Chu Vận vừa thay đổi thói quen sinh hoạt của Lý Tuân vừa phải chuẩn bị hồ sơ kiện tụng. Lúc Lý Tuân nghe lời thì còn tốt, nếu anh mà bướng lên thì nhịp độ công việc của cô bị ảnh hưởng rất lớn.
Đổng Tư Dương từng đề nghị Chu Vận: "Hay là cô giới thiệu bạn gái cho cậu ta để quản lý cậu ta đi."
Lý Tuân và cô đều giả điếc với đề nghị này.
Dưới sự đàn áp của Chu Vận, Lý Tuân đã cải thiện sức khỏe tương đối. Một khi con người có vận động, cả người đều trở nên khác trước, năng suất công việc của Lý Tuân càng cao hơn và trình độ mắng người cũng hăng hơn.
Lúc hồ sơ kiện tụng của Phi Dương được chuẩn bị xong, trò chơi Bạn Gái Hoàn Mỹ của Cát Lực bắt đầu tiến hành quảng cáo.
"Sẽ nhanh thôi." Chu Vận đứng bên cạnh Lý Tuân, nhìn màn hình máy tính của anh, trên đó đang chiếu đoạn phim quảng cáo mang tên “Cầm cưa bạn gái xinh đẹp”. Cát Lực chịu chi nhất là khoản quảng cáo, số tiền dành cho quảng cáo chiếm đến sáu mươi phần trăm trên tổng kinh phí đầu tư cho cả dự án rồi. Chu Vận xem giới thiệu về cách chơi liền cười khẩy, "Quả thật anh đã nói trúng phóc, chỉ đổi xác thôi. Khi nào chúng ta nộp đơn kiện?"
Lý Tuân: "Cứ từ từ, chờ trò chơi của chúng phát hành, kiếm được một khoản lớn đã. Những gì tôi bảo em chuẩn bị xong hết rồi à?"
Chu Vận: "Xong lâu rồi."
Lý Tuân nghiêng đầu nhìn cô, Chu Vận hỏi: "Sao thế?"
Lý Tuân nhếch môi nở nụ cười đen tối với cô: "Không có gì. Thời gian phát hành trò chơi của chúng rất khéo, vào đúng thời điểm Ủy Ban Chứng Khoán xét duyệt gay gắt nhất. Trong khoảng thời gian tới em hãy liên lạc với tất cả những công ty từng đâm đơn kiện về vấn đề bản quyền với Phương Chí Tịnh cho tôi. Nếu bọn họ bằng lòng đại diện thưa kiện là tốt nhất, chúng ta sẽ chi hết tất cả án phí, còn nếu không thì cũng chẳng sao, em hãy cố hết sức thu thập tài liệu chứng cứ hết."
Chỉ một câu nói của anh mà Chu Vận lại bắt đầu chạy đôn chạy đáo từ Bắc vào Nam. Thật sự có rất nhiều công ty từng đâm đơn kiện Cát Lực, trải rộng khắp cả nước. Mỗi lần trước khi Chu Vận đi công tác đều tìm Triệu Đằng, dặn dò anh phải giám sát Lý Tuân tập thể dục giúp cô.
Lúc Chu Vận không có ở đây, quả thật Lý Tuân càng có cớ để lười biếng, Triệu Đằng không dám xen ngang công việc của anh, đành âm thầm báo cáo với Chu Vận. Sau đó chờ 'cú gọi liên hoàn đoạt mệnh' của Chu Vận đang ở cách ngàn dặm xa xôi.
Cuối tháng, trò chơi Bạn Gái Hoàn Mỹ được phát hành, chưa đến một tháng lượng doanh thu đã vượt lên đứng đầu. Kết quả, vào ngày Quốc tế Lao động mùng Một tháng Năm, công ty Cát Lực nhận được thư khởi tố từ phía tòa án.
Đây không phải là lần đầu tiên công ty Cát Lực nhận được thứ này, trát hầu tòa công ty họ nhận được có thể đóng thành cả quyển sách dày, cho nên bộ phận pháp lý của họ vô cùng xem thường.
Phương Chí Tịnh ngồi trong văn phòng, Cao Kiến Hồng cách hắn ta hai ghế. Nét mặt Cao Kiến Hồng mỏi mệt, da dẻ tái nhợt, tay anh ta ấn huyệt thái dương, dường như đang cố chịu cơn đau.
Trước mặt họ đều đặt bản sao của đơn khởi tố, Cao Kiến Hồng nói: "Những gì viết trên đó đều là thật à?"
Phương Chí Tịnh cười nói: "Cứ coi là vậy đi."
Cao Kiến Hồng hạ tay xuống, nhìn về phía Phương Chí Tịnh: "Cậu dùng luôn mã nguồn của cậu ta á?"
Phương Chí Tịnh: "Đúng."
Nháy mắt đầu Cao Kiến Hồng nhức bưng bưng, anh ta nhắm mắt cố nén cơn đau, nghiến răng hỏi: "Tại sao cậu không nói với tôi một tiếng?"
Phương Chí Tịnh: "Ngày nào cậu cũng nhốt mình trong văn phòng lập trình phần mềm, bảo cậu đi họp cậu cũng không buồn tham gia nữa kìa."
Cao Kiến Hồng nhìn chằm chằm Phương Chí Tịnh: "Lúc trước cùng lắm chúng ta chỉ bắt chước phong cách và cách chơi cơ bản của người ta thôi. Dù sao đi nữa cậu cũng không thể trực tiếp bê nguyên xi mã nguồn của người ta vào chương trình của mình được, quả thật quá xấu hổ."
Phương Chí Tịnh không thèm ngó ngàng nói: "Trên mạng thiếu gì mã nguồn mở game."
Cao Kiến Hồng không dằn được cơn giận: "Nhiều à? Cậu cho rằng đây là trò ‘tìm hai hình giống nhau’ sao? Trò này hoàn toàn do một mình Lý Tuân lập trình, ở đâu ra mà nhiều? Sao chép y nguyên mã nguồn, đã thế còn đúng vào thời điểm nhạy cảm hiện tại nữa, cậu to gan quá rồi đấy!"
Phương Chí Tịnh nghe xong liền cười khẩy, Cao Kiến Hồng nhìn điệu bộ của hắn càng đau đầu hơn, trán rỉ ra vài giọt mồ hôi.
"Sao chép y nguyên mã nguồn là xấu, vậy bắt chước cách chơi cơ bản mà không phải là xấu à?" Phương Chí Tịnh mỉa mai hỏi ngược lại làm Cao Kiến Hồng tức nghiến răng nhìn hắn.
Phương Chí Tịnh lạnh lùng nói: "Cao Kiến Hồng, cậu biết con người cậu có nhược điểm nào nhất không? Đó là cái gì cũng lưng lửng, tốt cũng lưng lửng mà xấu cũng lưng lửng. Đừng tưởng rằng tôi không biết năm ngoái cậu dám cho đăng bài viết bôi nhọ Triệu Quả Duy để tuyên truyền Bảy Nước Tranh Bá, nhưng âm thầm giữ lại bản thảo bài viết chỉ trích chồng bà ta nhận hối lộ của sinh viên."
Cao Kiến Hồng cố chịu cơn đau, nói: "Vì chuyện kia là giả, còn chuyện Triệu Quả Duy từng bất hòa với các giáo sư khác vì vấn đề giảng bài là thật."
Phương Chí Tịnh lại cười khẩy: "Ồ, vậy bà ta không đến mức như chúng ta đã nói thì sao?"
Cao Kiến Hồng không biết phải nói gì, Phương Chí Tịnh vô cùng khinh thường dáng vẻ nghẹn họng của anh ta.
"Xã hội này có thể chứa được người tốt lẫn người xấu, nhưng không chứa được cái kiểu nửa mùa như cậu đâu. Hai bên đều thấy cậu chướng mắt, thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa."
Cao Kiến Hồng giận đến mức mặt trắng bệch.
Phương Chí Tịnh chỉnh lại cổ áo, điềm nhiên nói: "Tôi đã dùng mã nguồn của nó đương nhiên đã nghĩ đến việc bị kiện rồi. Tôi cóc sợ nó kiện cáo gì cả, hiện tại đống đơn kiện về vấn đề bản quyền trò chơi trong nước có xử mười năm cũng không hết. Ai bảo nước ta điều kiện tốt, người sử dụng chỉ biết đến sản phầm, không quan tâm đến những chuyện khác chứ. Tuy tôi sao y bản chính thật sự hơi nguy hiểm, nhưng cũng chẳng sao hết, khoản tiền bồi thường vi phạm bản quyền rất thấp mà còn khó có chứng cứ. Công ty tép riu đó làm gì có nhiều tiền bằng chúng ta, cậu xem đi, chưa đến một tháng chúng sẽ rút đơn kiện thôi."
Vẻ mặt hắn kiên định, giọng nói chắc chắn như đinh đóng cột. Cao Kiến Hồng nghe xong, cuối cùng giận quá hóa cười, anh ta ấn ngón trỏ vào thái dương, chầm chậm lắc đầu.
"Cậu tự soi gương đi, đến bản thân cậu còn không tin nổi lời mình nói ra nữa kìa." Anh ta vịn mép bàn từ từ đứng dậy, "Tôi đã làm việc cùng với Lý Tuân ba năm nhưng chưa từng thấy cậu ta từ bỏ bất cứ điều gì. Bây giờ tôi cũng không muốn giội cho cậu gáo nước lạnh làm gì cả, tôi rất mong được thấy ngày cậu sẽ khiến cậu ta 'nghèo rớt mồng tơi' đấy."
Phương Chí Tịnh ngồi trên ghế, hiểm độc nói: "Vậy cậu cần phải giữ gìn sức khỏe cậu cho tốt đi."
Cuối cùng Cao Kiến Hồng nói: "Tôi nhắc nhở cậu một điều, tiền của Lý Tuân không ít như công ty Phi Dương đâu. Cậu ta còn có một người anh trai và nữ ca sĩ chính trong ban nhạc Khinh Hồng giúp đỡ, khả năng tài chính rất mạnh, vào thời điểm mấu chốt họ sẽ giúp cậu ta hết mình."
Phương Chí Tịnh: "Nhậm Địch cũng là bạn hồi đại học của cậu, sao tất cả bạn học của cậu đều giúp nó mà không giúp cậu thế hả?"
Cao Kiến Hồng lắc đầu, sau một hồi nói chuyện, đầu anh ta càng choáng váng hơn, trước mắt tối sầm, anh ta bèn bám vào tường men ra ngoài. Lúc này một người ngoài cửa xông vào, Cao Kiến Hồng suýt bị đụng ngã. Ngô Chân vội vội vàng vàng lao vào với vẻ mặt lo lắng.
"Lão Cao?" Cô ả sốt ruột hỏi, "Em nghe nói công ty Phi Dương kiện chúng ta, có thật không?"
Cao Kiến Hồng bị ả đụng phải càng choáng hơn, nhỏ giọng nói với Ngô Chân: "Theo anh về nhà."
Ngô Chân: "Đã đến nước này rồi còn về nhà làm gì nữa, bọn anh đang họp à? Chuyện có nghiêm trọng không, đã nghĩ ra biện pháp giải quyết chưa?"
Cao Kiến Hồng bỗng quát lên: "Tôi bảo em về nhà."
Ngô Chân bị anh ta quát sợ đến mức tim đập thình thịch. Trong ấn tượng của ả, Cao Kiến Hồng luôn là người nói năng nhỏ nhẹ, và còn thêm chút ngốc nghếch của đám đàn ông công nghệ, anh ta chưa bao giờ nói chuyện với ả như thế.
Ả vốn sốt ruột, lại còn bị quát tháo nên lửa giận liền bùng lên, vừa định làm ầm ĩ thì Phương Chí Tịnh ở bên cạnh nói: "Hai người về nhà trước đi." Hắn ra hiệu bằng mắt với Ngô Chân, Ngô Chân nén giận, "Vậy đi thôi, anh xuống dưới lầu chờ em một chút."
Cao Kiến Hồng vừa bước ra khỏi cửa, Ngô Chân đã quay đầu lại trừng mắt nhìn Phương Chí Tịnh. Phương Chí Tịnh nói: "Đợt này em đừng có cãi nhau với cậu ta."
Ngô Chân: "Anh còn rủ lòng thương anh ta à?"
Phương Chí Tịnh: "Bên phía Lý Tuân đã gửi đơn kiện, không biết nó đã chuẩn bị được những gì rồi. Lỡ như nó nhắm vào khoảng thời gian Ủy Ban Chứng Khoán Nhà Nước xét duyệt thì phiền phức rồi đây, chúng ta phải chuẩn bị ứng phó trong cả hai tình huống mới được."
Ngô Chân hỏi: "Chuẩn bị ứng phó thế nào?"
Phương Chí Tịnh nhìn ra cửa, dường như Cao Kiến Hồng yếu ớt vẫn còn đứng đó. Phương Chí Tịnh nheo mắt lại: "Nếu chúng thật sự không rút đơn kiện, chuyện chồng em bị bệnh có lẽ sẽ có ích."
Ngô Chân cau mày: "Ý là sao?"
Phương Chí Tịnh cười lạnh: "Dù sao đi nữa hắn và Lý Tuân từng là bạn học cũ, từng cùng nhau gây dựng sự nghiệp, không phải mối quan hệ bình thường. Lý Tuân hận anh thấu xương nhưng đối với Cao Kiến Hồng thì chưa chắc như vậy, chúng ta phải đề phòng bất trắc." Hắn nhìn Ngô Chân, "Vì thế đợt này em đừng cãi nhau với cậu ta, nếu để cậu ta tức chết sẽ hỏng việc ngay."
Một tuần trôi qua, chuyện Phương Chí Tịnh lo lắng đã thật sự xảy ra. Hắn được bộ phận pháp lý cho hay, thái độ của công ty Phi Dương không cứng rắn như mấy công ty trước đây từng kiện bọn họ, nhưng dù nói thế nào công ty Phi Dương cũng không chấp nhận hòa giải ngoài tòa. Lý Tuân và Chu Vận không hề có mặt trực tiếp, đại diện trao đổi với Cát Lực là một luật sư được họ ủy quyền. Bộ phận pháp lý còn nói thêm, văn phòng luật sư được công ty Phi Dương ủy quyền thuộc loại danh tiếng trong nước.
"Vụ kiện lần này chắc chắn bọn họ sẽ lỗ sặc máu cho xem. Cho dù cuối cùng có thắng kiện, khoản tiền bồi thường họ thu về cũng không đủ trả phí luật sư."
Phương Chí Tịnh nhìn tài liệu bộ phận pháp lý đệ trình, cau mày, chiếc gạt tàn đặt trên bàn làm việc to lớn đã chứa đầy đầu lọc.
Nhân viên pháp lý nói: "Phương tổng cứ yên tâm, bọn họ thuê luật sư đắt như vậy sẽ không kiên trì được lâu đâu. Có điều nói thật bọn họ rất nghiêm túc, còn liên kết với một đám công ty, bới móc ra một đống chứng cứ, chắc cũng là vì cái giá cuối cùng chịu hòa giải thôi. Phương tổng nhất định phải bình tĩnh, bọn họ căn bản..."
"Im mồm!" Anh ta quấy rầy Phương Chí Tịnh đang suy nghĩ nên bị quát tháo khiển trách.
Phương Chí Tịnh càng nghĩ càng thấy mình đã bị lọt bẫy của Lý Tuân. Đúng là Ngô Chân rất lẳng lơ, rất xinh đẹp nhưng Lý Tuân không phải dạng vừa, sao có thể để cô ả trộm được dữ liệu gốc dễ dàng như vậy chứ. Chỉ trách hắn sơ suất, lúc phá được mật khẩu USB của Lý Tuân còn huênh hoang chế giễu Lý Tuân chọn cách bảo mật quê mùa cũ xì, bây giờ nghĩ lại mới thấy đó hoàn toàn là cạm bẫy.
Phương Chí Tịnh càng căm hận Lý Tuân hơn, hận đến mức muốn nghiền anh thành tro nhưng đồng thời hắn cũng sợ Lý Tuân. Kể từ khi Lý Tuân ra tù, cứ cách năm ba ngày là hắn lại mơ thấy ác mộng. Lúc thì mơ thấy thời khắc nhục nhã trong cuộc thi lần đầu tiên, lúc thì mơ thấy khoảnh khắc bị đánh mù mắt vào cuộc thi lần thứ hai. Bất kể là giấc mơ nào, sau khi hắn tỉnh lại đều như chim sợ ná, phải mấy ngày sau mới bình tĩnh lại được.
Dường như ông trời còn sợ chưa đủ vui, không lâu sau, Ủy Ban Chứng Khoán Nhà Nước yêu cầu "công ty game Tụ Hâm" bổ sung tài liệu, nghi ngờ kế hoạch cải cách lần này sẽ ảnh hưởng to lớn đến lợi nhuận và khả năng tồn tại của công ty trong tương lai.
Phương Chí Tịnh cũng bị nhiễm chứng đau đầu của Cao Kiến Hồng, lập tức gọi cho Ngô Chân, bảo ả đi tìm Lý Tuân.
"Tôi không quan tâm em dùng cách gì, nhất định phải làm chúng rút đơn kiện, không thể để việc công ty chúng ta lên sàn chứng khoán bị ảnh hưởng được. Bảo chúng ra giá, muốn hòa giải bồi thường gì chúng ta cũng chấp nhận, qua đợt sóng gió này đã rồi tính sau."
Ngô Chân cũng khẩn trương: "Sẽ không có vấn đề gì lớn chứ! Em tiếp xúc với hắn vài lần, không thấy hắn có bản lĩnh nào hết."
"Em thì nhìn ra được cái quái gì!" Phương Chí Tịnh tức giận: "Em nhớ, phải tìm được nó và con nhỏ tên Chu Vận, cứ nói Cao Kiến Hồng bị bệnh sắp chết rồi cho tôi."
Ngô Chân: "Chỉ là bạn học một thời thôi mà, liệu chút tình cảm đó đáng giá được mấy xu. Hay là..." Ả nghiến răng, "Hay là để em ngủ với hắn vài lần còn có ích hơn là lợi dụng bệnh của Cao Kiến Hồng."
Phương Chí Tịnh thầm mắng Ngô Chân đầu óc bã đậu, hắn căn dặn từng câu từng chữ: "Em đừng chuốc thêm phiền phức cho tôi nữa, cứ kể hết bệnh tình của Cao Kiến Hồng ra, chịu khó đề cập đến Cao Kiến Hồng nhiều vào. Tôi thấy mấy ngày nay tình trạng sức khỏe của cậu ta không tốt lắm đâu, vẻ mặt như sắp chết vậy. Tốt nhất em thuyết phục Lý Tuân đến gặp Cao Kiến Hồng một lần, chắc chắn sẽ có hiệu quả tốt hơn."
Ngô Chân vẫn có chút lo lắng: "Chỉ làm vậy thôi là được à?"
"Cách này không được thì chắc chắn không còn cách nào giải quyết được." Phương Chí Tịnh đứng bên cửa sổ, nhìn dòng xe cộ qua lại nườm nượp bên dưới, "Chị gái của nó từng chết ngay trước mặt nó nên nhất định nó sẽ có bóng ma với việc người bên cạnh chết đi. Đừng thấy bình thường nó hành sự dứt khoát mà lầm, thật ra nó rất cảm tính, lần này anh cá là nó sẽ nể tình cho xem."