Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Quyển 2 - Chương 53




Có thánh chỉ của Đổng Tư Dương, Chu Vận chính thức nghỉ phép trước Tết. Mà cùng lúc đó, cuộc đầu tư vốn đầu tiên của công ty Phi Dương từ sau khi mở rộng quy mô công ty đến nay cũng bắt đầu. 

Năm nay mọi người phải ăn Tết trong cảnh cực khổ rồi. 

Tất cả nhân viên trong công ty đều chuẩn bị cho việc đầu tư, nhất là hai vị lãnh đạo như Đổng Tư Dương và Lý Tuân lại càng bận đến mức tối mày tối mặt.

Lúc Lý Tuân bận bịu làm việc, Chu Vận đã liên lạc với gia đình. Thái độ mẹ cô vẫn lạnh lùng như trước nên cô tạm thời không nói cho bà biết chuyện mình mang thai. Cô không biết với tâm trạng đang phẫn nộ như thế, liệu mẹ sẽ vui mừng hay tức giận khi biết được sự tồn tại của đứa bé này nữa.

Quả thật, Tết năm nay sẽ gay lắm đây.

Nhưng Chu Vận tự động viên mình, rồi tất cả sẽ tốt lên thôi.

Vào tháng Mười Hai, họ dọn vào biệt thự mới, Lý Tuân thuê người giúp việc chăm sóc cho Chu Vận. Đêm giao thừa, cô giúp việc về nhà nghỉ Tết, chỉ còn lại Lý Tuân, Chu Vận và đứa bé chưa biết nam hay nữ trong bụng ở cùng nhau. Đối với họ, giao thừa cũng không phải là ngày đặc biệt gì cho lắm, dù sao trước đó một ngày Lý Tuân vẫn phải tăng ca ở công ty. Hai người ăn tối xong rồi cuộn mình trên sô pha xem tivi.

Lý Tuân gác hai chân lên bàn trà, miệng nhai kẹo cao su. Kể từ khi Chu Vận mang thai, anh rất ít khi hút thuốc trước mặt cô. Nhưng vì anh nghiện thuốc quá nặng, chỉ nhai kẹo cao su thôi hoàn toàn không đủ sức chống lại cơn nghiện, không lâu sau anh liền nhả kẹo, đi ra ngoài hút thuốc. 

Anh ăn mặc phong phanh, phả khói thuốc trắng trong cảnh trời đông giá rét. Hút xong anh mang theo hơi sương lạnh lẽo vào nhà và trở lại ngồi cạnh Chu Vận.

Anh bình thản vừa cầm điều khiển chuyển kênh trên tivi, vừa kéo tay Chu Vận đặt lên bụng mình. 

Tiết mục đón xuân vẫn chưa bắt đầu, Hầu Ninh gọi điện đến trò chuyện cùng Lý Tuân chừng mười phút rồi cúp máy, sau đó Lý Tuân gọi cho Đổng Tư Dương. Chu Vận chỉnh âm lượng về mức nhỏ nhất, chờ anh nói điện thoại xong.

"Sao vậy anh?"

Lý Tuân: "Có thể người phụ trách đầu tư bên Hoa Giang sẽ sang chi nhánh bên đây vào ngày mùng Bảy."

Chu Vận nhíu mày: "Mùng Bảy á? Sao gấp thế?"

Lý Tuân nói: "Bên Cát Lực mời."

Chu Vận: "Vậy liệu có ảnh hưởng đến chúng ta không?"

Lý Tuân cười lạnh: "Khả năng là có. Phương Chí Tịnh thù chúng ta sâu đậm thế mà, nếu chuyện của hắn được giải quyết xong xuôi, có cơ hội tốt dĩ nhiên sẽ gửi chút quà đến chúng ta thôi."

Chu Vận: "Vậy phải làm sao đây?"

Lý Tuân vỗ về bụng cô, giống như kiểm tra xem quả dưa hấu chín chưa vậy: "Em đừng nghĩ nhiều, chuyên tâm nuôi nó đi, anh sẽ xử lý hết mấy chuyện này."

Chu Vận: "Còn chưa sinh ra mà nuôi cái gì."

Cách ngày dự sinh chỉ còn ba tháng, bụng Chu Vận đã rất lớn rồi. Lúc trước Phó Nhất Trác đến chơi, định gọi bác sĩ gia đình của mình đến khám xem là con trai hay con gái nhưng bị Chu Vận từ chối.

"Đừng có khám, khám xong sẽ không còn bất ngờ nữa." Cô nói thêm với Phó Nhất Trác, "Em anh nói là con trai, em không khám đâu. Đến lúc đó rồi xem, em sẽ sinh con gái cho anh ấy thua mới được."

Phó Nhất Trác không buồn đoái hoài đến hai kẻ dở hơi này.

Lý Tuân tạm thời gác chuyện Cát Lực sang một bên, hỏi Chu Vận: "Em đã gọi về cho nhà chưa?"

Chu Vận: "Gọi rồi."

Lý Tuân: "Nói cho ba mẹ biết chuyện đứa bé rồi hả?"

Chu Vận: "... Vẫn chưa."

Lý Tuân im lặng giây lát, Chu Vận vuốt ve gương mặt anh. Anh khẽ nói: "Em cố gắng đừng làm ầm ĩ với gia đình, cũng đừng lo lắng cho anh, da thịt anh dày lắm, họ không làm gì được anh đâu."

Chu Vận vờ vịt: "Ai lo lắng cho anh chứ."

Lý Tuân kéo cô đến bên cạnh mình: "Chừng nào em mới chịu mở miệng nói thật những suy nghĩ trong lòng đây hả?" Đầu lưỡi anh rê theo đường viền môi cô, "Nhỡ đâu con trai anh cũng có cái tính khẩu thị tâm phi như em thì sao?"

Chu Vận đẩy anh ra: "Gớm quá đi, tránh xa em một chút."

Kiểu ỡm ờ này khiến Lý Tuân trở nên hưng phấn, ôm chầm lấy cô, vùi đầu mút cổ. Chu Vận đẩy vài cái không được liền mặc kệ hùa theo anh.

Cô nghe được tiếng nói loáng thoáng của anh: "Tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với ba mẹ em đi. Anh phải cảm ơn họ đã nuôi em trắng trẻo nõn nà, không chịu bất cứ đau khổ gì mới được."

Chu Vận ôm lưng anh, tạo cho anh một tư thế thoải mái tốt hơn. 

Ngoài cửa sổ gió tuyết quay cuồng.

Lý Tuân nói không sai, so với rất nhiều người, Chu Vận thật sự không phải chịu nhiều khổ cực gì lắm, áo cơm không lo, thuận lợi phát triển. Cơ thể cô cũng rất khỏe mạnh, trong lúc mang thai rất ít khi bị nghén, chưa có lấy một ngày chán ăn và cũng hiếm khi chóng mặt buồn nôn.

Trong cuộc sống êm đềm suốt ba mươi năm của cô, anh là ngoại lệ duy nhất. Niềm hạnh phúc lãng mạn tột đỉnh và nỗi đau khổ giằng xé tột cùng trong đời này của cô đều là do anh mang đến. Cuộc sống tình cảm của cô vô cùng đơn giản nhưng lại vững chắc kiên cố như thế.

Chu Vận ôm Lý Tuân, dịu dàng hôn lên mái tóc anh. So sánh với cô, nụ hôn của anh mãnh liệt hơn nhiều, anh không ngừng thở hổn hển.

Chu Vận ngẩng đầu suy nghĩ đến chính sự: "... Anh định xử lý chuyện Cát Lực thế nào? Thời gian chúng ta hẹn gặp người bên Hoa Giang muộn hơn Cát Lực, nếu Phương Chí Tịnh ngáng chân thì phải làm sao?"

Nói thật, hiện tại cô không dễ gì tập trung tinh thần, chủ yếu là hơi thở của anh quá dồn dập, da anh cọ vào mặt cô, rõ ràng khi nãy còn lạnh lẽo mà giờ đã nóng như một đám lửa. Anh chỉ ra sức mút lấy cổ cô, dường như không có gì quan trọng hơn việc này.

"Em đừng để ý nhiều, hắn không làm trở ngại được gì đâu." Lý Tuân thì thầm trong cơn say tình ái, "... Con đường chúng ta đã lựa chọn là hoàn toàn đúng đắn. Giống như em chọn anh vậy, vô cùng chính xác." Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, "Chuyện đúng đắn thì sẽ được phù hộ." Bàn tay anh vững chãi như một vị thần bảo vệ. Như có kỳ tích, đứa bé trong bụng Chu Vận lại co chân đạp một cú, như thể hiểu được lời cha mình nói.

Anh nhướng mày, cười thích thú: "Em xem đi."

Cô chìm đắm trong khuôn mặt tươi cười của anh.

Lý Tuân kề trán vào trán cô, mắt khép hờ, khẽ nói: "Em đừng sợ, đừng sợ gì cả... Đá không vướng được chân voi và cũng không thể nào ngăn được dòng nước lũ."

Lời anh nói vô cùng chính xác. Bốn ngày sau, Phi Dương nhận được lời mời của quản lý quỹ đầu tư mạo hiểm Hoa Giang, bày tỏ ý định đầu tư, thậm chí lúc ấy còn chưa đến mùng Bảy. Đổng Tư Dương dẫn theo Trương Phóng và Triệu Đằng đến biệt thự của Lý Tuân, một mặt để bàn công việc, một mặt coi như tụ họp đầu năm. Vừa vào nhà, mắt Trương Phóng liền xoay chuyển không ngừng.

"Trời ạ, trời ạ, đại gia đây mà..." Anh ta kiễng chân nhìn hết bên này đến bên kia, thừa dịp Lý Tuân nói chuyện với Đổng Tư Dương, anh ta len lén nói với Triệu Đằng, "Nhóm trưởng Lý chịu chơi thật, công ty chúng ta vừa mới vừa bước vào quỹ đạo thế mà số tiền anh ta xài một năm còn nhiều hơn chúng ta kiếm cả đời ấy."

Triệu Đằng nheo mắt lườm Trương Phóng: "Giữ mặt mũi chút đi cha nội."

Đổng Tư Dương nhàn nhã uống trà trong phòng khách, bình phẩm trà do người giúp việc pha ngon hơn Chu Vận làm nhiều. Chu Vận ở bên cạnh đọc sách không thèm tiếp lời, Đổng Tư Dương lại cười nói: "Tôi thấy cô nên thôi việc luôn đi, ở nhà mà giúp chồng dạy con."

Chu Vận thản nhiên nói: "Thôi việc á? Tôi còn định đòi sang năm tăng lương nữa kìa."

Hàng mày rậm của Đổng Tư Dương nhăn lại, ông ngồi thẳng dậy: "Tăng lương?"

Lý Tuân lấy laptop từ phòng ngủ ra, đặt lên bàn trà, Chu Vận thôi không đùa Đổng Tư Dương nữa, cúi đầu đọc sách.

Đổng Tư Dương và Lý Tuân bàn bạc về dự án một hồi, cuối cùng hỏi thẳng: "Tôi hẹn gặp mặt người bên Hoa Giang vào ngày mai có được không?"

Lý Tuân: "Được."

Đổng Tư Dương: "Chắc chắn chứ?"

Lý Tuân: "Dĩ nhiên."

Khóe môi Chu Vận bất giác nhoẻn cong, cô không muốn để người khác nhìn thấy, lặng lẽ giơ sách che đi rồi quay mặt nhìn ra ngoài. Tuyết trắng mù mịt rơi ngoài cửa sổ, bên tai cô vô cùng yên tĩnh. Rõ ràng Trương Phóng và Triệu Đằng đang cãi nhau trong bếp, Đổng Tư Dương và Lý Tuân vẫn đang bàn bạc công việc bên cạnh, nhưng cô lại cảm thấy rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng từng bông tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Chúng rơi xuống mái nhà, hạ xuống nhành cây và chạm đến mặt đất... Cô cảm thấy mình có thể phân biệt từng sự khác biệt bé nhỏ trong khung cảnh này, như thể cô đọc được toàn bộ ý nghĩ chân thật trong từng ánh mắt, từng vẻ mặt và từng câu nói của anh.

Để lấy tài liệu, Lý Tuân muốn cùng Đổng Tư Dương về công ty một chuyến. Chu Vận tiễn họ ra cửa, Lý Tuân ra ngoài trước, Đổng Tư Dương đứng ở cửa xỏ giầy, Chu Vận nói: "Trời đổ tuyết rồi, ông lái xe từ từ thôi."

Đổng Tư Dương ngẩng đầu, cười nói: "Giờ cô mạnh mẽ hơn lúc mới tới nhiều."

Chu Vận: "Gì cơ?"

Đổng Tư Dương khẽ khoát tay: "Có nói cô cũng không hiểu đâu." Chu Vận tinh mắt thấy được băng gạc quấn trên tay ông, vội hỏi, "Tay ông bị sao thế?"

Đổng Tư Dương thoáng nhìn cánh tay mình: "Không sao, hai ngày trước sơ ý bị ngã thôi."

Trương Phóng nói phía sau: "Cái gì mà không sao? Hôm ba mươi Tết Đổng tổng đi bàn chuyện làm ăn, do đường trơn nên đâm vào hàng rào bảo hộ, bị gãy xương cổ tay mà vẫn không chịu về nghỉ ngơi. Đúng là tấm gương thanh niên nghiêm túc của thời đại."

Đổng Tư Dương mặt mày lạnh tanh nhìn người phía sau, Trương Phóng lập tức né người.

Chu Vận không nhịn được dặn dò: "Ông chú ý một chút, tính mạng quan trọng hơn tất cả mọi thứ, làm không được thì cứ để đó rồi xử lý sau."

"Để đó à?" Đổng Tư Dương khẽ hừ một tiếng, làn khí màu trắng thoát ra từ mũi, "Tôi đã để quá lâu rồi, hơn nữa..." Ông nhìn Chu Vận, gương mặt cục mịch tràn đầy tự tin, "Lần sau đừng nói với tôi câu 'làm không được', ông đây nghe thấy ba chữ này liền khó chịu. Nhưng tôi cũng cảnh cáo cô, cô đừng thấy mình đẻ được con trai là có thể lên mặt với tôi, tôi vẫn là ông chủ của cô đấy! Phải có quan niệm trên dưới chứ."

Chu Vận: "Sao ông cũng đoán là con trai thế?"

Đổng Tư Dương phủi quần áo, cuối cùng trợn mắt nhìn cô, khẳng định: "Chắc chắn là con trai."

Nói xong quay đầu bỏ đi. Chu Vận tựa vào cửa, nhìn hai người đàn ông một trước một sau đi trong băng tuyết. Có câu danh ngôn gì ấy nhỉ? Không phải mãnh long không qua nổi sông.

Chu Vận nhắm mắt lại, nghe được tiếng gió xa xăm. Cô luôn cảm thấy như trời cao đang trò chuyện, nói cho những người nửa đời trước đã gặp đủ mọi đau khổ nhưng trước sau vẫn không bỏ cuộc rằng: Hỡi những con người từng chịu khổ cực, đến ngày hôm nay các ngươi đã được hóa rồng.

Cô mở mắt ra, cười khẩy với trời gió tuyết, lẩm bẩm: "Tôi sẽ sinh ra con gái để đám quỷ sứ mấy người tức chết cho biết."

***

Hôm Chu Vận sinh, Lý Tuân không có mặt, quả thật không đúng dịp chút nào.

Đứa bé sinh sớm hơn dự kiến ban đầu những ba ngày, lúc ấy Lý Tuân đang ở Bắc Kinh tham dự cuộc họp báo công bố tin tức đầu tư của Hoa Giang. Số tiền Hoa Giang đầu tư vào Phi Dương vòng đầu tiên lên đến bốn triệu tệ, nổ phát pháo vang dội nhất trong công cuộc đầu tư công nghệ năm nay.

Cuộc họp báo được tổ chức tại tổng bộ của Hoa Giang ở Bắc Kinh, do tổng giám đốc Diêu Nãi Hiền đích thân chủ trì. Lý Tuân vốn định ở nhà với Chu Vận nhưng bị cô đuổi đi.

"Trường hợp này anh phải có mặt, đây không phải là chuyện giỡn chơi, anh biết rõ nó quan trọng đến mức nào rồi đấy."

"Vậy anh không nhìn thấy được con trai anh ra đời rồi."

"Cuộc họp báo cách ngày dự sinh mấy hôm cơ mà, nếu xong việc anh trở về ngay vẫn còn kịp đấy."

Lý Tuân tựa vào đầu giường thản nhiên nói: "Làm sao đúng ngày được, con trai anh đã không đợi nổi muốn ra trước rồi kia kìa."

Chu Vận hứ một tiếng.

Lý Tuân im lặng một hồi rồi khẽ giọng: "Thôi, chuyện ở đời bao giờ cũng có chút tiếc nuối."

Chu Vận nhìn anh một cách kỳ lạ, làm sao anh có thể quả quyết như thế được cơ chứ.

Hôm ấy, Chu Vận đang ở phòng khách xem tivi, tin tức về cuộc họp báo được phát sóng trực tiếp. Lý Tuân mặc vest trước ống kính, đẹp trai đến mức Chu Vận lóa mắt mê mẩn, cả người ngây ra như phỗng. Ngay cả ngôi sao được mời đến dự cuộc họp báo để làm màu cũng trở nên lu mờ trước anh.

Lúc cô đang xem hăng say thì bỗng bụng đau đớn, giống như vết thương cũ bị toác ra, quần cô nhanh chóng ướt đẫm. Chu Vận ôm bụng, lưng cô bắt đầu đổ mồ hôi, cô lo lắng, cố sức gọi to: "Phó Nhất Trác..."

Phó Nhất Trác đang ở sau nhà tập yoga trên thảm, nghe thấy tiếng hô của Chu Vận liền lăn một vòng đứng dậy. Vừa nhìn thấy nửa người dưới của Chu Vận ướt mèm, anh vội vàng gọi điện thoại cấp cứu.

Trong lúc chờ xe, Chu Vận vẫn không quên nhìn anh chàng đẹp trai trên tivi. Ký giả phỏng vấn Diêu Nãi Hiền, hỏi thăm những đánh giá của ông trong vòng đầu tư lần này.

Diêu Nãi Hiền nói: "Lần này Hoa Giang đã đầu tư vào không ít doanh nghiệp, bao gồm cả các công ty công nghệ. Đầu tiên chắc chắn là công ty điện tử, hơn nữa phải là doanh nghiệp về điện tử luôn tìm tòi phát triển những cái mới. Tiếp theo là thâm nhập vào internet di động, cũng như một số mảng gần gũi với cuộc sống sinh hoạt, phần lớn là ăn uống, giải trí và giao dịch bất động sản. Dĩ nhiên còn có tài chính, phân phối, và lĩnh vực văn hóa đều được đầu tư vào."

Ký giả lại hỏi: "Nhưng vòng đầu tư lần này, phía ông rót vốn đầu tư vào Công ty Trách nhiệm hữu hạn khoa học công nghệ Phi Dương nhiều nhất, mà theo tôi được biết đó là một công ty xây dựng hệ thống chữa bệnh qua mạng mới được thành lập thôi."

Diêu Nãi Hiền nói: "Không sai, mọi người có thể kiếm được rất nhiều tiền từ mạng internet của Trung Quốc, nhưng phân tích kỹ kết cấu bên trong thì sẽ phát hiện hàm lượng khoa học công nghệ của những công ty tiên phong trong vấn đề này vô cùng thấp. Tôi không hi vọng mười năm, hai mươi năm sau nền công nghiệp internet của Trung Quốc vẫn dậm chân tại chỗ như vậy, chỉ có thể bắt chước theo những sản phẩm của người khác, dựa vào các tiêu chí giải trí, dịch vụ và tiện ích để làm giàu."

Ký giả: "Công ty nghiên cứu khoa học công nghệ cũng có rất nhiều, vì sao ông lại cương quyết chọn công ty này?"

Diêu Nãi Hiền nói: "Đầu tiên chắc chắn phải đặt tiêu chí thực lực lên hàng đầu, công ty họ có thực lực vô cùng mạnh, giám đốc công nghệ của công ty họ có phương pháp thu thập và phân tích số liệu hoàn toàn chặt chẽ. Hơn nữa công ty họ còn rất kiên trì, đây cũng là lý do tôi chọn công ty họ. Tôi tin tưởng họ nhất định sẽ thành công. Trong ngành này, có người chuyên cung cấp tiện ích, có người chuyên về giải trí và cũng cần có người chịu trách nhiệm thay đổi thời đại."

Lúc Chu Vận được đưa đến bệnh viện, y tá trưởng đã chờ sẵn ở cửa. Mấy tháng trước Phó Nhất Trác đã thuê người đỡ đẻ riêng cho Chu Vận, nên cô vừa tới đã được đẩy ngay vào phòng chờ sinh.

Lúc trước cô luôn luôn không có cảm giác gì nhưng hiện tại tất cả đều dồn vào khoảng thời gian chờ sinh này. Khi Chu Vận được đẩy vào phòng đã đau đến mức khủng khiếp. Cô nhớ lần đầu tiên mình có kinh nguyệt cũng từng có cảm giác như vậy, nhưng bây giờ đau hơn lúc ấy gấp nhiều lần.

Y tá trưởng nói bên cạnh cô: "Nào, hít sâu vào, hít sâu vào, thở ra nhanh, dồn hơi xuống bụng dưới." Chu Vận làm theo mấy lần, y tá trưởng đeo găng tay vào kiểm tra bên dưới, hoảng hốt: "Cô gái ơi, tình trạng của cô rất tốt, cửa tử cung đã mở hết rồi."

Sau đó Chu Vận được đẩy vào phòng sinh trong vòng vây của mọi người. Y tá trưởng còn trấn an cô: "Đừng căng thẳng, cũng đừng khóc, càng khóc càng khó sinh, phải giữ sức."

Chu Vận bị kẹp vào đủ loại máy móc theo dõi vào người, cô cảm giác bụng mình như sắp nổ tung. Sau khi bác sĩ đỡ đẻ chuẩn bị tất cả xong, nói với cô: "Đừng khẩn trương, lúc tử cung gò lên thì dùng sức rặn." Bác sĩ còn chưa nói xong, bụng Chu Vận lại gò đau, lần đầu tiên cô rặn không thành công, giống như ra được một nửa lại bị hút trở vào.

Cứ thể lặp đi lặp lại vài lần đều thất bại, Chu Vận bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn. Qua một lúc tử cung lại gò lên, Chu Vận nắm thành giường, cắn chặt răng, gào thật to: "Ra đi."

Cô đột ngột cất tiếng khiến người xung quanh giật nảy mình. Chu Vận rặn lần nữa, lúc này bên dưới chợt có một dòng nóng hổi chảy ra, cô cảm nhận dòng chảy ấy đang cuộn một thứ gì đó bên trong, sau cùng tất cả đều yên tĩnh.

Bác sĩ cảm khái: "Ôi thế này thì mạnh quá rồi."

Chu Vận mệt rã rời, người đầm đìa mồ hôi, nằm vật xuống giường.

Đứa bé bị bác sĩ nhấc lên vỗ vào mông, trong lúc mơ màng Chu Vận nghe thấy tiếng khóc oe oe.

Bác sĩ tiêm cho cô rồi khâu lại vết thương. Chu Vận không thấy rõ tình huống cụ thể phía dưới người mình, chỉ cảm thấy người lâng lâng. Cô khẽ hỏi: "Là trai hay gái?"

Y tá cười nói: "Con trai ạ! Bé khỏe lắm!" Cô ấy ôm đứa bé cho Chu Vận xem, toàn thân đứa bé đỏ hỏn, da dẻ non mịn như thể vừa chạm vào sẽ rách vậy.

Xấu quá đi mất!

Chu Vận nhăn mày nhìn con trai, lẩm bẩm: "Sao thằng nhóc này lại là con của mình và Lý Tuân được cơ chứ?"

Cu cậu nghe thấy lời cô thì càng khóc lớn hơn, chân quẫy đạp loạn xạ, y tá suýt nữa không ôm được.

"Ôi, đứa bé này khỏe quá."

Chu Vận yên lặng nhìn cậu bé, nói: "Mẹ muốn sinh con gái, sao con lại là con trai. Đúng là giống hệt như ba con, chỉ biết chọc giận mẹ thôi."

Đứa bé gào khóc oe oe. Cô vừa mới sinh xong, giơ bàn tay còn hơi run khẽ chọc vào bụng đứa bé. Cô vừa chạm vào cậu nhóc, cả người đều mềm nhũn.

Y tá bế đứa bé đi khám, bác sĩ khâu lại cửa mình cho cô. Chu Vận đã không còn biết đau đớn mệt mỏi là cảm giác gì, cô ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là mùa cỏ xanh biêng biếc, chim oanh bay lượn, vạn vật hồi sinh.

Cô nhìn bầu trời cao vời vợi, nói rất khẽ: "Được lắm, anh lại thắng rồi."

Y tá không nghe rõ, cho rằng cô cần gì liền đến hỏi thăm, Chu Vận nói: "Làm ơn cầm điện thoại đến cho tôi được không?"

***

Trong nhà, phòng khách vắng tanh, trước khi họ đi quên không tắt tivi, bây giờ nó vẫn còn đang phát, tin tức cuộc họp báo đã kết thúc. Tất cả mọi người đền vây quanh Diêu Nãi Hiền, các ký giả đều tranh thủ cơ hội thu thập tài liệu phỏng vấn.

Bỗng có người lớn tiếng hỏi Diêu Nãi Hiền: "Mấy tháng trước có người tiết lộ giám đốc bộ phận của công ty Phi Dương từng bị ngồi tù sáu năm vì tội cố ý gây thương tích cho người khác. Hơn nữa tôi còn nghe nói xuất thân của anh ta không tốt, xin hỏi chuyện này có ảnh hưởng gì đến việc ông đầu tư vào Phi Dương không?" Gã vừa lên tiếng, mọi người không đợi Diêu Nãi Hiền trả lời đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng vị giám đốc kia, nhưng không thấy đâu cả.

Người đàn ông bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió khi cuộc họp báo vừa kết thúc đã rời đi rồi. Anh còn rất nhiều chuyện cần làm, không có hứng thú giao thiệp với ký giả.

Lúc ra khỏi khách sạn, đêm đã đen kịt, Lý Tuân cúi đầu châm điếu thuốc, len lỏi qua đường phố thủ đô sầm uất. Dáng vóc kiêu ngạo lạnh lùng của anh khiến không một ai dám đến gần. Dường như anh đang im lặng suy nghĩ gì đó, hồi lâu sau điện thoại trong túi áo chợt rung lên. Anh lấy ra xem, vẻ lạnh lẽo bao phủ quanh người liền tan mất.