu nói.
Thiên Tỉ nói xong liền tiến quay lại bàn trang điểm, lúc đi ngang qua vị trí người nào đó ngồi im từ nãy tới giờ đang nghịch điện thoại trong tay, dừng lại hỏi.
- Người phiên dịch của anh chưa đến ak?
- “Uk.”
Người nào đó mặt mày lạnh nhạt, đang tập trung vào trò chơi trên chiếc điện thoại không ngước đầu lên hờ hững nói. Thiên Tỉ thấy thế trong mắt liền hiện lên chút tiếu ý.
- Anh chưa nhấn nút Play kìa.
- Cô Gia Hân có quen với Thiên Tỉ sao? Jena hỏi
- “Ak…tình cờ hỏi thăm đường gặp cậu ấy.” Gia Hân lãng tránh đáp
- “Tôi cứ nghĩ là cô quen với cậu ấy, thường thì cậu ấy không khi nào chủ động nói chuyện với một người lạ như cô đâu.” Jena vẻ mặt có chút khó hiểu nhìn nhìn cô như tìm tòi.
Gia Hân không đáp, chỉ cười nhẹ.
Jena nói một vài nội dung về cuộc tọa đàm để cô biết, còn đưa một tập tài liệu có một số câu hỏi họ có thể hỏi để cô chuẩn bị trước. Gia Hân tiếp nhận tài liệu, trao đổi thêm một vài thông tin với Jena sau đó Jena bảo cô ấy có chút việc cần phải ra hội trường bảo cô nếu cần hay thắc mắc gì có thể hỏi quản lý của các cậu.
Sau khi Jena đi, Gia Hân cảm thấy như bên người mất đi tấm lá chắn bảo hộ, có chút cô đơn, lạc lõng. Cô muốn làm một việc gì đó để giảm bớt cái cảm giác này nếu không hơn một tiếng đồng hồ còn lại trong này cô ngộp thở chết mất.
Cô lấy laptop cá nhân ra lên mạng nhìn lại một số thuật ngữ tiếng Pháp, vốn ban đầu Gia Hân cứ nghĩ buổi tọa đàm này chủ yếu là dùng tiếng Anh không ngờ khi Jena đưa bảng tài liệu cô mới thấy phát sinh trong buổi tọa đàm lần này có thêm một người Pháp nên đề phòng người nọ dùng Tiếng Pháp cô vẫn nên chuẩn bị một chút, tuy cô rất tự tin với vốn tiếng Pháp của mình nhưng dù gì có chuẩn bị trước một chút vẫn yên tâm hơn.
Trong phòng có hơn chục người, bao gồm quản lí, quay phim, thợ trang điểm nhưng không khí có vẻ im ắng không như những cảnh hậu trường Gia Hân thường thấy, không biết bởi vì thiếu một người làm nóng khôn khí hay vì có một người lạ như cô. Từ khi bước chân vào căn phòng này đã thấy áp lực, nhìn cái không khí này lại càng làm cho cô khó thở hơn, Gia Hân thật muốn ôm máy đi sang phòng khác làm việc nhưng ở chổ này cô biết tránh đi đâu.
- Sao Vương Nguyên tới giờ chưa đến vậy Cường Ca.
Cô gái có thân hình hơi mũm mỉm đang chỉnh trang phục cho Vương Tuấn Khải kia quay người hỏi Cường Ca.
- Cậu ấy đang trên đường đến, chắc đang vào rồi đó.
Cường ca quản lí Vương Nguyên vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, mang theo một chút không khí bên ngoài lùa vào căn phòng, khiến không khí trong phòng dịu hẳn đi, khiến cô bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu, để ngột ngạt hơn một chút, không hiểu sao sau bao nhiêu năm nhưng khi nghe lại giọng nói trong trẻo đó lại cho cô cảm giác thân thiết, dễ chịu như thế, dù biết có thể cậu sẽ không nhận ra cô nhưng giờ phút này vì sự xuất hiện của cậu khiến cho lòng cô cảm thấy thật dễ chịu, cứ như là có một người thân giữa đám người xa lạ.
- Em tới rồi đây, bên ngoài vừa nóng, vừa bị tắc đường thật là bực bội.
Vương Nguyên vừa nói vừa đi đến chỗ Cường Ca, lấy ly nước trên chiếc bàn uống một hơi cạn sạch, sau đó cởi chiếc áo khoác trùm đầu thân kín mít ra ngồi phịch xuống chiếc ghế thở phì phì.
- “ Em nhanh chóng tới cho thầy Tô trang điểm, sau đó còn thay trang phục nữa, chỉ còn hơn tiếng nữa là tới tọa đàm rồi đó.” Cường Ca vừa nói vừa lấy chiếc quạt mini trên tay mình để bên mặt Vương Nguyên.
- Cho em nghỉ 2 phút, nóng chết em rồi.
- Trên đường đi có bị ai phát hiện không?
- Không, nhưng em vẫn sợ nên trời nóng muốn chết mà phải trùm kín mít thế này đây.
- “Vương Nguyên tới đây đi, Tuấn Khải xong rồi.” Thầy Tô quay qua gọi
- Vâng, em tới đây.
Vương Nguyên đứng dậy đi tới phía bàn trang điểm, lúc đi ngang qua chỗ Gia Hân cậu dừng lại, bây giờ cậu mới phát hiện trong phòng có thêm một người lạ, cậu có chút không kiêng nể nhìn chăm chăm, khiến Gia Hân không thể không ngước đầu lên nở một nụ cười xã giao.
- Chào cậu, tôi là phiên dịch viên bên công ty INTERNATIONAL- W.
Vương Nguyên như không nghe thấy lời chào của cô, vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm vào mặt cô có chút mơ hồ
- Chị là…..
- “Ak….em nhớ ra rồi, chị là bạn của anh Tuấn Khải.” giọng cậu trong trẻo vang vọng khắp phòng thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người cũng thành công làm cho người ngồi ở kia tay khựng lại.
- Chị Gia Hân đúng không? Hèn chi lúc mới nhìn chị em thấy quen lắm, bây giờ mới nhớ, anh Tuấn Khải đưa chị đến đây chơi ak?
Trong không gian vừa đủ 40m2, chỉ có tiếng cậu vang vọng, rõ ràng, như một hồi chuông giữa không gian yên tĩnh, cô sợ nhất là những lúc như thế này, tất cả sự chú ý của mọi người như đổ dồn vào người cô khiến cô không có chỗ trốn thoát.
Gia Hân khẽ liếc về phía nào đó, nhưng chỉ thấy bóng lưng thon dài của cậu.
Cô cười cười không lên tiếng, cũng không biết trả lời cậu như thế nào.
Vương Nguyên như chợt nhớ ra điều gì, mắt chữ a miệng chữ o chỉ chỉ vào Gia Hân nói.
- A…mà không đúng vừa nãy chị nói gì nhỉ? Chị là phiên dịch viên, chẳng lẻ chị sống bên đây. Sao em không nghe anh Tuấn Khải nói gì nhỉ.